Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 134: Pn 4



Tôi đang cùng đánh nhau với Chu Công, đột nhiên có một vật nện trên đầu tôi, tôi ăn đau, giãy giụa muốn ngồi dậy mới phát hiện không có cách nào động đậy. Được rồi, toàn thân tôi đau nhức.

"Hôm nay là ngày khai giảng của Khuynh Phàm, em làm vậy mà được à?"

Sắc mặt cô Lam nhà tôi không được tốt cho lắm, cô ấy đã mặc xong quần áo đoan chính mà ngồi trước bàn trang điểm xử lý mái tóc dài như thác nước của cô ấy. Nhưng mà say tình một đêm cảm mãnh liệt làm cho sắc thái của cô ấy không tồi. Tôi uể oải đứng dậy.

"Không phải có chị sao... cho nên người ta mới an tâm ngủ nướng mà...."

Tôi ôm cô ấy, lại tặng cho cô ấy nụ hôn buổi sáng. Nhưng mà cô Lam lại ghét bỏ, cô ấy nhìn tôi trong gương rồi tặng cho tôi ánh mắt sắc bén, thế là trong nháy mắt, tôi hèn nhát....

Vội vàng làm vệ sinh cá nhân, đi ra nhà tắm đã không nhìn thấy Phoebe ở trong phòng ngủ. Tôi chạy nhanh như gió qua phòng Khuynh Phàm, cũng không thấy bóng dáng bé con đâu, cho đến khi tôi đi xuống phòng khách, mới thấy Soso và Phoebe đang cười đùa với nhau.

"Này?"

"Này cái gì?"

"Cậu tới làm gì thế?"

"Cùng đi làm thủ tục với nhà cậu."

"Con nuôi chưa tới tuổi mà?"

"Đã vượt mức quy định, hiểu chưa?"

"Được. Nhưng mà con còn nhỏ thế, cậu nhẫn tâm làm vậy à? Dễ bị bắt nạt lắm đó~"

Tôi làm mặt quỷ với Soso, lại thấy Khuynh Phàm ở cách đó không xa che chở cho Tiểu Tráng.

"Ai dám bắt nạt em ấy, con sẽ đánh người đó!"

Giọng trẻ con non nớt của Khuynh Phàm vang vọng trong phòng khác, Soso cười đứng dậy ôm chặt hai đứa nhỏ, tôi phát hiện cô ấy yêu 2 đứa trẻ này như tính mạng của cô ấy. Tôi cười xấu hổ, nhà tôi có đứa con gái mới lớn, tính tình hơi giống mẹ ruột nó. Phoebe giống như hiểu tôi đang nghĩ gì, nhướng mày kiêu ngạo với tôi.

"Ngây ngốc ở đó làm gì? Đi ăn sáng đi."

"Ơ, mọi người không ăn à?"

Phoebe cho tôi một cái nhìn xem thường. Soso sấn lúc này còn cà khịa tôi, nói lớn:

"Cả nhà lớn bé đều đợi cậu. Cho cậu 5 phút, nhanh đi. Như con heo rừng đói khát sung sướng ăn cơm đi!"

"Nhanh đi. Như con heo rừng đói khát sung sướng ăn cơm đi!"

"Nhanh đi. Như con heo rừng đói khát sung sướng ăn cơm đi!"

Quả nhiên, năng lực bắt chước của Khuynh Phàm và con nuôi không xem thường được nha, tôi dở khóc dở cười, haizz, đúng là 2 đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn, tôi đứa dậy xoa đầu 2 đứa nhỏ. Thật sự là mang theo chút sung sướng đi vào phòng ăn.

Đừng nhìn giờ phút này thì cho rằng chúng tôi hoà thuận vui vẻ đến thế, quay lại 1 tháng rưỡi trước nào. Nhìn xem thử có như khói súng đạn ngoài chiến trường không!

Về chuyện con đi học, tôi với Phoebe hoàn toàn có suy nghĩ trái lập nhau, đương nhiên là vì chuyện này mà hai chúng tôi tranh cãi với nhau không ít.

Phoebe nhất quyết muốn Khuynh Phàm vào học ở trường quý tộc, còn nói rằng: Đây là vì tương lai và danh dự của gia tộc.

Mà tôi thực không vui, chuyện giáo dục con cái đâu phải cứ nơi nào đắt tiền thì nơi đó tốt! Vứt bỏ cái tư duy cưng chiều con cái bất chấp của đời trước cần phải cải cách lại thế hệ con chúng tôi.

Ngày hôm đó, tôi và cô ấy cãi nhau cực kỳ căng thẳng, sắp phát hoả đến nơi. Tôi hiếm khi nào thấy cô ấy lại phản ứng kịch liệt như thế. Thư ký vừa mới đẩy cửa vào đã bị cô ấy quát lớn đuổi đi. Mặt cô ấy đỏ bừng, xem ra vì trận tranh cãi này không có điểm dừng làm cho cô ấy càng tức giận hơn.

"Bang!"

Cô ấy ngồi đối diện tôi, đập xuống bàn một cái, oai phòng đứng lên và hằn học nhìn xuống tôi, tôi ý thức được không khí bây giờ tràn đầy sát khí. Tôi ngả người ra sau, nuốt khan nhưng vẫn giữ thái độ không chịu thua.

"Rốt cuộc em muốn thế nào? Thời của chị, chị vừa đủ tuổi đến trường ông nội chị đã đưa chị đến trường quý tộc để học. Bậc cha chú cũng như mấy anh em nhà chị đều học ở trường này, gia tộc của chị trên dưới như nhau đây cũng là chuyện rất bình thường. Một môi trường giáo dục tốt, bạn bè cũng tương xứng, điều kiện quản lý nghiêm ngặt, trường học cũng có bề dày lịch sử. Muốn có cái gì cũng có, không có lý do gì mà không để Khuynh Phàm học ở đây."

"Tại sao lại có thể xem như chuyện đó là hiển nhiên! Em không muốn con bé lớn lên trở thành cái gì con nhà giàu quyền quý này nọ! Cái gọi là môi trường tốt, quản lý nghiêm ngặt, cùng với mấy đứa trẻ đồng lứa tương xứng, tập trung mấy đứa đó lại với nhau rồi sau đó ấn định mấy đứa nhỏ phải đi con đường trong tương lai mà các người muốn! Em không muốn biến Khuynh Phàm trở thành một phần trong cái khuôn mẫu trên dưới như nhau của gia đình chị!"

Tôi cũng đập bàn tỏ vẻ không hài lòng, còn Phoebe tức giận quay lại nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ kính trong suốt.

"Chị nói không là không! Em có thể giữ ý kiến của em, nhưng không có nghĩa chị sẽ chấp nhận nó! Khuynh Phàm là người thừa kế tương lai của nhà họ Lam, bắt đầu từ bây giờ con bé nên tiếp nhận sứ mệnh như vậy. Nếu chị và em chỉ là một cái gia đình bình thường, thì chị cũng sẽ không cho con bé học trường đó. Cho nên, em về nhà đi, chuyện này không cần bàn nữa."

"Tại sao chị vẫn ích kỷ như vậy, người ta đối xử ích kỷ với chúng ta, chúng ta vẫn phải chịu đựng. Vậy tại sao chị lại còn ích kỷ với con? Suy cho cùng, là chị đang chuẩn bị cho con đường rút lui của chị đối với gia nghiệp này. Cho nên mới đem tất cả trách nhiệm vứt lên người Khuynh Phàm. Chị có từng nghĩ cho con chưa? Mới cái tuổi này đã phải cân nhắc tạo mối quan hệ với con nhà tai to mặt lớn, bọn nhỏ cũng không đọc hiểu được cái gì trường học có bề dày lịch sử! Con bé nên trưởng thành trong vui vẻ!

"Đủ rồi! Gia đình khác nhau cũng tiếp thu trình độ giáo dục khác nhau, cái này cũng rất bình thường. Em không thể nhìn về vật chất mà quơ đũa cả nắm. Nếu như em thật sự suy nghĩ cho Khuynh Phàm thì nên đồng ý với cách làm của chị! Con bé là con chị, tương lai về sau sẽ kế thừa hết tất cả những thứ ở đây. Chị không muốn thứ chị cất công xây dựng lên lại bị huỷ trong chính tay con chị. Cách duy nhất chỉ có thể là như vậy, đây là số mệnh của con bé, ai cũng không ngăn cản thay đổi nó được!"

Phoebe rống lên với tôi đến khản cả cô, có lẽ tôi quá khắc nghiệt với cô ấy. Tôi thở một hơi nhẹ, muốn dùng lời lẽ nhẹ nhàng thuyết phục cô ấy.

Ai ngờ, Phoebe không thuận theo, nói một câu chặn chết tôi.

"Được rồi, chị là người giám hộ của con bé, ở đây không có chỗ cho em, đi chỗ khác đi."

"Chị."

"Chị nói một không hai."

"Nếu cứ như vậy, có khác gì những phú nhị đại đâu? Được rồi, con là chị sinh. Kệ hai mẹ con chị!"