Tình Muộn

Chương 78



Trên con đường chuyên dụng VIP của sân bay, Tùng San đã gặp Trương Tân. Vẫn là mái tóc ngắn chỉnh tề, mặt không chút biểu cảm, ánh mắt sắc bén. Vết thương của hắn nhìn qua đã tốt hơn rất nhiều, động tác cử chỉ ngắn gọn dứt khoát, khôi phục dáng vẻ người máy ngày thường.

Trương Tân chỉ nhìn Tùng San một cái rồi lập tức dời tầm mắt, hoàn toàn trở lại thái độ lúc trước. Tùng San lại nhẹ nhàng thở ra, sau đó mỉm cười nhìn Cố Trì Tây đang đứng bên cạnh.

Không có đánh người chào hỏi, như vậy là đủ rồi.

Đây là lần đầu tiên Tùng San biết được sân bay lại có lối đi ngắn tắt như vậy, giảm bớt mấy phiền toái khi xếp hàng kiểm tra bảo an, gửi hành lí, trực tiếp theo Cố Trì Tây đi qua một cánh cửa điện tử, sau đó yên ổn ngồi trên một chiếc xe hơi màu đen. Lưu Mân và Trương Tân ngồi phía trước, Trương Tân lái xe.

Tùng San nhìn ra khung cảnh bên ngoài xe, từng kí hiệu lớn nhỏ của các công ty hàng không trên các phi cơ lần lượt xuất hiện, những lối đi kết nối với cửa máy bay, còn có những chiếc máy bay đang đậu chờ thời điểm cất cánh. Chiếc xe màu đen này băng qua mấy hàng máy bay, chạy tới chỗ chiếc chuyên cơ đang đậu yên tĩnh một góc.

"Chúng ta đi phi cơ nào?" Tùng San quay đầu hỏi Cố Trì Tây.

Cố Trì Tây cười chỉ hướng, "Ở đó.”

Tùng San nhìn theo hướng chỉ ngón tay của Cố Trì Tây, một chiếc phi cơ màu xám bạc, không lớn không nhỏ đậu ở đó, bốn phía rất trống trải. Tùng San cẩn thận nhìn chiếc phi cơ đó, quay đầu hỏi Cố Trì Tây, "Đây là chuyên cơ của anh?"

Cố Trì Tây cười nắm lấy tay cô, "Từ hôm nay trở đi, nó là chuyên cơ của em.”

Tùng San khẽ cong khóe miệng, nói không ra lời. Hơn nửa ngày mới nhớ ra, ngày hôm qua cô nửa làm nũng nửa nói đùa muốn hắn mua cho cô một chiếc chuyên cơ. Thế mà hắn làm thật rồi sao?

Trương Tân dừng xe xong, mở cửa xe cho Cố Trì Tây, Lưu Mân thì qua bên kia mở cửa xe cho Tùng San.

Những nhân viên của đội bay đã đứng sẵn ở thang máy nở nụ cười chào đón "Cố tổng, Cố phu nhân, hoan nghênh hai người lên phi cơ.”

Tùng San vẫn đang ngây người, chưa thể nào hồi phục tinh thần từ trong sự khiếp sợ. Cố Trì Tây nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, cười rất vui vẻ, nắm tay cô đi đến thang lên xuống máy bay, "Cẩn thận dưới chân.”

Trong cabin có bốn vách ngăn, trừ phòng điều khiển và phòng công tác của nhân viên đội bay ra, còn có 2 cái khoang khác. Lưu Mân và Trương Tân mang theo Lão Tần cùng ngồi khoang phía sau, Cố Trì Tây dẫn Tùng San ngồi vào khoang phía trước. Tùng San quan sát bốn phía, trong khoang này có bốn ghế dựa cho bốn người, bốn bàn trà nhỏ, phía trước mỗi cái ghế đều có màn hình và bảng điều khiển.

Cố Trì Tây kéo cô ngồi xuống, giúp cô cài dây an toàn. "Ngủ một giấc là đến nơi.”

Tùng San vui vẻ, "Đây là chuyên cơ có khoang giường nằm sao?"

Cố Trì Tây cười không nói, chỉ xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Cô bé con vẫn mãn nhãn ngạc nhiên nhìn xung quanh, căn bản không ngủ được, không biết qua bao lâu, cô nâng khuôn mặt đầy vẻ chờ mong nhìn hắn, hỏi: "Cố Trì Tây, ba mẹ em cũng có thể ngồi trên chiếc chuyên cơ này tới Hồng Kông thăm em sao?"

Cố Trì Tây gật đầu, "Đương nhiên, bây giờ nó là chuyên cơ của em.”

Tùng San khẽ cong khóe miệng, hơn nửa ngày mới nở nụ cười, "Chuyên cơ của em!" Cô rất hưng phấn, hận không thể khoa tay múa chân, sau đó cô dứt khoát tháo dây an toàn, bổ nhào vào người hắn, ôm cổ hắn, cười khúc khích.

Cố Trì Tây thấy cô vui vẻ tới mức này, cười nói: "Sao lên phi cơ rồi mà em còn không chịu đàng hoàng một chút thế, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình đi.”

Cô bé con chẹp cái miệng nhỏ nhắn, giả vờ giận dỗi bật dậy khỏi người hắn, nhưng lại như có chút lưu luyến không rời. Trong lòng hắn khẽ rung động, nhịn không được nắm chặt lấy tay cô kéo vào trong ngực, không nói lời nào đã hung hăng hôn cô. Cô bị hắn hôn, nhưng vẫn khúc khích cười ngây ngô, bàn tay nhỏ bé cũng không ngừng di chuyển trên người hắn, trực tiếp thổi lửa cho ngọn đuốc trong người hắn.

Hắn ôm cô bé con, dùng sức ôm chặt hông cô, sau đó cởi dây an toàn của mình, đứng lên, đi tới cabin cách vách, dùng lực lớn đóng cửa lại, không khách khí tìm một vị trí đặt cô lên, sau đó không chút do dự tiến vào.

Lần này thật sự xem như là triền miên trên mây.

Thân thể mềm nhũn nhẹ bẫng, ngẫu nhiên sẽ có cảm giác không trọng cùng siêu trọng, thân thể phù hợp trở nên khó có thể chia lìa. Trải qua tầng mây xóc nảy, khoái cảm không thể nói thành lời đã đạt tới đỉnh cao nhất...

Trương Tân và Lưu Mân ngồi ở cabin phía sau, nghe thấy âm thanh mơ hồ ở cabin phía trước truyền tới, nhưng mặt vẫn không chút thay đổi tiếp tục làm việc trên máy tính.

Chỉ là trên màn hình máy tính của Trương Tân vẫn là một trang document duy nhất không thể di chuyển.

Lưu Mân đứng lên, đi tới phía sau lấy cho Trương Tân một ly cà phê, "Nếu thấy không thể thì đừng ép buộc chính mình.”

Trương Tân ngẩng đầu, vừa vặn bắt gắp ánh mắt trêu đùa của Lưu Mân. "Tôi không uống cà phê, cảm ơn.”

Lưu Mân cười nói: "Nếm thử đi, mặc dù là cà phê đắng không thêm đường, nhưng hẳn là tốt hơn nhiều so với hương vị trong lòng cậu.”

Trương Tân vẫn giữ nét mặt không biểu cảm, nhận lấy ly cà phê, uống một ngụm. Vẻ mặt vẫn như cũ.

Lưu Mân tiếp tục cười nói: "Thật ra tôi rất hiếu kì, sao cậu lại quyết định trở về chứ?"

Trương Tân giương mắt, lạnh lùng hỏi: "Không được sao?"

Lưu Mân xua tay, "Cậu đừng hiểu lầm, không phải tôi trách cậu quay trở về đoạt lấy vị trí của tôi đâu. Cậu có thể quay lại tôi vui mừng còn không kịp, ông chủ giao cho tôi quá nhiều việc, một mình tôi căn bản làm không xuể, tôi lại không thể nhận hai phần tiền lương. Tôi rất nghi ngờ trước đây cậu đã làm như thế nào, sao một người có thể làm nhiều chuyện như vậy.”

Trương Tân không nói gì, lại cúi đầu uống một ngụm cà phê.

Lưu Mân nhìn về phía cánh cửa thông với khoang của mình, "Thật ra tôi thấy ông chủ và vợ ông ấy rất xứng đôi.” Nói xong cô lại tự cười cười, "Trai tài gái sắc như vậy là ông trời tác hợp cho thôi.”

Trương Tân để cái ly trên tay xuống, "Tôi quay về, chỉ là vì muốn nhìn thấy cô ấy, vậy đã đủ rồi.”

Lưu Mân tặc lưỡi, "Chậc chậc, thật nhìn không ra cậu lại là người ngây thơ như vậy.” Cô cười, vỗ vỗ vai Trương Tân, "Tôi thấy chuyện này là do cậu ở trong quân đội nhiều năm chưa gặp được con gái, chỉ mới biết một người là Tùng San nên mới động lòng, rơi vào rồi không rút ra được. Trương Tân, mở mắt của cậu ra nhìn thế giới này đi, thế giới này không chỉ có mình Tùng San là phụ nữ.”

Lúc Tùng San tỉnh dậy chuyên cơ đã ngừng hẳn, cô dụi dụi mắt, nhìn đôi mắt lấp lánh của Cố Trì Tây, hỏi: "Đến rồi sao?"

Cố Trì Tây ôm cô, "Ừ, đến rồi.”

Tùng San ngồi dậy, cảm thấy hơi mệt, còn có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, "Vậy sao anh không gọi em?"

Cố Trì Tây cười cười, "Không gấp.”

Tùng San cảm thấy càng 囧, nhìn thấy văn kiện trên tay hắn, cô hỏi: "Anh đang làm việc à?"

Cố Trì Tây tiện tay đặt văn kiện sang một bên, "Đi thôi.”

Trương Tân ôm Lão Tần đi xuống máy bay, Tùng San nhìn lão Tần, "Sao nó vẫn còn ngủ thế?"

Cố Trì Tây ôm cô cười nói, "Lão Tần còn thích ngủ hơn em.”

Tùng San bước tới xoa đầu Lão Tần, "Nó ngủ như chết vậy, không phải bị bệnh chứ?"

Trương Tân nói: "Không sao, chỉ là nó được cho uống thuốc, lúc máy bay khởi hành Lão Tần sẽ cảm thấy không thoải mái, uống thuốc ngủ tốt cho nó hơn.”

Tùng San nghe hiểu gật đầu, "À, thì ra là như vậy, cảm ơn anh.” Nói xong cô ngẩng đầu cười cười.

Trương Tân giống như không nhìn thấy, máy móc trả lời: "Không cần khách khí.”

Đường phố ở Hồng Kông phần lớn đều rất hẹp, cao thấp đều là đồi núi, điều này làm cho Tùng San - một người có thói quen sống ở vùng đất bằng là thành phố A cảm thấy rất mới mẻ. Cô ngồi trong xe nhìn những hàng cọ cao thẳng tắp hai bên đường, cười rất ngọt, "Chúng ta đang ở đâu? Vịnh Repulse sao?"

Do biết rất ít về Hồng Kông, nên Tùng San cũng chỉ nghe nói qua vịnh Repulse là khu nhà cao cấp, rất nhiều ngôi sao nổi tiếng ở Hồng Kông đều ở đó, quả thực có thể so với Beverly Hills của Hollywood.

Nhưng không ngờ Cố Trì Tây lại lắc đầu, "Không, chúng ta ở Tấn Thành Phong.”

Tùng San chưa từng nghe qua chỗ này, "Tấn Thành Phong ở đâu?"

Cố Trì Tây cười nhẹ đáp: "Trung Hoàn, phố I.”

Tùng San vẫn không biết, "À.” Suy nghĩ một chút cô vừa cười vừa hỏi: "Nhà ở Vịnh Repulse không phải do anh xây dựng, cho nên anh không ở, vậy Tấn Thành Phong kia chẳng lẽ cũng là sản nghiệp của anh?"

Cố Trì Tây cười lắc đầu, "Không phải, nhà ở đây là anh mới mua.”

Nhất lời Tùng San có một cảm giác vui vẻ không thể nói thành lời, "Ha ha, rốt cuộc cũng có một ngày anh phải mua nhà của người khác để ở!" Giọng nói đó giống như đang nói ra ngoài lăn lộn sớm muộn cũng có ngày phải làm chuyện trái với ý muốn của mình.

Cố Trì Tây bật cười, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nắm bàn tay nhỏ của cô giúp cô xuống xe.

So với Giang Phong Uyển, dáng vẻ bên ngoài của Tấn Thành Phong có một phong cách khác hoàn toàn. Những tầng lầu cao ngất như muốn tới tận mây kia đều có hành lang nối liền với toà nhà khác, tọa lạc trong thành thị, bên dưới có các cửa hàng và bến xe điện ngầm, đám đông rộn ràng nhốn nháo. Cố Trì Tây dắt theo Tùng San đi vào bên trong toà nhà lớn, nơi đó giống như bồng lai tiên cảnh, ở giữa có một khoảng đất cỏ cây xanh rì như đang bước vào thế ngoại đào nguyên. Vào thang máy, chạy thẳng lên tầng 50, cửa thang máy mở ra, chỉ có một cửa phòng, vào phòng rồi mới phát hiện, căn hộ này hoàn toàn không nhỏ hơn Giang Phong Uyển. Một mặt bên tường của phòng khách là cửa sổ sát đất, toàn bộ con đường ven biển đảo Hồng Kông đều được thu vào trong đáy mắt, nước biển xanh sâu thăm thẳm, đẹp đến lạ thường.

Tùng San nhìn mặt tường kính đó nhịn không được cảm thán, "Anh xem này, đẹp quá đi mất!"

Cố Trì Tây cười, bước tới ôm cô, "Nhìn bên ngoài tuy hơi nhỏ hẹp một chút, nhưng bên trong rất tuyệt đúng không? Hồng Kông chính là như vậy, nhỏ bé, không thể so với thành phố A, nhưng lại có cảnh biển rất đẹp.”

Tùng San gật gật đầu, "Ừm, căn hộ này tuy nằm trong khu đô thị, nhưng lại đẹp quá! Hơn nữa cảm giác giống như có thêm chút hữu tình.”

Bất luận là Giang Phong Uyển hay là Vân Đỉnh, đều quá trống trải, quá xa cách.

Cố Trì Tây cười nói: "Anh thích những nơi yên tĩnh, ở nơi này phải cùng với một đống người chen chúc trong một toà nhà, thật ra cũng không tốt lắm.”

Tùng San quay đầu nhìn hắn, "Vậy sao anh còn mua nhà ở đây?"

Cố Trì Tây cười cười, nắm tay cô chỉ vào một hướng ở dưới đường, "Chỗ đó, đi qua một con đường, chính là Đại học Hồng Kông.”