Tiểu Thời Đại

Chương 5-1



Bí mật bẩn thỉu làm nên những người bạn

Lần thứ ba bị tỉnh giấc bởi cái giọng chói tai của thầy giáo môn “Lý luận truyền thông đại chúng”, tôi đúng là đã hơi bực mình. Cứ bảo thầy cô là người làm vườn cảm thông và chăm sóc chúng tôi, vậy mà không cho học sinh ngủ ngon một giấc là nghĩa làm sao!

Tôi rút điện thoại ra, thấy còn mười phút nữa là hết giờ nên không gục xuống tiếp nữa, chỉnh trang lại đầu tóc, bỏ gương ra xem vết hằn trên mặt lúc ngủ, rồi định hết giờ không đi ăn trưa mà về ký túc xá ngủ luôn.

Dạo này, bữa trưa là ác quỷ đối với chiến dịch giảm béo của tôi, không thể diệt trừ nó thì ít nhất cũng tránh xa nó một tí vậy.

Hôm kia, Kitty trưng một cái status làm tôi tổn thương nặng nề, cô nàng cao một mét sáu chín đã mặt dày chọc tức toàn bộ những người trong danh sách liên lạc bằng cái status MSN như thế này: “Trời ơi! Tôi đã 44 ký lô rùi!” Tôi phẫn nộ tắt luôn MSN. Vừa định quay đầu lại kể cho Nam Tương hành động ti tiện kia, kết quả trông thấy nó đang ăn một cái bánh mì bơ sữa, bên cạnh còn có một cốc mật ong. Tôi nhìn cánh tay và đôi chân thon nhỏ như Lâm Chí Linh của nó, lại cúi đầu ngắm nghía chính mình, chỗ duy nhất khá gầy là ngực (...). Tôi vận hết sức ném một chiếc gối về phía cái ả trước khi đi ngủ còn ăn bánh kem bơ sữa, uống nước mật ong mà vẫn không béo lên kia, tức tối mở toang cửa phòng, sang tìm Uyển Như. Phải biết rằng, động lực cơ bản cho nhân loại tồn tại luôn là... ngó lên thì chẳng bằng ai, trông xuống lại thấy không ai bằng mình.

Mấy phút sau, tôi chạy như bay về, cố sống cố chết đóng chặt cửa lại, không thèm để ý đến Đường Uyển Như gào thét điên cuồng ngoài cửa: “Lâm Tiêu, tớ phải ném cậu vào chuồng lợn!”

Cân bằng nội tâm của tôi đã được khôi phục, nên cũng chẳng cần biết Uyển Như sống chết ra sao nữa.

Nhưng khi tôi tỉnh lại, điện thoại không có lấy một tin nhẳn. Như thế này hơi bất thường. Lẽ ra, bây giờ điện thoại của tôi đã phải đầy ắp tin nhắn của ba đứa yêu tinh trong nhóm, hẹn hò ăn trưa, kể chuyện trên lớp gặp chàng đẹp trai hoặc một gã ti tiện nào đó, trêu chọc nhau hay bàn bạc liệu có nên trốn học buổi chiêu không.

Mãi tới lúc tan học, điện thoại vẫn chẳng ho he. Tôi thu dọn sách vở, khoác túi ra khỏi lớp. Đang trên đường thì Giản Khê gọi, tôi mặt mày rạng rỡ hoa đào ngọt ngào tiếp chuyện.

Nam Tương và Uyển Như đua nhau tả bộ dạng của tôi lúc nghe điện thoại của Giản Khê. Nam Tương nói: “Mỗi lần nghe điện thoại của Giản Khê, trông cậu cứ như con Barbapapa hay con Barbamama bằng kẹo bông trong phim hoạt hình ấy... cứng cỏi lên một chút có được không, ưỡn a ưỡn ẹo như con rắn ấy!”

Còn Đường Uyển Như không được trời phú cho cái tài hình dung tưởng tượng và ngôn từ khắc bạc quá quắt như Nam Tương, nên phiên bản của nó khá đơn giản, thẳng thắn: “Đừng có động tình nữa.”

Có điều sau hai phút nghe điện thoại, mặt tôi không rạng rỡ hoa đào nữa mà chồng chất... kéo, búa, rìu, roi điện (...) thứ nào cũng được, tóm lại, tất cả mười loại công cụ hành hình man rợ nhất đều có thể chất hết lên đó.

Tôi lặng lẽ tắt điện thoại, đứng đờ đẫn cạnh hồ nước nhân tạo rộng mênh mông của trường. Dù đã sắp sang xuân, nhưng cái rét luồn trong gió thổi vẫn khiến da mặt tê dại mất cảm giác, tôi giơ tay vỗ vỗ vào mặt, tưởng như đang đập vào một tảng đá.

Hồ nước nhân tạo cực lớn này đã có từ ngày thành lập trường, tốn bao nhiêu là tiền bạc, trên hòn đảo nhỏ giữa hồ có mấy con công kiêu ngạo lững thững bước, chính giữa đảo là một đài phun nhạc nước hoành tráng và phức tạp, dưới vòi phun có gắn đèn đổi màu theo tiết tấu âm nhạc - tóm lại là một đài phun gần như xứng tầm để mở cửa bán vé cho khách bên ngoài vào tham quan. Trên mặt hồ thậm chí có thiên nga đen quý hiếm bơi lội tung tăng, tuy vậy, Đường Uyển Như lần đầu tiên nhìn thấy chúng đã buột miệng thốt lên: “Trông con vịt to chưa kìa!”

Trong điện thoại, Giản Khê khe khẽ nói với tôi: “Cố Nguyên và Cố Ly chia tay rồi. Em biết không?”

Tôi không hề biết.

Mấy ngày nay, Cố Ly duy trì giờ giấc sinh hoạt bình thường, sáng sớm vẫn có tinh thần chui trong phòng tắm trang điểm kỹ càng; chiều nào không có tiết học vẫn nằm trên sofa ngoài phòng khách xem tạp chí thời trang, trên tràng kỷ là ly cà phê Lam Sơn cao cấp mang từ nhà tới, giá mỗi gam đủ cho tôi và Nam Tương ăn một bữa trưa; buổi tối vẫn xem chương trình “Đệ nhất kinh tài”, có thể lạnh lùng theo dõi thị trường nhà đất Thượng Hải đột biến như phát điên và vật giá leo thang không khác nào bột mì lên men phồng to, rồi sột soạt ghi chép những suy nghĩ cũng như phân tích của mình vào cuốn sổ Moleskine; vẫn mặt không đổi sắc quẹt thẻ tín dụng mua đôi găng tay hơn hai nghìn tệ ở cửa hiệu IT; vẫn đấu khẩu cãi vã với Đường Uyển Như mỗi tối, vẫn khinh miệt liếc nhìn hai đứa Nam Tương và tôi xộc xệch đầu bù tóc rối mỗi sáng.

Trong mắt tôi, Cố Ly vẫn vô cùng bình thường.

Là bạn thân nhất của nó (tôi cho là thế), tôi không hề phát hiện ra sự việc nó và Cố Nguyên chia tay.

Tôi dụi dụi mắt lau dòng nước mắt không hiểu sao đã trào ra, bấm số gọi Nam Tương.

Tôi và Nam Tương ngồi trên bậc thềm trước cửa đại thư viện của trường, xung quanh người đi qua đi lại rất đông.

Có thể chia bọn họ làm hai loại: một là mọt sách đeo kính cận dày cộp, đang sải những bước vững chắc về phía thư viện như theo nhịp của bài “Hoàng Hà đại hợp xướng”, bọn họ là vầng dương lúc tám chín giờ của Tổ quốc (chẳng ai đi ngắm mặt trời lúc tám chín giờ cả, như thế gây hại cho mắt, chúng tôi đều coi như đám người này không tồn tại), bọn họ đồng thời cũng là “người lạ không lại gần” trong chuẩn tắc đối tượng hẹn hò của chúng tôi.

Loại thứ hai là những người đẹp dẫu trời đông giá rét vẫn mặc váy siêu ngắn, để tóc dài mềm mượt thướt tha, cầm theo thơ tình Shakespeare đến thư viện hẹn hò ví như tôi và Nam Tương (...).

Hai cô gái đẹp ngồi trên bậc thềm lớn không khác nào tiền sảnh của cung điện Potala bên Tây Tạng đang vô cùng buồn bã. Họ trầm tư suy nghĩ.

“Tớ vừa xem thời khóa biểu của Cố Ly, buổi chiều nó không có tiết, chắc về phòng ngủ. Cậu về an ủi nó đi.” Tôi phá tan sự yên lặng, lên tiếng với một ý đồ đen tối.

“Thôi đi, bảo tớ đi an ủi Cố Ly thất tình? Tớ thà quỳ trước giường kể chuyện cho Voldemort nghe còn hơn.” Nam Tương là con giun đũa trong bụng tôi, nó lườm tôi, nói: “Lần nào cậu chẳng bảo tớ đi chết? Muốn đi thì cậu đi mà đi.”

Nói thực, tôi cũng không dám đi. Tôi tình nguyện đi đào mả tổ Voldemort còn hơn.

Kết cục là tôi và Nam Tương cùng nhau nhảy xuống chảo lửa, phải chết thì cùng chết vậy. Chúng tôi bạn bè bấy nhiêu năm, “đồng cam” chẳng được mấy lần, “cộng khổ” thì lần nào cũng có.

Trước khi về ký túc, tôi và Nam Tương vòng ra cổng sau, mua cho Cố Ly mấy chiếc bánh bao nhỏ mà nó thích ăn nhất. Tục ngữ nói rồi, vung tay không nỡ đánh người cười. Tất nhiên, lúc bắt buộc cũng không loại trừ khả năng dùng bánh bao làm vũ khí tự vệ.

Nhưng khi tôi và Nam Tương tim đập thình thịch líu ríu rút chìa khóa mở cửa phòng ký túc ra, chúng tôi đều bị chấn động với cảnh tượng trước mắt.

Trong âm hưởng thanh tao của khúc Symphonie fantastique của Hector Berlioz phát ra từ cái loa iPod, Cố Ly trải giữa phòng khách một tấm thảm trắng mềm mại, mặc bộ đồ tập bó sát lộ eo, áo hai dây rất gợi cảm, thực hiện một thế Yoga cực kỳ uốn éo. Nghe thấy tiếng động, nó mơ màng quay đầu lại, nhìn tôi và Nam Tương tay xách bánh bao, mặc quần bò bạc phếch, bằng một âm điệu và vẻ mặt lạ lùng thốt lên với chúng tôi: “Các cậu còn không mau tới đây...”

Cảnh tượng ấy thật giống con yêu tinh nhện lõa thể thân mình treo ngược đu đưa trước cửa động Bàn Ty nói với thầy trò Đường Tăng bằng giọng điệu vô cùng ma quái: “Các ngươi còn không mau đến đây.”

Tôi và Nam Tương nhanh chóng sa vào tấm lưới tơ của nó.

Chẳng những vậy, Nam Tương còn vào phòng moi ra mẩu hương trầm chúng tôi đi núi Nga Mi mang về từ mấy năm trước. Tôi trông thấy mẩu hương trầm, cả người co rúm lại, chuyến đi đó quả là một cơn ác mộng. Vì có Uyển Như tham gia, chuyến du hành “Nga Mi thanh nhã” của chúng tôi đã hoàn toàn biến thành vở hài kịch “Bốn ả đại náo Nga Mi”. Bắt đầu từ dưới chân núi Uyển Như đã hét váng lên: “Ối giời ơi, núi cao thế này cơ à, đợi đến lúc bọn mình trèo lên... Cố Ly, chân cậu sẽ gãy lìa ra cho mà xem!” Vở hài kịch tới hồi cao trào khi đến am Ngọa Vân cách Kim Đỉnh không xa, Đường Uyển Như nước mắt lưng tròng nói: “Nếu ba mươi tuổi vẫn chưa lấy chồng, tớ sẽ đi tu ở đây”. Cố Ly nhìn nó buồn bã lắc đầu, “Ai dám nhận cậu?” Nam Tương u sầu nói tiếp một câu: “Pháp Hải.”

Rất nhiều lần, chúng tôi muốn đẩy nó ngã từ Kim Đỉnh xuống, chẳng hạn:

Trong quán cơm chay, nó chẳng có chút ý tứ, túm lấy một người phục vụ bàn, bảo: “Thịt hâm Tứ Xuyên nổi tiếng lắm đấy, này, cho một suất đi.”

Trên đường leo núi mệt mỏi, nó kéo váy lên quạt không biết bao lần... (dù có mặc quần ngắn bên trong), các bạn ngoại quốc ở xung quanh đều nhìn nó với ánh mắt kỳ lạ.

Lúc chúng tôi nghiêm trang đứng xếp hàng ngang trước tượng Phật chuẩn bị quỳ lạy, nó đột nhiên ngã nhào vào đài nến phía trước, tất nhiên, cùng với tiếng va chạm đổ vỡ ầm ĩ, còn có tiếng hét đinh tai đã trở thành biểu tượng của nó.

Và trong lúc chúng tôi lo ngay ngáy sợ rời núi Nga Mi về đến Thượng Hải có thể bị báo ứng, thì nó đã treo ngược mình như một con thạch sùng trên quả chuông cổ dưới chân núi, la toáng lên đòi chúng tôi chụp ảnh, người xung quanh đều trố mắt sững sờ, không thể tưởng tượng nổi tại sao nó phải giày vò quả chuông kia.

Sau chuyến đi, tôi phát hiện mặt Cố Ly có thêm ba nếp nhăn cau có.

Nam Tương đốt hương trầm để sang một bên, trong làn khói vấn vít, ba nàng bắt đầu giơ chân vặn eo, thử thách cực hạn mềm dẻo của cơ thể.

Việc này đối với Nam Tương không khó.

Trước đây tôi và nó đều đã từng theo học múa đương đại, Nam Tương chuyên nghiệp hơn tôi nhiều, tôi học cưỡi ngựa xem hoa được ba năm, Nam Tương thì kiên trì đến sáu năm. Lúc nào chán chán, Nam Tương thường hay đến hộp đêm hoặc mấy quán karaoke để vận động gân cốt một chút bằng cách hờ hững giơ chân lên cao đến độ người bình thường khó lòng hình dung nổi, tôi đã quen với chuyện này, đôi lúc thậm chí còn làm theo. Nhưng người xung quanh thì thường không chịu nổi màn trình diễn kích thích này. Có anh chàng nhìn thấy Nam Tương trong tư thế đó đã phải trợn mắt há miệng, nuốt chửng cả quả nhãn còn nguyên hạt và vỏ.

Buổi tập Yoga tiến hành được hơn một tiếng, chúng tôi tạm nghỉ.

Cố Ly định khui chai nước ngọt loại to đại nó mới mua về ra uống, nhưng vặn mãi mà không thể nhúc nhích được cái nắp. Tôi đã được uống loại nước ngọt thể thao này rồi, tuy không hiểu hết mớ chữ tiếng Anh chi chít trên thân chai, nhưng vẫn nhớ như in cảm giác uống vào một ngụm thốt nhiên cái mát lạnh sảng khoái tràn trề sinh lực bốc lên tận đỉnh đầu. Vậy là tôi ngồi chầu chực bên cạnh, nước miếng sắp rớt cả ra ngoài.

Nhưng, cả ba đứa lần lượt vận hết sức vẫn không sao vặn nổi cái nắp. Tôi tuyệt vọng đổ nhào xuống sofa. Cố Ly rất tức tối, nó lạnh lùng ghi lại số điện thoại nhà sản xuất trên thân chai, chuẩn bị gọi điện căn vặn. Nam Tương không chịu nổi nữa, nhổm dậy đi đến chỗ bình nước uống rót một cốc lớn, tu ừng ực.

Nó vừa uống nước, vừa nháy mắt ra dấu với tôi, rồi im lặng quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Đúng là quân lừa đảo! Lại bán đứng tôi rồi!

Tôi hắng giọng mấy tiếng như trong phim truyền hình chiếu giờ vàng, nuốt nước cho ngọt họng, giả vờ vô tình gợi hỏi: “Mấy bữa nay không thấy Cố Nguyên nhỉ!” Nói xong thấy lưng của Nam Tương đột nhiên thẳng đờ, tôi lập tức quơ cái gối đệm trên sofa ôm trước ngực, phòng Cố Ly bất ngờ lao tới chọc mù hai mắt tôi bằng cái bút máy của nó.

Cố Ly vừa chép lại số điện thoại trên thân chai, vừa chẳng buồn ngẩng đầu lên, nói: “Cố Nguyên à, bọn tớ chia tay rồi.”

Tôi thấy Nam Tương quay mặt lại, miệng há ra không ngậm nổi, nước lọc từ vành môi giọt xuống.

Trong nửa cuối của buổi tập, tôi và Nam Tương không ngừng tính kế gợi lại chủ đề Cố Nguyên, nhưng, Cố Ly vẫn như ngọn Thái Sơn không lay chuyển, trả lời nhát gừng những câu hỏi của chúng tôi. Hai đứa tôi như lông gà lông vịt bị nó phẩy nhẹ tay là bay tan tác, màn kịch này của ba bọn tôi, gọi là “châu chấu đá xe” có lẽ rất thích hợp.

Rốt cuộc hai đứa chúng tôi đành từ bỏ, toàn tâm toàn ý đắm chìm vào âm nhạc bay bổng, tưởng tượng mình đang hoàn thiện những đường cong thanh tú và hơi thở nữ tính nồng nàn. Nam Tương thì thào nói bên tai tôi:

“Lâm Tiêu à, tớ cảm thấy ngực căng lên...”

Đúng lúc đó, cửa bật mở, Đường Uyển Như lại hét lên một tiếng:

“Ối mẹ ơi, làm tớ sợ gần chết, vừa vào cửa đã thấy khói nghi ngút, cứ tưởng là đám cháy, trước mặt lại không nhìn rõ ba cái đống gì...”

Miệng nói “ba cái đống gì”, tay nó cong cong chỉ chỉ vào tôi, Cố Ly, Nam Tương.

Đường Uyển Như kết thúc buổi tập Yoga của chúng tôi tại đó, càu nhàu vào phòng tắm bật bình nước nóng, rồi bước ra ngồi phịch xuống sofa đợi.

Nó tiện tay cầm chai nước ngọt thể thao chúng tôi chưa mở được, vặn nhẹ, rót một cốc uống cạn.

Nhịp tim của tôi và Nam Tương cùng dừng lại một giây.

Cố Ly sáng bừng hai mắt, lập tức hành động, bước tới thân mật kéo tay Uyển Như, dịu dàng nói: “Uyển Như à, tớ kể cho cậu chuyện này này.”

Sau khi Cố Ly hết lời bày tỏ sự bất lực của cả ba đứa tôi với cái nắp chai nước ngọt, rồi lại dốc hết vốn từ vựng miêu tả Đường Uyển Như mở cái nắp chai nhẹ nhàng như thổi bay hạt bụi, không tốn chút sức lực giải quyết vấn đề nan giải ấy, Đường Uyển Như sa sầm mặt, lặng thinh bỏ đi tắm. Cố Ly ném theo một câu: “Lần sau hết gas tớ gọi cậu nhé,” để kết thúc cuộc trò chuyện vui vẻ.

Phòng tắm im phăng phắc, không oang oang vọng ra tiếng hát của Uyển Như giống mọi ngày.

Nam Tương chắp tay nói với Cố Ly: “Bái phục, bái phục!”

Cố Ly xua xua tay: “Chuyện nên làm thôi mà.”

Nhưng hôm sau, chúng tôi đã găp ngay báo ứng.

Lúc ấy, Nam Tương lơ mơ ngái ngủ vừa ra khỏi giường đi đánh răng rửa mặt. Tôi vẫn còn nằm cuộn trong chăn, không ngừng tự nhủ “ngủ nốt năm phút cuối cùng”, bỗng nhiên, nghe Nam Tương hét lên thất thanh, rồi đến Uyển Như hét, tiếng còn hãi hùng hơn. Một cách vô thức, tôi linh cảm thấy bên ngoài chắc có biến cố, thế là càng rúc sâu vào chăn cùng hét váng lên.

Kế đó, tôi nghe thấy Cố Ly đi ra, điềm tĩnh hỏi: “Cháy nhà à?”

Tôi khoác chăn líu ríu vào phòng khách.

Theo mô tả của Nam Tương, nó mở cửa, trong buổi sớm tinh mơ lờ mờ chưa sáng rõ, một người đàn bà mặt trắng bệch không sắc máu, không có nửa thân dưới, tóc xõa lòa xòa từ dưới đất nhô đầu lên, nhìn nó chằm chằm bằng hai hốc mắt không có con ngươi.

Theo Đường Uyển Như, lúc nó đang tịnh hóa tâm linh, minh tưởng quét sạch mọi vướng bận thế tục, thì một tiếng đàn bà kêu như ma hờn quỷ khóc chói tai bỗng đâu cất lên dội thẳng xuống đỉnh đầu nó.

Còn khi Cố Ly bật đèn lên, phát hiện Uyển Như đắp mặt nạ dưỡng da, đang ngồi xếp bằng tập Yoga trên mặt sàn.

Tôi và Nam Tương hồn phách còn chưa hết bàng hoàng, Uyển Như và Cố Ly đã thu dọn xong, mỗi đứa buông một câu “tớ có việc” rồi đóng cửa bỏ đi mất.

Hai đứa tôi vẫn lười biếng ôm chăn ôm thảm, ngồi cuộn tròn trên sofa đợi tinh thần tỉnh táo trở lại.

Cố Ly thả bộ trong khuôn viên ký túc xá buổi sớm, thưa thớt bóng người, đa số sinh viên vẫn chưa dậy ra khỏi cửa. Cửa sổ các phòng đều bật đèn vàng, thi thoảng có thể thấy người đánh răng rửa mặt thấp thoáng bên trong, có người để trần nửa thân trên, cơ bắp săn chắc, đó là người của khoa Thể dục; có người mặc áo lót sợi bông nhàu nhĩ, đó là người bên khoa Triết.

Cố Ly tay xách túi LV, rẽ qua mấy đường, đi về phía khu ký túc xá nam.

Nó đến đứng dưới khu nhà của Cố Nguyên, bà gác cổng tuy già nhưng tinh thần vẫn quắc thước bê một cái ghế đẩu ngồi án ngữ, nhìn thấy Cố Ly lại gần, vừa định mở miệng, đã bị hai tờ một trăm tệ đỏ thắm bay tới rơi vào lòng. Bà già lườm một cái, ngậm miệng, kéo dịch cái ghế đẩu sang một bên.

Cố Ly bình thản bước lên lầu trong ánh mắt kinh ngạc của đám nam sinh quần đùi áo ba lỗ, thỉnh thoảng còn có một hai kẻ không sợ lạnh chỉ mặc mỗi quần tam giác.

Nó đứng trước phòng Cố Nguyên, duyệt lại những lời thoại đã nghĩ kỹ lúc trước khi xuất phát, rồi giơ tay gõ cửa.

Ra mở cửa là một anh chàng lạ mặt bàn chải đánh răng đang ngậm trong miệng, thấy Cố Ly xinh đẹp, ánh mắt vẩn đục đảo một vòng lập tức sáng hẳn lên, nuốt ực cả miệng bọt kem đánh răng.

“Cố Nguyên đâu?”

“Đi chạy rồi.” Cậu ta bỏ bàn chải ra, quệt sạch bọt kem trên miệng.

Tới lượt Cố Ly không nói gì.

Trong kế hoạch của nó, không hề tính đến chuyện Cố Nguyên ra ngoài chạy bộ sớm thế này.

Nó ngập ngừng, rồi mở túi, rút tập tiền bốn nghìn nhân dân tệ đã dùng giấy gói kín ra dúi mạnh vào lòng anh chàng, nói: “Đưa cho Cố Nguyên.” Rồi quay người đi ra.

Hạnh phúc có vẻ hơi đột ngột.

Bị tiền đập chết là mơ ước của biết bao đàn ông, hơn nữa lại được gái đẹp dùng bó tiền đập chết thì quả đã là mộng ước cuối cùng.

Thời tiết tháng Ba ấm dần lên.

Không khí lúc sáng sớm tuy lạnh buốt, nhưng cùng với ánh sáng nơi viền những ráng mây hửng dần lên, nhiệt độ cũng tăng nhanh

Đầu Cố Nguyên rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Anh dừng lại cởi cái áo khoác thể thao Lacoste ra, ngồi xuống bậc thềm xi măng cạnh sân vận động.

Bầu trời còn chưa sáng hẳn, sân bóng đá trống trải giống như một rạp hát lớn.

Sau mấy ngày điều tra, Đường Uyển Như phát hiện ra trong nhóm tập lúc 8 giờ rưỡi sáng hàng ngày, Vệ Hải luôn là người đến đầu tiên. Thậm chí, nhiều lúc 8 giờ anh đã đến, một mình chạy trong nhà thể chất, khởi động trước, hoặc tập chống đẩy một mình, hoặc làm động tác gập bụng. Đối với một người mới vào đội tuyển trường, Vệ Hải quả thực đã rất cố gắng.

Đội tuyển cầu lông của trường chúng tôi có thể nói là vô cùng lợi hại, cả đội nam và nữ đều có tám người.

Đơn nữ số một và số hai đều là các tuyển thủ đội hạng nhất quốc gia. Đường Uyển Như là đơn nữ số ba, thêm một nữ sinh viên năm thứ nhất, bốn người lập thành đội 1. Bốn cô khác thực lực yếu hơn lập thành đội 2. Thông thường, xuất quân tham gia các cuộc thi cấp thành phố hay thậm chí là cấp quốc gia chủ yếu là đội 1.

Bên đội nam cũng vậy, mà Vệ Hải là đơn nam số tám.

Mấy hôm nay, Đường Uyển Như luôn ngấm ngầm thăm dò mọi tin tức của Vệ Hải qua bố. Thế mới gọi là biết mình biết ta trăm trận trăm thắng. Nó nhanh chóng biết ưu điểm của Vệ Hải là “sức mạnh nổi trội, thể lực dồi dào”, nhược điểm là “kỹ thuật không tinh, cách nghĩ đơn giản”, lập tức nung nấu phương án tác chiến.

Quả nhiên, Uyển Như vừa bước vào, đã nghe thấy tiếng chạy bộ “kịch kịch” đặc biệt của loại giày tập cầu lông vang khắp nhà thể chất trống trải. Vệ Hải đang một mình tập luyện.

Vệ Hải nghe tiếng, quay đầu lại, thấy Đường Uyển Như, mặt đỏ bừng.

Anh ấp úng: “Chào...”

Đường Uyển Như cười tươi như hoa (nụ cười đã tập vô số lần trước gương), đáp lại một câu “Chào.”

Thấy không bị tấn công bằng những lời lẽ kiểu “vú tôi”, Vệ Hải thở phào, thành ra nghe Đường Uyển Như đề nghị tập chung, Vệ Hải do dự giây lát rồi cũng đồng ý. Đường Uyển Như nói: “Con trai các anh sức mạnh, không được sát cầu.”

Vệ Hải gật gật đầu, nói: “Ừ, được.”

Vệ Hải dù gì cũng là người mới, lại không được dùng lực sát cầu, bị Đường Uyển Như dựa vào thủ pháp khéo léo của con gái, đánh cho mồ hôi toát đầm đìa. Hai người đánh được hơn nửa tiếng thì ngồi ra rìa sân nghỉ ngơi. Vì cũng sắp 8 rưỡi rồi, chỉ chốc lát nữa những người khác sẽ tới.

Đường Uyển Như mưu mô lấy trong túi đựng đồ tập của mình ra một chai nước ngọt màu xanh, đưa cho Vệ Hải.

“À, không cần đâu.” Vệ Hải xua xua tay, có vẻ rất ngại ngùng.

“Không sao, loại nước này tốt lắm, bố tôi bảo bổ sung thể lực rất tốt, lần sau anh cứ uống loại này đi.” Đường Uyển Như đưa bố ra.

“Thật à?” Vệ Hải cầm khăn bông lau mồ hôi, đón lấy chai nước xem nhãn hiệu.

Đường Uyển Như thản nhiên mò trong túi lấy ra một chai màu hồng nữa.

Nước này chính là loại “chàng nàng” có một thời gian tivi hay quảng cáo. Đường Uyển Như giả vờ như không có chuyện gì, vặn nắp, uống chai “nàng”, thuận đà liếc nhìn Vệ Hải ngửa cổ uống chai “chàng”. Nhưng hiển nhiên, Vệ Hải đầu đất không hề biết đến bí mật trên bao bì của chai nước ngọt.

Dưới ánh đèn, yết hầu của Vệ Hải chuyển động lên xuống, mùi mồ hôi trộn lẫn mùi xà bông thơm vấn vít vây bọc Uyển Như, nó nóng ran người, như rắn mùng Năm, chỉ hận không thể quẫy loạn[5].

Cảnh tiếp theo, Vệ Hải nhổm dậy cởi áo nói: “Nóng chết được.”

Khi Vệ Hải ý thức được bên cạnh mình còn có Đường Uyển Như thì Đường Uyển Như đã sắp ngất xỉu. Tuy đã nhiều lần nếm đi nếm lại trong mơ cảm giác được ngắm Vệ Hải mình trần, lúc này, vồng ngực săn chắc của anh ở khoảng cách gần như thế, nó vẫn bị cảm giác như có sấm nổ bên tai.

Vệ Hải hoang mang mặc lại áo, ngượng nghịu cúi xuống gãi đầu gãi tai.

Đường Uyển Như giả vờ điềm tĩnh đổi chủ đề: “Thể lực của anh rất tốt.”

Vệ Hải lại càng bối rối.

Uyển Như cảnh giác nói: “Tôi không bảo thể lực trên giường! Đừng có mà nghĩ bậy!”

Nước trong cổ họng Vệ Hải suýt sặc lên.

Đường Uyển Như nghĩ: “Xong rồi, lại hỏng rồi.”

Hai người ngại ngùng ngồi đó, Đường Uyển Như cố nghĩ cách thay đổi cục diện khó xử này.

Nó còn chưa nghĩ ra đối sách gì, Vệ Hải đã đứng lên, chỉ chỉ chai nước trong tay nó, nói: “Uống hết nước của bạn rồi, thật ngại quá. Để mình đi mua hai chai, lát nữa còn phải tập hai tiếng đồng hồ nữa cơ.”

Cảm giác ngọt ngào dâng trong lòng Đường Uyển Như, nó cúi đầu bẽn lẽn cười nói: “Cảm ơn nhé.” (Động tác này nó cũng đã tập vô số lần trước gương).

Vệ Hải nhìn Đường Uyển Như đỏ mặt thẹn thùng, hơi ngạc nhiên, cười để lộ hàm răng đều trắng bóng: “Được, mình đi mua đây.”

Đường Uyển Như nhìn Vệ Hải ngoan ngoãn chạy đi mua nước ngọt, bất giác bản năng làm mẹ dâng lên, nó đứng dậy rút một cái khăn lông trong túi ra, nói: “Bên ngoài lạnh đấy, có cần quàng không?”

Vệ Hải quay đầu, cười tươi tắn nói: “Không cần, vừa đánh cầu xong còn nóng đây.” Bóng hình cao lớn biến mất khỏi cửa, Đường Uyển Như ôm cái khăn, xúc động suýt khóc.

Lần này, nó đã thực sự nhập cuộc.

Thứ Tư, Giản Khê đến trường tìm tôi. Hôm nay anh chỉ phải học hai tiết, nói theo kiểu của anh là: “Anh dùng nhan sắc dụ dỗ một bạn gái cùng lớp điểm danh hộ, rồi trốn ra gặp vợ.”

Vì thế, tôi cũng khó lòng mà không trốn tiết.

Kỳ thực, Giản Khê đến không chỉ để gặp tôi. Cố Ly trả lại tiền cho Cố Nguyên, Cố Nguyên đã nổi giận thực sự. Anh gọi điện kể cho Giản Khê.

Giản Khê thấy cứ như vậy sẽ to chuyện, tôi cũng nghĩ giống anh, với tính cách quật cường của Cố Ly, nếu giữ thái độ cứng rắn mãi, kết cục giữa hai người sẽ rất xấu.

Tôi và Giản Khê ngồi trên bãi cỏ bên bờ hồ trong trường, anh cởi áo khoác choàng cho tôi, từ phía sau ôm tôi, ghếch cằm vào vai tôi. Chân tay anh đều dài, tôi ngồi dựa vào anh, cảm giác như lọt thỏm trong chiếc sofa lớn vừa ấm vừa dễ chịu. Bên cạnh là ô mai và kẹo mềm Giản Khê mua ở cổng trường, toàn những thứ tôi thích, còn có trà xanh anh thích uống nữa. Lúc nào cũng vậy, anh luôn thật chu đáo.