Tình Muộn

Chương 74



Từ lúc Phương Tiểu Tiệp đồng ý cho con gái cùng Cố Trì Tây đi Hồng Kông, tâm tình có chút thay đổi. Xưa nay bà là người rất sảng khoái, bây giờ mọi chuyện giải quyết xong cả rồi nên tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Dần dần bà bắt đầu cảm thấy đây là chuyện rất tốt, tương lai sau này và hôn nhân, hai việc hệ trọng trong đời người của con gái đã giải quyết luôn một lần, không còn gì để bà phải bận tâm nữa.

Thẳng thắn mà nói, con rể Cố Trì Tây này, trừ chuyện tuổi tác hơi lớn một chút, những điểm khác thật sự không thể bới móc.

Gần đây công việc ở bệnh viện của bà rất nhàn nhã, chủ yếu viện trưởng và phó viện trưởng đều sợ bà mệt, không có chuyện gì liền tới thăm bà, hỏi han săn sóc, thái độ ân cần, quả thực còn khoa trương hơn cả mẹ vợ mình. Mới đầu Phương Tiểu Tiệp có chút không chịu nổi, nhưng gần đây cũng bắt đầu quen, ai bảo bà có con rể tài giỏi như vậy làm gì.

Có viện trưởng đi đầu, trong bệnh viện không còn ai dám đối nghịch với Phương Tiểu Tiệp, mấy y tá cấp dưới của bà ánh mắt nhìn người rất tốt, vì thế họ cung phụng bà chỉ thiếu nước giống như Vương mẫu nương nương nữa thôi. Cái gì mà không quá quan trọng bà đều không cần làm, Phương Tiểu Tiệp hoàn toàn hưởng thụ cảm giác thoải mái khi được làm chủ nô.

Nhưng Phương Tiểu Tiệp lại là người không chịu ngồi yên một chỗ, chuyện không cần bà bận tâm, bà càng muốn bận tâm. Vì thế buổi chiều nghe thấy hai y tá trẻ nói chuyện bệnh nhân phòng VIP khó trị, bà không ngồi yên được nữa.

"Chuyện gì xảy ra? Tự rút kim tiêm đòi xuất viện sao?" Chân mày Phương Tiểu Tiệp nhướn lên, đứng thẳng người dậy.

"À, đó là một con bé xấu tính, chị Phương không cần lo lắng, để tụi em tới xem một lát là được.”

Phương Tiểu Tiệp đã đi tới cửa, "Cứ để tôi đi cho, 702 đúng không?"

Đây là bệnh viện lớn nhất thành phố A, có thể vào phòng bệnh ở tầng 7 đều không phải người bình thường. Phương Tiểu Tiệp mang theo hai y tá đi tới cửa thang máy, liền nhìn thấy Trương Dật Bạch mang vẻ mặt bất đắc dĩ đi ra từ phòng 702.

"Ôi trời, chị Phương, sao chị lại tới đây?" Trương Dật Bạch nhìn thấy Phương Tiểu Tiệp, vẻ mặt trở nên rối rắm.

Phương Tiểu Tiệp vui vẻ, "Chủ nhiệm Trương, tôi là y tá trưởng, tại sao không thể tới?"

Trương Dật Bạch nhướn mày: "Chị Phương, chị đừng để ý làm gì, tôi chỉ nói là chuyện không quan trọng sao có thể kinh động tới chị chứ. Bệnh nhân ở phòng này bệnh không nghiêm trọng, tôi đã kiểm tra xong rồi, đừng để chậm trễ thời gian của chị nữa.”

Phương Tiểu Tiệp nhìn Trương Dật Bạch, bà nhận ra trong lời nói của hắn có thâm ý, cười cười, "Được thôi, bây giờ tôi rất rảnh rỗi, nếu chủ nhiệm Trương đã tự ra tay, tôi không quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi nữa.”

Trương Dật Bạch cười làm lành: "Lại đây lại đây, tôi tiễn chị xuống lầu.”

Lời vừa nói dứt, từ phòng 702 truyền đến một tiếng "Rầm" giống như có thứ gì đó bị đập xuống đất.

Phương Tiểu Tiệp xoay người, nhìn cửa phòng đó, lại nhìn nhìn Trương Dật Bạch, cười nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi có nên tới đó xem thử không?"

Trương Dật Bạch âm thầm thở dài, chuyện này không thể trách hắn được.

Cửa phòng đẩy ra, mặt đất rất lộn xộn, đơn giản mà nói, mọi thứ đều đổ nát, dưới đất toàn là thuỷ tinh vỡ, từ những lọ thuốc, mùi thuốc tràn ngập căn phòng. Một cô gái tóc tai rối bù, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, chiếc chăn đã bị xé rách, tấm ga giường hình chữ nhật trắng tinh cũng bị rách một đường.

Phương Tiểu Tiệp thấy liền cau mày, quay đầu hỏi Trương Dật Bạch, "Cô gái này bị gì vậy, chắc không phải thần kinh có vấn đề chứ?"

Trương Dật Bạch cười khổ, "Khoa tâm thần tôi không khám được đâu, cô ta tuyệt thực mấy ngày nên bị tụt huyết áp, dạ dày có di chứng, tim đập nhanh.”

Phương Tiểu Tiệp nghe xong cũng cười, "À, hay là do đầu óc có vấn đề.” Nói xong bà quay đầu lại nói với y tá đứng phía sau, "Đi gọi vài người tới dọn dẹp một chút, còn cô đi gọi người nhà cô ta tới đây, tôi muốn nói chuyện với người nhà cô ta, bệnh viện không phải để không cho cô ta đập phá, không muốn ở thì về nhà mà đập.”

Trương Dật Bạch hít một hơi khí lạnh, nói với Phương Tiểu Tiệp: "Chị Phương, chúng ta nói chuyện trước đi.”

Phương Tiểu Tiệp lại nói, "Chủ nhiệm Trương chờ chút đã, tôi lấy cái chăn cô ta xé rách đi chỗ khác, trong đó là vải sợi bông dễ bị hen suyễn, cô gái này tim đã đập nhanh rồi.”

Cố Lâm Lâm đã dùng miệng và tay xé rách chăn nệm, mỗi lần cô ta xé sẽ nghe thấy tiếng vải rách, cái âm thanh đó giống như chất gây nghiện, dụ dỗ cô ta không ngừng xé, tiếp tục xé.

Phương Tiểu Tiệp đi tới giường, giật lấy tấm chăn, không hề nói gì, trực tiếp vứt cho y tá.

Cố Lâm Lâm ngẩng đầu, đôi mắt đỏ lên, giống hệt như một con ma cà rồng.

"Trả cho tôi!" Cô ta thét lên.

"Vị tiểu thư này, cô có muốn điên muốn ồn ào náo loạn thì về nhà mà tiếp tục, đừng có ở bệnh viện phá hỏng của công. Cô có biết hiện tại bệnh viện của chúng tôi đang cần giường cho bệnh nhân như thế nào không, chúng tôi cũng không có năng lực dỗ dành một người có tính tình như cô đâu.” Phương Tiểu Tiệp nói không hề khách khí.

"Bà, bà chỉ là một y tá thôi mà dám dùng giọng điệu này với tôi sao! Bà có biết ba tôi là ai không?" Cố Lâm Lâm chỉ ngón tay vào Phương Tiểu Tiệp giận dữ nói.

Phương Tiểu Tiệp nở nụ cười, "Ba cô là ai tôi không quan tâm, nơi này là bệnh viện, tôi là y tá trưởng, con ông trời có vào đây cũng phải do tôi quản lí.”

Nói xong bà liền xoay người, nói với y tá đứng bên cạnh: "Phòng này đừng cho cô ta lãng phí nữa, cô ta mà còn gây sự lập tức chuyển sang khoa tâm thần, lấy dây trói lại.”

Cố Lâm Lâm nghe xong hét lớn: "Các người dám trói tôi sao! Ba tôi là Cố Trì Tây! Bà dám động vào tôi, tôi gọi ba tôi tới đây mua luôn cả cái bệnh viện này, đuổi mấy người đi hết!"

Phương Tiểu Tiệp đứng lại, quay đầu hỏi, "Ba cô là Cố Trì Tây?"

Trương Dật Bạch đứng bên cạnh thì thầm: "Khi nãy tôi cũng định nói trước với chị, cô gái này là con gái của vợ trước Cố gia.”

Phương Tiểu Tiệp hiểu ra, "À, thì ra cô ta là người cướp Chu Trường An, bạn cùng phòng của San San.”

Ngón tay Cố Lâm Lâm rung rẩy, "Bà, bà là mẹ của Tùng San?"

Phương Tiểu Tiệp cau mày, thở dài, "Người có tiền không biết nuôi con gái kiểu gì nữa, sao có thể dạy dỗ thành người như vậy chứ?"

Cố Lâm Lâm giống như nổi điên lên lao xuống giường, mặc kệ mấy mảnh kính vỡ, nhào tới chỗ Phương Tiểu Tiệp, "Tùng San đã cướp ba tôi, bà còn cười nhạo tôi! Tôi liều mạng với bà!"

Phương Tiểu Tiệp giơ tay tát vào mặt Cố Lâm Lâm, âm thanh vang dội, "Cố Lâm Lâm, cô thật không hiểu đạo lí. Cố Trì Tây không dạy cô, mẹ cô cũng không dạy cô sao?"

"Con gái của tôi tôi sẽ dạy, chuyện này không cần người ngoài quan tâm.” Ngoài cửa có tiếng người nói vọng vào.

Trương Dật Bạch quay đầu, trong lòng thầm vỗ tay, hay, đã đầy đủ rồi. Không ngờ hắn lại có mặt lúc nào nhiệt thế này.

Uông Tiểu Kinh và Chu Trường An đi tới, sắc mặt Uông Tiểu Kinh âm trầm, đôi mắt nhìn chằm chằm Phương Tiểu Tiệp. Chu Trường An nhìn thấy Phương Tiểu Tiệp, vẻ mặt kinh ngạc lập tức xấu hổ dời tầm mắt.

Phương Tiểu Tiệp cười nói: "Bà đây chính là người nhà bệnh nhân đúng không, con gái bà đập phá phòng Vip của bệnh viện chúng tôi, bà thấy đấy, bệnh viện chúng tôi không phải là nơi trị chứng khóc lóc ầm ĩ, bà có muốn chuyển viện không?"

Uông Tiểu Kinh lạnh lùng nói: "Đập bao nhiêu, tôi bồi thường.”

Phương Tiểu Tiệp cười cười: "Mấy chuyện bồi thường này không phải do tôi quản lí, tôi cũng không rõ. Tôi là y tá trưởng bệnh viện này, chuyện tôi phụ trách chính là bảo vệ an toàn cho y tá cấp dưới của mình, cam đoan bệnh viện có thể có môi trường tốt đẹp. Bà nhìn con gái bà xem, cô ta đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới trật tự bệnh viện, cho dù cô ta có là bệnh nhân, tôi cũng không thể ngồi xem mặc kệ.”

Cố Lâm Lâm hét lớn: "Mẹ, bà ta là mẹ của Tùng San, cả nhà bọn họ đều ức hiếp con!"

Uông Tiểu Kinh giương mắt nhìn về phía Cố Lâm Lâm, đi qua tát một cái vào má bên kia của cô ta, "Bây giờ con mới biết mẹ là mẹ con sao? Con không thể ngoan ngoãn một chút được à?"

Cố Lâm Lâm khóc "Hu hu".

Chu Trường An vội vàng bước tới ôm cô ta, "Lâm Lâm, đừng khóc nữa.”

Phương Tiểu Tiệp nhìn thấy dáng vẻ đó của Chu Trường An liền vui vẻ nói, "Chu Trường An à, cậu thật có tiền đồ, làm bạn trai người ta cũng rất đa dạng.”

Chu Trường An cười gượng, "Cô à, Lâm Lâm không hiểu chuyện, cô đừng trách cô ấy, gần đây cảm xúc của cô ấy không ổn định.”

Trương Dật Bạch thấy thế, cười ha ha, "Uông tổng, bà xem đi, hiện tại sức khỏe của Lâm Lâm đã tốt hơn nhiều rồi, bà có muốn đưa cô ấy về nhà tĩnh dưỡng không? Nếu bà muốn, tôi sẽ giúp bà xử lý thủ tục xuất viện.”

Uông Tiểu Kinh không nói gì, liếc nhìn Phương Tiểu Tiệp, sau đó xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Trương Dật Bạch vỗ vỗ Phương Tiểu Tiệp, "Chị Phương, để cho cô ấy yên tĩnh một lát, chúng ta nên làm gì thì làm cái đó đi.”

Cố Lâm Lâm vẫn khóc lóc ầm ĩ, nhìn bóng dáng của Phương Tiểu Tiệp mà chửi ầm lên, Chu Trường An bất đắc dĩ, đành ôm cô ta chặt hơn, mãi cho đến khi cô ta khóc kiệt sức, mới ôm cô ta về giường, thở dài một hơi.

"Lâm Lâm, em đừng làm ầm ĩ nữa được không? Chuyện đã như vậy rồi, có gây sự nữa cũng không được gì đâu.” Chu Trường An nói.

Cố Lâm Lâm nức nở, "Trường An, em rất hận, tại sao ba em không cần em nữa, ngay cả mẹ em cũng đánh em!"

Chu Trường An xoa mặt cô ta, "Mẹ em vì quá tức giận nên mới làm vậy, chờ bà ấy hết giận, em xin lỗi, rồi ngoan ngoãn về nhà đi.”

Cố Lâm Lâm quay đầu, "Không, em không muốn về nhà, em muốn đi tìm ba em!"

Chu Trường An cầm tay cô, nghiêm túc nói: "Lâm Lâm, Cố Trì Tây không phải ba em, ông ấy sẽ không gặp lại em nữa đâu, em quên chuyện lần trước ông ấy đuổi em đi rồi sao?"

Cố Lâm Lâm không nói lời nào, chỉ nức nở, hắn nhìn cô ta rụt người lại, trong lòng đau xót, "Lâm Lâm, em còn có anh.”

Nói xong hắn lấy một cái hộp vuông nhỏ ở trong túi quần ra, mở nắp hộp, bên trong có một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.

Cố Lâm Lâm nhìn chiếc nhẫn đó mà sửng sốt.

"Lấy anh đi, sau này không cần nghĩ tới Cố Trì Tây nữa, làm vợ của anh, để anh chăm sóc em cả đời.” Chu Trường An dịu dàng nói với cô ta.

Cố Lâm Lâm lau nước mắt trên mặt, "Thật sao? Anh không ghét bỏ em sao? Ba mẹ em đều không cần em, anh thật sự cần em sao?"

Chu Trường An cười, lấy tay vuốt mũi cô ta, "Lâm Lâm, lấy anh đi.”

Cố Lâm Lâm khóc lớn, ôm chặt lấy cổ Chu Trường An, không muốn buông ra.

Uông Tiểu Kinh về nhà, kiệt sức nằm trên ghế sa lon, thở dài. Chuông điện thoại vang lên, bà liếc nhìn thấy là Chu Trường An liền nghe máy: "Thế nào rồi?"

Chu Trường An trả lời: "Lâm Lâm đã đồng ý lời cầu hôn của tôi, bây giờ cảm xúc rất ổn định.”

"Được, vất vả cho cậu rồi. tôi đã cho người chuẩn bị giấy tờ cho hai người, chắc là cuối tuần này sẽ lấy được visa.”

"Vâng, đợi đến khi tới Mĩ, chắc cô ấy sẽ quên hết những chuyện này thôi. Uông tổng đừng lo lắng.”

"Chỉ mong là vậy, bây giờ chỉ cần nó không làm rối tung mọi chuyện lên, tôi đã thấy thoả mãn rồi.” Uông Tiểu Kinh cười khổ.

Đã từng có lúc bà chờ mong ngày Trịnh Đông Bình ra tù, bà có thể dẫn con gái của hai người tới đón ông ấy. Nhưng bây giờ, bà lại chỉ có thể đưa Cố Lâm Lâm đi thật xa. Rốt cuộc bà đã làm gì nên tội chứ?

"Uông tổng, tôi đã cầu hôn rồi, chuyện bà đồng ý với tôi...” Chu Trường An do dự nói.

"Căn nhà cho ba mẹ cậu đã chuẩn bị xong rồi, vài ngày nữa là có thể dọn tới ở. Về phần mấy chuyện bảo hiểm dưỡng lão, tôi cũng đã cho người giải quyết, chuyện đó cậu không cần lo lắng.” Uông Tiểu Kinh nói, "Chu Trường An, cậu chỉ cần chăm sóc Lâm Lâm cho tốt, sau này toàn bộ công ty đều là của cậu.”

"Cảm ơn Uông tổng, tôi không có dã tâm lớn như vậy, tôi chỉ cần ba mẹ tôi bình an sung túc sống những ngày còn lại của đời người, tôi cam tâm tình nguyện trung thành với bà.”

Phương Tiểu Tiệp quay về nhà. nhớ tới chuyện ban nãy, bà nghĩ lại thấy Cố Lâm Lâm cũng thật đáng thương, cha không thương mẹ không yêu, bây giờ còn làm mấy chuyện thần kinh. Rồi bà lại nghĩ tới khuôn mắt sắc bén của Uông Tiểu Kinh, âm thầm thở dài, người phụ nữ này sao lại làm vợ của Cố Trì Tây chứ.

Bỗng nhiên có chút kích động muốn gọi điện thoại hỏi Cố Trì Tây, nhưng gọi rồi lại thấy hối hận.

Lúc Tùng San nhận điện thoại thì cô đang cho Lão Tần uống sữa, mấy cái cốc nhỏ đủ màu sắc thay hết cái này tới cái khác, đó đều là sữa không béo nhưng Lão Tần lại uống rất sung sướng.

"San San à, con đang làm gì vậy?" Phương Tiểu Tiệp hỏi.

"Con đang cho chó của Cố Trì Tây uống sữa.” Tâm trạng của Tùng San rất tốt.

Phương Tiểu Tiệp nghe thấy giọng nói của cô, biết rằng không nên nói ra chuyện ngày hôm nay nên bà liền cười hỏi: "Tuần này bọn con về nhà đi, không phải mười ngày nữa con đi Hồng Kông rồi sao, về nhà ba con làm một bàn thức ăn ngon để chiêu đãi cậu ta.”

Tên của Cố Trì Tây, Phương Tiểu Tiệp vẫn gọi không thuận miệng, nhưng lại không biết nên gọi thế nào. Tiểu Cố và lão Cố đều không đúng, haizzz, thật là ngượng mà.

Tùng San nghe vậy liền vui vẻ, "Được thôi, nhưng lần trước đã nói xong hết rồi, lần này hai người đừng làm anh ấy mất mặt nữa nhé.”

Phương Tiểu Tiệp cười thở dài, đứa con gái này còn chưa gả ra ngoài nhưng lòng đã hướng ra ngoài rồi.

Dạo này Cố Trì Tây rất bận rộn, vì phải đi Hồng Kông một năm, công việc ở thành phố A rất nhiều nên cần phải bàn giao thật ổn thoả, ngày nào hắn cũng về nhà rất muộn. Nhưng mỗi khi hắn về tới nhà, bất kể muộn thế nào, hắn cũng sẽ nhìn thấy Tùng San ngồi trên sô pha chờ hắn. Ngoan ngoãn tới mức khiến hắn đau lòng.

Đêm nay hắn đã cương quyết chuyển mấy bữa tiệc đưa tiễn của bạn cũ sang lúc khác, vội vội vàng vàng về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy cô bé con ôm Lão Tần ngồi trong phòng khách ngủ gà ngủ gật, trong lòng rất ấm áp.

Hắn bước tới, ngồi bên cạnh cô, kéo cô vào lòng mình, hôn lên trán cô.

Cô mơ màng mở mắt, nhìn thấy hắn, miễn cưỡng nở nụ cười, "Anh về rồi à?"

Hắn cười, lại hôn lên khóe miệng cô, "Hôm nay em làm những gì?"

Cô nháy mắt, ánh mắt trong trẻo, "Thu xếp đồ đạc, chủ yếu là do đồ của Lão Tần tương đối nhiều. Mấy bộ quần áo trong phòng em, em không biết nên mang bộ nào.”

Hắn cười nhẹ, "Không biết mang cái gì thì không cần mang, đến Hồng Kông em muốn cái gì thì mua cái đó.”

Cô cười hì hì dụi dụi vào lòng hắn, “Lấy người giàu tốt thật đấy.”

Hắn bật cười, nhịn không được hung hăng cắn cô, "Về sau em chính là vợ của người giàu có rồi.”

Cô cười nghiêng đầu, trốn hắn, hai người ngồi trên sô pha làm ầm ĩ một phen, quấy nhiễu lão Tần đang nằm trên đùi cô, vì thế Lão Tần rất không tình nguyện đứng lên, mơ mơ màng màng leo xuống sô pha, ghé vào bên chân Tùng San, lại đổi cái tư thế khác để ngủ.

Cô cười đến vui vẻ, ôm lấy cổ hắn, "Mẹ em nói cuối tuần này sẽ bảo ba em làm một bàn thức ăn thật ngon để đãi chúng ta.”

Hắn cười: "Ừ.”

Cô chu môi, "Sao vậy, sao anh có vẻ không được vui?.”

Hắn hôn cô, "Vui chứ, đương nhiên là vui rồi.”

"À mà, mấy ngày nữa em sẽ cùng Lý Yến và Triệu Nhiên ăn cơm, anh có muốn đi cùng không?" Đôi mắt to của cô xoay tròn.

Hắn cười đáp ứng: "Đương nhiên.”

Cô bé con rốt cuộc cũng chịu chủ động dẫn hắn đi gặp bạn bè mình, sao hắn có thể không đáp ứng được chứ.