Tiểu Tình Nhân Yêu Nghiệt

Chương 47: Nghiệt duyên



Tiểu Ly nhìn hắn nước mắt cứ rơi xuống như mưa trên khuôn mặt lay động đến mơ hồ,trong lòng cô thật sự rất đau, cô muốn chất vấn, muốn biết được tất cả mọi chuyện nhưng cho dù là như vậy ,nếu hắn trả lời liệu đó lại có phải là lời nói dối vô vọng hay lại là một sự thật đã được an bài trước…bàn tay cô run rẩy nhìn người đàn ông trước mặt trong sự bất lực mà buông thõng , thất thần quay người rời đi…

-“ Ly…em tính đi đâu…”

Ninh Dư Hạo chạy đến níu tay người con gái nhưng đáp lại chỉ là cái hất tay mạnh bạo của cô gái nhỏ,

-“ Hãy để tôi một mình…xin anh …”

Trên khuôn mặt đầm đìa nước mắt của sự đau khổ, lúc này Tiểu Ly chỉ muốn rời khỏi đây mặc dù không biết mình sẽ phải đi đâu, về đâu, muốn chạy khỏi nơi đầy rẫy sự dối trá tởm lợm này, và đặc biệt là muốn tránh xa người đàn ông mà giờ đây cô không biết phải đối mặt như thế nào…

Đau đớn, uất hận thực sự cô rất mệt mỏi, Tiểu Ly một mình chậm rãi mà đi ra khỏi nơi đó, hắn cũng không ngăn cản mà âm thầm cùng thuộc hạ đi theo ở phía sau cho đến khi thấy cô gái nhỏ đang đi đến trước một vực thẳm sâu hun hút bên cạnh bờ biển tăm tối…

-“ Ly … dừng lại, …”

Hắn hoảng loạn, sợ hãi muốn chạy đến ngăn cản người con gái nhưng đã bị ánh mắt của Tiểu Ly làm hắn chững lại chỉ sợ rằng khi hắn tiến thêm một bước Tiểu Ly sẽ nhảy xuống..

-“ A Mặc… biết được sự thật trong hoàn cảnh này, nó làm tôi thực sự rất đau, tôi không ngờ rằng người đàn ông mà tôi yêu thương mong chờ nhất lại chính là người gây ra những tổn thương cho tôi và gia đình tôi..”

-“ Ly … đừng… tôi xin em … tôi sai rồi… mau lại đây với tôi có được không…”

-“ A Mặc, tôi mệt lắm, anh có biết là từng ngày,từng ngày tôi luôn mong ngóng chờ đợi sự xuất hiện của anh , nhưng đối với anh đó lại chỉ là trò đùa cho kế hoạch trả thù ghê tởm… cha tôi nói đúng… rốt cuộc anh cũng chỉ là muốn giày vò tôi thôi đúng không…hhhah”

-“ Ly ….xin em …”

Ninh Dư Hạo khóc, lần đầu tiên trong cuộc đời khi đã biết suy nghĩ hắn đã khóc, không phải vì đau đớn mà là vì sợ hãi kinh hồn, hắn sợ cô gái nhỏ trước mặt hắn sẽ làm điều dại dột mà nhảy xuống, sợ người con gái mà hắn yêu thương sẽ bỏ hắn mà đi, … nước mắt cứ không tự chủ mà rơi trên khuôn mặt thanh tú, bàn tay run rẩy đưa đến trước mặt như muốn tiến lại gần với cô nhưng không thể…



- “ Ly … em hận tôi cũng được, giết tôi cũng được, chỉ xin em ….lại đây với tôi được không..”

-“ Tôi không hận anh nữa, tôi cũng không oán trách anh bất cứ điều gì , chỉ xin hãy chăm sóc cho con thật tốt, khi nó lớn hãy chuyển lời với nó rằng tôi xin lỗi và yêu nó rất nhiều….kể từ bây giờ chúng ta sẽ không ai nợ ai, tôi đền mạng cho cha của anh … A Mặc …xin lỗi “

-“ Không …”

Tiểu Ly nhảy xuống , khiến hắn như phát điên mà chạy đến nhưng chẳng còn kịp nữa, ngọn nước biển tăm tối đã nuốt trọn lấy cô gái nhỏ, hắn muốn nhảy xuống theo cô thì liền bị Lý Trung cùng thuộc hạ ngăn lại , bất lực mà vùng vẫy la hét,khóc to như một đứa trẻ mặc kệ tất cả ánh nhìn của những người ở đó…

-“ Cút… cút ra …ta nói các ngươi cút ra cho ta…”

-“ Thiếu gia, bình tĩnh lại… tôi đã cho người tìm kiếm ở phía dưới… cô ấy… cô ấy sẽ không sao đâu….”

Lý Trung nhìn ông chủ của mình mà tâm trạng cũng u uất theo, những người khác thì hắn không biết nhưng hắn thì đã theo Ninh Dư Hạo rất lâu rồi chưa bao giờ hắn thấy người đàn ông này tuyệt vọng như vậy, người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn đứng đầu gia tộc họ Ninh , huấn luyện hàng trăm nghàn người nhưng giờ đây lại đang đau lòng mà khóc như một đứa trẻ tội nghiệp, suy cho cùng con người dù có mạnh mẽ đáng sợ đến đâu khi đứng trước tình cảnh hiện tại có lẽ cũng sẽ trở nên yếu đuối, và đau khổ tột cùng…

Ninh Dư Hạo cứ ngồi ở đó, bàn tay to lớn vẫn không ngừng run rẩy, người con gái mà hắn yêu thương chỉ vừa mới đây thôi đang còn ở ngay cạnh hắn vậy mà lúc này đã rời bỏ hắn rồi, nước mắt cứ không ngừng chảy dài, hắn thực sự rất hận , rất hận bản thân mình, tại sao hắn có thể làm tổn thương, làm đau lòng cô như vậy để giờ đây người con gái vì quá căm phẫn mà đã bỏ hắn lại một mình….

Trái tim quặn thắt như có hàng ngàn con dao đâm vào trong lòng, rỉ máu,hắn phải làm sao bây giờ, phải làm sao khi không có cô ở bên cạnh, cả đời này hắn chỉ muốn ở bên cô tại sao cô lại có thể nỡ làm vậy với hắn, đau đớn, tuyệt vọng hắn như muốn phát điên mà đi theo cô mặc kệ tất cả bởi vì hắn cũng rất mệt mỏi thực sự mệt rồi…

Hắn đứng lên nhìn vùng biển rộng lớn sâu thẳm trước mặt với ánh mắt lạnh lẽo vô cùng, nuốt ngược hết sự thảm hại vào trong mà cười lớn, hắn cười một nụ cười đầy sự ma mị đến nhói lòng, muốn chìm đắm vào trong sự hư vô mờ ảo…

-“ Ly …. em tệ lắm…”

Hắn vô thức mà thốt ra những lời lẽ nặng nề, vô thức mà trách móc người con gái, đoạn tình yêu sâu đậm chỉ vừa chớm nở bỗng chốc đã hoá thành nghiệt duyên thực sự rất nực cười, …