Tình Ngang Trái

Quyển 5 - Chương 3



Hình Tuế Kiến về nhà, gã dựa thẳngđầu trên thành ghế sofa, thẫn thờ một hồi lâu.

Ghen tuông sao? Gã tự hỏi.

Đáp án đúng là gã ghen sắp phátđiên lên rồi. Nhưng vì sao gã vẫn quay đầu rời đi? Tính gã xưa nay luôn rõ ràngdứt khoát, bất cứ một quyết định nào cũng không tần ngần do dự, ấy vậy mà lúcnày gã thật sự phân vân.

Gã cứ ngồi thừ ra đó từ hừng đôngđến tối mịt, trong lòng đã sớm rơi vào khoảng không thì hôm nay càng đặc biệttrống rỗng và tắt nghẽn.

Gã cầm cái điều khiển từ xa bật TVlên, bên trong chỉ vang ra những tiếng xè xè, nhưng gã không tắt đi. Do khônggian quá mức yên tĩnh, nên gã muốn có âm thanh nào đó làm bạn. Vì muốn tạo cănnhà này không còn ai ở, thâm chí cả phí truyền hình gã cũng chẳng đóng.

Thật quá vắng lặng, vắng lặng tớinỗi khiến người ta hốt hoảng. Gã uể oải duỗi tay, ấn hộp thư thoại.

“Bạn có 17 cuộc thoại.” Điện thoạivang lên, “Cuộc thoại thứ nhất…”

“Hình đại ca, mẹ tôi bị suy thận,bác sĩ nói cần phải chạy thận nhân tạo, tôi xin anh hãy làm việc thiện, trảtiền lại cho tôi đi…”

Gã gác tay lên trán, nằm im bấtđộng.

“Tên họ Hình kia, chừng nào mày mớitrả tiền? Chúng mày là loại dân cho vay nặng lãi ghê tởm, nuốt tiền mồ hôi nướcmắt của bọn tao. Tao nguyền rủa mày ra đường bị xe tông chết, bọn tao coi nhưcúng số tiền kia cho mày mua quan tài!”

“Đừng nghĩ tao không tìm thấy màylà sẽ buông tha, Hình Tuế Kiến tao cảnh cáo mày lần cuối, nếu mày không trảtiền thì chúng ta gặp nhau trên tòa đi!”

“Hình Tuế Kiến…”

Tới tới lui lui vẫn chỉ là nhữngtin thoại đòi nợ, đám người này kiên trì hơn gã tưởng. Có người mềm giọng nănnỉ, có kẻ mắng té tát, cũng có tên hăm dọa sáo rỗng. Thực ra, những việc nàychẳng ảnh hưởng gì tới gã, đằng nào thì gã cũng bị người ta truy cùng đuổi tận,chưa một ngày được ngơi nghỉ.

Tuy nhiên, gã khẽ nhắm mắt…

Cô chịu được sao? Nếu còn là đànông thì không nên lưu giữ cô, thế nhưng cảnh tượng cô và Lục Tư Nguyên hôn đắmđuối ngoài đường không ngừng quay cuồng trong đầu gã, kích thích bộ não gã.

Gã cáu kỉnh đưa tay định tắt nhữngtin còn thừa. Tuy nhiên, lúc này trong hộp thư thoại bất ngờ vang lên giọng củaQue Củi.

“A Kiến, sao điện thoại của anh bậnmáy hoài vậy?”

Gã lười xem trạng thái điện thoại.

“Cuối tháng rồi, tiền lãi tháng nàycó bớt đi không?” Que Củi hỏi.

Gã vẫn nằm im, mở tròn mắt.

Đúng vậy, lại cuối tháng nữa rồi.

“Đại ca, anh đừng gánh hết mọichuyện một mình! Em, Ôn Ngọc và Tiểu Béo đã bắt đầu kinh doanh bên Canada rồi.Nếu anh cần tiền, bọn em sẽ nghĩ cách, dù sao thì công ty không phải của riênganh, không thể cái gì cũng bắt anh hứng chịu!"

Gã gượng ép giật giật khóe môi. Gãbiết bọn họ sống rất tình nghĩa, nhưng công ty vừa thành lập, cần vốn để xoayvòng, gã làm sao có thể lấy tiền bọn họ được?

“Hay… nếu anh không gánh nổi nữathì đừng giữ chữ tín làm gì. Đằng nào đấy cũng là cái hố không đáy… dù sao hiệngiờ ở Ôn Thành có nhiều người chung tình trạng này.” Tuy biết không thể, nhưngQue Củi vẫn khuyên giải.

Gã giật mình, gã biết cố gắng tớicuối rồi cũng chỉ còn con đường này. Rõ ràng mất sỉ diện vẫn có thể sống trơtrơ, cùng lắm thì bị đám chủ nợ dần cho một trận, rồi ngày ngày được sống tốthơn. Nhưng tính cách gã không cho phép mình làm như thế.

Tuy nhiên, không cho phép thì phảilàm thế nào? Mới vài tháng ngắn ngủi mà gã gánh nặng tới độ cả đêm về cũng mơthấy ác mộng.

Gã cựa quậy ngồi dậy gọi điện thoạicho mẹ. Vừa khéo, cuộc thoại tiếp theo là của mẹ gã.

“A Kiến, mẹ báo cho con một tinvui, vụ cầm cố Bích Quế Viên để vay vốn đã được phê duyệt, con mau liên lạc vớibác Vương, ông ấy đã tốn rất nhiều tâm sức, nhưng…” Mẹ gã ngập ngừng chốc látrồi ngại ngùng nói: “Con nhớ đừng nói với ai là mẹ con mình còn liên hệ, concũng biết đám đòi nợ ấy khủng khiếp lắm, cứ bị quấy rầy mãi chắc mẹ suy nhượcthần kinh mất…”

Gã thản nhiên giật giật khóe môi.

Gã biết mấy tháng nay mẹ gã cũng bịliên lụy đến te tua, mẹ gã yêu cầu ở trước mặt mọi người đừng thừa nhận mẹ conhọ còn liên hệ, coi đã khá thâm tình.

Tìm kiếm nhiều mối quan hệ, mà cuốicùng người hỗ trợ vẫn là bác Vương – kẻ có thể bẻ gãy lòng tự trọng của gã. Thếnhưng gã đâu còn cách nào? Không tiền thì sẽ bị người ta ép chết! Rốt cuộc BíchQuế Viên cũng có thể cầm cố, khiến gã thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì, nó đồng nghĩavới việc gã còn được ‘sống’ qua một thời gian.

Tuy nhiên, sau đó thì sao? Lấy chỗnày đắp qua chỗ khác, [1] cuộc sống như thế có thể chèo chống được bao lâu?

[1]Nguyên tác: Sách đông tường bổ tây tường – lấy chỗ này đắp qua chỗ khác, vì thếvấn đề thực sự không được giải quyết.

“Kiều Duy Đóa, ngay cả tương laicủa mình như thế nào tôi còn không biết, thì làm sao tôi có thể thề hẹn vớiem?” Gã nhìn căn phòng tối om, hỏi thầm.

...

Chưa kịp thay bộ đồng phục công sởmàu xanh, Tư Nguyên đã vội vã chạy tới nhà hàng.

“Anh xin lỗi, anh tới muộn.” Vừangồi xuống, anh đã cất tiếng xin lỗi, “Ban nãy anh bị kẹt một vụ án, mới nhậnviệc nên anh cần học hỏi thêm kinh nghiệm, vì vậy mới trễ hẹn!”

“Không sao.” Dạo này thực sự rấtkhó gặp anh, ngày nào anh cũng đi sớm về khuya, hai người gần như không thểgiáp mặt để nói chuyện rõ ràng.

Chờ một hồi, Duy Đóa mới nhìn anhnói: “Tư nguyên, hôm nay em tìm anh…”

“Bọn mình ăn cơm trước nhé? Anh đóilắm rồi, từ trưa đến giờ anh chưa ăn gì.” Tư Nguyên cắt ngang lời cô.

“Vâng.” Duy Đóa không nói thêm nữa.

Đã qua giờ cơm tối nên thức ăn đượcbê lên rất nhanh, Tư Nguyên mới ăn vài miếng thì ấn ngón tay vào giữa bụng, caumày thật chặt.

Cử chỉ của anh rất nhỏ nhưng côcũng phát hiện, “Anh lại đau dạ dày nữa à?”

“Ừ.” Chân mày anh xoắn tít.

Duy Đóa buông đôi đũa, “Để em rangoài mua thuốc đau dạ dày cho anh.”

“Đừng, anh có mang theo.” Anh đètay cô xuống.

Duy Đóa gọi nhân viên phục vụ mangly nước ấm tới, anh lấy viên thuốc dạ dày trong cặp táp ra bỏ vào miệng nuốtxuống.

“Dù công việc có bận rộn, thì anhcũng phải ăn cơm đúng giờ chứ.” Cô nhăn mày nhắc nhở.

Hôm nay không rảnh ăn trưa, hôm quacô gọi anh lúc hai giờ chiều mà anh mới bắt đầu ăn cơm. Cứ tiếp tục đà này thìngay cả người sắt cũng sụp đổ.

Tư Nguyên mỉm cười buồn bã. Kỳthực, anh bị đau dạ dày chẳng liên quan gì đến bận rộn, mà nguyên nhân chủ yếulà anh bị áp lực quá nặng trên công việc lẫn tình cảm.

“Chuyện hôn lễ em chuẩn bị tới đâurồi?” Tư Nguyên lảng qua việc khác, “Anh đưa mấy cái nhà hàng cho em xem, emvừa ý cái nào chưa?”

“Tư Nguyên, em hẹn anh ra đây đểbàn về vấn đề này.” Duy Đóa nhìn anh chăm chú.

Từ sau ngày đó, cô ở nhà canh chừngbao lâu cũng không được gặp anh. Cô đành gọi điện thoại hẹn anh, nhưng anh đùnđẩy năm lần bảy lượt cho tới hôm nay mới có dịp gặp.

“Em còn đắn đo hả? Anh thấy kháchsạn Overseas Chinese [2] cũng được lắm, anh rể của anh quen với đầu bếp trưởngtrong đó, danh sách các món ăn và sắp xếp lịch trình sẽ thuận tiện hơn.” TưNguyên vừa ăn vừa nói, “Nếu em không có ý kiến thì chúng ta quyết định vậy đi!”

“Tư Nguyên, rốt cuộc anh muốn emnói bao nhiêu lần đây? Chúng ta không có thể kết hôn.” Cô khổ sở nói.

Tư Nguyên cứng đờ.

[2]Overseas Chinese Hotel – một khách sạn 5 sao nổi tiếng ở thành phố Ôn Châu.