Tìm Được Điều Đã Mất

Chương 2



3.

Trên đường đi, không nói gì với nhau.

Tôi liếc trộm gò má của Cố Hằng Viễn, vẫn nhã nhặn bại hoại, thành thục ổn trọng như vậy.

Sợ là Từ Khôn là cháu giả rồi, không hề giống người cậu này chút nào.

Cuối cùng xe cũng đỗ trước lầu nhà tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn chủ tịch Cố, hẹn gặp lại."

Trong lúc tôi chuẩn bị xuống xe, Cố Hằng Viễn cầm lấy cổ tay tôi, tôi ngẩn ra, chỉ thấy anh dò hỏi: "Tay còn đau không?"

Quả thật có hơi đau, vừa rồi trên đường đi tôi xoa bóp không ít lần, cũng không phải là xương của Từ Khôn cứng, mà là tôi ra tay độc ác nhất từ trước đến nay.

Chỉ là không ngờ Cố Hằng Viễn lại thân thiết như vậy, còn quan tâm nữa.

"Không sao, xin lỗi, hôm nay đx gây phiền phức cho ngài rồi."

Tôi khách sáo nói một câu, ai ngờ Cố Hằng Viễn lại đặc biệt nghiêm túc nói: "Trưởng bối dạy dỗ con cháu là đúng, nó đáng đời."

Giọng nói của Cố Hằng Viễn cực kỳ êm tai, mà sự hoang mang trong lòng tôi lại rộng mở.

Cố Hằng Viễn là cậu của Từ Khôn, là trưởng bối, câu này không sai.

Nhưng mà tôi không phải mà.

Tôi dạy dỗ Từ Khôn, sao lại biến thành trưởng bối dạy dỗ con cháu chứ?

...

Không để tôi suy nghĩ nhiều, Cố Hằng Viễn buông cổ tay tôi ra, tôi vẫy tay chào anh ta quay về nhà, sau khi rửa mặt xong thì lăn lộn trên giường khó ngủ.

Sau khi trưởng thành, tôi đã rời khỏi nhà ở một mình.

Rất ít chuyện có thể khiến tôi mất ngủ, hôm nay hẳn là ở mức nghiêm trọng nhất.

Thiệp mời lễ cưới đã phát rồi, thời gian định sẵn là mùng một tháng sau, một khi hủy bỏ thì nhà tôi ắt sẽ trở thành trò cười của nhà người khác.

Quan trọng hơn chính là sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu của công ty.

Vậy thì huyết áp của ba tôi sẽ lại tăng vọt.

Thời gian kết hôn không thể thay đổi, nhưng mà không ai nói không thể đổi chú rể mà.

Tôi cần một người đàn ông, một người đàn ông có thể nắm bắt được.

Nếu như có thể có vẻ ngoài đẹp, vậy thì càng tốt hơn.

Nghĩ vậy, ngày tiếp theo, tôi tiêu nhiều tiền đến một hội xem mắt cao cấp VVIP, để một ekip chuyên nghiệp giúp tôi tìm đối tượng phù hợp.

Trong một thời gian ngắn ngủi, trong thời gian định sẵn, tôi gặp ít nhất mười người đàn ông.

Đáng tiếc, không quá mỡ thì quá hung dữ.

Khó khăn lắm mới đến người cuối cùng, tôi đã suýt không nhịn nổi.

Đối phương đến đúng giờ, dáng vẻ cũng được xem là đẹp trai.

Tâm trạng tích tụ của tôi cuối cùng cũng được thư giãn.

Thật không ngờ, anh ta vừa lên tiếng đã khiến tôi lập tức ngã gục.

"Cô Thẩm, vì cô muốn cầu cạnh tôi nên trước khi cưới, cô phải đưa tôi ít nhất một triệu để làm tài chính dự phòng cho hôn lễ của chúng ta."

Anh ta uống cà phê, lúc nói đến một triệu cứ đơn giản như là nói một trăm đồng.

"Hơn nữa ba thư sáu lễ cổ đại yêu cầu, cô cũng cần phải cho tôi có cảm giác nghi thức."

Đã đến ước này, sự chán ghét trong lòng tôi không thể dùng dấu gạch chéo để hình dung nữa.

Nhưng mà đối phương có vẻ không nhận ra ý tôi, vẫn cò kè mặc cả như cũ.

"Còn nữa, sau khi kết hôn chắc chắn không sống cùng cha mẹ cô, con cũng chỉ có thể mang họ tôi. Đúng rồi, tôi không chấp nhận công chứng tài sản trước khi cưới, tôi cho rằng nếu đã kết hôn thì tài sản nên để mọi người cùng sở hữu."

Tôi muốn tìm chồng, không phải kẻ điên đâu.

Tôi cũng không nghe nổi nữa, trực tiếp cho tên điên này cút.

...

Kẻ điên đi rồi, cuối cùng tôi cũng được yên tĩnh bưng ly cà phê trước mặt hậm hực uống, ánh mắt vừa nhìn, tôi thấy đối diện tôi là một người cao ngất.

Người đàn ông mặc sơ mi chất vải cai cấp bao gọn lấy vai rộng, bao quanh lấy đường con hoàn mỹ.

Lúc tôi đang âm thầm cảm thán, đối phương đứng lên, lúc xoay người tôi sợ ngây người.

Vậy mà là Cố Hằng Viễn.

Nhưng mà điều này không phải là điều đáng kinh ngạc nhất, có vẻ anh thấy tôi nên lại gần.

Anh rất cao, bước chân cũng rất lớn.

Tôi vẫn còn chưa kịp chạy, anh đã ngồi trước mặt tôi rồi.

"Đến xem mắt sao?"

Liếc mặt một cái xuống ly trước mặt tôi, anh lập tức đưa ra kết luận.

Tôi: "..."

4.

Thấy tôi không phủ nhận, Cố Hằng Viễn cũng không sợ lại ngồi xuống, thậm chí còn gọi phục vụ đổi cà phê mới.

Tôi mím môi, tự nói rằng mình không cần lúng túng, người làm chuyện trái lương tâm là Từ Khôn, lúc này tôi đi xem mắt chỉ để giải quyết vấn đề.

"Chủ tịch Cố, tôi và Từ Khôn đã chia tay."

ý là anh ta không thể quản nổi chuyện của tôi.

"Em cảm thấy anh thế nào?"

Câu hỏi mà Cố Hằng Viễn bỗng đặt ra làm tôi ngẩn người, anh ta nói vậy là có ý gì?

Ngay sau đó, có vẻ như đã hiểu được suy nghĩ trong lòng tôi, Cố Hằng Viễn không nhanh không chậm nói: "Gần đây mẹ anh và chị anh ngày nào cũng giục anh đi xem mắt, nên anh cần một đối tượng kết hôn."

Ánh mắt anh thâm thúy, tôi cảm nhận được gò má mình ngày càng nóng.

Bình tĩnh xem xét, điều kiện của anh thật sự tốt hơn Từ Khôn nhiều.

Đâu chỉ Từ Khôn, nhìn ra xa, trong tất cả những người đàn ông tôi biết, anh thuộc hàng hoàn hảo nhất.

Bất luận là đứng từ góc độ mà phụ nữ đánh giá đàn ông, hay là từ góc độ con cháu đánh giá người lớn, anh đều xứng đáng được người khác ngước nhìn.

Nhưng mà, nếu thật sự muốn ngồi cùng vai vế với anh, tôi phải thừa nhận bản thân không có sự quyết đoán đó.

"Thẩm Giai, nếu như em muốn tìm đối tượng kết hôn, anh chắc chắn sẽ là sự lựa chọn tối ưu nhất."

Cố Hằng Viễn nhìn tôi, gằn từng chữ: "Trong cuộc sống, anh có thể chăm sóc em, trong sự nghiệp, anh sẽ là người hướng dẫn tốt nhất của em."

Hành vi của Cố Hằng Viễn không xem như là lời tỏ tình rập khuôn.

Anh hiểu điều tôi cần, còn đưa ra hứa hẹn trước khi tôi quan tâm.

Nói không động lòng thì chắc chắn là giả.

Nhưng mà, vứt bỏ quá khứ của tôi và Từ Khôn, dù là tự tôi nhìn tôi, vẫn không thể tin rằng có thể nắm bắt được đàn ông cấp độ lão làng như Cố Hằng Viễn.

Năng lực và kiến thức của anh cao hơn tôi nhiều, lần này, tôi cũng không có cảm giác an toàn.

Một Từ Khôn đã khiến tôi hoàn toàn thất vọng rồi.

Mà Cố Hằng Viễn, tôi thật sự thấy anh cách tôi quá xa.

Cố Hằng Viễn lại không nhanh không chậm trình bày một vấn đề mà tôi thực sự rất xem thường.

"Đúng rồi, sau khi chúng ta ở bên nhau, tên nhóc thối Từ Khôn sẽ phải đổi cách xưng hô..."

Sao tôi lại quên chuyện này nhỉ?

Tên khốn khiếp Từ Khôn kia phải gọi tôi là mợ.

"Yên tâm, nếu nó không gọi em là mợ, mẹ anh sẽ không tha cho nó."

Tôi: "..."

Ôi...

Nói thật là tiếng mợ này thật sự rất thoải mái, nhưng mà không đến mức tôi phải dùng hạnh phúc cả đời để cược.

"Xin lỗi chủ tịch Cố."

Cuối cùng, tôi dùng thái độ xin lỗi tỏ tháu độ, ánh mắt Cố Hằng Viễn lại càng sâu hơn, có vẻ cũng không bất ngờ về thái độ của tôi.

"Thẩm Giai, hôm nay anh nghiêm túc, bây giờ anh đang có chi tiết rõ ràng về tài sản, thích gì, anh sẽ để luật sư xử lý."

Nói xong, Cố Hằng Viễn lấy túi tài liệu đã chuẩn bị từ sớm ra.

Chuyện này khiến tôi hoàn toàn ngẩn ra.

Cố Hằng Viễn, anh đùa thật.

5.

Không biết là vì muốn nghe tiếng mợ mà Từ Khôn gọi, hay là vì chi tiết tài sản của Cố Hằng Viễn quá rõ ràng, nói chung là tôi đã mơ màng đồng ý với Cố Hằng Viễn.

Ba ngày sau, vừa xong việc, trợ lý lập tức báo cho tôi một tin vô cùng tốt.

Hợp đồng mấy hôm trước bị trận đánh Từ Khôn no đòn làm không vui kia, sáng nay đối phương đã hẹn lại.

"Lần này là phó tổng giám đốc của bọn họ tự gọi điện đến, nói sẽ đích thân tham gia cuộc họp chuẩn bị giữa chúng ta."

Lòng tôi bắt đầu vỗ tay.

Có đôi khi, cảm giác mất rồi mà có lại được, còn vui vẻ hơn là cảm giác nhặt được đồ từ trên trời rơi xuống.

Hạng mục này là trước đó Từ Khôn giới thiệu cho tôi.

Anh ta dẫn đường, nhưng mà điều chân chính khiến đối phương đồng ý là tinh thần phục vụ và báo giá chân thành của công ty chúng tôi.

Ban đầu đã hẹn xong cả, thậm chí lập tức phải tiến hành giai đoạn tiếp theo rồi.

Nhưng mà mấy ngày trước, vì mối quan hệ giữa tôi và Từ Khôn căng thẳng, đối phương cũng bắt đầu lấy cớ tránh né.

Nghe nói người phụ trách hạng mục này bên phía đối phương là bạn tốt nhất thời đại học của Từ Khôn.

Nên việc ai giở trò, tôi cũng có thể đoán được một... hai...

Lúc này lấy lại được thứ đã mất, rốt cuộc tôi nên chia sẻ niềm vui của mình với ai.

Lúc này điện thoại reo, là Cố Hằng Viễn gọi đến.

"Alo, em nói cho anh biết, hôm nay em..." Tôi cứ như là một con chim sẻ vui vẻ, vô cùng phấn khởi chia sẻ tin tức này với Cố Hằng Viễn.

"Giai Giai, thứ nên là của em, sẽ không chạy thoát được đâu."

Đầu dây bên kia, Cố Hằng Viễn dịu dàng khẳng định.

Tôi: "..."

Tóm lại là Cố Hằng Viễn có bản lĩnh mà.

Nhưng mà nghĩ lại, tôi lập tức hiểu ra, chuyện này sợ là phía sau được Cố Hằng Viễn giúp đỡ.

"Cảm ơn."

Tôi thật lòng nói cảm ơn, rất hiển nhiên là Cố Hằng Viễn hiểu, chỉ nghe anh nghiêm túc nói: "Đây là điều một vị hôn phu đạt tiêu chuẩn nên làm."

Tôi thấy buồn cười, rất hiển nhiên là tính giác ngộ của vị hôn phu này rất cao.

"Giai Giai, anh gọi điện thoại cho em là muốn tối nay em để trống thời gian, theo anh đến một nơi."

Nghe Cố Hằng Viễn bí ẩn nói, tôi lại vô tình có chút chờ mong.

...

Tối đó Cố Hằng Viễn lái xe đón tôi đến khu nhà trống mới nhất ở trung tâm thành phố.

"Đây là..."

"Đây là nhà tương lai của chúng ta."

Chữ "nhà" này trong miệng Cố Hằng Viễn tất nhiên cũng không có gì không ổn.

Công bằng mà nói, thời gian tôi biết Cố Hằng Viễn cũng không hề ngắn hơn thời gian biết Từ Khôn.

Vô số lời khen ngợi, cực kỳ tin phục, không kiềm chế được thán phục.

Tất nhiên cũng có đôi chút lợi ích do người lớn sau lưng sắp xếp cho anh.

Từ nhỏ đến lớn, tôi đã nghe quá nhiều truyền thuyết về anh.

Không thể không thừa nhận, Cố Hằng Viễn chắc chắn là một người đàn ông khiến người khác khó có thể quên.

"Ở trong vẫn đang sửa, anh thuê ba nhóm công nhân, nhất định sẽ chuẩn bị tốt trước khi kết hôn."

Cố Hằng Viễn nhìn tôi, cứ như là đang báo cáo, thật ra càng giống thông báo hơn.

Anh đang nói cho tôi biết, anh nói là làm, nói gì làm nấy.

Cho đến lúc này, tôi mới ý thức được rằng mình đã rơi vào hoàn cảnh đâm lao phải theo lao.

Đám cưới này, tôi thực sự đã quyết định rồi.