Tìm Lại Tình Yêu

Chương 49: Dần Dần Thay Đổi



"Trần Đình Thâm, giờ mày thậm chí vì nó mà thẳng thừng đuổi mẹ ruột sinh ra mày rời khỏi nhà chứ gì?"

Dù bị cật lực ép đi, tuy nhiên Trần phu nhân vẫn chả chịu nhân nhượng, bà ta hằn học nhìn xung quanh, vùng vẫy dữ dội. Bằng mọi cách, bà ta nhất định khiến Trần Đình Thâm tới gặp người phụ nữ mình chọn. Càng liếc thấy Thẩm Vãn Tinh thì Trần phu nhân càng thêm cay nghiệt, ghét bỏ hơn bao giờ hết, đã thế vừa nãy còn bị đối phương bật lại khiến bà ta tức giận, hận đến mức chỉ muốn trực tiếp ném Thẩm Vãn Tinh cút khỏi tầm mắt mình.

Mặc kệ Trần phu nhân gào thét làm loạn, Trần Đình Thâm chẳng hề để tâm, anh gằn mạnh từng chữ: "Quản gia!" Ý chính là mau chóng đưa mẹ anh về nhà một cách nhanh nhất có thể. Chưa hết, người đàn ông trực tiếp bồi thêm vài câu: "Mẹ, mẹ đừng gây chuyện với vợ chồng con nữa. Hơn hết, tránh vác mấy kẻ chả ra đâu vào đâu tới trước mặt con, con vừa mua căn biệt thự ở Thụy Sĩ đấy, nếu mẹ không ngại con nhất định đưa mẹ sang bên đó du lịch một thời gian."

Rõ ràng Trần Đình Thâm đang nhắc nhở vô cùng thiện chí. Bà ấy quá điên cuồng rồi, thiết nghĩ cần để mẹ anh yên tĩnh giúp tâm trạng đối phương ổn định hơn. Quyền hành toàn bộ đều nằm trong tay Trần Đình Thâm cả, nếu ép anh quá mức thì anh chả dám tưởng tượng bản thân định làm ra những chuyện gì đâu.

Trần phu nhân tức càng thêm tức, tuy nhiên, bà ta chưa kịp phản pháo thì cánh cửa trước mắt đã bị đóng sầm lại, mặc kệ bà ta gào thét dữ dội, điên cuồng ra sao, những người bên trong căn biệt thự vốn không hề để tâm, ai làm việc nấy cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Trần Đình Thâm ôm Thẩm Vãn Tinh, đặt cô ngồi trên đùi mình, cầm máy nghe nhạc bịt lấy tai và xã tránh để cô nghe thấy mấy lời khó chịu, đay nghiến đang vang lên kịch liệt ngoài kia.

Khi đã thấm mệt rồi, Trần phu nhân hết sức lực, bà ta bắt buộc phải từ bỏ, lết thân xác vô lực về nhà.

Hiện tại, Trần Đình Thâm mới gỡ tai nghe trên tai người trước mặt ra.

Vươn tay vuốt ve mái tóc mượt mà, khóe môi người đàn ông cong lên, vừa dịu dàng vừa ngỏ ý khen ngợi: "Vãn Tinh, hôm nay em thật sự làm rất tốt đấy. Sau này cứ như vậy phát huy. Ai bắt nạt em, em thậm chí có thể trực tiếp ra tay đánh bọn họ vài cái, hậu quả anh thay em gánh. Đừng quên em còn chồng mình đứng đằng sau chống lưng." Mạnh mẽ lên, Trần Đình Thâm híp mắt cười, anh rất mong cô vợ nhỏ càng ngày càng yêu bản thân, tránh cho những kẻ xấu xung quanh lợi dụng.

"Cái con người này, anh thật là…" Thẩm Vãn Tinh bị đối phương chọc cho bật cười, cô đưa tay che miệng, liếc xéo anh vài cái, trầm ngâm: "Nhưng Đình Thâm này, em hôm nay nói như vậy liệu ổn chứ? Em chỉ sợ mẹ càng điên hơn thôi." Chịu sỉ nhục quá nhiều, lòng tự tôn bản thân bị ảnh hưởng, Thẩm Vãn Tinh thật sự chả tài nào nhịn nổi nữa.

Ức hiếp cô quá đáng bao nhiêu năm nay cô nàng đều lẳng lặng cắn răng cam chịu, Thẩm Vãn Tinh nhờ Trần Đình Thâm động viên, cuối cùng cô được tiếp thêm sức mạnh, bắt đầu nghĩ đến mình nhiều hơn, không tài nào để những chuyện thế này tiếp diễn được. Hơn bao giờ hết, Thẩm Vãn Tinh muốn sống vì bản thân nữa.

Trần Đình Thâm thản nhiên nhún vai, vô tư thốt ra từng lời: "Bình thường thôi, em hiện tại bớt nghĩ đến mẹ anh để tâm trạng thoải mái đi. Bà ấy giờ đây đang bị lợi ích che mờ lý trí ấy mà, đợi qua một thời gian, kiểu gì cũng nhận ra và chấp nhận em thôi. Anh đang tìm cách đây. Vụ này bà xã cứ giao cho anh, chồng em nhất định tìm ra cách sớm nhất." Ai kia ưỡn ngực vô cùng tự tin, thanh âm khẳng định đanh thép chắc như đinh đóng cột.

Thật ra thì anh cũng từng gọi điện thoại khuyên nhủ mẹ mình rồi, Thẩm Vãn Tinh thật sự vô cùng tốt, cô ấy hoàn toàn chẳng giống như những gì mẹ anh nghĩ đâu, tuy nhiên, bà ấy cực kỳ ngang ngược, quả quyết. Nhận thấy biện pháp đưa ra vô hiệu, Trần Đình Thâm đang tìm xem rốt cuộc liệu còn cách nào phù hợp không? Bất quá thì phải dùng chút thủ đoạn để đối phương tỉnh ngộ.

Anh đau đầu về mẹ mình lắm rồi.

Trong đầu Trần phu nhân lúc bấy giờ chỉ toàn mấy cái quan niệm cổ hủ hồi xưa, gì mà môn đăng hộ đối, danh gia vọng tộc mới có quyền đứng cạnh nhau. Thời đại nào rồi, huống chi bài học kiếp trước Trần Đình Thâm từng trải qua đủ khiến anh nhớ đời một phen. Từng đâm đầu vào thiên kim cành vàng lá ngọc đấy, cuối cùng lại khiến bản thân rơi vào tình cảnh khốn cùng.

Ngoài mặt mấy người phụ nữ mẹ ruột tìm đến cho anh thì sang trọng, quý phái, chuẩn nét tiểu thư, nhưng mà biết được bản chất thật ra làm sao. Huống chi bên cạnh anh có Thẩm Vãn Tinh là quá đủ rồi.

Những kẻ khác thì thôi dẹp cho bớt phiền phức.

Thẩm Vãn Tinh nhất thời chưa biết nên nói gì thì Trần Đình Thâm đã vội vàng mở miệng, cánh tay anh ôm chặt eo cô, dịu dàng nói: "Để chúc mừng em vượt qua giới hạn, bắt đầu biết phản kháng, anh quyết định dẫn em đi ra ngoài ăn. Vãn Tinh, lên thay đồ rồi chúng ta xuất phát." Cột mốc ấy quả thật rất đáng ăn mừng.

"Anh nói sao cơ? Chúc cái gì mà chúc?" Mặt mày Thẩm Vãn Tinh nhăn nhó, cô híp mắt lườm nguýt người bên cạnh, khó hiểu hỏi: "Đình Thâm, chuyện nhỏ bé tẹo như vậy mà anh cứ thích làm lớn ra thế. Ăn uống nhiều tốn kém lắm."

Nụ cười trên môi người đàn ông càng thêm đậm dần, anh đưa tay véo nhẹ chiếc mũi xinh xắn trên khuôn mặt Thẩm Vãn Tinh, đanh thép mở miệng: "Em lo chồng em không đủ tiền hả? Bà xã, anh là ai chứ. Nói chung là quyết định rồi, em lên phòng thay đồ đi, đừng nghĩ nhiều làm gì. Hơn nữa, thỉnh thoảng ra ngoài dạo chơi tốt mà, lâu rồi chúng ta chưa hẹn hò riêng nữa." Đôi mắt Trần Đình Thâm sâu hoắm, anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô vợ nhỏ một nụ hôn.

Cô nàng hết cách, đành ngậm ngùi làm theo lời Trần Đình Thâm.

Nhưng đúng là Thẩm Vãn Tinh nghĩ hơi nhiều thật, chồng cô có bao giờ thiếu đồng nào đâu.

Phía Trần phu nhân, bà ta tức tối trở về nhà, ôm theo một bụng tức, hậm hực ngồi xuống ghế với khuôn mặt đỏ bừng, máu nóng dồn lên tới tận não.

Hướng mắt tới nơi chồng đang ngồi đọc báo đằng trước, bà ta than thở, nghiến răng nghiến lợi: "Chết thật đấy, Trần Đình Thâm bị con hồ ly tinh kia che mờ lý trí rồi, giờ nó còn chả thèm để lời tôi khuyên vào tai, một mực bảo vệ Thẩm Vãn Tinh kia. Tôi nhọc công sắp xếp Trịnh Diệu Văn ở bên cạnh mà nó có chịu đâu. Ông nói xem giờ vợ chồng mình nên làm sao? Đâu thể cứ tiếp tục để Thẩm Vãn Tinh lộng hành mãi được." Bà ta chỉ mong giải quyết đứa con dâu bản thân căm ghét càng sớm càng tốt.

Thấy chồng im lặng, Trần phu nhân bất mãn: "Ông nói gì xem nào. Tính để Thẩm Vãn Tinh tát vào mặt gia đình chúng ta hả?"

"Bà nói xong chưa?" Đặt tờ báo xuống bàn, thanh âm lạnh lùng, khản đặc vang lên, ánh mắt Trần lão gia sắc bén nhìn chằm chằm vợ mình, hừ lạnh một tiếng: "Người vừa mới tát vào mặt nhà họ Trần chính là bà đấy. Bà nói xem, vừa rồi bà ở nhà Đình Thâm làm ra những chuyện gì hả? Rồi mai lên hết trang đầu các mặt báo thì ai gánh hậu quả?" Ông ta tức giận quát.

Trần phu nhân trợn ngược hai mắt, ngạc nhiên há hốc mồm: "Ông nói sao? Tôi đã làm những gì?"