Tinh Cầu Dục Vọng

Chương 7



Du Thanh vào phòng, cậu ngồi trên giường ở bệ cửa sổ, ôm chân nhắm mắt lại, hưởng thụ ánh sáng bên ngoài chiếu vào.

Dục tinh không giống như Trái Đất có mặt trời và mặt trăng. Nó chỉ có song kính tinh.

Song kính tinh là hai tiểu hành tinh dính liền với nhau. Ban ngày chúng phụ trách chiếu sáng Dục tinh, mang lại sự sống. Tới tối chúng sáp nhập vào nhau, từ ánh nắng rực rỡ chói lọi biến thành ánh sáng dịu dàng lung linh.

Du Thanh cảm thấy có chút ngứa tay, cậu muốn được ôm một cái gì đó, nếu bé mèo béo của cậu chẳng hạn.

Cậu sẽ ôm nó vào lòng, úp mặt vào bộ lông mềm mại như nhung ấy, tận hưởng một ngày êm ả với tiếng nói rôm rả của mẹ.

Du Thanh thật sự nhớ mẹ, nhớ da diết. Bà luôn dạy cậu rất nhiều thứ. Đến tận bây giờ khi nghĩ tới, cậu có thể tưởng tượng như có tiếng nói của mẹ văng vẳng bên tai.

"Thanh à, mẹ biết con rất sợ nhưng con phải nhớ, con phải kiềm chế sự sợ hãi của mình."

"Không, không phải là che dấu mà là kiềm chế. Con phải khống chế nỗi sợ của con, khiến nó làm cho con có được lợi ích từ nó, mà không phải những hiểm họa nó mang đến."

"Thanh à, mẹ chỉ mong đến một lúc nào đó, không có mẹ bên cạnh, con vẫn sống rất tốt."

Du Thanh nghiêng đầu tựa vào kính, cậu luôn có một ước mơ rất nhỏ, đó là mở một tiệm thú cưng. Cậu rất yêu động vật, từ nhỏ đã yêu thích chúng. Bởi vì chúng là thứ chân thành với bản tính mình nhất. Bạn đối chúng tốt, chúng sẽ đối bạn tốt.

Thế nên mỗi tối thứ bảy Du Thanh đều tới nhà sách, tìm những cuốn sách về động vật.

Chỉ thật không ngờ, chớp mắt một cái thì phát hiện mình đang nằm trong một con hẻm, rồi gặp một thành phần nguy hiểm mém chút nữa mình bị giết. Sau đó thì lại phát hiện bản thân hóa ra đã không còn ở Trái Đất.

Nếu nói Du Thanh không hoảng loạn là giả, cậu trời sinh tính nhát gan, rất dễ bị dọa cho sợ.



Trước đây, khi Du Thanh còn học cấp 1, bạn cậu vì đùa giỡn đã hù cậu từ sau lưng. Kết quả, Du Thanh bị sốc tới mức vào phòng y tế trường, đã thế suốt một tuần chỉ cần hể là gặp thằng bạn mặt cậu sẽ trắng toát, rồi òa khóc. Chính vì vậy, suốt cấp 1 cậu bị trêu với biệt danh 'nhóc thiếu nữ', thậm chí là bị bắt nạt, đùa dai. Dẫn đến Du Thanh lúc đó bị ám ảnh cả tuổi thơ dẫn đến trầm cảm.

Mẹ của cậu khi biết đã vô cùng đau lòng, bà vì cải thiện cho cậu, không để bị người khác bắt nạt mà cho cậu học rất nhiều thứ.

Nghĩ tới đây Du Thanh đỏ mắt, cậu chùi mặt vào tay áo, kìm nén. Mẹ cậu là người phụ nữ rất mạnh mẽ, chính bà đã dạy cho cậu cách làm sao để lấy lại bình tĩnh trong lúc hoảng loạn. Học hỏi tình huống xung quanh, không bị hoảng loạn.

Rô-bốt hình cầu ở trên bàn như cảm nhận tâm tình Du Thanh, nó chớp chớp mắt bật nhạc lên, nháy mắt tiếng nhạc du dương lặng lẽ vang lên an ủi tâm trí Du Thanh.

Người hầu bưng bữa sáng tới trước phòng Du Thanh, định bấm chuông. Nhưng đúng lúc này, một tính hiệu truyền tới.

Người hầu dừng lại, ngón tay di chuyển sang nút phía bên trái trong hàng nút, nhấn vào. Ngay lập tức, cánh cửa để lộ một cái khe, người hầu bỏ bữa sáng vào, khẽ cúi người rồi quay đi.

Lúc này bên trong cánh cửa, chú rô-bốt thỏ nhỏ bưng lấy chiếc khay bay đến trước mặt Du Thanh.

Trên giường một chiếc bàn bật lên, thỏ nhỏ để chiếc khay lên rồi dùng hai cái chân cụt ngủn của mình từ từ bò lên vai Du Thanh, đẩy đẩy cậu.

Du Thanh cảm giác được một lực đạo nhè nhẹ trên mặt liền quay đầu qua nhìn. Thấy được là chú thỏ rô-bốt thì hơi ngạc nhiên.

Lúc này, từ trong miệng chú thỏ bắn ra một màn hình điện tử nho nhỏ.

"Xin hãy ăn sáng, bây giờ đã 8h13p. Thời gian ăn sáng tốt nhất là từ 6-9h. Xin đừng bỏ lỡ!."

Du Thanh nhìn chằm chằm màn hình, không hiểu sao tự nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng, cậu mỉm cười nói cảm ơn rồi thưởng thức bữa ăn.

______

Ở bên kia, quản gia Janus chỉnh chu quần áo đi xuống đại sảnh.

Chỉ thấy ngay trên chiếc ghế sofa trắng, một người thanh niên đang bưng chung trà khẽ thưởng thức. Gương mặt mang ý cười nhè nhẹ. T𝙧𝘶yện cop từ t𝙧ang == T𝙧𝑈m T𝙧𝘶yện.VN ==

Thấy ông, nụ cười của y tươi hơn.

"Janus, hôm nhìn ông khá tươi tắn đấy."

Janus hơi cúi người: "Là cậu Hai quá khen thôi."

Nghe ông nói, ý cười trong mắt Mục Dĩ càng tăng. Y khẽ tựa lưng ghế, nhắm một ngụm nhỏ, nghiêng đầu nhìn ông.



"Ta thì không thấy vậy. Chúng ta đều biết ông vì thằng Ba kích phát huyết mạch mà lo lắng không yên. Mấy ngày này hẳn ông đã buông bỏ tảng đá trong lòng mình rồi nhỉ."

Janus hơi im lặng, rồi nói: "Hai ngày nữa, Du thiếu sẽ đi học viện. Hiện cậu ấy rất cần nghỉ ngơi."

"Vậy thì càng cần có người chăm sóc chứ." Mục Dĩ ngồi dậy, bộ mặt vô cùng quan tâm.

"Ông xem ông, lúc nào cũng bận rộn. Thằng Ba lại phải lo vụ mật thám gần đây. Du Thanh lại chỉ là một đứa nhỏ, còn ở một nơi xa lạ thế này, tránh không khỏi lo sợ. Cần phải có người bên cạnh bầu bạn ông hiểu không."

Mục Dĩ càng nói càng bày vẻ mặt đau lòng than thở: "Ông nói xem, cả cái nhà này, người này người kia không làm quân đội thì cũng sẽ có liên quan tới quân đội. Chỉ có ta a, ta vì thằng Ba mà từ bỏ con đường tương lai sáng lạng, làm một tên họa sĩ nghèo không tiếng tăm chỉ vì để chăm sóc nó."

Mắt Janus giật.

Họa sĩ nghèo có mấy cái triển lãm?

Nhưng căn bản Mục Dĩ không để ý tới ông, y nhắm mắt lại còn kém thêm hai giọt nước mắt trên mặt: "Vậy mà mới đó nó đã lớn rồi, còn không thèm quan tâm tới người anh Hai này. Cả việc gặp bạn đời cũng đợi tới họp mặt gia tộc mới thông báo cho ta. Thật là..." Mục Dĩ thở dài.

Trán Janus giật mạnh, ông hít vào một hơi, quay lưng bấm "điện tính".

- Quân địch quá mạnh, SOS!-

- 3P!!!-

Janus xoay người lại, gương mặt bình tĩnh không gợn sóng: "Quả thật là cậu Ba thông báo chậm trễ mong cậu Hai thứ lỗi. Lặn lội đường xa tới, vừa lúc ăn sáng. Cậu hãy mau dùng bữa, Du thiếu vẫn còn mệt sau đợt điều trị vẫn chưa dậy, mong cậu thứ lỗi."

"A, bé con mệt sao? Vậy thì phải mau đi chăm sóc." Mục Dĩ đứng lên, bộ dáng vội vàng khiến quản gia Janus không kịp cản.

Ông khẽ giơ nhấn "điện tính", đóng chặt cửa an ninh đi tới chỗ Du Thanh mà không để Mục Dĩ phát hiện.

Bất quá việc làm của ông lại chẳng có tác dụng.

Chỉ thấy Mục Dĩ nhanh nhẹn len lách qua các cầu thang, nhắm ngay vị trí Du Thanh đang ở mà tiến tới. Nhìn cũng biết, trước khi tới đây, y đã cho điều tra kỹ càng.

Tới chỗ cửa an ninh, Mục Dĩ không chút dừng lại, y mỉm cười, lấy từ túi áo ra một cây bút.

"Roẹt" một cái, liền vẽ hai vết sâu trên cửa. Dấu bút đỏ chói mắt như chứa axit ăn mòn cánh cửa từng chút từng chút. Mục Dĩ không động, cứ tiếp tục bình thản mà vẽ vài vết lên cánh cửa, thấy cánh cửa ngoài thêm nhiều dấu cũng không tổn hại mấy, y hơi quay đầu cười nói với Janus.



"Xem ra lần này ông tốn không ít công sức đấy Janus, cánh cửa lần này không tệ chút nào. Chịu được cả một bức tranh của tôi luôn."

Y dừng bút lại, nghiêng người qua: "Thế nào? Bức tranh tôi đẹp chứ?"

Mục Dĩ cười tươi nhìn Janus, ánh mắt đầy tia sáng (lạnh).

Tiếng còi vang lên in ỏi, đám người hầu đằng sau như lâm phải địch, mỗi Janus vẫn bình tĩnh khen ngợi bức tranh đầy dấu tích gà bới của y.

"Bức tranh rất đặc sắc thưa cậu Hai."

Janus giơ tay tắt tiếng còi, để đám người hầu bị kích động vì tiếng còi kia rời đi: "Bất quá, Du thiếu thật sự cần nghỉ ngơi, y sĩ nói cậu ấy cần được an tĩnh. Tôi chắc với tấm lòng yêu mến của cậu Hai, sẽ không đành lòng quấy rầy cậu ấy."

Mục Dĩ im lặng nhìn chằm chằm mặt ông, thấy không có dấu vết nói dối thì tạm tin tưởng.

"Được rồi, nhưng ngày mai ta phải gặp được bé con đấy. Ok?" Y cười tươi nhìn ông.

"Chắc chắn rồi, cậu Hai" Janus cúi người.

Mục Dĩ hài lòng gật đầu, quay người bước đi.

Miệng Mục Dĩ vẫn giữ cười nhưng lần này là một nụ cười chân thật. Y đã sớm đoán bản thân sẽ không gặp được Du Thanh hôm nay. Cái y muốn..

Chính là lời hứa của Janus.

Mục Dĩ nheo mắt vui vẻ, ngón tay lanh lẹ xoay chiếc bút, đút vào túi, đi về phía phòng khách dành cho mình.