Tiểu Thê Bảo

Chương 73: Nguyên nhân kiếp trước, kết quả đời sau (Hạ)



Vạn Ấu Lam bị mang vào phủ Tĩnh Vương, còn không kịp nhìn kỹ chung quanh, đã bị gia đinh trong phủ Tĩnh Vương lạnh mặt đưa tới một sân an tĩnh không có người.

Người của hồi môn của Vạn gia xung quanh nàng đều bị đưa đi nơi khác, bên cạnh không có lấy một người để nói chuyện, Vạn Ấu Lam cuối cùng cảm nhận được tia kinh hoảng lo sợ sinh ra ở dưới đáy lòng kể từ khi luôn thuận buồm xuôi gia lúc xuyên qua tới giờ.

Thân thể bị Tĩnh Vương ném xuống đất đến giờ vẫn ẩn ẩn đau, Vạn Ấu Lam nhịn không được muốn nhìn ra bên ngoài, liền thấy trước mặt là một vị thái giám hình như là thái giám hầu hạ bên người Tĩnh Vương, cười như không cười nói: "Vạn cô nương đúng không, điện hạ nói ngài ấy có một số việc muốn tìm ngài hỏi một chút, ngài đi theo ta nhé?"

Vạn Ấu Lam lấy ngọc bội trên người bỏ vào lòng bàn tay Vương Hữu Toàn, lấy lòng mà cười cười: "Vị công công này, ngài có biết Tĩnh Vương tìm ta hỏi chuyện gì không?"

Vương Hữu Toàn thấy thế, ước lượng ngọc bội, cười nói: "Vạn cô nương đi thì sẽ biết."

Vạn Ấu Lam xem thấy sắc mặt hắn không đổi nhận lấy ngọc bội của mình, lại mạnh miệng cái gì cũng không nói, sắc mặt thật sự nhịn không được thay đổi, tuy rằng thành thành thật thật đi theo phía sau Vương Hữu Toàn, lại nhịn không được thầm mắng đối phương một câu "Lão thái giám chó chết".

Ra khỏi tiểu viện, Vạn Ấu Lam lập tức bị hai gia đinh giữ chặt hai bên cánh tay bịt chặt miệng, không quan tâm ánh mắt hoảng sợ của nàng, nắm chặt hai tay giẫy giụa, chỉ lạnh mặt đem nàng vào đại lao ẩn giấu bên trong phủ Tĩnh Vương.

Địa lao âm u ẩm ướt, xưa nay là nơi thẩm vấn gián điệp tới có ý đồ xấu trong phủ Tĩnh Vương.

Vạn Ấu Lam nhìn móc sắt cùng xiềng xích trên giá gỗ, dưới chân mềm nhũn, nếu không phải bị người nắm chặt cánh tay, chỉ sợ là đã mềm nhũn ngã xuống đất.

Tạ Lâm ngồi trên một chiếc ghế sạch bên trong địa lao, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Vạn Ấu Lam, phảng phất như đang nhìn một người quen cũ, lại phảng phất như đang nhìn một người chết.

Vạn Ấu Lam nhìn thấy Tạ Lâm, trên mặt lộ ra biểu tình hoảng sợ, run giọng hỏi: "Điện hạ, ngài...... Ngài muốn làm gì ta?"

Tạ Lâm cười cười, trong mắt không hề lay động: "Bổn vương cũng chỉ muốn hỏi một chút, ngươi muốn làm gì bổn vương?"

Vạn Ấu Lam miễn cưỡng mà lộ ra nụ cười: "Điện hạ ngài đang nói đùa sao? Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối hèn hạ, sao có thể làm gì được ngài?" Nàng nghĩ nam nhân chắc chắn sẽ sinh ra mềm lòng cùng thương yêu với nữ nhân xinh đẹp, liền lộ ra biểu tình sợ hãi lại kiên cường nói, "Nhưng mà mặc kệ ngài muốn làm gì Ấu Lam, nếu Ấu Lam đã gả vào phủ Tĩnh Vương, vậy chính là nữ nhân của ngài......"

"Vả miệng ả ta." Tạ Lâm nhàn nhạt đánh gãy lời Vạn Ấu Lam, thoải mái nói một câu.

Hai tròng mắt Vạn Ấu Lam co chặt, hàm dưới còn chưa kịp khép lại, hai gia đinh đang kiềm chặt hai tay nàng liền dùng tay tát vào miệng nàng.

"Tĩnh Vương điện hạ?!" Nàng không dám tin Tạ Lâm thật sự dám đụng vào nàng, khóc nói, "Ta là bình thê được bệ hạ ban cho ngài, ngài không thể làm vậy với ta!"

Tạ Lâm đi đến trước mặt nàng, Vạn Ấu Lam nhịn không được ngửa đầu nhìn hắn, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt chứa được sự lạnh lẽo vô tận.

Nàng chỉ nghe thấy Tạ Lâm nói: "Chưa tiến vào cửa phủ Tĩnh Vương của ta, chưa bái thiên địa, tuy là bệ hạ ban cho thì có là thế nào? Bình thê...... Ngươi tính là thứ gì."

Hai chân Vạn Ấu Lam run rẩy: "Ta không hiểu, ngài hận ta?"

Nàng rốt cuộc từ trong ánh mắt hờ hững kia của Tạ Lâm, nhìn ra hận ý hận không thể nghiền xương nàng thành tro của hắn.

Cổ hận ý này Tạ Lâm giấu rất sâu, khi bị Vạn Ấu Lam phát hiện, hắn mơ hồ không thèm để ý nhướng mày, dùng ta xoa xoa vành tai Vạn Ấu Lam.

Vạn Ấu Lam cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo của nam nhân, thân thể nhịn không được run rẩy, nhưng chưa kịp để nàng nghĩ nhiều, ngón tay Tạ Lâm liền túm chặt trang sức trên lỗ tai của nàng, tàn nhẫn kéo mạnh xuống, máu tươi đầm đìa.

"A a a a!!!" Vạn Ấu Lam đau đớn thét chói tai, toàn bộ vành tai máu thịt lẫn lộn.

Đầu ngón tay Tạ Lầm cầm chiếc hoa tai nhỏ bé, nhàn nhạt liếc nhìn Vạn Ấu Lam một cái: "Thứ này ta lấy lại."

Gia đinh bên người nàng không biết từ khi nào đã buông nàng ra, cả người quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy che lại lỗ tai, không dám tin nói: "Ngươi...... Ngươi làm sao biết nó?! Ngươi cũng là người xuyên không? Không, không có khả năng...... Ta rõ ràng không có bại lộ, rốt cuộc ngươi làm sao biết được?"

Tạ Lâm cong lưng, bỗng dưng khẽ cười một tiếng, cũng không trả lời nàng.

Vạn Ấu Lam quỳ rạp trên mặt đất, cả người hoảng hốt, gần như điên khùng: "Ta là đại tiểu thư Vạn gia, Tĩnh Vương, ngươi không thể làm vậy với ta, không thể làm vậy với ta......" Nàng lẩm bẩm nói một mình, Tạ Lâm lại đem khuyên tai trong tay ném xuống đất, Vạn Ấu Lam thấy khuyên tai kia, đột nhiên duỗi tay bắt lấy, giống như bắt được tính mạng của mình.

Lại lúc sau, cái khuyên tai kia đột nhiên toả ra một vầng sáng trắng, Vạn Ấu Lam phản ứng không kịp, liền thấy khuyên tai vỡ thành hai nửa, mà trong đầu nàng cũng có thêm một đoạn ký ức.

Bỗng nhiên ngẩng đầu, Vạn Ấu Lam điên điên khùng khùng mà cười rộ lên, bắt lấy tay áo Tạ Lâm, tựa như khóc nói: "Tạ Lâm, Tạ Lâm ngươi không thể làm vậy với ta, ta mới là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của ngươi, tên tiện nhân kia là cái thứ gì?! Hắn sao có thể so với ta! Làm sao có thể so với ta! Chỉ có ta, chỉ có ta mới có thể phụ tá ngươi bước lên ngôi vị hoàng đế...... Tạ Lâm, ngươi không phải thích vị trí đó nhất sao? Ta cho ngươi! Ta có thể giúp ngươi ngồi trên đó! Ngươi vì sao thờ ơ, chẳng lẽ tên tiện nhân kia còn quan trọng hơn cả ngôi vị hoàng đế sao?"

Tạ Lâm khom lưng, nhàn nhạt nhìn nàng: "Nhớ rồi?"

Hai tròng mắt Vạn Ấu Lam rưng rưng, đáy mắt là tình yêu điên cuồng cùng ghen ghét: "Trọng sinh một lần, ngươi vẫn là chọn hắn, vì cái gì, vì cái gì ngươi không nhìn ta thêm vài cái nữa?"

Tạ Lâm giống như cười khẽ một chút, nói: "Nhớ rồi thì tốt."

Vạn Ấu Lam đột nhiên giống như điên cười to: "Ta thua! Lại là ta thua!"

Bên cạnh địa lao, Vương Hữu Toàn chỉ cảm thấy tiểu thư Vạn gia này giống như bị điên rồi, lo lắng tiến lên nói: "Điện hạ, tiểu thư Vạn gia này thoạt nhìn bị bệnh điên không nhẹ, ngài tránh xa một chút, chớ để nàng ta chạm phải ngài"

Tạ Lâm: "Không có việc gì."

Vương Hữu Toàn nói thầm nói: "Chỉ nghe nói trước đấy tiểu thư Vạn gia này là một kẻ khờ bị bệnh ngốc, không ngờ tâm tư của người Vạn gia lại ác độc như vậy, nói bệnh điên thành bệnh ngốc...... Lúc trước lão nô không hiểu sao trong lúc điện hạ gặp nguy, Vạn gia lại dùng hết thủ đoạn đem vị đại tiểu thư Vạn gia này gả vào vương phủ, thì ra là bọn họ sợ bại lộ cô nương nhà mình bị bệnh điên, gả không được."

Tạ Lâm nhướng mày, không nhìn Vạn Ấu Lam: "Có lẽ là như thế."

Vạn Ấu Lam nghe cuộc đối thoại của hai chủ tớ, hai tròng mắt chứa đầy phẫn hận gắt gao nhìn về phía Tạ Lâm, tình yêu dưới đáy mắt cũng biến thành điên cuồng, người đột nhiên bạo phát, rút cây trâm cài lên đầu nhắm vào ngực Tạ Lâm đâm xuống: "Cho dù ta chết, Tạ Lâm ngươi cũng phải cùng ta đi xuống địa ngục! Ta sẽ không cho các ngươi ở bên nhau, đời trước không, đời này càng không!"

Tạ Lâm ngước mắt, còn không đợi hắn ra tay, hai gia đinh tuỳ thời cảnh giác đứng bên người Vạn Ấu Lam liền có một người tiến lên dùng một chân đạp nàng bay đến bức tường.

Vạn Ấu Lam kêu thảm một tiếng, đập vào tường bất tỉnh nhân sự.

Vương Hữu Toàn sợ người đã chết, tiến lên xem xét hơi thở của Vạn Ấu Lam, nói: "Chỉ là hôn mê bất tỉnh."

Tạ Lâm đi lên phía trước một bước, bên chân là khuyên tai đã vỡ làm đôi, hắn cầm lên xoa xoa, lúc sau phân phó: "Chữa khỏi vết thương trên người ả ta, sau đó cho ả ta uống dược quên lãng, đổi thân phận đưa vào cung."

Vương Hữu Toàn kinh ngạc: "Điện hạ?"

Tạ Lâm nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Đại tiểu thư Vạn gia bạc mệnh, chưa kịp nhập phủ đã tái phát bệnh cũ trên kiệu hoa, đợi một canh giờ sau phủ Vạn gia tới nhận xác của Vạn tiểu thư, về phần ả...... Lúc bổn vương đi phương nam tiêu diệt thổ phỉ cứu được một nữ nhi nhà nông, đúng lúc có một cao tăng trên đường tính được nàng có phượng mệnh, là thiên về vượng phu, sau khi bổn vương biết được cố ý mang nàng hiến cho bệ hạ, chỉ mong bệ hạ hưởng phúc sống lâu trăm tuổi."

Vương Hữu Toàn nghe vậy, giấu đi kinh hãi ở đáy mắt, ngẩng đầu lo lắng nói: "Điện hạ làm vậy, không sợ làm bệ hạ tức giận sao?"

Tạ Lâm chậm rãi mở miệng: "Khi bổn vương gặp đại nạn, phụ hoàng cùng ta là cha con một lòng một dạ, hôm nay bổn vương bình an trở về, sau này nếu Vạn Ấu Lam lại truyền ra tin tức tức vượng phu, tin đồn người mang phượng mệnh linh tinh nhảm nhí, phụ hoàng lại nhớ tới phủ Tĩnh Vương ta thì sao?"

Vương Hữu Toàn hậu tri hậu giác, bất giác giữa lưng lạnh cả người.

Xưa nay người ngồi trên thương vị kiêng kị nhất là tuổi tác của bản thân càng ngày càng cao dần dần có tâm nhưng không có lực, mà mấy vị thần tử lại khí phách hăng hái như cũ, hào phóng cường tráng. Giống như tin đồn Vạn Ấu Lam là"Nữ nhân mệnh tốt" truyền khắp kinh thành nếu hôm nay nàng thật sự bình an bước vào phủ Tĩnh Vương, chỉ sợ trong tương lai không xa, chỉ chờ tấm lòng yêu con kia của đương kim Thánh Thượng biến mất, lại phản ứng lại, đối phương liền lấp tức trở thành tai hoạ ngập đầu của phủ Tĩnh Vương.

Thử hỏi ai không muốn có được một vị nữ nhân mệnh tốt có thể vượng phu lại còn có thể chặn tai ương cho phu quân cơ chứ? Nếu thực sự có thần nữ như vậy, vậy lúc đó nhất định phải là vật trong tay Thánh Thượng mới phải.

Từ điểm này, Vương Hữu Toàn không trì hoãn được, ra lệnh gia đinh kéo Vạn Ấu Lam xuống, nhanh tay đút thuốc cho nàng, tốt nhất là trong đêm nay phải đưa vào cung!

Trong địa lao, Tạ Lâm vẫy lui mấy người, chờ đám người Vương Hữu Toàn rời đi, hắn mở lòng bàn tay ra, nhìn chằm chằm khuyên tai vỡ làm hai, nhàn nhạt nói: "Quay trở về chỗ của ngươi đi, khi không có bổn vương thì phải bảo vệ tốt em ấy, nếu em ấy xảy ra chuyện, ngươi cũng không cần ở lại."

Khuyên tai kia ảm đạm loé lên hai tia sáng, rồi quay về tĩnh mịch.

Đều nói ngày đại hôn của Tĩnh Vương loạn đến hoang đường, đại cô nương Vạn gia ở trên hỉ kiệu đã đến trước phủ, cố tình chưa bước qua chậu than đã phát bệnh, làm loạn khiến Tĩnh Vương bình an trở về không vui, trời đất cũng chưa bái đã phải mời đại phu đến chẩn trị cho đại cô nương Vạn gia.

Nhưng ai ngờ cô nương Vạn gia kia không có phúc khí, cửa cũng chưa kịp qua đã phát bệnh đi đời nhà ma, người phủ Tĩnh Vương ngại đen đủi, sợ ảnh hưởng đến Vương phi chính thức trong phủ, trực tiếp bọc người trong chiếu đưa về Vạn gia.

Phu nhân cùng lão gia của Vạn gia không chịu được đả kích, ở trước phủ khóc trên trời dưới đất một trận, chỉ chất vấn phủ Tĩnh Vương bọn họ rằng cô nương của họ còn nguyên vẹn bước ra phủ, làm sao bây giờ trở về lại không còn đầu? Huống hồ đây là hôn sự Thánh Thượng ban cho, làm sao lại có thể không đón vào phủ thì không được ghi vào sổ?! Còn la hét cô nương Vạn phủ đã xuất giá, sống là người Tĩnh Vương, chết là quỷ của Tĩnh Vương.

Kết quả quản sự phủ Tĩnh Vương cũng chỉ cười lạnh cùng bẻ xả với người Vạn gia, đầu tiên nói về việc ban đầu người Vạn gia đã không có tâm tư tốt, bắt đầu kỳ quái, tiểu thư Vạn gia ngu dại nhiều năm, tại sao lại cố tính nhắm ngay lúc tình thế điện hạ sống chết không rõ lại khoẻ lại, còn nữa chùa Hàn Sơn căn bản không có cao tăng, Vạn gia tìm lý do nguỵ trang cho Vạn cô nương chẳng qua là muốn đối phương gả vào phủ Tĩnh Vương?!

Hỏi vì sao lại muốn nói dối đem cô nương nhà mình gả cho Tĩnh Vương ngay cả khi sống chết không rõ?!

A, còn phải nói nữa sao?! Còn không phải bởi vì cô nương Vạn gia giả ngốc, thật ra là một kẻ điên! Kẻ bị bệnh điên trực tiêp rút cây trâm trên đầu muốn giết chết vương gia nhà hắn, nếu không phải ả ta đột nhiên chết, chỉ sợ điện hạ nhà hắn mới thoát chết trong tay giặc, nay lại chết trong tay một kẻ điên là nữ nhân bên người!

Lời này vừa nói ra, người vây xem liền kinh hãi bừng tỉnh, ánh mắt nhìn về phía người Vạn gia có chút không thích hợp!

Ngẫm lại cũng phải, trên đời này làm gì có chuyện nhiều việc trùng hợp như vậy, lại nhớ tới Vạn đại nhân cũng chỉ là một viên ngoại ngũ phẩm thấp kém, đích nữ trong nhà có thể gả vào phủ Tĩnh Vương đúng thật là đã trèo cao lại còn đòi cao hơn! Nếu không cố ý bịa chuyện, chỉ sợ đại cô nương Vạn gia kia đến làm thiếp thất cũng khó!

Nữ nhi đột ngột chết đã khiến người Vạn gia ngốc cả đầu, hơn nữa lý lẽ hùng hồn của quản sự phủ Tĩnh Vương, người Vạn phủ cũng hết đường chối cãi.

Trong lúc nhất thời, thanh danh của người Vạn gia liền bị huỷ hoại như vậy.

Vương Hữu Toàn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, thoải mái không thể tả.

Hắn dẫn người ném xác "Vạn Ấu Lam", mang theo người phủ Tĩnh Vương nhìn mọi người chung quanh cười tủm tỉm nói: "Hôm nay vẫn là đại hôn của điện hạ nhà ta, không nói những lời không may, thỉnh chư vị lão gia thiếu gia tới phủ Tĩnh Vương uống rượu mừng nhiều chút, hôm nay Vương gia nhà ta cao hứng, cho dù không gửi bái thiếp cũng có thể vào phủ."

Mọi người chung quanh tất nhiên nói được.

Về phần Tĩnh Vương trong phủ, Tĩnh Vương ở tiền viện nói chuyện vài câu với mấy hoàng huynh đệ nghe tin chạy tới, chỉ kêu Thái Tử điện hạ giúp hắn chiêu đãi mấy vị trọng thần trong triều ở tiền viện, còn bản thân thì lấy cớ thân thể không thắng lại được rượu mà quay về chủ viện trong phủ.

Lúc đó, Bạch Quả ngủ một giấc vô cùng trầm, lại mở mắt ra, mặt trời vẫn như cũ ở ngoài cửa toả nắng.

Trong lòng đột nhiên dâng lên một trận sợ hãi, bỗng dưng bật dậy từ trên giường hỉ, hơi mở to mắt ——

Đừng, đừng nói là cậu ngủ thẳng qua đêm động phòng hoa chúc luôn đó chứ?!

..........