Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1391



Chương 1404

“Cứ như thế, cô cho rằng sẽ giống như trong tiểu thuyết viết rồi cô sẽ lấy thaan báo đáp, dùng cả đời của cô bồi thường cho ba tôi à?”

Ngô Tư Cần cắn môi không ngừng khóc.

Nhưng cô ta không có gì khác để bù đắp…

Ánh mắt Túc Bảo rất trong trẻo nhưng lại như thấu cả: “Dì ơi, không phải lời xin lỗi nào cũng sẽ nhận được một câu “không sao” đâu! Cậu cả của con không muốn tha thứ thì cậu cả sẽ không tha thứ, dì đừng cứ mãi làm khó cậu cả được không?”

Ngô Tư Cần: “…”

Cô ta không thể phản bác.

Nhưng tại sao không thể tha thứ cho cô ta?

Cô tự trách mình đến mức bật khóc, cô ta không đáng thương sao?

Họ cũng không thiếu tiền.

Một câu nói bỏ qua khó khăn như thế sao?

Cho dù cái giá bồi thường là cả đời, cô ta cũng không nói là không được… Cô ta đã sẵn sàng hy sinh cả cuộc đời mình…

Túc Bảo nói thêm: “Nếu dì thật sự thấy vẫn còn băn khoăn thì dì về nhà tìm ba ba ma ma của dì đi, bán xe và nhà, rồi vay tiền những người bạn tốt, sau đó dùng số tiền đó trả cho cậu cả của cháu!”

Ngô Tư Cần khóc lóc thảm thiết: “Gia đình tôi không có tiền, không nhà, không xe, tôi cũng không có bạn bè nào để tôi vay tiền…”

Túc Bảo: “Nhìn xem, vậy dì đã gây họa còn muốn người khác lau mông cho mình sao?”

Cô bé từng vô tình nghe sư phụ nói câu này, cuối cùng cũng có cơ hội sử dụng.

Bà cụ Tô trợn mắt, gần như muốn bịt miệng Túc Bảo.

Bé học mấy câu này ở đâu thế!

Lời thô nhưng lý lẽ thì đúng…

Bà cụ Tô cau mày nói: “Được rồi…”

Ngô Tư Cần vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng bà cụ Tô không thể chịu đựng được nữa.

Nhưng bà cụ tiếp tục nói: “Nếu như không bồi thường nổi thì tốt nhất là nên đi làm đi, đừng có đứng mãi ở đây áp đặt đạo đức người khác nữa, bắt người khác phải tha thứ cho cô.”

Bà cụ lạnh lùng nhìn Ngô Tư Cần: “Cô gây ra tổn thất hơn mười vạn cho người khác, người ta không bắt cô bồi thường là đã tốt bụng lắm rồi, đừng được voi lại đòi tiên còn muốn người khác phải tha thứ cho cô là điều không thể.”

Bà cụ Tô nói xong nhìn Tô Nhất Trần: “Thực tập sinh này ở bộ phận nào? Làm sao vào được đây? Đầu óc như vậy mà còn cho làm ở bộ phận chăm sóc khác hàng?”

Tô Nhất Trần gật đầu: “Khúc Hưởng, tổng kết lương rồi trả cho cô ta, hôm nay để cô ta đi luôn.”

Mọi người nghe xong thì hóa ra là sự thật!

Đây là kết thúc…

Ngô Tư Cần lần này thật sự hoảng sợ, vào được Tô thị không dễ gì, phúc lợi đãi ngộ lại tốt.

Sau khi rời khỏi đây, cô ta có thể tìm được công ty tốt như vậy ở đâu?

“Tổng giám đốc Tô, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi!”

Ngô Tư Cần thực sự đã quỳ xuống và bò về phía Tô Nhất Trần: “Tôi quỳ xuống nhận lỗi trước mặt anh, anh tha thứ cho tôi có được không?”