Tình Chung

Chương 42



Cận Ngôn lái xe, cậu phải đi rất lâu mới tìm được chỗ ở hiện tại của Tống Tư Nhạc.

Đứng bên ngoài biệt thự là hai người đàn ông mặc tây trang màu đen, Cận Ngôn nhìn lướt qua liền biết hai người anh em này làm cùng nghề với mình.

Cậu đậu xe vào chỗ sau đó đi qua, một người trong số họ đánh giá cậu từ đầu tới chân, hỏi: “Cận Ngôn tiên sinh?”

Cận Ngôn gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Người nọ tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Thật ngại quá, mời anh phối hợp kiểm tra với chúng tôi một chút.”

Cận Ngôn hiểu đây là nhiệm vụ của bọn họ, nên cũng phối hợp giơ tay lên.

Động tác của người nọ rất nhanh nhạy, sờ từ bả vai tới ống quần của Cận Ngôn, không phát hiện ra súng ống hoặc bất cứ vũ khí gì, lại dùng máy dò kìm loại quét một lượt trên người Cận Ngôn, ngoại trừ chiếc điện thoại trong túi, hoàn toàn không có thứ gì khác. Lúc này mới nhẹ nhõm mà thở ra một hơi, nghiêng người nhường đường: “Cận tiên sinh mời.”

Cận Ngôn đi vào trong, dì giúp việc của Tống Tư Nhạc ra chào đón, hòa khí nói: “Mời cậu trực tiếp đi lên lầu hai, thiếu gia đang ở trong phòng chờ cậu.”

Cận Ngôn gật đầu: “Cảm ơn.”

Cậu đi rất chậm, quan sát và ghi nhớ hết tổng thể cấu trúc của ngôi nhà, bao gồm khoảng cách từ cầu thang cho đến cổng, sau đó mới bước chân đi lên lầu.

Lầu hai căn phòng thứ ba bên tay trái cửa không đóng, Cận Ngôn đi vào quả nhiên nhìn thấy Tống Tư Nhạc đang ngồi trên chiếc ghế ngoài ban công, trước mặt để mấy quyển sách, nhưng người lại cầm di động mà xem.

Cận Ngôn đứng ở cửa dừng bước chân: “Tống thiếu gia.”

Tống Tư Nhạc cũng không nâng mi mắt lên mà nhìn, chỉ nói một tiếng: “Vào đi.”

Cận Ngôn đi đến trước mặt cậu ta, Tống Tư Nhạc đành cất điện thoại, hỏi: “Cậu đến đây là muốn nói với tôi chuyện gì?” Ngày hôm qua Cận Ngôn gọi điện đến, bảo là có chuyện cực kì quan trọng muốn nói. Tống Tư Nhạc vô cùng ngạc nhiên, người như Cận Ngôn, tự nhiên lại có chuyện muốn nói với cậu ta? Nên hôm nay mới hẹn cậu tới đây.

Cận Ngôn nhìn ngó khắp nơi một lượt, có chút không yên tâm nói: “Chúng ta đi vào trong nói đi, chuyện này có liên quan tới thiếu gia.”

“Có liên quan tới Bạch Hạo?” Tống Tư Nhạc nhíu mày.

Hiện tại Bạch Hạo không ở Kim Hải, hắn đã ra nước ngoài xử lý giúp cậu ta một ít vấn đề liên quan tới tài sản. Vốn dĩ Tống Tư Nhạc còn có chút thất thần, nhìn thần sắc của Cận Ngôn nghiêm túc như thế, cũng không khỏi khẩn trương theo.

Cậu ta đứng dậy đi vào trong thư phòng, Cận Ngôn đi theo phía sau, hai người vừa mới ngồi xuống ghế sofa, dì giúp việc của Tống Tư Nhạc đã đem trà lên, đặt ở trước mặt Cận Ngôn.

“Cảm ơn.” Cận Ngôn gật đầu với bà ấy.

Chờ mọi người lui ra, Tống Tư Nhạc mới một lần nữa mở miệng: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Cận Ngôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cậu ta, hỏi: “Tống thiếu gia, anh có biết cha mẹ của thiếu gia nhà tôi vì sao mà chết không?”

Tống Tư Nhạc sửng sốt, nét mặt lộ ra vẻ khó hiểu: “Đương nhiên biết, cha mẹ của Bạch Hạo vì tai nạn xe mà qua đời.” Xong rồi lại nói, “Cái này có liên quan tới chuyện cậu muốn nói?”

Cận Ngôn không trả lời vấn đề của Tống Tư Nhạc, ánh mắt vẫn dán trên người cậu ta: “Có liên quan gì, anh thật sự không biết sao?”

Tống Tư Nhạc càng thêm khó hiểu, tức giận nói: “Rốt cuộc là cậu muốn nói gì! Đừng vòng vo với tôi!”

Biểu tình trên mặt Tống Tư Nhạc không có chột dạ, không có che giấu, chỉ có bực bội cùng mất kiên nhẫn. Trong lòng Cận Ngôn thầm thở dài một hơi, cậu vốn dĩ không phải là kẻ biết cách nhìn người, nếu là Tống Tư Nhạc đóng kịch, cậu căn bản cũng không có cách nào nhìn ra được.

Kế hoạch ban đầu cậu định ra đã không thể thực hiện được.

“Anh cứ bình tĩnh.” Cận Ngôn đứng lên, đi tới bên cửa nhìn trước nhìn sau một hồi, sau khi xác nhận không có ai mới đóng cửa lại.

Tống Tư Nhạc nhíu mày nhìn về phía cậu, Cận Ngôn vội giải thích: “Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Tống Tư Nhạc không nói gì nhưng cũng không ngăn cản. Thật ra trước nay cậu ta vẫn vô cùng tín nhiệm Cận Ngôn, không hề có ý nghĩ phải đề phòng đối phương. Lần trước lúc Tống Tư Nhạc bị bắt cóc, đều là do tên Cận Ngôn ngu ngốc này liều mạng đi cứu cậu ta, thậm chí còn giúp cậu ta băng bó vết thương ngoài da.

Đóng cửa xong, Cận Ngôn lại đến bên cửa sổ kéo cửa kính lên, lúc này mới đi trở về, bước chân dừng ở bên trái phía sau lưng Tống Tư Nhạc.

“Chuyện này, cũng là trong lúc vô ý tôi mới biết được.” Cậu mở miệng nói.

Tống Tư Nhạc bị lời nói của cậu dụ dỗ muốn quay đầu lại nhìn, kết quả vừa mới quay đầu, Cận Ngôn đã dùng tay đánh một cái mạnh vào cổ của cậu ta, còn chưa kịp phát ra tiếng động người đã ngất đi.

Cận Ngôn lật người của Tống Tư Nhạc lại để trên ghế sofa xác nhận quả thật cậu ta đã bị đánh ngất, lúc này mới đưa tay sờ soạng trên người Tống Tư Nhạc, rất nhanh đã tìm được một khẩu súng.

Chuyện này giống như những gì cậu đã nghĩ, Tống gia hiện tại loạn thành một đống, Tống Tư Nhạc luôn ở trong tình thế nguy hiểm, trên người cậu ta nhất định sẽ mang theo súng phòng ngừa trường hợp bất trắc.

Cận Ngôn đem khẩu súng để qua một góc trên ghế sofa, lại móc từ trong túi ra đoạn dây thừng cùng băng dính đã chuẩn bị sẵn trước đó, động tác nhanh gọn trói tay Tống Tư Nhạc lại, dùng băng dính dán vào miệng của cậu ta, sau đó đem Tống Tư Nhạc đến một góc phòng.

Cậu làm những việc này một cách vô cùng bình tĩnh, một chút biểu cảm trên mặt cũng không có, làm xong mọi thứ, cậu mới dùng điện thoại gọi ra ngoài.

Nhà cũ của Tống gia.

Một chiếc xe Bently màu đen từ đằng xa chậm rãi lái tới, xe dừng trước cổng, có người nhanh chân tiến tới khom lưng mở cửa xe.

Trước khi người trên xe bước xuống đã nhìn thấy một đôi giày cao gót màu đen với kiểu dáng đơn giản và thanh lịch. Tiếp theo đó là chiếc váy đỏ bó sát người tôn lên đường cong duyên dáng, mái tóc đen dài được búi sau đầu, phô diễn hết tất cả các đường nét thanh tú và quyến rũ của người phụ nữ này.

Tống Tiêu Tiêu bước xuống xe, trong tay còn cầm một cái ví da màu đen, bên ngoài chiếc ví là chữ viết tắt tên tiếng Anh của cô được đính bằng kim cương, móng tay cũng được sơn một màu đỏ rực rỡ, thoạt nhìn cả người trông gợi cảm vô cùng.

[Hy: Tiêu tỷ tỷ chị đây là đi diễn thời trang đúng không??]

Người mở cửa cho cô cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám gọi một tiếng: “Đại tiểu thư.”

Tống Tiêu Tiêu không trả lời, ánh mắt đảo qua nơi bố trí của các vệ sĩ, lười biếng hỏi: “Bày bố hoàng tránh như vậy, là muốn hoan nghênh tôi, hay là muốn dọa cho tôi chết khiếp vậy ha.”

Người nọ nghe được giọng nói trêu đùa của cô, không dám hé răng, sau lưng đổ một tầng mồ hôi hột.

Tống Tiêu Tiêu hờ hừng nhìn người nọ một cái, không nói thêm gì nữa, đi vào bên trong.

Cô vừa đi, người đàn ông đi phía sau cô cũng nhấc chân đi theo.

Đi tới cửa, những người canh giữ bên ngoài lại không có ý nhường đường, bước chân Tống Tiêu Tiêu cũng không dừng lại, người nọ đưa tay chặn cô rồi nói: “Mời đại tiểu thư phối hợp kiểm tra với chúng tôi.”

Tống Tiêu Tiêu còn chưa cử động, người đi phía sau cô đã vọt lên trước gạt tay người nọ đi.

Không khí trong phút chốc trở nên căng thẳng, Tống Tiêu Tiêu nhàn nhạt mà gọi một tiếng: “Thẩm Úy.”

Người tên Thẩm Úy kia lập tức rút tay lại, cúi đầu lui về phía sau Tống Tiêu Tiêu.

Tống Tiêu Tiêu nhìn gã đàn ông ngăn cô lại, đem cái ví đưa qua, cười nói: “Cứ tự nhiên.”

Người nọ thu tay về nhận lấy cái ví mở ra, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới đem đồ trả lại cho Tống Tiêu Tiêu. Thẩm Úy cũng bị người khác xét qua một lượt, không phát hiện ra điều gì khác thường, người nọ được đồng nghiệp đến báo lại, nghiêng người cúi đầu nói: “Mời đại tiểu thư.”

Cuối cùng Tống Tiêu Tiêu cũng được bước vào cửa chính, trên mặt cô lại nở một nụ cười trào phúng.

Cô lập tức đi lên lầu đến thư phòng của tống Phú Hoa, lúc đi vào, cả di động cũng không được mang theo, chỉ có thể giao lại cho người của Tống Phú Hoa cất giữ, Tống Phú Hoa đúng là đề phòng cô tới từng chân tơ kẽ tóc.

Tống Tiêu Tiêu ngồi đối diện với Tống Phú Hoa.

Tống Phú Hoa vẫn đang uống thuốc, trên bàn còn để lại mấy lọ thuốc, tóc ông ta cũng bạc đi rất nhiều, cả thân người nhìn càng già nua hơn nữa. Lúc trước Tống Tiêu Tiêu nghe đồn ông ta bị mắc một đống bệnh, còn nghĩ đây chỉ là thủ đoạn lừa người, không nghĩ tới lần này ông ta vào tù, đã chịu không ít khổ sở.

Cô cũng không mở miệng gọi người, mắt thấy Tống Phú Hoa uống từng viên thuốc theo chỉ dẫn của hộ sĩ, sau đó lại nghỉ ngơi hít thêm một ngụm khí, mới ngẩng đầu hỏi cô: “Mày tới đây làm gì?”

Tống Tiêu Tiêu lộ ra một bộ dáng kinh ngạc, trợn to mắt nói: “Ba sinh bệnh, làm con gái đương nhiên là muốn đến thăm rồi.”

Tống Phú Hoa hừ lạnh một tiếng: “Mày còn nhớ tao là ba của mày à?”

Tống Tiêu Tiêu nhíu mày, oán trách nói: “Ba nói cái gì vậy, con làm sao lại không nhớ được chứ?”

Tống Phú Hoa dùng đôi mắt lạnh lùng mà nhìn Tống Tiêu Tiêu diễn kịch. Đứa con gái lớn này của ông ta, thật là con giỏi hơn cha, luận về tâm cơ thủ đoạn, so với ông ta còn muốn độc ác tàn nhẫn hơn.

Nếu ông ta còn chậm trễ thêm ít ngày nữa, nói không chừng Tống gia sẽ vụt mất khỏi ta ông ta.

Tống Tiêu Tiêu thấy Tống Phú Hoa không đáp lời, cười nói: “Hôm nay con tới đây là muốn giảng hòa với ba đó nha.”

Cô vừa nói dứt lời, Thẩm Úy liền tiến lên một bước, đem một ít tài liệu để trong tay Tống Tiêu Tiêu. Tống tiêu Tiêu chậm rãi đem tập tài liệu đẩy đến trước mặt Tống Phú Hoa, gương mặt tươi cười mang theo vài phần lười biếng.

Tống Phú Hoa mở xấp tài liệu ra, chỉ nhìn sơ qua sắc mặt đã biến đổi, đem toàn bộ quăng xuống đất, tức giận nói: “Mày nằm mơ cũng đừng nghĩ tới!” nói xong lại bởi vì cảm xúc kích động quá độ mà ho khan một trận.

“Ông ký cái này rồi, sau đó mọi người có thể cùng nhau sống vui vẻ, không phải rất tốt sao?”

Tống Tiêu Tiêu không động đậy, vẫn giữ cái bộ dạng lười biếng kia của mình, giống như cái người bị bệnh sắp chết trước mặt đây không hề liên quan gì tới cô cả.

Tống Phú Hoa ho khan đến mức hơi thở đứt quãng, mặt nghẹn đến đỏ bừng, vẫn là người chăm sóc ở bên cạnh rót một chén nước bưng tới cho ông ta. Tống Phú Hoa từ từ bình tĩnh lại cảm xúc, híp mắt âm độc mà nhìn Tống Tiêu Tiêu: “Tao nói cho mày biết, dù có chết tao cũng sẽ không giao Tống gia lại cho mày!”

“Phải vậy không?” Tống Tiêu Tiêu cũng không nổi giận, chỉ nhướn mày hỏi lại một câu.

Cuộc đối thoại của hai người rơi vào bế tắc, điện thoại của Tống Tiêu Tiêu đột nhiên vang lên, cô vừa nghe thấy âm thanh ở bên kia, sắc mặt liền trở nên hưng phấn.

Người giữ điện thoại của cô vẫn đứng yên không cử động, Tống Tiêu Tiêu nhìn Tống Phú Hoa cười: “Tôi không nghe cuộc điện thoại này thật ra cũng không sao cả, nhưng mà ông có lẽ sẽ phải hối hận đó.”

Đôi mắt Tống Phú Hoa lạnh lẽo mà nhìn vào cô, cuối cùng vẫn hướng đến người giữ điện thoại ý bảo trả lại.

Người nọ tiến đến đem điện thoại đưa cho Tống Tiêu Tiêu, Tống Tiêu Tiêu nhìn thấy dãy số gọi đến, nụ cười càng tươi hơn nữa.

Đây là một cuộc gọi video đến, cô ấn “trả lời”, nhìn hình ảnh bên kia truyền tới, Tống Tiêu Tiêu lập tức “ây da” một tiếng.

Cô đưa điện thoại tới trước mặt Tống Phú Hoa, còn bày ra vẻ kinh ngạc nói: “Đây là ai vậy ha? Này không phải là con trai một của Tống gia sao?”

Từ video truyền tới là hình ảnh Tống Tư Nhạc nhắm hai mắt, ngoài miệng bị dán băng dính, huyệt thái dương bị một khẩu súng chỉa vào.

Đột nhiên Tống Phú Hoa muốn đứng dậy bắt lấy chiếc di động, Tống Tiêu Tiêu thu tay lại vừa lúc tránh khỏi ông ta. Tống Phú Hoa tức giận cả người phát run, giơ tay tát một cái thật mạnh lên mặt Tống Tiêu Tiêu, khóe mắt muốn nứt ra mà kêu: “Tống Tiêu Tiêu!”

Trên mặt Tống Tiêu Tiêu rất nhanh đã hằn lên vết dấu tay sưng đỏ, cô đưa đầu lưỡi liếm khóe miệng bị đánh đến bật máu, cười đến độ đôi mắt cong lên: “Năm đó ông hại chết con gái nhà người ta, nhưng lại không nghĩ tới, có một ngày con trai cưng của mình cũng có kết cục giống như vậy sao?”

Tống Phú Hoa vừa mới bùng phát một cơn tức giận, thân thể đã không chịu đựng được, vô lực mà ngồi lên ghế, đưa tay ấn ngực sắc mặt vô cùng khó coi: “Mày nói bậy bạ gì đó?”

Tống Tiêu Tiêu chậm rãi đem điện thoại để lên bàn, nhàn nhạt nói: “Bạch Nhã chết như thế nào, chú Hà đã kể hết với tôi rồi.”

Chớp mắt sắc mặt Tống Phú Hoa liền thay đổi.

Tống Tiêu Tiêu vờ than thở: “Chuyện này cũng không trách ông ấy được, ông ấy đi theo ông cả đời, cuối cùng cả nhà lại rơi vào cảnh tang khóc. Đổi lại là người khác, cũng sẽ suy xét tìm cho mình một người chủ mới.”

Tống Phú Hoa cười nhạo một tiếng: “Đúng vậy thì sao? Chỉ với dăm ba câu này của mày, mày cho rằng Bạch gia sẽ tin mày sao? Sẽ vì cái thứ nuôi chỉ tốn tiền lại còn sớm chết đó mà đi báo thù sao?”

Cận Ngôn không ra mặt, Tống Phú Hoa cho rằng người chỉa súng vào Tống Tư Nhạc là người của Tống Tiêu Tiêu, cho nên khi nói chuyện cũng không hề cố kỵ. Do đó không phát hiện ra, trong lúc ông ta nói chuyện ở bên kia khẩu súng đã run run, có thể thấy rõ là do người cầm súng có dao động cực lớn, đến cả súng cũng không nắm chắc nữa.

“Thứ nuôi chỉ thêm tốn tiền?” Tống Tiêu Tiêu cười hỏi lại, “Trong mắt của ông, tất cả con gái đều là thứ nuôi cho tốn tiền, đều là mệnh ti tiện, dù có xuất sắc thế nào, cũng không thể so với con trai bảo bối của ông chứ gì.”

Tống Phú Hoa cười nhạt một tiếng xem như là đồng ý.

Tống Tiêu Tiêu lại mất khống chế, nắm chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, cô hét lên: “Cho nên vào lúc mẹ tôi hấp hối ông cũng không đến gặp mặt một lần! Cho nên từ sau khi Vũ Vũ sinh ra ông cũng không tới nhìn nó một cái! Ông chỉ biết có mỗi thằng con trai bảo bối Tống Tư Nhạc đó!”

Mẹ của Tống Tiêu Tiêu sau khi sinh đứa con gái thứ ba vì sinh khó mà qua đời.

Lúc ấy Tống Phú Hoa ở bệnh viện, nghe tin con vừa chào đời, lại là con gái, liền xoay người đi mất.

Bác sĩ nói người không thể cứu được, Tống Tiêu Tiêu mới tuyệt vọng mà gọi điện thoại tới, cầu xin ông ta trở về nhìn mặt mẹ mình một lần cuối, ông ta phớt lờ. Bởi vì tình nhân của ông ta, ở một bệnh viện khác cũng sinh, là con trai, cũng chính là Tống Tư Nhạc.

Lúc đó Tống Tiêu Tiêu còn chưa học tới sơ trung, cô ôm đứa em gái mới vừa học tiểu học của mình vào lòng, nhìn mẹ mình thần trí bất ổn cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi: “Tiêu Tiêu à, ba của con có tới không…… Ông ấy có tới không……”

Bà ấy cứ hỏi như vậy, hỏi không biết bao nhiêu lần, mãi cho đến khi sức cùng lực kiệt trút hơi thở sau cùng.

Tống Tiêu Tiêu nhớ lại tình cảnh bất lực cùng thống khổ của mình lúc đó, lại nhớ tới đã nhiều năm trôi qua như vậy ông ta vẫn ngoảnh mặt ngó lơ không thèm để tâm đến ba chị em của mình, ánh mắt cô càng thêm hung ác, từng chữ từng chữ đều như từ kẻ răng mà phát ra, mang theo hận ý từ trong xương tủy: “Tống Phú Hoa, tôi nói cho ông biết, nếu hôm nay ông không chịu ký vào phần văn kiện này, tôi sẽ khiến cho ông tận mắt nhìn thấy Tống Tư Nhạc chết ngay trước mặt của ông!”

Năm đó cô còn quá nhỏ, cái gì cũng không làm được, đã không bảo vệ được cho mẹ, càng không bảo vệ tốt cho em gái của mình. Bây giờ cô, mặc kệ phải trả một cái giác đắc như thế nào cũng muốn đoạt lại Tống gia, cho dù phải đồng quy vu tận với Tống Phú Hoa và Tống Tư Nhạc, cô cũng sẽ không để cho bọn họ được toại nguyện!

Tất cả người trong phòng đều móc súng ra chỉa về phía của Tống Tiêu Tiêu, Thẩm Úy ở phía sau lưng của Tống Tiêu Tiêu bước lên một bước đứng bên cạnh cô, Tống Tiêu Tiêu lại cười thêm điên cuồng: “Dù hôm nay tôi có chết ở đây, cũng chỉ là một mạng đổi một mạng. Thứ nuôi tốn tiền này lại đổi lấy được mạng thằng con trai một của Tống gia, vụ mua bán này quả thực không lỗ.”

Điện thoại đặt trên bàn, vẫn là hình ảnh Tống Tư Nhạc như cũ chưa tỉnh lại, khẩu súng vững vàng mà kề vào đầu của cậu ta. Chỉ cần bóp nhẹ cò súng, óc và huyết cùng văng ra một lượt, thì cho dù có là đại la thần tiên, cũng không cứu được.

Sắc mặt Tống Phú Hoa ngày càng trắng bệch, ông ta run rẩy mà vươn ngón tay ra chỉ vào Tống Tiêu Tiêu, mở miệng muốn nói, nhưng đôi môi lại giật giật, một chữ cũng chưa thốt ra được, người đã ngã quỵ.