Tình Muộn

Chương 68



Gần đây Lý Yến ngủ không ngon, còn có một tháng nữa là tới cuộc thi rồi, lo âu trong lòng như chất thành núi. Mỗi sáng sáu giờ cô đã rời giường, vội vàng ăn chút điểm tâm rồi chạy tới thư viện giành chỗ ngồi. Hơn mười một giờ đêm trở về, Triệu Nhiên đã sớm tắm rửa đi ngủ. Rõ ràng trong căn phòng này chỉ có hai người họ, nhưng thời gian gặp mặt rất ít, hơn nữa cho dù có gặp mặt, thì ngay cả tiếng chào hỏi cũng không có.

Lúc ngồi một mình học bài trong thư viện, Lý Yến nhớ tới Tùng San. Nếu là trước kia, lúc còn có San San ở bên cạnh, lúc nào học bài không vào, cô có thể nói chuyện với cô ấy, hai người cùng nhau ăn cơm, thật tốt.

Cô luôn nhớ tới câu hỏi của Tống Đào, trong mắt em, Tùng San là người như thế nào.

Nhưng cô nghĩ thật lâu cũng không ra đáp án.

Sau đó, vào một ngày Triệu Nhiên nói cho cô biết, mẹ Tùng San bị bệnh vô cùng nghiêm trọng, lòng Lý Yến bỗng nhiên quặn thắt. Sau nhiều ngày suy nghĩ có nên đến bệnh viện thăm hỏi hay không, cuối cùng cô vẫn không đi. Quan hệ giữa bạn gái với nhau, một khi đã tan vỡ thì rất khó hàn gắn.

Cô luôn rất vinh hạnh vì là người bạn tốt nhất của Tùng San.

Một cô gái xinh đẹp, thông minh, tính tình lanh lợi, hoạt bát, gia cảnh tốt, nói chuyện rất hợp ý cô, quả thực Tùng San chính là nữ sinh hoàn mỹ nhất trong lòng cô.

Nhưng tại sao mọi chuyện lại như bây giờ ? Cô ấy với một ông chú nhà giàu hơn bốn mươi tuổi có quan hệ mờ ám, người đó còn là ba của Cố Lâm Lâm? Thực sự cô có cảm giác đau đớn như ảo tưởng tan biến, hoàn toàn không thể chấp nhận được.

"San San đã chia tay với Cố Trì Tây rồi.” Triệu Nhiên nói như thế.

Sau khi nghe chuyện đó, Lý Yến cảm thấy rất kì lạ, rõ ràng đây là kết quả mà cô hi vọng được thấy, nhưng tại sao cô lại không thể vui nổi.

Sau đó, cô mới giật mình nhận ra, thì ra tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến cô. Cô chỉ là người đứng xem, ngay cả một chút liên hệ cũng không có, thì lấy tư cách gì mà chỉ trích nhân vật chính.

Cô gọi cho Tống Đào, nói cho hắn biết San San và Cố Trì Tây chia tay rồi.

Tống Đào yên lặng một lát rồi mới hỏi: "Lý Yến, vì sao em nói cho anh những chuyện này?”

Lý Yến sửng sốt, hơn nửa ngày mới nói: "Em chỉ cảm thấy anh nên biết.”

Tống Đào lại nói: "Lý Yến, nếu em không còn muốn làm bạn của San San nữa, thì sao lại quan tâm nhiều chuyện như vậy?"

Những lời này giống như gai nhọn, đâm thẳng vào lòng Lý Yến, vì thế cả tối đó, lòng cô như đang rỉ máu.

Tùng San đã lâu không về ký túc xá, vừa mới bước vào cửa phòng đã nhìn thấy Lý Yến ngồi yên trên ghế không hề nhúc nhích.

Tùng San suy nghĩ một chút rồi quyết định đi qua chào hỏi, "Lý Yến, mình về rồi.”

Lý Yến ngẩng đầu, thấy Tùng San thì hơi kinh ngạc một chút, "San San?"

Tùng San cười cười, "Hôm nay không phải có buổi họp sao, mình về tham dự.” Nói xong, cô liền đi tới góc học tập của mình, đã lâu không có người ngồi, bàn ghế đều phủ một tầng bụi.

Lý Yến suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Mẹ cậu đã khoẻ chưa? Mình…mình định tới bệnh viện thăm...”

Tùng San cười nói: "Hồi phục tốt lắm, bác sĩ nói tuần này có thể xuất viện. Còn chuyện thi nghiên cứu sinh của cậu sao rồi, còn không tới một tháng nữa thôi nhỉ?"

Cô chỉ nói một câu tuỳ ý như vậy nhưng đã khiến lòng Lý Yến thấy ấm áp, áp lực kìm nén đã lâu biến thành nước mắt rơi xuống, cô đứng lên, đi đến trước mặt Tùng San, nắm lấy tay Tùng San, "San San, thực xin lỗi, mình không nên nói cậu như thế!"

Tùng San kinh ngạc, trong lòng cô cũng có chút cảm động, nắm lấy tay cô ấy nói: "Yến Yến, mình làm sao có tư cách trách cậu. Những lời cậu nói không hề sai, người sai là mình, mình đã gạt cậu, mình không tốt như cậu vẫn nghĩ.”

Lý Yến ôm lấy Tùng San khóc lớn, "Không, mình không có tư cách nói cậu như vậy! Mình chỉ, mình chỉ biết ghen tị với cậu thôi, tại sao cậu lại xinh đẹp như vậy, tại sao ai cũng yêu cậu, tại sao thành tích của cậu lại tốt như thế, vì sao mình là bạn của cậu mà cái gì cũng thua kém cậu!"

Tùng San cũng khóc, "Yến Yến, cậu đối xử tốt với mình như vậy, mà mình lại khiến cậu thất vọng, cái gì cậu cũng nói với mình mà mình lại lừa dối cậu...”

Triệu Nhiên vừa vào cửa đã thấy cảnh Tùng San và Lý Yến ôm nhau khóc nức nở, trong lòng cô thấy xúc động, nhưng vẫn yên lặng đi ra ngoài.

Lý Yến lau nước mắt rồi nói: "San San, mình hiểu rồi, cậu yêu ai là chuyện của cậu, mình không nên xen vào nhiều chuyện như vậy. Dù cho người đó có là ba của Cố Lâm Lâm, nhưng nếu ông ấy đã ly hôn rồi, còn đối xử tốt với cậu, thì cậu có ở bên ông ấy cũng không có gì sai. Cậu đừng quan tâm người khác nói gì, nếu đã thích thì đừng để mình thiệt thòi.”

Tùng San hít mũi, cười nói: "Nhưng bọn mình chia tay rồi, mình còn nợ anh ấy rất nhiều tiền, nên phải máu chóng tìm việc để kiếm tiền.”

Lý Yến nói: "Cậu yên tâm đi, cậu nhất định sẽ được chọn đi Hồng Kông tiếp tục học lên cao học, chờ cậu tốt nghiệp đại học Hồng Kông, lương một năm trăm vạn cũng có thể, còn có nợ gì mà không thể trả chứ.”

Tùng San cười cười, "Sao ai cũng nghĩ mình có khả năng đậu cao nhất thế, sao mình lại không cảm thấy như vậy nhỉ?"

Lý Yến nhìn nhìn cửa, nói khẽ với Tùng San "Thật ra hôm qua khi mình đi ngang qua văn phòng thì nhìn thấy, lần này hai người có tên trong danh sách học bổng, một là cậu, một người khác là Hoàng Thâm của ban I.”

Tùng San nhìn Lý Yến với vẻ mặt không thể tin nổi, "Cậu chắc chứ?"

Lý Yến gật đầu, "San San, cậu nhất định phải nắm bắt cơ hội lần đi Hồng Kông này, đời người không thể nào xảy ra chuyện tốt giống vậy nữa đâu.”

Tùng San vẫn cảm thấy không tin lắm, đăm chiêu nói: "Nhưng, dù cho danh sách này có đúng là như vậy thì chưa chắc mình có thể đi.”

"Vì sao?" Lý Yến mở to hai mắt nhìn hỏi.

Tùng San lắc đầu, "Hiện tại sức khoẻ của mẹ mình còn chưa tốt, làm sao mình có thể đi được.”

Lý Yến nghĩ kỹ thấy có chút đáng tiếc, cơ hội như vậy ngàn năm có một, đối với cơ hội có thể đi học cao học ở một nơi có nền giáo dục tốt như vậy thật là ước mơ không thể thành hiện thực, vậy mà San San lại định buông xuôi, thật đúng là tạo hóa trêu người. Vì thế, cả một buổi chiều cô đều thấy căng thẳng, định nói vài lời để khuyên Tùng San, nhưng lại không biết nên nói gì.

Đến thời gian họp, các bạn học phân tán cả học kì bây giờ mới có thể gặp lại, mọi người thấy Tùng San thì đều tới thân thiết thăm hỏi mẹ cô, cũng có không ít người nghe được phong phanh chuyện kết quả thì tới chúc mừng trước.

Cố Lâm Lâm rêu rao đi vào, từ xa đã lườm Tùng San, sau đó chọn một chỗ ngồi ở bên kia ngồi xuống, vẻ mặt cao ngạo. Lý Yến dùng khuỷu tay đẩy đẩy Tùng San, nhỏ giọng nói, "Tính tình cô ta vẫn cứ xấu như vậy nhỉ?"

Tùng San cười, không nói gì.

Giáo viên hướng dẫn bước vào, chào hỏi với mọi người, rồi thông báo vài việc liên quan tới học kì sau, sau đó cuối cùng cũng tới thời khắc mà mọi người chờ đợi, "Danh sách hai người nhận được học bổng, một là Hoàng Thâm ban I, và người còn lại là Hồ Văn Đình ban III.”

Vừa dứt lời tất cả bạn học đều ồ lên.

Lý Yến là người kinh ngạc nhất, lớn tiếng hỏi: "Sao có thể như vậy, Hồ Văn Đình sao có thể so sánh với San San? Giáo viên hướng dẫn, trước đó không phải đã chọn San San rồi sao?"

Giáo viên hướng dẫn khó xử nói, "Tôi cũng không rõ, chuyện này không phải do tôi quyết định, tôi cũng chỉ là người thay học viện đọc quyết định thôi.” Nói xong, cô ấy nhìn Tùng San bằng ánh mắt tiếc hận, "Tùng San, thật xấu hổ vì không thể giúp được gì em.”

Tùng San xấu hổ cười cười, thật ra cô lại thở phào nhẹ nhõm, vốn cô cũng tính từ chối, nhưng bây giờ có thể bớt việc rồi.

Cố Lâm Lâm đột nhiên cười lạnh, đứng lên nói, "Giáo viên hướng dẫn, nếu không còn gì nữa thì em ra trước.”

Giáo viên hướng dẫn khó xử nói: "Không còn gì nữa đâu, mọi người tan họp đi. San San em cũng đừng buồn, em ưu tú như vậy sau này còn nhiều cơ hội tốt hơn.”

Lý Yến vẫn rất tức giận, "Chắc chắn có vấn đề! Chuyện đã quyết định rồi mà còn có thể thay đổi sao, Hồ Văn Đình đó rốt cuộc có lai lịch gì?"

Bỗng nhiên Cố Lâm Lâm xoay người cười nói: "Sao thế, chẳng lẽ lai lịch của Tùng San nhỏ bé lắm sao?" Nói xong cô ta châm chọc nhìn Tùng San.

Tùng San không nói gì nữa, kéo Lý Yến và Triệu Nhiên nói, "Chúng ta đi ăn cơm đi, đã lâu rồi không cùng nhau ăn một bữa.”

Cố Lâm Lâm lại cười rộ lên, "Sao không rủ tôi đi cùng? Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn cùng phòng.”

Lý Yến cả giận nói: "Cố Lâm Lâm, cô đừng thấy người ta nhường nhịn lại lên mặt!"

Cố Lâm Lâm cười lạnh, "Sao nào, các người muốn đánh tôi sao? Cô cũng đã chia tay với ba tôi rồi, cô nghĩ cô còn có chỗ dựa để có thể đánh tôi sao!"

Các bạn học vây xem đồng loạt ồ lên.

Cố Lâm Lâm tiếp tục lớn tiếng nói: "Chắc các cậu không biết, Tùng San rất có bản lĩnh, dụ dỗ ba tôi, phá hoại gia đình tôi, bây giờ còn bị ba tôi bỏ rơi, chắc không phải là đang coi trọng người nào khác chứ?"

Tùng San trừng Cố Lâm Lâm, lạnh lùng nói: "Cô chắc chắn ông ấy là ba cô sao?"

Lý Yến lập tức hiểu ý, cười to nói: "Đúng vậy, người ta căn bản không phải ba cô, cô còn đứng đây lớn tiếng làm gì?"

Ánh mắt Cố Lâm Lâm như muốn phun ra lửa, "Ông ấy là ba tao, dù cho ba mẹ tao có ly hôn thì ông ấy vẫn là ba tao! Mày đừng có ly gián quan hệ ba con tao!"

Tùng San lắc đầu, kéo tay Lý Yến và Triệu Nhiên đi ra ngoài.

Cố Lâm Lâm chợt nhào về phía Tùng San, "Đồ đê tiện, tao liều mạng với mày!"

Lão Tần mập đã trở về từ Ngũ Đài Sơn, hắn lấy một tấm bùa hộ mệnh đưa cho em trai mình - chú chó lão Tần. Lão Thẩm và lão Sở nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng cười nói: "Ông đó, thật không hiểu ông nghĩ cái gì, đi một chuyến tới Ngũ Đài Sơn lại không xin bùa hộ mệnh cho chúng tôi mà lại xin cho một con chó sao?"

Lão Tần mập híp mắt, "Đây là em trai tôi, gần đây nó vừa trải qua tai ương đổ máu, tôi không cầu cho nó thì cầu cho ai? Các người cả ngày ngồi không mà còn muốn nhận bùa hộ mệnh sao?" Nói xong hắn lại liếc mắt nhìn lão Thẩm, "Gần đây thận ông hư yếu, đi tìm vợ ông bồi bổ đi.”

Lão Thẩm "Phi!" Một tiếng.

Cố Trì Tây cười không nói.

Lão Sở lại gần hỏi: "Còn tôi thì sao? Tôi cần bồi bổ cái gì?"

Lão Tần liếc xéo hắn, mặt không biến sắc nói: "Đầu óc.”

Lời kia vừa dứt mọi người đều cười rộ lên. Lão Sở đáng thương gãi đầu nói: "Cái này có gì không tốt mà phải bồi bổ.” Sau đó hắn lại chưa từ bỏ ý định hỏi, "Vậy lão Cố thì sao? Cần bồi bổ cái gì?"

Lão Tần nhìn Cố Trì Tây, thở dài một hơi, "Lão Cố, ông còn chưa chấm dứt với cô gái kia sao?"

Cố Trì Tây vẫn chưa trả lời, lão Thẩm đã nói: "Bây giờ là tình trạng muốn hay không muốn cũng phải muốn.”

Lão Tần nhìn sắc trời bên ngoài, "Trời lạnh rồi, sông cũng đã sắp kết băng.”

Cố Trì Tây mỉm cười, "Đúng vậy, mùa đông đến rồi.”

Lão Tần nói: "Lão Cố, tôi cho ông một lời khuyên vậy, lục bình không có rễ, chi bằng bay xa một chút, rời xa vùng đất thị phi.”