Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 86: Dạy học và hòa giải



Vậy còn điều gì khiến Lữ Duyên phải đau khổ hơn?

Có, đương nhiên là có! 

Đó chính là tiểu đồ đệ nhà mình và vị tiểu hôn phu đều có trí thông minh khiến kẻ khác phải hâm mộ. 

Trước đây Lữ Duyên vẫn cảm thấy mình là một nhân vật cấp thiên tài, học hỏi và ghi nhớ mọi thứ đều rất nhanh. Nhưng gặp được hai người này, ông đã biết núi cao còn có núi cao hơn.

Bất cứ việc gì Lữ Duyên cũng không cần phải nhắc lại hai lần, hai tiểu tử kia đã có thể đọc làu làu rồi.

Gặp phải học sinh như thế, bảo người ta làm sao chịu nổi?

Có điều, Lữ Duyên vẫn dựa vào sự kiên cường hơn người của bản thân, rất nhanh đã tìm lại được lòng tự tôn bị đả kích rơi rụng tan tác của mình.

Thì ra không phải chuyện gì hai người này cũng có thể giải quyết được.  

Nhất là Vương Tự Bảo.  
Nha đầu kia vậy mà lại giống phụ thân Vương Tử Nghĩa của cô: Học lệch.  

Đừng thấy bình thường Vương Tự Bảo lúc nào cũng vừa tinh ranh vừa khéo léo, thế nhưng chỉ cần gặp phải những thủ đoạn như bói toán tinh tượng hoặc là bài binh bố trận, ngay lập tức cô sẽ lộ ra điểm yếu của mình.

Mặc dù nha đầu này có thể thuộc lòng những lý thuyết đó như cháo chảy, nhưng tới lúc vận dụng vào thực tế thì cũng chỉ có thể dùng mấy từ "thật đáng xấu hổ" để hình dung.  

Trước đó vài ngày Lữ Duyên đã được mở mang kiến thức về đám lý luận suông của Vương Tử Nghĩa, nếu so sánh giữa phụ thân và con gái, thì quả thực còn cao hơn một bậc.

Nói cho cùng, nha đầu này thật sự có môn dốt đặc cán mai.  

So với Vương Tự Bảo mà nói thì trên phương diện bài binh bố trận, thiên phú của Lâm Khê thật sự làm người khác phải kinh ngạc.
Cậu có thể vận dụng tất cả những lý thuyết đã học được, đồng thời còn biến hoá đa dạng. Ngay cả người làm thầy như Lữ Duyên cũng có lúc phải bái phục.

Thế nhưng ở mảng bói toán tinh tượng, Lâm Khê cũng học không tốt lắm.

Lữ Duyên không biết làm sao, chỉ có thể dạy hai người bọn họ một vài thứ rõ ràng dễ hiểu, đồng thời có thể vận dụng vào thực tế.

Ví dụ như, làm sao để nhìn mây đoán thời tiết, làm sao để nhận ra phương hướng dựa vào tinh tượng, còn có những thứ đơn giản nhất như tính toán lành dữ vân vân.  

Ngoài chương trình học làm người ta nhức đầu này ra, Vương Tự Bảo thật sự không ngờ sư phụ nhà mình cũng có hiểu biết về mùi hương, chế tạo hương liệu, pha trà, nấu rượu, y thuật, lễ nghi,....  

Điều làm người ta giật mình nhất đó là, người sư phụ không có quy củ này thỉnh thoảng còn có thể truyền dạy cho Vương Tự Bảo và Lâm Khê một vài chuyện vui chốn khuê phòng.  
Chẳng hạn như phu quân phải học cách chải đầu, trang điểm, chăm sóc cho nương tử nhà mình.  

Còn làm nương tử, ngoài phải học quản gia xử lí việc nhà ra, thì còn phải học cách làm sao để chăm sóc chuyện ăn uống và sinh hoạt thường ngày cho phu quân.  

Thú vị nhất là, Lữ Duyên còn truyền thụ cho bọn họ đủ loại kỹ xảo đánh bạc, thậm chí là một vài mánh khóe ăn gian.

Vương Tự Bảo không ngờ rằng, đánh bạc cũng không tính là gì? Lữ Duyên còn có chiêu lớn đợi bọn họ ở phía sau.

Nếu phải nói thiên tài toàn năng Lữ Duyên này không biết thứ gì, thì e rằng cũng chỉ có đan len thêu thùa may vá mà thôi.  

Về điểm này, Lữ Duyên đương nhiên cũng không hạ thấp yêu cầu đối với Vương Tự Bảo.

Phải biết rằng, làm một nữ nhân thế gia, ngươi có thể không hiểu tri thức, không biết cầm kỳ thi họa, thế nhưng đan len thêu thùa may vá nhất định phải nắm chắc.
Vương Tự Bảo đã sắp chín tuổi mà lại chưa từng học những thứ này, chuyện này khiến Lữ Duyên cảm thấy thật không hiểu nổi.

Mặc dù Vương Tự Bảo không cần phải thêu được những món đồ vô cùng tinh xảo như tú nương, nhưng ít nhất cũng phải biết làm sao để làm quần áo tùy thân cho phu quân nhà mình.

Lữ Duyên vốn định tìm một tú nương từ nhà họ Lữ tới làm giáo viên. Nhưng sau đó nghĩ đến chuyện Tưởng thị và Hầu phu nhân Lý thị đều xuất thân danh môn, không phải chỉ để trang trí. Nếu ông thật sự làm như vậy, không cẩn thận sẽ khiến người ta cực kỳ bất mãn.

Vì vậy, ông bèn ủy thác chuyện này cho Tưởng thị. Sau đó chuyện nấu ăn cũng được Tưởng thị nhận thầu luôn. 

May mà Vương Tự Bảo cũng có nhận thức này, cho nên đan len thêu thùa may vá gì đó, cô nhất định sẽ học tập thật tốt.
Cứ như vậy, mỗi ngày ngoại trừ những môn bắt buộc phải học ra, Vương Tự Bảo còn học thêm không ít môn tự chọn.

Lâm Khê cũng không được rảnh rỗi, Vương Tử Nghĩa và Lữ Duyên đã bắt đầu lén dạy cậu thuật đế vương.

Vương Tự Bảo và Lâm Khê bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, chẳng mấy đã tới cuối năm.

Lúc này, Tưởng thị quản lý việc bếp núc của Hòa Thuận Hầu phủ cũng bắt đầu bận bịu, ngay cả Vương Tự Bảo cũng bị bà bắt tới, nói hoa mỹ là dạy cô nữ công gia chánh, nhưng thật ra là làm lao công.  

Của hồi môn của Tưởng thị có không ít điền trang và cửa hàng. Ngay cả một số điền trang và cửa hàng của Vương Tự Bảo cũng do Tưởng thị mua cho.  

Lúc này, ngoài việc giúp Tưởng thị tổng hợp thu chi trong năm của Hầu phủ ra, Vương Tự Bảo còn phải phụ trách xử lý một vài công việc cá nhân của Tưởng thị và mình.  
Ví dụ như gặp mặt các đại quản sự, lập kế hoạch cho năm sau và sắp xếp công việc,... Ngoài ra quan trọng nhất chính là đối chiếu sổ sách.  

Mặc dù nói nước trong quá ắt không có cá, nhưng Vương Tự Bảo cho rằng, ta bỏ tiền thuê ngươi, nuôi cả nhà nhà ngươi, dựa vào cái gì mà ngươi có thể tùy tùy tiện tiện lấy đồ của ta, lại còn có khí thế hùng hồn như vậy?  

Nói một câu khó nghe, ngay cả những quản sự này cũng đều là tài sản riêng của cô, dựa vào cái gì mà cô phải nuôi bọn họ giống như chủ nhà mắc nợ họ vậy.  

Để ngăn chặn chuyện như vậy xảy ra, các quản sự đều được chọn từ những người cô tự bồi dưỡng ra.  

Để tránh trường hợp quản sự chuyên quyền, Vương Tự Bảo dựa theo kiến thức quản lý doanh nghiệp cơ bản mà mình biết, tinh chỉnh phân công lao động các cấp, cũng quy định giám sát lẫn nhau, lập ra chế độ trừng phạt và khen thưởng nghiêm khắc dựa trên việc tìm ra chỗ thiếu sót để bổ sung cho nhau.
Đối với người làm thuê, ngoại trừ ngân lượng phải trả hàng tháng ra còn có các loại khen thưởng. Nói tóm lại, nguyên tắc làm việc chính là làm nhiều hưởng nhiều.  

Trong đó có một quy định là, bất kể chuyện gì, chỉ cần chi phí vượt quá định mức cho phép thì đều phải xin chỉ thị từ cấp trên. Sau khi hai bên xác nhận không có sai lầm, thì phải viết bằng chứng là hoá đơn tương ứng, cùng ký tên đồng ý, chỉ khi ấy phòng thu chi mới xuất tiền.

Vì thế, Vương Tự Bảo để Lâm Khê lựa chọn một vài người biết đọc biết viết, có thiên phú về mặt tính toán sổ sách, mở khóa huấn luyện cho phòng thu chi, đặc biệt cách làm sao để đơn giản hóa sổ sách kế toán.

Vương Tự Bảo không sử dụng chữ số Ả rập, mà dạy họ lập bảng, phân loại thu nhập, chi tiêu và tổng cộng. Yêu cầu trước cột thu nhập phải ghi rõ dấu "+", trước cột chi tiêu ghi rõ dấu "-". Trong cột tổng cộng, nếu có lãi thì đánh dấu "+", nếu bị lỗ thì đánh dấu "-".
Khi nhìn vào bảng, mức độ thu chi sẽ được biểu thị rõ ràng.

Lúc đối chiếu sổ sách cũng có thể thấy được chỗ nào có lãi, chỗ nào bị lỗ, từ đó điều chỉnh kế hoạch cho năm tới.

Nếu phòng thu chi nhận được bằng chứng chi tiêu vượt quá một hạn ngạch nào đó, nhất định phải báo cáo cho Tinh Thiên.  

Sau khi xét duyệt không có sai lầm, Tinh Thiên phải nộp sổ sách lên Vương Tự Bảo. Sau khi có sự đồng ý của Vương Tự Bảo, Tinh Thiên sẽ đưa ra các chỉ thị tương ứng để sau đó phòng thu chi có thể thực hiện.  

Trong lúc này có thể sẽ xảy ra hiện tượng cấp trên cấp dưới cùng nhau lừa dối. Thế nhưng một khi sự việc được chứng thực, cả nhà họ sẽ bị bán đi.  

Đừng nói về nhân quyền với Vương Tự Bảo, xã hội này chính là như vậy, người nào có quyền, người nào có thế, người đó mới có nhân quyền.  
Như vậy việc xử lý người phản bội sẽ đơn giản hơn nhiều.  

Mỗi khi tới thời điểm kiểm tra sổ sách, Tinh Thiên sẽ phụ trách giám sát người phía dưới kiểm toán từng cấp một, chịu trách nhiệm kiểm tra các khoản mục của phòng thu chi. Sau khi xác nhận không có sai lầm, Tinh Thiên lại nộp sổ sách trong tay các đại quản sự và phòng thu chi để Vương Tự Bảo đối chiếu kiểm tra lại.  

Nhìn thì có vẻ phiền phức, nhưng trên thực tế, trước đây tất cả các khoản mục đều do một mình đại quản sự quản lý, không chỉ ghi chép lung tung không rõ, mà còn có những khoản nho nhỏ, ngay cả bản thân đại quản sự cũng quên mất.  

Hiện tại, sau khi tất cả các khoản mục được phân bổ xuống phía dưới, trên thực tế mỗi người chỉ quản lý một bộ phận trong đó mà thôi.  
Hơn nữa, Vương Tự Bảo để Tinh Thiên kiểm tra sổ sách một quý một lần. Nếu như xác nhận không có sai lầm, các khoản mục của quý này chỉ cần ghi chép rõ thu chi và số dư vào đầu quý tiếp theo, cấp trên cấp dưới ký tên xác thực rồi đem sổ sách sao chép lại một phần gửi lên cấp trên.  

Vì vậy, nói là tổng hợp cuối năm, nhưng trên thực tế cũng chỉ cần kiểm tra sổ sách của quý cuối cùng mà thôi.  

Khi đến phiên Vương Tự Bảo, cô chỉ cần thực hiện cam kết tương ứng dựa theo kế hoạch đã đặt ra từ đầu năm, tuyệt đối không phát hơn, cũng tuyệt đối không phát thiếu.

Trước đây đã quyết định như thế nào thì hiện tại sẽ chấp hành tuyệt đối. Có chỗ nào không hợp lý thì năm sau lại chỉnh sửa thực hiện.

Thoạt nhìn có phần không hợp tình hợp lý, thế nhưng quy định đặt ra ở các điều khoản lớn không phải chỉ là để trang trí, càng không thể tùy ý thay đổi. Nếu không, sau này còn có ai sẽ chấp hành nữa?
Ngay cả bản thân Vương Tự Bảo cũng không thể.  

Nguồn : truyendkm.com

Từ lúc có Xuân Noãn giúp đỡ, Tưởng thị cũng bắt đầu áp dụng biện pháp quản lý của con gái vào các điền trang và cửa hàng của hồi môn của mình. Quả nhiên không nói tới chuyện quản lý nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mà thu nhập cuối năm còn nhiều hơn gần 30% so với trước đây.  

Ban đầu Tưởng thị còn nghĩ muốn nhân nhượng, thế nhưng sau khi nghe lý luận của Vương Tự Bảo, dựa vào cái gì người làm chủ tử như mình phải bị kẻ dưới điều khiển, nuôi cả đám bọn họ giống như đại gia vậy.  

Thế là bà để con trai thứ hai Vương Dụ Phổ am hiểu xử lý chuyện này nhất đích thân ra tay, phụ trách kê biên tài sản riêng của những người này.  

Năng lực làm việc của Vương Dụ Phổ rất mạnh. Hắn không chỉ điều tra ra số bạc bọn họ tham ô của Tưởng thị mấy năm nay, mà còn lôi ra cả chuyện đám quản sự này nuôi vợ bé ở bên trong, nuôi vợ cả ở bên ngoài, con cái của bọn họ ra vẻ đáng thương nhưng thật ra lại sống như đại gia và tiểu thư.  
Lần này Tưởng thị vô cùng tức giận. Bà không nói hai lời, lập tức giao cả nhà của những kẻ này cho Phủ doãn Ung Đô xử lý theo tội của nô ɭệ. 

Mọi thứ trong Hòa Thuận Hầu phủ đều tuân theo hoàng lịch, thế nhưng nhà họ Lữ mới dời đến Ung Đô, hoàng lịch đã có vẻ quá cũ kỹ, cũng có thể xem như đồ cổ được rồi.  

Bọn họ đã quá lâu không xuất hiện trước mặt mọi người. Bây giờ vội vã muốn kết giao với một số thế gia quyền quý, mới nổi dậy, nhưng khổ nỗi không tìm được cách nào.

Nói cho cùng, thời gian bọn họ ở ẩn đã quá lâu rồi.