Tinh Giả: Luyện Linh Đến 1000 Tầng

Chương 145: Ngoài tường thành



Sáng nay, Ngọc Linh Thảo bước ra bên ngoài khám phá, đơn giản nơi này rộng rất nhiều, không phải là chuyện một sớm một chiều, gọi Huyền Cơ ra, cũng là để cô ấy làm hướng dẫn viên.

“Nơi đây được chia ra làm mười sáu khu vực cỡ lớn và nhiều khu vực nhỏ hơn. Trong mười lăm khu vực, mỗi khu vực đều có một vị viện phó tọa trấn, cũng là nơi đó có rất nhiều học viên qua lại. Còn một khu vực còn lại là khu vực lớn nhất, cũng là nơi mà viện trưởng ở.” Huyền Cơ nói.

“Vậy thì ngươi cái này có thể xem xét giới thiệu xem nơi có thể đi đầu tiên tốt nhất a.”

“Cái này cũng không khó, chính là khu vực mười một, cũng là nơi sung túc hiện tại mở ra một cái lễ hội.”

“Thế cái ngươi đưa ta ra cái này bản đồ truyền qua bản đồ đi.”

“Chủ nhân xin chờ một chút.”

Liền một cái não hải Ngọc Linh Thảo tràn tới một loại thông tin đi qua, chính là nơi này một cái bản đồ hiện ra trong đầu.

Sự tinh tế từ từng nơi, là một cái nơi này những nơi đánh dấu có xác định chính xác phần cần đến và có thể quan tâm.

Xác định xong, Ngọc Linh Thảo liền tiến tới nơi đó.

Trải qua khoảng một kinh, Ngọc Linh Thảo bay tới cũng là mới có thể nhìn thấy ở ngoài rìa bên kia tiến tới. Nhanh chóng Ngọc Linh Thảo cuối cùng tới nơi, cô bé đang định bay vào bên trong thì Huyền Cơ liền nói: “Chủ nhân, người không nên bằng đường không bay vào.”

Ngọc Linh Thảo không hiểu lời nói, nhưng cũng là cảnh giác xem xét qua dừng lại một nhịp: “Tại sao lại không bay vào được, lẽ nào có một loại pháp trận ngăn cản sao?”

“Người đoán đúng rồi, chính là vì hộ vô ngân kính này mà là giống một cái lồng giam ngăn chặn người khác mà cũng là một căn căn nhà an toàn ai nấy cũng an tâm.”

Ngọc Linh Thảo nghe cái, cũng là cái này một chút sợ hãi nói: “Thế nếu như ta khi nãy bay thẳng vào bên trong thì chẳng phải là va chạm một lần hẳn khả năng bị phá ra vỡ một cái đầu sao?!”

“Cũng có thể là như vậy, bất quá cái này cũng chỉ là một cái khả năng phản đòn ra thì người không đập vào cũng là không sao.”

Ngọc Linh Thảo nghe vậy, lại yên tâm đi một chút phần này. Hẳn là cô bé tò mò hơn tiến tới dần dần, sau đó hướng tới khả năng nơi này phía dưới tường thành hẳn một cái khả năng ngăn chặn nơi này.

Cô bé tiến tới, đưa tay ra mò mẫm giống như một người mù, sau đó liền chạm vào một cái thứ bức tường ngăn cách.

Từng những loại cái kia bức tường thực hiện cũng là hiện lên những cái kí tự trên mặt bức tường ấy.

Xem xét qua cũng là xác nhận cái này khả năng Ngọc Linh Thảo học qua được, liền nhanh chóng tạo thế ngồi thiền tập trung vào bên trong.

Từng dòng trên cái bức tường ấy liền bắt đầu hiện ra sao chép qua cái này.

Sau một lúc, Ngọc Linh Thảo liền cảm ngộ xong xuôi, cái này khả năng cô bé nhanh chóng thể hiện ra một cái nhập môn sự tình, và cũng là một điều cô bé có thêm khả năng chiến đấu. Dù rằng cái này không phải chính nhất, và cũng là độ rộng nhỏ bé, nhưng cái này đặt ra làm bẫy bất ngờ chắc chắn tốt nhất.

Tiếp theo, Ngọc Linh Thảo liền bay xuống phía dưới, nhẹ nhàng đáp xuống từ một phía bước tới cổng thành.

Thấy rằng có hai tên lính gác đang canh cửa, Ngọc Linh Thảo một chút cái này suy nghĩ cách để đi qua, một cái lại băn khoăn một điều.

Chẳng lẽ ai người canh cửa cũng là hai người hai bên hay sao?

Cũng là gạt đi điều vô nghĩa này, nhanh chóng bước tới cánh cửa với một cái hàng chờ dài qua.

Thấy vậy, Ngọc Linh Thảo cũng là đi theo xếp hàng luôn.

Qua vài kinh đồng hồ, Ngọc Linh Thảo nhìn qua hàng chờ dài vẫn còn gần một nửa, thêm là cái này đằng sau cũng dài không kém, khiến cho Ngọc Linh Thảo có chút ngạc nhiên.

Cái này đột ngột cô bé để ý tới phía bên kia một vị học viên lục bào bước tới, trông khuôn mặt có chút uy tín lại không xếp hàng này vẻ mặt cô bé kỳ lạ hiện lên.

Hắn ta ung dung đi qua cổng thành mà không cần trải qua xét duyệt, điều này khiến cho những người chờ đợi nãy giờ bất mãn hò hét.

“Cái gì chứ?! Tại sao người đó không cần xét duyệt mà chúng tôi thì cần?”

“Đúng đấy! Cái kia chúng tôi đứng dưới ánh nắng chói chang mỏi mệt cũng không được một chút cái gì nhanh qua.”

“Mau cho chúng tôi quyền công dân, quyền bình đẳng!”

Càng lúc, càng nhiều người lại là hò hét lớn hơn, điều này bấc giác Ngọc Linh Thảo cô bé hẳn áp dụng vào hò reo theo để không bị lạc lỏng, nhưng mà chỉ là biểu hiện, cô bé không thật lòng muốn làm thì cũng không cần hô lớn.

“Mọi người bình tĩnh nghe tôi giải thích, thật ra người đó là học viên của học viện chúng tôi, vì thế người đó được hưởng đặc quyền miễn kiểm tra, nếu có ai không phục thì hãy trở thành học viên của học viện chúng tôi rồi nói tiếp.”

Lời của một tên lính thốt ra, ai nấy cũng đều im lặng, chính là vì bọn họ không dám nói nữa a.

Mấu chốt vụ việc lần này học viên hưởng quyền lợi không ai biết sẽ gây nên sự bất hòa giữa người dân và các nhân tố liên quan, thế là phải báo trước việc gì nên làm và việc gì không nên làm trong các quy tắc và luật lệ áp dụng chính là điểm mấu chốt đưa ra các việc sau này.

Lại thêm một hồi lâu, cuối cùng cũng tới Ngọc Linh Thảo, khi mà những tên lính gác nói là xuất trình giấy tờ thì Ngọc Linh Thảo đắn đo một lúc mới đưa cho bọn họ tấm thẻ nói: “Cái này được không?”

Bọn họ nhìn một cái qua tấm thẻ, liền chấn kinh cái trợn mắt há hốc mồm nhìn vào nó.