Tình Mỏng Duyên Cạn

Chương 39



Nam Cung Tĩnh Như mở cửa một gian phòng, trên tay nàng bưng một bát thuốc nóng bốc hơi nghi ngút.

Trầm Uyên đang nằm trên nệm, thoáng thấy có người đến, y ngồi dậy. Từ lúc tỉnh dậy sau cơn hôn trầm, y cứ lẳng lặng không nói một lời, phải đến khi Nam Cung Tĩnh Như gặng hỏi về gốc gác thì y mới nhàn nhạt cất lên hai tiếng:

- Trầm Uyên.

Và chỉ có thế!

Sau đó nam tử sẽ im bặt. Một người ít nói và thận trọng nhưng ở Trầm Uyên vẫn có gì đó lôi cuốn thật sự. Trầm Uyên là nam tử lạnh nhạt nhất mà Nam Cung Tĩnh Như từng gặp, y chưa một lần chủ động nhìn vào đôi mắt nàng, con người đó tuy ở ngay cạnh nhưng lại cho nàng cảm giác xa đến muôn trùng.

Lúc này, nàng đặt bát thuốc vào tay y, không mặn không nhạt bảo:

- Công tử, uống đi.

- Đa tạ cô nương!

Cầm bát thuốc trên tay, Trầm Uyên thản nhiên mà uống hết, gương mặt y vô cảm đến lạ. Nam Cung Tĩnh Như nhìn y thật chăm chú, y tỏ ra xa cách bao nhiêu thì nàng càng muốn nghiền ngẫm bấy nhiêu.

Thật ra, tính cách của Trầm Uyên không phải trời sinh đã vậy. Chỉ là, sau khi thê tử kết tóc se duyên của y qua đời thì Trầm Uyên thay đổi.

Cuộc sống của y trở nên đơn bạc và không còn màu sắc. Thân xác còn đó nhưng tâm hồn y gãy vụn, tan tành.

Trước đây, khi vừa mất đi thê tử yêu dấu, y đã từng muốn chiếm đoạt lấy Nam Cung Tĩnh Như, y muốn dùng nàng để khỏa lấp đi nỗi thương tâm cùng cực.

Mỗi khi nhìn thấy một Nam Cung Tĩnh Như với gương mặt giống thê tử đến chín phần thì trái tim của Trầm Uyên trở nên co thắt.

Phải đi tìm hình bóng của người y yêu thương qua một nữ tử xa lạ, Trầm Uyên cảm thấy lẻ loi và cô đơn kinh khiếp, y không muốn tiếp diễn như vậy. Nếu y còn như vậy hẳn thê tử sẽ buồn, sẽ đau lắm. Lúc Mạc Tương Tư còn sống, nàng chẳng để cho y nhìn ngắm bất kể một nữ nhân nào. Y đang sống hay đã chết vậy? Nếu sống mà phải nuôi một nỗi đau quá dài thì chẳng biết y còn gắng gượng được bao lâu?

Y nhắm mắt lại, dưới hàng mi dài là ưu thương, là khổ lụy hay bất lực thì không thể cho ai biết. Chỉ có lặng câm mới là phương thức hữu hiệu mà thôi.

Nam Cung Tĩnh Như đi ra ngoài, nàng khép cửa lại.

Nàng đã chăm sóc cho nam tử vô cùng chu đáo nhưng.. ngay cả nhìn nàng một thoáng y cũng không thèm. Sao y không nhìn ra nàng cũng là một cô nương xinh đẹp mỹ lệ?

Vậy còn nàng, sao lại để tâm đến y như thế? Một con người xa lạ với khí phái khác thường, nàng và Trầm Uyên dường như là vô vàn cách biệt.

Nam Cung Tĩnh Như ngưng trệ từng hơi thở, nàng không thể gạt Trầm Uyên ra khỏi dòng tư tưởng của mình, nàng đã trở nên kỳ lạ, kỳ lạ đến mức không sao hiểu nổi.

Có một điều mà Nam Cung Tĩnh Như sẽ không bao giờ thấu hiểu, vị công tử họ Trầm tên Uyên ấy, trái tim của y vĩnh viễn không được yên tĩnh giống như cảm xúc trên gương mặt của y.

***​

Sau một giấc ngủ dài, Thanh Y tỉnh dậy. Nàng thấy mình đang nằm trên giường, đầu gối lên đùi của Giả Tịnh Du. Nam tử vận bạch y đang ngồi nghiêm cẩn đọc sách, hắn dường như không thấy buồn ngủ. Thấy nàng mở mắt ra, Giả Tịnh Du trêu ghẹo:

- Uầy, nếu ta biết con mèo này ham ăn ham ngủ như thế thì..

Hắn để lửng câu nói, nhìn xuống Thanh Y như muốn chờ đợi phản ứng của nàng. Thanh Y cong cong khóe miệng, nghĩ lại đêm qua hai người đã thao thức suốt đêm nên thành ra nàng mới ngủ dậy muộn. Nàng vịn vào tay hắn để ngồi dậy, miệng lẩm bẩm:

- Ham ăn ham ngủ thì sao nào?

Giả Tịnh Du nhéo má nàng:

- Thì ta sẽ không khờ dại mà si mê con mèo ấy!

Thanh Y tinh nghịch ôm lấy eo hắn, nàng thủ thỉ:

- Chàng mà không giữ ta cẩn thận là Diệp Huyền sẽ cướp mất đấy.

Nghe đến đây, nụ cười của Giả Tịnh Du vụt tắt. Hắn chợt nhớ đến hôm ở bìa rừng, Diệp Huyền đã khi dễ Thanh Y, đã cho ra những hành động làm tổn hại tới danh tiết của nàng, lòng của Giả Tịnh Du chợt giá lạnh. Hắn sợ, sợ mình sẽ không bảo vệ được Thanh Y chu toàn. Nếu hôm đó hắn đến muộn một chút thì hậu quả là không thể tưởng tượng.

Lúc nói ra câu này, Thanh Y chỉ muốn trêu chọc Giả Tịnh Du mà thôi nhưng ngàn vạn lần cũng không ngờ được trời cao thật sự muốn khảo nghiệm tình yêu của nàng.

Lúc này, Giả Tịnh Du ngồi bất động thật lâu, hắn không thèm nói chuyện với Thanh Y nữa. Một cảm giác ghen tức cứ tuôn trào nơi lồng ngực, hắn căm phẫn tới mức muốn giết người.

- Tịnh Du..

Thanh Y gọi nhưng hắn không đáp.

Nàng nhìn biểu cảm trên gương mặt người đó mà cảm thấy tức cười, nhưng ngoài mặt thì vẫn thật mềm mỏng để xoa dịu tâm hồn ai kia:

- Tịnh Du à..

Hắn quay mặt sang hướng khác, gạt đi những ngón tay trắng mịn trên người mình.

Thanh Y biết hắn giận thật rồi, Giả Tịnh Du giờ này quá đỗi băng lạnh khiến Thanh Y chợt thấy tim mình ê ẩm. Đáng ra nàng không nên đùa cợt. Thanh Y vùi đầu vào lồng ngực hắn, nàng nhỏ nhẹ:

- Xin lỗi chàng, ta không nên nói vậy!

Nàng không biết là, trong cái thế giới lạnh lùng đầy khắc nghiệt, nàng là niềm an ủi duy nhất của đời Tịnh Du. Chợt, Giả Tịnh Du nâng gương mặt nàng, chỉ muốn ngắm mãi gương mặt hiền hòa của Thanh Y, hắn cất lời:

- Y, liệu có khi nào nàng rời xa ta?

Ái tình là trầm lụy, không có được thì sẽ đau khổ mà có được rồi thì sợ mất đi!

Thanh Y lắc lắc đầu, gương mặt nàng hồng hào duy mĩ:

- Sẽ không rời xa chàng, trừ phi chàng không yêu ta nữa.

Đây là Thanh Y nói thật, nàng là người thẳng bằng trung trực, khi đã yêu ai thì sẽ một lòng một dạ, không bao giờ lẫn tiếc.

Giả Tịnh Du cảm thấy như có mật ngọt đang chảy vào trái tim, hắn vòng tay ôm nàng một cách nâng niu, làn môi dấy lên ý cười mãn nguyện:

- Vậy ta hỏi nàng nhé, sao nàng lại yêu ta?

- Cái này..

Thanh Y gãi gãi đầu, Tịnh Du đang muốn làm khó nàng sao? Một vấn đề thật tế nhị mà! Thanh Y im bặt.

- Sao, khó nói lắm à?

Giả Tịnh Du ánh mắt lấp lánh, hắn yêu chết được cái dáng vẻ ngây ngô của nàng. Giá hắn được gặp nàng sớm hơn.

Khoảng thời gian đẹp nhất đời ta có lẽ là khi được gặp gỡ nàng.

Thanh Y hoang mang, nàng cúi gằm mặt:

- Ta yêu chàng vì.. chàng quá đẹp!

Thanh Y bưng kín mặt lại. Lúc này, nàng không khác gì đứa trẻ, nàng bị ngập trong vòng vây ái tình, đâu đủ tỉnh táo để mà thoát ra. Nàng mong Tịnh Du có thể tin mình, không còn tiếp tục truy vấn sâu xa.

- À, vậy ta với Diệp Huyền thì ai đẹp hơn ai?

Thanh Y cạn lời, nàng đang muốn đứng dậy thì Tịnh Du đã dùng ma trảo kiềm chế, không cho nàng thoái lui. Tịnh Du bế nàng ngồi lên đùi hắn, đáng giận hơn là, tuy vừa làm ra hành động thân mật nhưng gương mặt ai đó vẫn thản nhiên vô vàn.

- Tất nhiên là chàng đẹp!

Thanh Y phải phỉnh nịnh người nàng yêu một chút, bằng không..

Có vẻ Giả Tịnh Du cũng khá hài lòng, hắn dịu dàng bảo:

- Ngoan, hôn ta một chút.

Trời ạ!

Tịnh Du thật đáng ghét, lúc nào cũng muốn nàng phải chủ động!

Hết chịu nổi rồi!