Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính

Chương 81: Kết Thúc (3)



Edit: Phượng Cửu

Beta: HuynM

-

Sắc mặt Vu Cố thay đổi ngay lập tức.

Mặt Trà Trà trắng bệch, cô ôm bụng, lộ vẻ đau khổ, “Đau quá.”

Động tĩnh hai người nói chuyện quấy nhiễu người trên lầu, vốn dĩ Sở Thanh Ánh ngủ không ngon, giấc ngủ ngắn nhiều mộng. Bà tùy tiện khoác kiện áo khoác đi xuống lầu, “Có chuyện gì vậy”

Trà Trà đã đau đến nỗi nói không nên lời, từng đợt đau đớn kéo đến làm đầu cô toát mồ hôi hột.

Vu Cố hít hai cái thật sâu, lập tức đứng lên, bế cô vào trong ngực, quay đầu nói với Sở Thanh Ánh: “Mẹ, Trà Trà sắp sinh, bây giờ con lái xe đưa em ấy đi bệnh viện, phiền mẹ tìm hai chiếc áo khoác ấm cho em ấy.”

“Được, mẹ đi với con.”

Sở Thanh Ánh không chỉ lấy áo khoác dày, còn cầm một cái chăn thật dày, trời đông tháng chạp giá rét, bên ngoài tuyết trắng ngập trời, vô cùng lạnh.

Vu Cố bọc cô lại bằng chăn, mở cửa ra, ngoài phòng gió lạnh trực tiếp thổi tới mặt, lạnh như băng.

Anh ôm cô vào trong xe, Sở Thanh Ánh đi theo lên xe, ngồi bên cạnh Trà Trà, nắm chặt tay cô, dùng khăn tay lau khô từng giọt mồ hôi lạnh trên trán cô, “Chờ đến bệnh viện sẽ tốt thôi.”

Sắc mặt Trà Trà tái nhợt dựa vào trong lòng ngực mẹ, đôi môi không còn chút huyết sắc, chỉ có mím chặt mới có thể thấy một tia huyết sắc.

Vu Cố cầm chìa khóa xe hơi hơi phát run, ánh mắt xuyên thấu qua kính chiếu hậu quan sát người đằng sau, hai tay của anh nắm chặt tay lái, chưa từng có cảm giác lái xe không tốt như vậy. Dù sao cũng may là đêm khuya, trên đường không có xe cộ gì, một đường không có trở ngại chạy đến bệnh viện.

Rất nhanh Trà Trà được đẩy đến phòng nghỉ, bác sĩ đề nghị tình huống này của cô tốt nhất nên sinh tự nhiên.

Cô nằm trên giường, đau đến không có sức mà khóc.

Đôi tay cô nắm lấy chăn đơn dưới thân, mồ hôi lạnh làm ướt tóc cô, cô thở phì phò, khó nhọc hỏi: “Bác sĩ, khi nào tôi có thể sinh?”

Nữ bác sĩ liếc mắt một cái, nhíu mày lại nói: “Mới mở ba đốt, còn phải chờ một chút.”

Trà Trà luôn luôn sợ đau, có thể nhịn lâu như vậy không khóc đã là một chuyện rất khó, cô khóc nức nở nói: “Tôi thật sự quá đau, sắp chịu không nổi rồi.”

Vốn dĩ Trà Trà hẹn sinh nở không đau, nhưng ngày sinh cô dự tính lại không phải hôm nay, bác sĩ gây tê đang trên đường chạy tới, cô cũng chỉ có thể chịu đau trước.

Nữ bác sĩ nói: “Nhịn một chút, sinh con rất đau.”

Dừng một chút, cô ấy nói: “Tôi cho người thân của cô vào cùng cô nhé.”

Dứt lời, bác sĩ đi ra ngoài, cô ấy nói với Vu Cố: “Hiện giờ cảm xúc sản phụ không ổn định, anh nên an ủi cô ấy thật tốt, nếu cô ấy đói bụng hãy cho cô ấy ăn một chút gì đó, đừng để cô ấy nói quá nhiều, bảo tồn thể lực.”

“Được, tôi đã biết.”

Vu Cố đi vào cũng không biết nên làm gì, Trà Trà vẫn luôn đau.

Vu Cố nhìn chằm chằm bụng cô, sắc mặt lành lạnh, anh đau lòng nhìn cô, nắm tay cô, nói: “Nếu không vẫn phẫu thuật nhé?”

Lúc trước Trà Trà không biết nghe ai nói sinh mổ đối với trẻ con không tốt, mới nghĩ có thể sinh tự nhiên thì sinh tự nhiên, ai biết sẽ đau như vậy?

Cô yếu ớt hỏi: “Bác sĩ gây tê tới chưa?”

Vu Cố đang chuẩn bị nói chuyện, bác sĩ đẩy cửa ra, nói với hai người: “Chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức tiêm thuốc tê cho thai phụ.”

Trà Trà cảm giác cuối cùng mình cũng được cứu rồi.

Khi cô bị đẩy vào phòng giải phẫu, Vu Cố thành thành thật thật chờ ở bên ngoài, nếu không phải Sở Thanh Ánh nhắc nhở, anh đều đã quên mất phải gọi điện thoại báo cho những người khác.

Trà Trà sinh hơn ba tiếng, mới thuận lợi sinh đứa bé ra, thể lực của cô kém, nghe thấy trẻ con tiếng khóc, quá mệt nên ngủ mất.

Hộ sĩ ôm đứa bé ra ngoài, “Ai là cha đứa bé?”

Vu Cố nói: “Là tôi.”

Hộ sĩ cười nói: “Chúc mừng nha, là một bé gái thật xinh đẹp.”

Vu Cố cứng ngắc nhếch khóe miệng, nói có lệ: “Ừ.” Sau đó anh hỏi: “Vợ tôi thế nào?”

“Sản phụ quá mệt mỏi, đã ngủ rồi.”

“Tôi có thể vào xem cô ấy sao?”

“Đương nhiên có thể.”

Giọng nói vừa dứt, Vu Cố đã bước chân đi vào bên trong, hộ sĩ lên tiếng gọi lại, “Anh không nhìn con mình sao?”

Trọng nam khinh nữ? Dáng vẻ của người cha mới lên chức này thật ra không tồi, nhìn cũng không giống loại người này?

Sở Thanh Ánh đi lên trước, “Tôi ôm đứa bé trước được không?”

Hộ sĩ giao đứa bé cho bà, thuận tiện nói một số điều cần chú ý, lúc đi còn thấp giọng lẩm bẩm, “Sẽ không phải là trọng nam khinh nữ chứ? Cũng không đúng, nhìn anh ta hình như rất để ý mẹ đứa bé, thật không thể hiểu được.”

Vu Cố trông coi Trà Trà cả đêm không chợp mắt, sáng sớm ánh mặt trời mới lên, anh mới ghé vào mép giường bệnh của cô thiếp đi trong chốc lát, không có ngủ sâu, sau khi tỉnh lại mới 8 giờ sáng, hộ sĩ đã bế đứa bé tới, an an tĩnh tĩnh ngủ trong nôi.

Khi Vu Cố chuẩn bị rửa mặt, rũ mắt nhìn đứa bé trong nôi, trắng trắng mềm mềm, lớn lên thực dễ làm người khác thích, anh không tiếng động dời mắt, xoay người vào phòng tắm.

Đánh răng rửa mặt, thay đổi bộ quần áo sạch sẽ trở ra, trong phòng bệnh nhiều thêm một người.

Giang Châu mang bữa sáng lại đây, nhíu mày nhìn người còn hôn mê trên giường, “Vẫn chưa tỉnh?”

Vu Cố nói: “Không có, bác sĩ nói khả năng cô ấy ngủ tới giữa trưa mới tỉnh.”

Giang Châu giương mắt nhìn cằm anh mọc thêm vài cọng râu đặt bữa sáng trong tay lên bàn cơm, “Em không ăn cơm đi? Ăn trước đi.”

Vu Cố xác thật cũng đói bụng, không khách sáo với anh.

Dù sao Vu Cố chỉ cần ăn cái sandwich đã no rồi.

Hôm nay Giang Châu không định đi công ty, anh nhìn em gái ngủ say, lại nhìn nhìn đứa bé bên cạnh cô, ngón tay hơi ngứa ngáy, muốn dùng đầu ngón tay chạm vào gương mặt trẻ con kia, nhưng đứa bẻ còn nhỏ như vậy khả năng chịu không chịu nổi chạm vào, vì thế anh cố gắng nhịn xuống.

Giang Châu xoay người lại, hỏi: “Đã nghĩ xong tên đứa bé là gì chưa?”

Vẻ mặt Vu Cố nhàn nhạt, “Tên vẫn chưa nghĩ ra, nhũ danh là Hạt Lựu.”

Nhũ danh là Trà Trà nghĩ, đứa bé còn chưa sinh ra cô đã suy nghĩ một đống nhũ danh cho con gái.

Khi đó Vu Cố còn cười nhạo cô, nói nếu là con trai, cô không suy nghĩ nữa.

Trà Trà thề son sắt nói trực giác cô chưa từng sai.

Quả nhiên là con gái, dễ thương đáng yêu, mềm mềm, giống cô là bé gái dễ làm người thương.

Cũng may mắn là con gái, nếu không Vu Cố cũng không chắc bản thân có kiên nhẫn chăm sóc trẻ con hay không.

“Còn rất dễ nghe, chỉ là hơi nhiều nét.” Giang Châu tạm dừng vài giây, ỷ vào thân phận người cậu khoa tay múa chân: “Tên có thể bắt đầu bằng từ đơn giản một chút, không cần quá nhiều nét, nếu không đến lúc đứa bé đi học, viết tên của mình sẽ mất rất nhiều thời gian.”

Vu Cố nghĩ thầm anh quản thật rộng, “Em sẽ thương lượng với Trà Trà.”

Không khí lập tức lại im lặng, hai người đàn ông từng người ngồi ở một bên, cũng không có nói thêm bất kỳ chuyện dư thừa nào với nhau.

Thật nhanh đã đến giữa trưa, cuối cùng người trên giường cũng tỉnh lại.

Trà Trà chỉ cảm thấy cả người rất mệt mỏi, cô vừa mở mắt đã thấy Vu Cố, cô muốn ngồi dậy, nhưng không có sức lực. Cô hỏi: “Là con gái sao?”

Vu Cố bất đắc dĩ bật cười, “Là con gái nhỏ xinh đẹp giống em.”

Trà Trà nhịn không được mỉm cười, khí sắc tốt hơn rất nhiều: “Em biết ngay mà.”

Vu Cố ôm con đang ngủ say sưa trên giường đến gối cô, giọng điệu dịu dàng: “Em nhìn xem.”

Trà Trà dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc gương mặt con, khuôn mặt toát lên vẻ dịu dàng, “Con thật dễ thương.”

Cũng không biết có phải bởi vì bị mẹ chọc một chút hay không, vốn dĩ bé cưng đang ngủ ngon lại khóc oa oa.

Trà Trà luống cuống tay chân, không biết bị con làm sao, cô ôm con vào trong ngực cười nhẹ thử dỗ dành bé, nhưng phương pháp này cũng không dùng được, đứa bé gân cổ lên khóc rất lợi hại.

Trà Trà trông mong nhìn Vu Cố, hỏi: “Làm sao bây giờ? Hạt Lưu Nhỏ làm sao vậy? Là do em chọc đau con sao?”

Chính là rõ ràng cô cũng không dùng sức, vô cùng nhẹ nhàng chạm vào.

Vu Cố cũng là lần đầu tiên chăm con, cái gì đều không hiểu, anh gọi hộ sĩ tới.

Hộ sĩ cảm thấy bọn họ chuyện bé xé ra to, “Bé con đói bụng, mẹ cho bé uống sữa là được rồi.”

Giang Châu nghe thấy lời hộ sĩ nói, lập tức tự giác đi ra ngoài phòng bệnh, thuận tiện đóng cửa lại.

Trà Trà mặc áo lót có khuy đằng trước, cô tháo cúc áo bệnh nhân, lại đỏ mặt tháo khuy cài áo lót, cúi đầu cho bé bú sữa.

Da mặt cô mỏng, mặt càng ngày càng hồng, gương mặt nóng bừng giống như bị thiêu cháy.

Cô buồn bực nói: “Anh đừng nhìn.”

Vu Cố khẽ cười: “Lại không phải chưa từng thấy qua.”

Trà Trà trừng mắt liếc anh một cái, “Anh cũng đi ra ngoài đợi.”

Vu Cố lấy cho cô cốc nước, ánh mắt như có như không nhìn ngực cô, lại không tiếng động thu hồi tầm mắt, “Bác sĩ nói bây giờ em nên ăn đồ ăn thanh đạm là tốt nhất, anh gọi cho em hai bát canh?”

Trà Trà ừ một tiếng, “Anh quay đi chỗ khác đi.”

Vu Cố làm theo lời cô, nghiêng người đưa lưng về phía cô, anh cười nói: “Đã làm mẹ rồi mà vẫn dễ xấu hổ như vậy sao?”

Đứa bé trong lòng ngực Trà Trà ăn no quả nhiên không khóc, dựa vào lòng ngực cô dần dần ngủ, cô mặc lại quần áo, nói: “Được rồi.”

Vu Cố xoay người giúp cô bế bé con về nôi, “Có mệt hay không?”

Lúc này tinh thần Trà Trà rất tốt, cô lắc đầu: “Không mệt.”

Cô túm túm tay áo anh, “Anh gọi anh em vào giúp em.”

Vu Cố không quá tình nguyện mở cửa phòng ra, Giang Châu quay đầu, “Xong rồi?”

“Ừ.”

Sắc mặt Giang Châu rất tự nhiên đi vào phòng bệnh, sau đó anh đưa chiếc vòng bạc mua cho đứa bé cho Trà Trà, “Bảo bình an.”

Trà Trà vui vẻ nhận lấy lễ vật, “Cảm ơn anh.”

Giang Châu ngồi trên sô pha, anh hỏi: “Bác sĩ có nói khi nào có thể xuất viện hay không?”

Trà Trà nói: “Em cũng không biết.”

Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Giang Châu chuyển đến trên mặt Vu Cố, Vu Cố bình tĩnh trả lời: “Bác sĩ nói ngày mai có thể xuất viện.”

“Được thôi.”

Giang Châu ngồi ở bệnh viện suốt hai tiếng mới rời đi.

Giữa trưa hôm sau, Vu Cố làm thủ tục xuất viện trước, sau đó giúp Trà Trà mặc quần áo, xác nhận cô sẽ không bị gió lạnh thổi đến, mới cho cô bước ra phòng bệnh.



Hạt Lưu Nhỏ mới sinh ra thu được rất nhiều lì xì, không cần phải nói Giang gia bên này, mỗi người lớn tặng không ít thứ tốt, cha mẹ Vu Cố cũng tặng bé một chiếc khóa cầu bình an.

Tiệc đầy tháng của Hạt Lưu Nhỏ cũng làm vô cùng náo nhiệt, lúc ấy bé không ngủ cả ngày giống khi mới sinh ra. Hiện giờ ban ngày có thể tỉnh hai ba tiếng đồng hồ, đôi mắt vừa đen vừa to, thủy nhuận trong sáng, có thể khiến cho tim người nhìn thấy bé đều tan chảy.

Mỗi ngày chuyện Trà Trà thích làm nhất chính là giúp Hạt Lưu Nhỏ thay quần áo, trong lúc mang thai, cô và Vu Cố đi vào cửa hàng bán đồ cho trẻ sơ sinh, không khống chế được tay mình chỉ muốn mua mua mua, thấy quần áo xinh đẹp sẽ mua về để trong nhà, bây giờ cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Trà Trà và Vu Cố đều là người tốt tính, sinh con gái ra cũng nhìn không ra tính cách bé giống ai hơn.

Hạt Lưu Nhỏ rất được yêu thương trước mặt người lớn, bé gái nhỏ trắng trắng mềm mềm, sẽ cười khi được người ôm, không sợ người lạ một chút nào, ai ôm cũng không khóc.

Theo con gái dần dần lớn lên, Trà Trà bắt đầu lo lắng, cô nhìn Hạt Lưu Nhỏ ngồi ở trong nôi, hỏi Vu Cố: “Hạt Lưu Nhỏ sẽ không giống anh khi còn nhỏ chứ?”

Không thích nói chuyện, không để ý tới người khác.

Vu Cố đang dùng núm vú giả trong tay trêu đùa con gái ở nôi, anh nói: “Con hoạt bát như vậy, hẳn là sẽ không.”

Trà Trà vẫn là thở dài, “Nhưng con bé không thích khóc, cũng không thích kêu.”

Vu Cố nói: “Con nhỏ ngoan ngoãn, em sẽ bớt lo không tốt sao?”

“Cũng đúng.”



Lúc hai người nói chuyện, Hạt Lựu Nhỏ đã bắt lấy núm vú giả trong tay cha, bỏ vào trong miệng dùng sức cắn, nước miếng chảy xuống dưới.

Vu Cố không ghét bỏ, dùng khăn tay lau khô cái miệng nhỏ của con, lại nhẹ nhàng lấy núm vú giả mà con nhét vào trong miệng không chịu nhả ra ra, “Nên ngủ rồi.”

Bé con làm sao nghe hiểu được anh đang nói cái gì, chỉ biết “Bánh quy” của mình đã không còn, vẻ mặt bé lập tức thay đổi, hé miệng oa một tiếng khóc ra tới.

Vu Cố không quá nuông chiều con, nhướng mày, lẳng lặng nhìn con khóc, sắc mặt không thay đổi, rồi sau đó đứng lên đi pha sữa bột cho con.

Trà Trà đại khái là người mẹ hiền không thể chịu đựng được để con khóc, nhân lúc anh đi pha sữa bột, nhanh nhẹn cầm cái núm vú giả mới, đặt vào tay Hạt Lựu Nhỏ, “Ngoan nha, không khóc.”

Vu Cố cầm bình sữa, ôm Hạt Lựu Nhỏ từ nôi ra, cũng mặc kệ con có nghe hiểu hay không, “Tới, há mồm.”

Hạt Lựu Nhỏ ngửi hương sữa, tiến gần đến, ôm bình sữa nhỏ của mình, ăn ngon lành.

Phần lớn thời gian đều là Vu Cố chăm con.

Ban ngày Trà Trà đi làm, buổi tối mới có thời gian chơi với con trong chốc lát.

Hạt Lưu Nhỏ rất nhanh đã lên một tuổi, càng ngày càng nghịch ngợm, tính cách hoạt bát, trừ Vu Cố, người bình thường đều không quản được bé.

Bé còn không thích nói, chỉ biết mấy từ đơn giản, ví dụ như “Ăn” “Ngủ” “Mệt”.

Có khi Vu Cố đi trường học, cũng sẽ mang theo con gái. Lúc này Trà Trà thường thường sẽ trang điểm thật xinh đẹp cho Hạt Lựu Nhỏ, đội mũ nhỏ cho cô bé, trước ngực đeo khóa trường mệnh ánh vàng rực rỡ, xa xa vừa thấy đều đặc biệt vui mừng.

Vu Cố mang con gái lên lớp cũng rất là bất đắc dĩ, dọc đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt, học sinh không có tâm trạng nghe giảng, vươn cổ dùng sức đi nhìn bạn nhỏ bên cạnh anh.

Tiệc sinh nhật một tuổi của Hạt Lựu Nhỏ vẫn làm ở nhà cũ Giang gia.

Cha mẹ Vu Cố không có ý kiến, Giang lão thái thái và vài người anh họ của Trà Trà lại nhét cho cô bé rất nhiều lì xì.

Hạt Lựu Nhỏ vẫn chưa biết nói chuyện thì đã có một số tài sản lớn.

Giang Nhuyễn luôn luôn đối nghịch với Trà Trà cũng rất thích cô bé, nhéo nhéo khuôn mặt trẻ con, có chút chua, “Con gái cô lớn lên còn rất đáng yêu.”

Nhưng sau hai giây, cô ấy lại nói: “Con tôi tương lai nhất định còn đẹp hơn con gái cô.”

“.......” Trà Trà nói: “Trước hết cô nên tìm bạn trai rồi nói sau.”

“Cô!” Giang Nhuyễn thở phì phì, lại tức ào ào đi mất.

Buổi tối một nhà ba người ở qua đêm tại nhà cũ Giang gia, lúc Trà Trà sửa sang lại lễ vật, từ trong một góc phát hiện đồ vật Văn Hoài nhờ người đưa tới.

Đặt trong một cái hộp rất nhỏ, cô ngồi xếp bằng dưới đất, động tác chầm chậm, không hoảng hốt chút nào.

Cô mở giấy đóng gói ra, trong hộp có một cái bùa bình an màu vàng có thể làm móc, bên cạnh còn có tờ giấy màu trắng, trên đó là chữ viết thanh tú sạch sẽ: 【Dạo này đóng phim ở thành phố Hàng Châu, nhàn rỗi không có việc gì nên đi dạo chùa miếu, thuận tiện cầu bùa bình an cho bé con. 】

Bình thường đồ Văn Hoài đưa tới đều bị cô vứt, nhưng dù sao với trường hợp hôm nay, Trà Trà không vứt đi, cất nó cẩn thận vào trong ngăn kéo giống như các đồ vật khác.

Vu Cố đi ra ngoài một chuyến lại trở về, Trà Trà ru con ngủ xong, hỏi: “Vừa nãy đi đâu vậy?”

Vu Cố nói: “Đi ra cửa gặp Thẩm Chấp.”

Trà Trà nghiêm mặt, “Sao anh ta lại đến đây?”

Vu Cố đẩy cái hộp tới trước mặt cô, “Nói là tặng mừng bé con một tuổi.”

Vẻ mặt của anh không có biến hóa gì, lãnh đạm tự nhiên, “Anh mở ra nhìn qua rồi, chỉ là trang sức bạc tầm thường.”

Vòng tay, lắc chân, còn có vòng cổ, cả một bộ.

Trà Trà vẫn nghiêm mặt, không chút để ý mở miệng nói: “Vứt đi, Hạt Lựu Nhỏ đã có rất nhiều trang sức bạc, không thiếu bộ này của anh ta.”

Vu Cố lại không nhúc nhích, “Vẫn nên giữ lại đi.” Anh cất đồ vào trong ngăn kéo, “Nhiều nhưng dạng này cũng không nhiều lắm.”

Trà Trà nói: “Cũng được.”

Những chuyện xa xôi đó đều đã qua rồi.

Trà Trà nghe nói Thẩm Chấp sắp tới nghe theo mẹ hắn sắp xếp, xem mắt khá thuận lợi, đối phương là tiểu thư xinh đẹp lại có tài, hình như rất thích hắn.

Có lẽ không lâu sau đó bọn họ cũng sẽ yêu đương kết hôn sinh con.

Thẩm Chấp hẳn là cũng đã không còn ôm chấp niệm với cuộc sống quá khứ.



Nháy mắt cái lại đến mùa hè, Hạt Lựu Nhỏ hai tuổi mới học được đi đường, vừa sẽ đi đã muốn chạy, chân ngắn nhỏ bước đi rất nhanh, cô bé cũng biết tất cả mọi người trong nhà yêu thương mình, bởi vậy bị nuôi đến tính cách đặc biệt kiều khí.

Cô bé sợ nhất chính là cha mình.

Mỗi lần có người nói với bé cha rất dịu dàng, cô bé rất muốn dùng đôi tay chống nạnh hô to cho người toàn thế giới: Không phải như thế!

Cha vô cùng hung dữ, khi lạnh lùng không nói lời nào đặc biệt đáng sợ.

Cho nên Hạt Lựu Nhỏ ở trước mặt cha không dám lỗ mãng.

Năm hai tuổi cô bé nắm đầu tóc cậu bé đối diện, túm đến người ta khóc, cuối cùng bị cha bé dẫn đến trong nhà người nọ, nhận lỗi.

Lên ba tuổi, Hạt Lựu Nhỏ vẫn không nhớ kỹ, sau khi cùng anh trai nhỏ nhà đối diện hóa thù thành bạn, khuyến khích anh trai nhỏ leo cây cho cô bé xem.

Cậu bé thật sự bò lên, sau đó ngã từ trên cây, một chân bị ngã phải băng bó.

Hạt Lựu Nhỏ về nhà lại bị cha mình dạy dỗ một trận, vừa khóc vừa nói về sau bản thân không dám nữa.

Chờ đến khi cô bé năm tuổi, đã là bé gái vô cùng thông minh, cũng vô cùng yêu cái đẹp.

Mỗi ngày đều phải để mẹ thắt hai cái bím tóc xinh đẹp mới bằng lòng ra cửa, tuổi này cô bé thích nhất chính là ngắm cây lựu cách vách.

Mỗi khi đến hè, trái lựu trên cây dường như đang dụ dỗ bé.

Cô bé rất muốn bò lên trên tường, vươn tay trộm hai quả lựu, nhưng bé không dám, sợ bị người lớn phát hiện lại phải bị đánh.

Sau khi cô bạn tốt biết chuyện cô phiền lòng nói cho cô, “Cậu gõ cửa, xin hàng xóm hái cậu hai quả không phải tốt hơn sao?”

Hạt Lựu Nhỏ ôm đầu nhỏ, rất buồn rầu: “Chính là mẹ tớ không cho tớ đi cách vách, trước nay tớ cũng chưa từng qua cửa!”

“Vì sao không cho cậu đi?”

“Có thể là..... Có thể là....”

Cô cũng nói không nên lời nguyên do.

Cuối cùng, Hạt Lựu Nhỏ vẫn không chống cự dụ hoặc của cây lựu trĩu quả ở cách vách, cô thừa dịp người lớn không chú ý, hùng dũng oai vệ vô cùng tự đắc bò lên trên cây hòe trong viện nhà mình, sau đó chân ngắn nhỏ bước ra, thuận lợi nhảy đến trên tường.

Một loạt động tác này khiến đồng bọn hãi hùng khiếp vía.

Thạch lựu chín ở trước mắt cô, thắng lợi ở ngay phía trước.

Cô nỗ lực vươn cánh tay vẫn không với tới, chỉ thiếu chút nữa, vì thế cô to gan lớn mật điểm mũi chân đi đủ, toàn bộ thân thể lung lay sắp đổ, từ trên tường rớt xuống.

Hạt Lựu Nhỏ cho rằng bản thân phải ngã chết, vẫn là ăn trộm ngã trong viện nhà người khác, quá mất mặt ô ô ô.

Nhưng mà, dưới tàng cây dường như có người, duỗi tay tiếp được cô.

Cô chớp chớp mắt, “Chú?”

Thẩm Chấp đặt cô bé trên mặt đất, nhìn bé gái nhỏ chỉ tới đầu gối mình, nhìn gương mặt tròn tròn kia, “Muốn ăn quả lựu?”

Hạt Lựu Nhỏ thành thành thật thật gật đầu, sau đó nghiêm trang giải thích: “Chú, cháu không có ăn trộm, cháu chỉ muốn giúp chú nhìn xem quả lựu nhà chú đã chín hay chưa......”

Thẩm Chấp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô bé, trong lòng nghĩ gương mặt cô bé càng giống mẹ cô, đôi mắt tròn tròn, đặc biệt xinh đẹp.

Hắn vươn tay về phía nhánh cây, hái hai quả lựu xuống, đưa cho cô bé: “Lần sau không được trèo tường, rất nguy hiểm.”

Hạt Lựu Nhỏ cảm thấy người chú này là người tốt, “Cảm ơn chú.”

Thẩm Chấp sờ sờ đầu cô bé, “Trở về đi, đừng để cho người nhà tìm.”

Hạt Lựu Nhỏ chạy đến cửa, sau đó vẫy vẫy tay với hắn, “Chú, lần sau cháu lại đến chơi với chú nhé.”

Hạt Lựu Nhỏ chia quả lựu của chú cho đồng bọn, ăn đến miệng đầy vệt nước hồng hồng, cô bé liếm liếm môi, nói: “Không hiểu vì sao mẹ không cho tớ đến nhà hàng xóm chơi, người chú kia rất tốt, rất hoan nghênh tớ đến.”

Miệng đồng bọn đỏ một vòng, “Vậy cậu sẽ không nghe lời mẹ cậu dặn, về sau còn đi nhà chú ấy sao?”

Hạt Lựu Nhỏ nhỏ mà lanh, cô nói: “Muốn đi nha, mẹ hạn chế nơi tớ đi chơi là không đúng.”

Chủ yếu là trong nhà chú kia có quá nhiều đồ ăn ngon.

Vì thế, năm tuổi Hạt Lựu Nhỏ bắt đầu trộm thừa dịp người lớn không chú ý, thường thường chạy sang nhà chú hàng xóm.

Mỗi lần Hạt Lựu Nhỏ đi chơi nhà người chú này, đều có thể ăn rất nhiều đồ ăn vặt ngon.

Có bánh kem nhỏ mà cha mẹ không cho cô chạm vào nhiều, còn có khoai lát ăn không hết, cùng phim hoạt hình xem mãi không xong.

Tiểu đồng bọn đối với hành vi cô không mang theo mình đi hưởng phúc này tỏ vẻ vô cùng khiển trách.

Hạt Lựu Nhỏ rất vô tội, “Cái chú kia chỉ thích bạn nhỏ là tớ thôi, chú ấy không thích các cậu, tớ cũng không có cách nào.” Cô bé lại nói: “Về sau tớ mang một ít cho các cậu ăn, được không?”

Thông qua thu mua đồ ăn vặt, tiểu đồng bọn của cô bé mới không tố cáo cô trước mặt người lớn.

Mỗi ngày tủ lạnh trong nhà Thẩm Chấp đều đầy ắp, hắn chưa bao giờ ăn, đều để dành cho cô bé kia.

Thời tiết giữa hè, tiếng ve kêu hơi ồn ào, mặt trời ngày hè treo cao với đỉnh, ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu cành lá xanh biếc, ảnh ngược bóng cây loang lổ trên mặt đất.

Hạt Lựu Nhỏ vừa mới làm chết một con ve một cách thô bạo, sau đó bước chân ngắn nhỏ, đi vào sân nhà chú hàng xóm.

Gần đây cô cắt tóc ngắn, khuôn mặt tròn giống dưa hấu nhỏ.

Cô sờ sờ cái bụng rỗng tuếch của mình, gõ vang cửa nhà chú hàng xóm.

Thẩm Chấp mở cửa ra, nhìn cô bé, “Đói bụng?”

Hạt Lựu Nhỏ gật gật đầu: “Ừ ừ ừ!”

Ánh mắt cô nhìn lại nhìn, nhìn phía tủ lạnh nhà hắn, “Chú, nhà chú có bánh kem không?”

Thẩm Chấp đẩy bánh kem dâu tây đến trước mặt cô, “Ăn đi.”

Hạt Lựu Nhỏ không lập tức ăn hết bánh kem xong rồi, đã lại giơ hai ngón tay ra, “Chú, cháu muốn ăn thêm hai cái kem.”

Thẩm Chấp nhìn chằm chằm mâm không, đã ngẩn ngơ rất lâu, nghe thấy giọng nói của cô mới lấy lại tinh thần, hắn hỏi: “Vì sao là hai cái?”

Hạt Lựu Nhỏ ngượng ngùng nói bản thân muốn mang cho người khác ăn, nhưng cô cũng không biết cách nói dối.

“Bởi vì cháu có tiểu đồng bọn, trong nhà rất nghèo, không ăn nổi kem, nếu cháu không cho các cậu ấy kem ăn, các cậu ấy phải lên phố đi ăn xin xin cơm!

Thẩm Chấp hỏi: “Không phải chính cháu muốn ăn?”

“Tuyệt đối không phải.”

“Tủ lạnh, tự mình đi lấy.”

Hạt Lựu Nhỏ nói hai cái cũng chỉ cầm hai cái, cô vẫn vẫy tay tạm biệt chú như cũ, sau đó ra cửa.

Ngoài cửa tiểu đồng bọn đã chờ không kịp, xuyên thấu qua khe cửa, tiếng gọi cô ngày càng to: “Hạt Lựu Nhỏ! Cậu nhanh lên! Chúng tớ sắp bị mặt trời chiếu nắng đến chết rồi.”

“Tới đây.” Cô bé chạy nhanh ra ngoài.

Thẩm Chấp đứng dưới ánh mặt trời, thần sắc trên mặt càng ngày càng trắng, thời tiết nóng bức ra nhưng toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Hắn tựa như bệnh nhân tâm thần bỗng nhiên tỉnh táo, tất cả những cái tự tê mỏi mình đó đều tại một khắc này mất đi tác dụng ban đầu.

Một giây đồng hồ này, mới từ trong giấc mộng lớn tỉnh lại.

Hạt Lựu Nhỏ là con gái của cô và Vu Cố, không phải hắn.

Chẳng trách hắn sẽ nhìn chằm chằm bánh kem dâu tây kia đến ngẩn người, bởi vì hắn và Trà Trà đều không ăn bất kỳ đồ gì có vị dâu tây, cô ngại chua, hắn ngại chát, đều là một miếng cũng không chịu chạm vào.

Thẩm Chấp tự cho là đã buông bỏ tất cả hồi ức, nhưng tiềm thức của con người không làm giả được, hắn quên ai cũng đều không thể quên cô.

Trong nhiệt độ ba mươi mấy độ cực nóng, tay chân Thẩm Chấp lạnh băng không có độ ấm.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời, có lẽ là ánh mặt trời quá chói mắt, ánh nắng trực diện chiếu khiến hắn bất tri bất giác rơi vài giọt nước mắt, lướt qua hàm dưới gương mặt, tuy không chảy đến ngực, nhưng lại nóng hầm hập tựa như thiêu đốt đến tận đáy lòng.

Cuối hè đầu thu, Trà Trà phát giác gần đây hàm răng Hạt Lựu Nhỏ hỏng mấy cái rồi, sâu răng quá nhiều, không thể không nhổ.

Cô đưa Hạt Lựu Nhỏ đi bệnh viện nhổ răng xong, về đến nhà, vẻ mặt Vu Cố vô cùng nghiêm trọng.

Trà Trà ôm eo anh, “Làm sao vậy anh? Trong trường học xảy ra chuyện gì sao?”



Vu Cố dùng sức ôm chặt cô, “Không có, có chuyện anh muốn nói với em.”

Cô nhắm hai mắt, dựa vào trong lòng ngực anh, “Nói đi, em nghe đây.”

“Thẩm Chấp bị tai nạn xe cộ.”

Không có người biết cuối cùng trận tai nạn xe cộ này xảy ra như thế nào, thoạt nhìn giống như người làm.

Thậm chí địa điểm tai nạn xe cộ không phải khúc cua, không phải đoạn đường thường xảy ra sự cố, chỉ là đường đi thẳng bình thường đến không thể bình thường hơn.

Xe đâm mạnh vào rào chắn bên cạnh, đầu xe biến dạng, lún sâu đi vào trong, túi khí an toàn cũng không phát huy tác dụng gì, khi xe cứu thương đến, người bị cứu ra từ trong xe dường như sắp không chịu được.

Không có say rượu lái xe, không có hít chất cấm, không có bất kỳ dấu hiệu bệnh tâm thần gì phát tác, tất cả mọi việc xảy ra trước đó vô cùng bình thường.

Nếu nói là ngoài ý muốn, thật sự rất gượng ép.

Nhưng nếu nói là do người làm, càng không thể hiểu được.

Bởi vì mấy năm nay mọi việc Thẩm Chấp làm ở trên thương trường đều thuận lợi, chuyện tình cảm cũng không xuất hiện việc không thuận lợi, nói chuyện với tiểu thư danh viện mới quen trước đó cũng khá vui vẻ, hai người mơ hồ đều có ý muốn xác định quan hệ, có dấu hiệu sắp kết hôn.

Cho nên bất luận nghĩ như thế nào, trận tai nạn xe cộ này quá mức đột nhiên.

Điều tra đã kết thúc, nhìn từ camera theo dõi, trận tai nạn xe cộ này chính là ngoài ý muốn, người lái xe thất thần, hơn nữa tốc độ chạy quá nhanh, mới dẫn đến sự cố. Chẳng qua ai cũng không hiểu lúc ấy vì sao chủ xe không đánh tay lái, tránh đi rào chắn.

Trà Trà sửng sốt hồi lâu, biết bao nhiêu từ muốn nói dừng ở bên miệng cũng chỉ phát ra một từ ồ.

Cô còn có thể nói cái gì chứ?

Cô và Thẩm Chấp cũng đã 5 năm không gặp mặt.

Tuy rằng nói ở rất gần, nhưng xác thật không có lại gặp mặt.

Vốn dĩ Vu Cố không muốn nói chuyện này cho cô, không muốn làm cái tên Thẩm Chấp này lại xuất hiện thêm lần ở trong thế giới của cô, nhưng nếu Thẩm Chấp thật sự đã chết, có lẽ sẽ trở thành cái gai đâm vào lòng Trà Trà.

Anh không có cách chịu đựng.

Cho nên Vu Cố lấy lui làm tiến, anh hỏi: “Em có muốn đi xem anh ta hay không?”

Thời gian Thẩm Chấp hôn mê bất tỉnh đã được nửa tháng, bác sĩ nói khả năng hắn tỉnh lại rất xa vời.

Vu Cố vốn tưởng rằng Trà Trà sẽ không chút do dự nói muốn đi, kết quả im lặng hồi lâu, Trà Trà nói: “Em không đi.”

Gặp lại cũng không còn ý nghĩa gì.

Khi đó cô cũng hy vọng sau đó Thẩm Chấp có thể sống tốt, cô cũng không muốn nghe tin hắn qua đời.

Hiện tại ở trong lòng Trà Trà, người quan trọng nhất là Vu Cố, cô ôm anh, giọng điệu mềm nhẹ giống như có một chút khổ sở: “Anh thay em đi thôi, mua cho anh ta một bó hoa hướng dương.”

Đời này Thẩm Chấp đều một lòng theo đuổi ánh sáng, khát vọng ánh mặt trời xán lạn tươi đẹp, chào đón cuộc sống mới tốt đẹp.

Vu Cố cứng ngắc vỗ về đôi tay tinh tế của cô, “Em thật sự không đi sao?”

“Ừ, không đi, anh đi đi.”

Nước mắt lạnh lẽo rơi vào cổ cô, ướt nhẹp làn da cô.

Cái mũi Trà Trà chua xót, cô biết Vu Cố vẫn luôn không có cảm giác an toàn, anh cảm thấy cô không yêu anh.

Trà Trà ngẩng mặt, giơ tay lau sạch vệt nước trên mặt anh, “Vu Cố, em yêu anh.”

Thân hình người đàn ông run rẩy, cô nhìn đôi mắt anh, rồi nói: “Không phải bởi vì cái gì khác mới lựa chọn cùng anh ở bên nhau, không phải vì chữa thương mới sà vào lòng anh.”

Cô hôn hôn khóe miệng lạnh lẽo của anh, “Là bởi vì em yêu anh, bởi vì em rung động đối với anh, cho nên anh không cần sợ hãi, em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh.”

Có lẽ bởi vì cô từng yêu Thẩm Chấp sâu đậm, vậy nên những người khác đều cảm thấy cô và Vu Cố ở bên nhau, là nhân nhượng, là lựa chọn cách chữa khỏi tự mình lui bước.

Nhưng sự thật không phải như vậy.

Cô không cách nào sống hết quãng đời còn lại với một người mình không yêu, cô sớm đã thích anh.

Vu Cố nâng gương mặt cô, nhịn không được vừa hôn môi cô,vừa nói: “Lặp lại lần nữa.”

“Em yêu anh.”

“Thêm lần nữa.”

“Em yêu anh.”

Cái chữ ‘yêu’ này muốn nói ra chỉ có người thích nó mới có thể nghe thấy. Đặt ở trong lòng sẽ bị âm thanh lớn bên ngoài che phủ.

Vu Cố hôn đủ rồi, “Anh vừa nãy lo em nói muốn đi, lại lo em nói không đi.”

Đi là vẫn chưa bỏ được, sợ lại xảy ra chuyện dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.

Không đi là không bỏ xuống được cái kết quả như vậy, trong lòng còn có anh.

Như thế nào đều không đúng.

Hiện giờ tốt rồi.

Vu Cố chính tai nghe thấy cô tâm sự, những lo lắng đó không còn là tất yếu.



Ngày hôm sau Vu Cố thật sự mua bó hoa hướng dương, đi bệnh viện thăm Thẩm Chấp.

Hắn yên lặng nằm trên giường bệnh ở ICU, cách lớp cửa kính, Vu Cố thấy trên người hắn cắm đầy cái ống, mặt trắng như tờ giấy.

Anh đặt hoa hướng dương ở cửa, cách cửa sổ, nói: “Em ấy để tôi tới thăm anh, chúc anh sớm ngày khỏe lại.”

Nói xong một câu này, Vu Cố xoay người rời đi.

Phòng chăm sóc đặc biệt bỗng loạn cả lên.

“Điện tâm đồ thẳng tắp!”

“Mau gọi bác sĩ!”

“Nhanh nhanh nhanh!”

“Lại có tim đập! Mau cứu giúp!”

Những cái âm thanh hỗn độn đó, đều bị Vu Cố vứt lại phía sau.

Trà Trà không hỏi Vu Cố, người ở bệnh viện kia thế nào.

Vu Cố cũng ăn ý không có ở trước mặt cô đề cập chuyện này.

Mùa hè năm nay cực kỳ nóng, tới cuối mỗi ngày cũng vẫn nóng đến 30 độ.

Trà Trà không quá thích bật điều hòa, chạng vạng ôm Hạt Lựu Nhỏ đi đến dưới tàng cây hòe già đầu hẻm hóng mát.

Cô bé đang tuổi hoạt bát hiếu động, không chịu được nhàn rỗi, vây quanh cây hòe già cùng với các bạn nhỏ khác đùa giỡn đuổi nhau.

Trà Trà thấy cũng không có ngăn lại, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn phương xa, trong tay cầm quạt hương bồ, quạt quạt gió lạnh cho mình.

Vu Cố tắm rửa xong, thay quần dài áo ngắn tay sạch sẽ, tóc vẫn chưa sấy khô thì đã tới đây tìm cô.

Anh ở ngồi xuống bên người cô, hương khí mát lạnh xông vào mũi.

Trà Trà chọc eo anh, “Sao lại không sấy khô tóc? Theo như anh nói bao nhiêu lần già rồi sẽ đau đầu.”

Vu Cố ôm lấy bả vai cô, “Em không ở đó, không ai giúp anh sấy tóc cả.”

Cô có chút bực tức, Vu Cố bây giờ chính là cậy sủng mà kiêu: “Anh không thể tự mình sấy tóc?”

Vu Cố cười dài nói: “Muốn vợ yêu giúp anh sấy tóc.”

Trà Trà buông quạt hương bồ, nắm tay anh, “Đi thôi, về nhà sấy tóc.”

Vu Cố ngồi không nhúc nhích, “Lại ngồi trong chốc lát đi, hóng gió.”

“Anh không sợ đau đầu sao?”

“Em về sau sẽ xoa cho anh, đúng hay không?”

“Em sẽ không.”

Vu Cố nở nụ cười, giống như đang cười cô khẩu thị tâm phi.

Hạt Lựu Nhỏ đã cùng tiểu đồng bọn của mình chơi vô cùng điên cuồng, tóc tai bù xù, đầu đầy mồ hôi.

Vu Cố thấy hết thảy, vẫy tay với cô bé, “Hạt Lựu Nhỏ, không phải vừa tắm xong sao? Đừng lại chạy lung tung.”

Bị cha điểm danh, Hạt Lựu Nhỏ thành thật một giây, cô ngoan ngoãn đi đến trước mặt cha mẹ.

Vu Cố lau hết mồ hôi trên trán cô bé, nhắc nhở nhiều lần*, “Không được chạy loạn.”

(*TAM LỆNH NGŨ THÂN 三令五申 (ba lần ra lệnh, năm lần nhắc nhở)

Thời Xuân Thu, Tôn Võ là người có học thức, tinh thông quân sự, đã biên soạn mười ba thiên binh pháp. Ông đã huấn luyện cho Ngô Vương Hạp Lư một đội quân chiến đấu rất mạnh, kỷ luật nghiêm minh mà chỉ trong thời gian hơn kém một tháng, Ngô Vương rất đẹp dạ, phong ông làm Đại Tướng Quân.

Ngô Vương lại tuyển một trăm tám mươi cung nữ trong cung, nhờ Tôn Võ huấn luyện thành một đội nữ binh cho ông. Lại phái hai sủng cơ của vua để đảm nhận chức đội trưởng. Trước mặt đám nữ binh, Tôn Võ căn dặn kỹ lưỡng, rành mạch về cách đứng nghiêm trang, cách đi chỉnh tề, xoay trái xoay phải, tiếp theo đó lại nói rõ việc huấn luyện quân sự không phải là trò đùa của trẻ con, tất cả phải nghiêm túc nhận lệnh cho đúng. Sau đó bèn ra lệnh quay về bên phải. Chẳng ngờ hai sủng cơ của vua thấy cách thức, điệu bộ của Tôn Võ thì buông tiếng cười rộ. Tôn Võ xét lại điều mình dặn dò, chắc chưa đươc rõ lắm, bèn vứt bỏ mũ mình, biểu thị việc tự xử, rồi lại một lần nữa giải thích minh bạch về quy tắc thao luyện, xong hạ lệnh quay về bên trái. Hai nàng sủng cơ chẳng những không quay về bên trái mà con ôm bụng cười ngặt ngẽo. Tôn Võ nghiêm khắc nói: “Ta đã ba lần ra lệnh, năm lần nhắc nhở mà các người còn cố ý vi phạm, vậy trước nhất đem đội trưởng chặt đầu”. Ngô Vương vội vàng đến xin Tôn Võ tha cho hai nàng sủng cơ nhưng Tôn Võ vẫn cứ đem hai nàng này ra giết. Từ đó về sau, dù hướng tiền hướng hậu, hướng tả hướng hữu, thậm chí quỳ xuống đứng lên, những động tác có phức tạp đến mấy, bọn nữ binh cũng đều nhận rõ và làm đúng cả, không còn dám đùa cợt nữa.

Truyện này xuất xứ từ “Tôn Tử Ngô Khởi Truyện” trong “Sử Ký”. Về sau, người ta lấy cách giải thích ba lần cho bọn nữ binh của Tôn Tử dẫn thành “ba lần ra lệnh, năm lần nhắc nhở”, ý muốn nói đã cảnh cáo trước nhiều lần rồi. Ví như nhà nước đã nhiều lần kêu gọi và cảnh cáo các xí nghiệp thực phẩm là phải làm thực phẩm hợp vệ sinh để đảm bảo sức khỏe cho mọi người. chúng ta có thể nói: “Nhà nước đã ba lần ra lệnh, năm lần nhắc nhở, hẳn các xí nghiệp đều biết và không dám vi phạm đâu!”)

Hạt Lựu Nhỏ duỗi tay muốn ôm một cái, Vu Cố bế cô lên, cô bé ghé vào đầu vai cha, “Cha, con muốn uống nước.”

Trà Trà đứng lên, an ủi cô bé nói: “Bây giờ chúng ta về nhà uống nước được không?”

“Vâng, con sắp khát chết rồi.”

Một tay Vu Cố ôm con gái, một tay khác nắm chặt tay Trà Trà.

Cơn gió chạng vạng, dịu dàng mềm mại mơn trớn.

Ánh nắng chiều sẫm màu dần dần phai nhạt, ánh chiều tà chiếu vào đỉnh đầu một nhà cha người này, tạo nên bóng dáng ảnh ngược của bọn họ.

Cái miệng nhỏ Hạt Lựu Nhỏ liến thoắng nói xong chuyện thú vị hôm nay, sau đó ghé vào đầu vai cha ngủ rồi.

Trà Trà bật cười: “Xem ra hôm nay con thật sự chơi đến mệt rồi.”

“Còn không phải à, cũng không biết nhảy nhót lung tung giống ai.”

Vu Cố đặt con gái trên cái giường nhỏ của bé, đắp chăn đàng hoàng cho cô bé, sau khi đóng cửa kỹ, trở lại phòng ngủ.

Trà Trà đang muốn đi lấy máy sấy, xoay người vừa thấy, tóc của anh đã khô.

Mái tóc đen nhánh mềm mại tinh tế, lười biếng tự nhiên.

Cô đi lại ban công nhìn cảnh đêm, đôi tay vịn lan can, ngắm nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, ánh mắt chậm rãi di chuyển, nhìn ngọn đèn mọi nhà trong ngõ nhỏ.

Vu Cố lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía sau cô, từ sau lưng ôm lấy cô, “Đang ngắm gì thế?”

“Ánh trăng.” Trà Trà hỏi: “Anh thì sao?”

Vu Cố kề bên tai cô nói: “Đang ngắm em.”

Anh từng ngắm bóng dáng cô không biết bao nhiêu lần, khi đó chưa từng nghĩ tới bản thân nửa đời sau có thể quang minh chính đại có được cô.

Trong các ngọn đèn cũng có một chiếc đèn thuộc về bọn họ.

Vu Cố chợt nói: “Anh yêu em.”

Cô cười cười, “Em cũng vậy.”

Cả đời này có thể gặp được em.

Có thể cùng em yêu đương.

Là một chuyện nghĩ tới đều thấy vô cùng may mắn.

Ánh trăng trên bầu trời đêm.

Mà em mãi ở trong lòng anh.

—— chính văn xong.