Tình Muộn

Chương 50



Từ ánh mắt Lý Yến, Tùng San thấy được sự phản bội, phẫn nộ, và khinh thường.

Cô khẽ mấp máy miệng, định giải thích gì đó, nhưng lại không thể nói nên lời. Còn có thể giải thích cái gì đây chứ? Còn có gì hay mà giải thích? Ngay cả chính cô cũng không thể tin nổi mình.

Lý Yến nhìn thấy vẻ mặt của Tùng San, càng thêm tức giận, "San San, chẳng lẽ cậu không vì chính mình mà biện minh một câu sao? Không phải cậu luôn là người nhanh mồm nhanh miệng à? Hay vì trong lòng thấy hổ thẹn nên không còn gì để nói?"

Cố Trì Tây liếc mắt nhìn Lý Yến, ôm lấy Tùng San, "San San, chúng ta về nhà thôi.”

Lý Yến cười điên cuồng, "Ha ha, về nhà? Hai người còn ở chung nhà luôn sao? Nhà Cố Lâm Lâm? Các người một nhà ba miệng rất hài hoà phải không?"

Tống Đào cũng đi tới, hắn nhìn thẳng vào Tùng San, "San San, đây chính là bí mật của em? Em nói cho anh biết đi, chuyện này rốt cuộc là sao?"

Tùng San hơi choáng váng đầu óc, Cố Trì Tây ôm chặt lấy cô, một nụ hôn dừng trên đỉnh đầu cô, "Tôi là Cố Trì Tây, nhưng Cố Lâm Lâm không phải con gái ruột của tôi, hơn nữa tôi cũng đã li dị với mẹ của Cố Lâm Lâm, trong chuyện này tôi không muốn nhiều lời thêm nữa. Lý Yến đúng không, nếu cô là bạn tốt nhất của San San, thì nên tin tưởng cách làm người của San San. Tôi nói cho cô biết, San San là một cô gái tốt, cô ấy chưa từng làm chuyện gì vượt quá phạm vi đạo đức, nếu có sai, thì cũng là tôi sai, vì tôi đã quá yêu cô ấy.”

Lý Yến bị lời nói của Cố Trì Tây làm kinh động, im lặng không nói. Ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Tùng San.

Cố Trì Tây nắm chặt lấy cánh tay Tùng San, "San San, chúng ta đi thôi.”

Nói xong hắn liền dẫn Tùng San nhanh chóng rời khỏi, Tùng San đã thất thần từ lâu, cô cứ để yên cho Cố Trì Tây dắt đi, bước chân của hắn quá nhanh, cô theo không kịp, mới đi hai ba bước đã lảo đảo.

Cố Trì Tây mở cửa, ôm cô lên xe, giúp cô cài dây an toàn, còn mình ngồi vào ghế lái, nhưng không khởi động xe.

Hai người cứ yên lặng ngồi như vậy, ngay cả tiếng hô hấp cũng rất yếu ớt.

Trong xe có chút ngột ngạt, Cố Trì Tây lái xe, ấn nút hạ kính xe, gió đêm mùa thu lùa vào, làm tóc Tùng San bay lên rối loạn.

Cố Trì Tây quay đầu nhìn cô, trong bóng đêm mặt cô bé con còn trắng hơn trăng, đôi mắt to trong suốt ấy tĩnh lặng như tờ, đôi môi đọng máu, cả người bất động như một bức tượng. Nhìn mà đau lòng.

"San San, thật sự xin lỗi.” Cố Trì Tây khẽ nói.

Tùng San không có phản ứng.

"Vừa rồi tôi đã quá xúc động.” Cố Trì Tây tiếp tục nói.

Đâu chỉ là xúc động, khi nhìn thấy cô bé con của hắn chủ động ôm một người đàn ông khác, lửa giận trong cơ thể hắn lớn tới mức hận không thể thiêu trụi cả cái ký túc xá này. Buổi sáng hôm nay hắn cố ý không xuống tầng, vì hắn vẫn đang đợi, đợi cô lên, ít nhất cô sẽ nói với hắn một câu hẹn gặp lại, hắn mới có thể đi xuống, rồi thành thành thật thật đưa cô về nhà. Nhưng cô cứ như vậy âm thầm bỏ đi, còn đặt chùm chìa khoá lên bàn. Căn phòng của cô như chưa từng có người ở, mọi thứ cũng như chưa từng thay đổi. Hắn nhìn căn phòng trống rỗng, cảm xúc vỡ tan tành.

Phải rất vất vả hắn mới có thể điều chỉnh lại cảm xúc, một lần nữa hắn vứt hết mặt mũi đi tìm cô, đang đi trên đường thì nhận được điện thoại của Trương Tân nói Tùng San đã trở về trường học, hắn lại vội vàng quay đầu xe. Nhưng hắn đứng dưới ký túc xá đợi lâu như vậy, cuối cùng lại thấy cô quay về cùng người đàn ông khác, cô còn chủ động ôm người đó!

Cô chưa từng chủ động ôm hắn. Một lần cũng không.

Khi đó hắn rất muốn hỏi cô một câu, Tùng San, trong lòng em, tôi còn không bằng tiền bối của em sao?

Buổi sáng mới từ nhà hắn đi ra, buổi tối liền ôm người đàn ông khác?

Cố Trì Tây hắn còn chưa đê tiện đến mức này!

Nhưng giờ đây, khi hắn nhìn thấy bé con vô hồn như con rối gỗ, hắn vẫn mềm lòng. Được rồi, đúng vậy, hắn rất đê tiện. Cho dù là người đàn ông cao ngạo quyền thế tới mức nào thì khi đối mặt với người con gái mình yêu, cũng vẫn có vài phần hèn mọn.

Mắt Tùng San chớp chớp một lát, lông mi dài rung động, thở ra một hơi.

"Tống Đào là tiền bối của tôi, vừa rồi anh ấy đã thổ lộ với tôi muốn tôi làm bạn gái anh ấy nhưng tôi đã cự tuyệt.” Tùng San mở miệng nói, "Anh ấy đưa tôi trở về ký túc xá, anh ấy nói muốn tôi giúp anh ấy hoàn thành tâm nguyện của mình, chính là được hôn tôi, tôi cảm thấy không thể làm chuyện như vậy trước ký túc xá, nên liền nói hay là em ôm anh một cái nhé, vì thế tôi mới ôm anh ấy một cái, xem như an ủi. Anh ấy giúp tôi nhiều chuyện như vậy, chuyện của ba tôi, đều là anh ấy thay tôi nói dối, vì anh ấy gạt ba mẹ tôi, nên họ mới có thể yên tâm. Tôi vẫn cảm thấy mình nợ anh ấy một nhân tình.”

Hàng mi của Cố Trì Tây khẽ động đậy, "Thực sự xin lỗi em, là do tôi hiểu lầm.”

Tùng San lắc đầu, "Cố Trì Tây, tôi nói cho chú biết những chuyện này, không phải để xoá bỏ hiểu lầm của chú.” Cô quay đầu nhìn thẳng vào hắn, "Căn bản là tôi không hề để ý chuyện chú hiểu lầm, cho dù tôi thật sự ở bên Tống Đào, tôi cũng không cần phải có sự đồng ý của chú, đúng không?"

Cố Trì Tây nhìn về phía trước, hai tay đặt trên vô-lăng, im lặng không đáp.

Tùng San tiếp tục nói: "Tôi nói với chú những chuyện này, là vì tôi muốn chú biết, trong lòng tôi bất an bao nhiêu, bây giờ tôi chán ghét bản thân mình đến mức nào!"

Tùng San ngồi thẳng lưng, xoay đầu lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn, cô nói tiếp: "Tôi nói với Tống Đào, người anh ấy yêu căn bản không phải là tôi, bởi vì anh ấy không hiểu hết được tôi, thứ anh ấy biết chỉ là thứ mà tôi dốc sức nguỵ trang. Tôi gạt anh ấy, gạt ba mẹ tôi, gạt luôn cả bạn bè tốt của mình. Ngày nào tôi cũng phải đối mặt với biết bao lời dối trá, tôi gạt ba mẹ tôi Tống Đào là người giúp tôi giải quyết chuyện bê bối kia, tôi gạt Lý Yến người mua quần áo mới cho tôi là chị họ, tôi gạt Tống Đào người đưa chiếc điện thoại cao cấp mấy chục nghìn tệ kia là Trương Tân, tôi gạt người nhà mình hai tuần qua tôi ở trường học, tôi gạt bạn cùng phòng hai tuần qua tôi ở nhà... Tôi cảm thấy mình như một cái kính vạn hoa, đối với mỗi người thì tạo ra một hoa văn khác nhau.”

Cô quệt mũi, nước mắt lại rơi xuống.

"Bởi vì tôi không muốn họ biết tới sự tồn tại của chú. Người nhà tôi, bạn cùng phòng tôi, tiền bối của tôi, ở trong mắt họ, tôi là một cô gái tốt, lạc quan sáng sủa, tích cực hướng tới tương lai, tính tình đàng hoàng, đứng đắn. Tôi không thể để họ biết, tôi với ba của bạn cùng phòng - một người đàn ông đã có vợ có quan hệ mờ ám, tôi ôm chú, hôn chú, lên giường với chú, ở trong nhà chú, chú còn vì tôi mà từ con gái, ly hôn...”

Nước mắt chảy vào miệng, cô hít sâu một hơi.

"Bây giờ tôi mới biết, thì ra tôi là một người như thế. Tôi hiểu rõ tất cả đạo lý, tôi biết cái gì nên làm cái gì không, nhưng tôi lại làm mọi thứ rối tinh rối mù. Cho nên tôi chỉ có thể nói dối, một lần rồi lại một lần, thật cẩn thận gạt cho mọi người vui vẻ, khiến mọi người tưởng rằng tôi vẫn còn là một đứa con gái thuần khiết trong sáng. Nhưng mỗi một lần tôi nói dối, trong lòng tôi, nỗi bất an như những quả cầu tuyết càng lúc càng lớn, ép tôi tới mức không thở nổi. Nhưng tôi lại không dám dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với chú, tôi thậm chí, còn không thể kháng cự ý tốt của chú đối với mình.”

Tay Cố Trì Tây nắm chặt vô lăng, vừa dùng sức, vừa dùng lực, khiến cho khớp xương động đậy.

"San San, tất cả đều là lỗi của tôi, là do tôi làm xáo trộn cuộc sống của em.” Hắn đè nén cảm xúc trong lòng nói.

Lục bình trôi sông.

Căn bản hắn không phải là hồ nước có thể giữ lục bình lại, chính ngọn gió kia đã thổi lục bình trôi đi.

Tùng San cười cười, "Quả thật đều do chú, nếu như vào cái ngày sinh nhật Cố Lâm Lâm tôi không gặp chú, thì bây giờ tôi vẫn là một cô nữ sinh đơn giản nói chuyện có chút khó nghe. Nhưng từ nhỏ ba tôi đã dạy tôi, mọi việc không nên chỉ nhìn một phía, chuyện này nguyên nhân là do chú, nhưng tôi cũng sai. Cuối cùng cũng là do tôi vẫn luôn mâu thuẫn như vậy, không thể dứt khoát đưa ra quyết định, tôi luôn muốn chừa cho mình một đường lui... Cho nên tôi không thể trách chú, chỉ có thể càng chán ghét bản thân mình.”

Cố Trì Tây quay đầu, ánh mắt sâu thẳm, "San San, tôi cũng rất hận chính mình. Tôi hận bản thân, rõ ràng yêu em như vậy, nhưng tại sao tôi lại chỉ mang đến cho em những phiền toái, khiến em đau khổ, khiến em bất an. Tôi hận bản thân không thể tìm được cách tốt nhất để đối xử với em, luôn dùng sức quá lớn khiến em bị thương. Tôi lại càng hận bản thân không thể kiềm chế tình cảm của mình, hết lần này tới lần khác muốn được ở gần em.”

Tùng San bật cười, "Chú à, chú còn biết dùng phép phóng đại nữa đấy.”

Thở dài một hơi, cô nói tiếp: "Cảm ơn chú vừa nãy trước mặt Lý Yến đã thay tôi nói chuyện, thì ra Cố Lâm Lâm thật sự không phải con gái ruột của chú.”

Hắn nói: "Ừ, không phải.”

Tùng San cười nói: "Bây giờ tất cả đều vỡ lở hết rồi, thật ra tôi còn nên thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng tôi cũng không cần nói dối nữa, dù có bị Lý Yến khinh bỉ, tôi cũng bằng lòng. Bởi vì vốn dĩ đó là sự thật.”

"San San, trước kia tôi vẫn luôn khinh thường hôn nhân, cho nên năm đó tôi mới có thể tùy tiện kết hôn với Uông Tiểu Kinh như vậy, bà ấy đã từng nói với tôi, một ngày nào đó tôi sẽ hối hận, đến lúc đó tôi sẽ phải quỳ trên mặt đất cầu xin bà ấy ly hôn. Tôi vẫn luôn cảm thấy những lời này của bà ấy thật nực cười, bởi vì hôn nhân đối với tôi mà nói chẳng là gì cả, cho dù tôi đã kết hôn với bà ấy, tôi cũng chưa từng ở trong căn nhà đó một ngày. Tôi cũng chưa từng thiếu đàn bà. Cho nên tôi vẫn cảm thấy, dù cả đời này tôi có mang tiếng đã kết hôn thì cũng chẳng sao. Nhưng tôi sai rồi, cuối cùng tôi vẫn hối hận. Cho nên tôi mới không từ thủ đoạn nào để ly hôn, bởi vì tôi muốn quang minh chính đại yêu em.”

Gió đêm mát mẻ làm khô nước mắt trên mặt Tùng San, cô cảm thấy mặt mình lành lạnh, nhưng vẫn cười nói: "Nhưng chú đã từng nghĩ, rốt cuộc tôi có thể chịu đựng được tình yêu của chú hay không chưa?"

Cố Trì Tây hít sâu một hơi: "San San, tất cả đều là lỗi của tôi, nên hôm nay chỉ cần em nói ra, tôi sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời em.”

Tùng San nghe xong những lời này thì quay đầu nhìn hắn, cô hơi nhíu mày, lông mi run rẩy, khóe mắt ướt át và khóe miệng cong lên, "Được, vậy chú đưa tôi về nhà đi.”

Hắn không nói gì thêm, xoay vô lăng, đạp chân ga, nhanh như chớp chạy khỏi đoạn đường này. Cô có chút nôn nao, nhưng không lên tiếng, chỉ nắm chặt lấy tay nắm ở cửa xe.

Khi đến cửa nhà Tùng San, cô xuống xe, quay đầu nhìn hắn, "Hãy chăm sóc cho Lão Tần thật tốt.”

Hắn ngóng nhìn cô, mỉm cười gật đầu, "Được.”

Tùng San lên tầng, khi đi đến tầng hai cô vẫn nhịn không được đi tới cửa sổ nhìn xuống, hắn vẫn đứng ở đó như trước, không hề nhúc nhích. Đèn khu phố mờ ảo, hắn dựa trên thân xe màu đen, châm một điếu thuốc.

Lúc này cô mới nhớ lại, thì ra hắn có hút thuốc. Rõ ràng trong nhà sạch sẽ không có một chút mùi thuốc lá. Cô liền đứng đó, ngóng nhìn hắn.

Trong nháy mắt, giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn bỗng nhiên nhìn về phía này, cô hoảng sợ vội vàng ngồi xổm xuống, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Sau đó, cuối cùng cô cũng cô nghe thấy tiếng khởi động ô tô, nhưng cô vẫn không dám đứng lên, tiếp tục chờ, mãi đến khi dưới tầng hoàn toàn khôi phục sự tĩnh lặng, cô mới vịn tường đứng lên, hai chân đã run rẩy, cô lại đợi trong chốc lát, hít sâu một cái đi lên tầng, đến cửa nhà cầm lấy chìa khóa, mở cửa ra.

Phương Tiểu Tiệp và Tùng Chí Quân đã đi ngủ từ sớm, Tùng Chí Quân uống nhiều rượu nên ngủ rất say, Phương Tiểu Tiệp nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, vội vàng rời giường, cảnh giác đi tới cửa, nhìn thấy là Tùng San, liền nói: "Sao con lại về? Không phải con nói muốn về trường sao?"

Tùng San miễn cưỡng cười trừ, "Vâng, con muốn về nhà.”

Phương Tiểu Tiệp nhìn khuôn mặt con gái, rõ ràng thấy cô vừa khóc, đang định hỏi chuyện gì xảy ra thì Tùng San đã ôm chặt lấy eo mẹ, giống như đang làm nũng dụi dụi vào lòng bà, "Mẹ, con mệt rồi, con muốn ngủ.”

Lòng Phương Tiểu Tiệp mềm nhũn, đành nói: "Đã mấy giờ rồi, mau rửa mặt đi ngủ đi, đã hơn nửa đêm mà còn thức, mai mẹ còn phải đi làm sớm đấy!"

Tùng San cười nói vâng dạ, rồi chui vào nhà vệ sinh rửa mặt, Phương Tiểu Tiệp khẽ thở dài, quay về phòng ngủ tiếp.

Tùng San rửa mặt sạch sẽ, nhìn đôi mắt khóc tới mức ửng hồng trong gương, cô cười giễu cợt, dạo này cô sao thế, định mức rơi lệ thật kém, sao cứ khóc hoài vậy.

Cố Trì Tây quay về nhà, nhìn Lão Tần đang ngủ say, hắn thấy bên cạnh ổ nhỏ của Lão Tần còn mấy cái cốc Tùng San dùng để dụ dỗ nó uống sữa, trong lòng hắn lại quặn thắt từng cơn. Hắn cầm một cái cốc nhỏ trên tay, nhẹ nhàng vuốt ve, thì ra hắn luyến tiếc như vậy.

San San của hắn, lần này hắn không thể nào gặp lại nữa rồi.