Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 185: Có phải cậu có ý đồ VỚI CHỊ KHÔNG?



Nghe vậy, nội tâm Hàn Vũ Chân vô cùng cảm động.

Thật ra công nhân trong tay cô ta không có nhiều như thế, không thể nào gánh vác ba công trình tiến hành cùng lúc.

Chuyện này, lần trước anh đã từng nói.

Nhưng mà, lần này Triệu Đại Vĩ vẫn lựa chọn giao công trình lớn này vào tay cô ta, điều này không thể nghi ngờ là đang cố gắng giúp đỡ cô ta.

Hàn Vũ Chân gật đầu: “Được! Tôi chắc chắn sẽ làm xong chuyện này giúp cậu. Mặc dù bây giờ tôi không có đủ nhân lực trong tay, nhưng tôi biết một số người có tay nghề giỏi chuyên môn làm việc này, tôi sẽ chuẩn bị tuyển dụng họ tới đây để mở rộng quy mô đội ngũ xây dựng của tôi!”

“Vậy thì làm ba công trình cùng lúc cũng không có vấn đề gì.”

Nghe Hàn Vũ Chân giải thích, Triệu Đại Vĩ hiểu ý mỉm cười.

Anh biết rõ, thứ Hàn Vũ Chân thiếu nhất lúc này không phải là người, mà là tiền!

Với nhiều năm lăn lộn ở trong ngành kiến trúc như vậy, Hàn Vũ Chân chắc chắn có rất nhiều mối quan hệ, cũng chắc chắn có thể gọi được nhân viên ngành kiến trúc tài giỏi.

Nhưng vì không có tiền, cô ta không thể mở rộng đội ngũ kiến trúc của mình.

Hiện giờ, Triệu Đại Vĩ đã giải quyết được vấn đề tiền bạc, còn lại hoàn toàn không phải là chuyện lớn gì!

Hàn Vũ Chân cười nói: “Tổng giám đốc Triệu, sao cậu lại đối xử tốt với chị thế chứ? Cậu đều đối xử tốt như vậy với mọi người phụ nữ sao?”

Triệu Đại Vĩ không nói gì: “Nào có chứ, chỉ là tôi thấy chị Vũ Chân đáng tin cậy cho nên mới lựa chọn chị.”

“Thật sao?”

Hàn Vũ Chân cúi đầu, hơi đỏ mặt: “Tổng giám đốc Triệu, cậu thật sự không có ý đồ gì khác chứ?”

Nói xong câu đó, Hàn Vũ Chân kìm nén sự ngại ngùng, ưỡn phần đầy đặn của mình lên.

Giờ phút này, dáng người hoàn mỹ của cô ta dưới lớp áo sơ mi vô cùng tinh tế mà bày ra!

Bởi vì công việc, Hàn Vũ Chân phải mặc một bộ quần áo không xinh đẹp gì, chứ nếu mặc váy lệch một bên vai, chỉ sợ đàn ông ở thông Đại Long cũng phải gục ngã!

Nhìn dáng người của Hàn Vũ Chân, anh yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, Triệu Đại Vĩ xấu hổ nói: “Thật sự không có.”

“Ha ha, nói đùa với cậu thôi, tổng giám đốc Triệu, tôi biết cậu là chính nhân quân tử.”

Hàn Vũ Chân cười, nhưng nội tâm lại hơi đau lòng.

Cô ta thật sự muốn làm cho Triệu Đại Vĩ có một chút ý đồ với cô ta.

Như vậy, cô ta cũng có thể báo đáp lòng tốt của Triệu Đại Vĩ đối với cô ta rồi!

“Bây giờ tôi sẽ chuyển cho chị ba trăm vạn, chị chuẩn bị đi.” Triệu Đại Vĩ đối với việc này rất gấp gáp.

“Được!”



Ngày hôm sau, đó là một tháng mới.

Tháng chín đến rồi!

Hôm nay Triệu Đại Vĩ có chuyện nhất định phải làm, ngoại trừ Ngụy Tử Phù ra.

Đó là trả lương!

Triệu Đại Vĩ biết, mọi người vô cùng chờ mong khoản tiền lương này!

Trước tiên anh đến nhà Tôn Hồng Hồng.

Mấy ngày nay, bởi vì hai bên đều quá bận rộn, cơ hội để hai người gặp mặt thật sự cũng không nhiều.

Giờ phút này, Tôn Hồng Hồng nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, hai mắt đều sáng lên!

“Anh Đại Vĩ!”

Tôn Hồng Hồng kích động khi thấy Triệu Đại Vĩ, cô ấy lập tức đi lên kéo tay Triệu Đại Vĩ.

Sau đó, cảm thấy không thích hợp lắm, cô ấy lại vội vàng bỏ tay xuống.

Cô ấy mơ hồ đoán được hôm nay Triệu Đại Vĩ tới đây để làm gì!

Vì vậy, trái tim cô ấy có một chút kích động và chờ mong.

Lúc này, cha của Tôn Hồng Hồng là Tôn Quyền Quý, còn có mẹ của Tôn Hồng Hồng là Trịnh Lệ Cúc đều không ở nhà, họ đều đang bận rộn ở ngoài.

Tôn Hồng Hồng đỏ mặt nói: “Anh Đại Vĩ, vào nhà ngồi đi!”

Triệu Đại Vĩ đi theo Tôn Hồng Hồng vào nhà.

Tôn Hồng Hồng vui vẻ nói: “Anh Đại Vĩ, bây giờ, việc kinh doanh túi thơm của anh bán rất chạy trên mạng, chưa đầy một tháng đã bán được hơn mấy ngàn cái rồi!”

Triệu Đại Vĩ cười nói: “Hồng Hồng, em vất vả rồi.”

Nhìn dáng người Tôn Hồng Hồng, anh phát hiện cô gái này gầy hơn trước kia một chút, làn da cũng đen hơn một chút, Triệu Đại Vĩ cảm thấy rất đau lòng.

Anh quyết định, chờ các loại Tiên Tử Tiếu sinh ra năng lượng, anh nhất định sẽ đưa một hộp kem bùn dưỡng trắng da cho cô nhóc này.

“Không vất vả!” Tôn Hồng Hồng rất vui vẻ!

Triệu Đại Vĩ nói: “Hồng Hồng, hôm nay đã là đầu tháng chín rồi, anh tới đây chính là để thanh toán tiền lương cho em.”

“Như anh đã nói trước đây, lương cơ bản của em là một vạn và cứ mỗi mức doanh thu hơn mười vạn thì phần trăm hoa hồng của em là hơn ba ngàn. Tháng tám em bán được một trăm hai mươi vạn túi thơm, vậy là được ba vạn sáu trăm tệ tiền hoa hồng.”

“Vậy tháng nay anh sẽ làm tròn số lương cho em, cho em năm vạn tiền lương.”

Triệu Đại Vĩ cười nói: “Đưa năm vạn tiền mặt cho em cầm cũng không tốt lắm, để anh chuyển tiền cho em nhé.”

“Bao nhiêu cơ?” Tôn Hồng Hồng hơi khiếp sợ.

“Năm vạn tiền lương, em có thể mua thêm mấy bộ quần áo xinh đẹp, còn có thể dẫn chú dì đi ăn một bữa ăn ngon. Chờ thêm mấy tháng, anh nghĩ ngôi nhà của em có thể được xây lại rồi.”

Triệu Đại Vĩ tiếp tục nói: “Ngoài ra, em sẽ có thưởng cuối năm nữa. Yên tâm đi, với thành tích hiện tại của em, tiền thưởng cuối năm ít nhất cũng có con số này.”

Triệu Đại Vĩ vươn hai ngón tay ra.

“Hai vạn?” Tôn Hồng Hồng hơi giật mình.

“Hai mươi vạn!” Triệu Đại Vĩ nói.

“Hả?” Trong lòng Tôn Hồng Hồng tự nhủ mình cũng không làm gì cả, chẳng qua chỉ là hàng ngày giao hàng chuyển phát nhanh thôi, nhưng mới làm mấy tháng mà thu nhập hàng năm đã lên đến mức mấy trăm vạn rồi sao?

Quá phóng đại rồi!

“Không được không được! Nhiều quá rồi! “Tôn Hồng Hồng cảm thấy mình không thể lấy nhiều vậy được.

“Không được từ chối, đây là em xứng đáng nhận được.” Triệu Đại Vĩ nói: “Chờ đến lúc nhận được tiền thưởng cuối năm, cầm mấy chục vạn em vẫn có thể xây được một căn biệt thự nhỏ ở trong thôn.”

Bây giờ xây dựng biệt thự nhỏ ở nông thôn, không cần trang trí sang trọng, mấy chục vạn cũng gần như đủ rồi.

Hơn nữa trong thời gian làm nhà, Tôn Hồng Hồng lại có thể kiếm thêm mấy chục vạn nữa, thậm chí có thể trang trí biệt thự nhỏ rất đẹp!

Nghĩ tới đây, Tôn Hồng Hồng dĩ nhiên rất kích động khóc lên.

“Cảm ơn anh Đại Vĩ!”

Tôn Hồng Hồng không khỏi cảm động ôm lấy Triệu Đại Vĩ.

Cảm giác được thân thể Tôn Hồng Hồng dán lên người mình, trái tim Triệu Đại Vĩ hơi dao động.

Dù sao Tôn Hồng Hồng cũng là mỹ nữ trong thôn!

Khóc một hồi, Tôn Hồng Hồng mới cảm thấy không đúng lắm, vội vàng đỏ mặt nói: “Xin lỗi, anh Đại Vĩ, tại em quá kích động!”

“Không sao.” Triệu Đại Vĩ xua tay.

“Anh Đại Vĩ, anh đối xử với Hồng Hồng tốt như vậy, Hồng Hồng quyết định tặng cho anh một món quà!”

“Món quà gì vậy?” Tuy là Triệu Đại Vĩ không ham quà của Tôn Hồng Hồng, nhưng nếu là tấm lòng thành thì anh cũng tình nguyện nhận lấy.

“Món quà này chính là...”

Tôn Hồng Hồng còn chưa dứt lời đã hôn Triệu Đại Vĩ một cái và nói: “Anh Đại Vĩ, đây là lần đầu tiên của em, tặng cho anh Đại Vĩ đó!”

Nói xong, cô ấy xấu hổ quay sang chỗ khác.

Triệu Đại Vĩ sờ sờ miệng mình, cười nói: “Hồng Hồng, món quà này của em thật sự rất bất ngờ, làm anh không kịp chuẩn bị.”

“Anh không thích hả?” Tôn Hồng Hồng thẹn thùng hỏi.

“Ách, vẫn rất thích chứ.” Triệu Đại Vĩ ho khan nói: “Không nói chuyện này nữa, anh còn phải trả lương cho người khác. Hồng Hồng, em nhớ nói tin tức tốt này cho chú và dì nha, tránh cho chú nói anh đối xử tệ với em.”

Triệu Đại Vĩ vẫn luôn nhớ rõ, Tôn Quyền Quý rất có thành kiến với anh.

“Vâng!” Tôn Hồng Hồng vội vàng đi tìm cha Tôn Quyền Quý, nói cho ông ấy biết tiền lương của mình đã được phát rồi!

Sau khi tìm thấy Tôn Quyền Quý, Tôn Hồng Hồng nói lại chuyện này.

Tôn Quyền Quý choáng váng.

“Bao nhiêu thế?” Tôn Quyền Quý hỏi.

“Năm vạn!”

“Thật sự là năm vạn sao!” Tôn Quyền Quý thầm nghĩ, một tháng lương của con gái còn hơn cả thu nhập một năm của ông ấy và Trịnh Lệ Cúc!

Tôn Quyền Quý vội vàng tính toán.

Một tháng lương năm vạn tệ, mười hai tháng…

Vậy không phải là sáu mươi vạn sao?

Tôn Hồng Hồng nói: “Cha, anh Đại Vĩ nói còn có tiền thưởng cuối năm có con số này!”

Tôn Hồng Hồng làm giống như Triệu Đại Vĩ vươn hai ngón tay ra.

“Hai vạn à? Cũng không tệ lắm!”

Nghĩ đến thu nhập hàng năm được sáu mươi vạn, Tôn Quyền Quý phồng má, cảm thấy hai vạn tệ cũng không tính là nhiều!

Tôn Hồng Hồng nói: “Là hai mươi vạn!”

Ái chà!

Tôn Quyền Quý suýt nữa ngất đi!

“Hồng Hồng à, sau này con phải đối xử với anh Đại Vĩ của con tốt một chút!” Tôn Quyền Quý vội vàng nói.

“Con biết rồi cha!”

Tôn Hồng Hồng thầm nghĩ, cái này còn cần cha nói sao?

Chờ Tôn Hồng Hồng về nhà.

Trong lòng Tôn Quyền Quý rất hối hận!

Nếu lúc trước ông ấy đồng ý cho Tôn Hồng Hồng và Triệu Đại Vĩ ở bên nhau, vậy bây giờ ông ấy chính là cha vợ của Triệu Đại Vĩ rồi!

Chỉ đáng tiếc, lúc trước ông ấy còn ghét bỏ Triệu Đại Vĩ.

Mà bây giờ Triệu Đại Vĩ phát đạt, hiện giờ ông ấy đồng ý cho Tôn Hồng Hồng và Triệu Đại Vĩ ở bên nhau, Triệu Đại Vĩ người ta cũng chưa chắc đã đồng ý.

Dù sao, Tôn Hồng Hồng cũng chỉ là một hoa khôi trong thôn, mà năng lực của Triệu Đại Vĩ đủ để đi cưới hoa khôi ở thành phố!

......

Lúc này, Triệu Đại Vĩ đi đến nhà hàng bên hồ.

Bởi vì khách sạn ở nông thôn vẫn chưa làm xong, Triệu Huệ Lan chỉ có thể làm việc trong nhà hàng đơn sơ này.

Nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, Triệu Huệ Lan vội vàng lau tay và nói: “Tổng giám đốc Triệu!”