Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính

Chương 54: Tâm Thần Phân Liệt



Trà Trà thật sự không thèm để ý, không phải là giả vờ.

Sau đó cô cẩn thận nghĩ lại, nếu không phải cô lúc trước phát hiện Thẩm Chấp từ trước đến nay đều là lừa gạt mình, thì sau này chắc chắn hắn cũng sẽ đề nghị đưa ra lời chia tay với cô thôi.

Thà cứ như bây giờ, sớm tụ sớm tan (好聚好: đến nhanh thì tan cũng nhanh), cũng khá tốt.

Trà Trà lại nói: "Hy vọng lần này hắn không đem người khác ra làm thế thân nữa."

Đã qua một lần làm lốp xe dự phòng, cô biết rõ cái loại cảm giác bị lừa gạt tình cảm này cực kỳ đau khổ, cô không hy vọng bi kịch này một lần nữa lặp lại với người khác.

Trần Tâm Ý nhỏ giọng nói, "Chắc là không có đâu, Thẩm Chấp nhìn giống như chỉ muốn cùng tiểu học muội này nói vài lời, không xin WeChat, cũng không hỏi thăm em ấy có bạn trai hay chưa."

Trà Trà ậm ừ, cũng không phải thật sự quan tâm.

Cô đón đông nhật dương quang, thoải mái mà nheo nheo mắt: "Hắn vì sao không cùng Khương Diệu Nhan ở bên nhau nữa vậy? Nếu như vậy thì tớ cũng có thể yên tâm rồi."

(*)Đông nhật dương quang(冬日的阳光): Ánh mặt trời mùa đông)

"Cậu yên tâm chuyện gì?"

"Khương Diệu Nhan liền sẽ không còn để ý Vu Cố nữa."

Trần Tâm Ý cười nhạt, "Cậu thật sự là xem thường cô ta rồi, dù cho có bạn trai thì việc đó cũng sẽ không làm chậm trễ việc cô ta quấn lấy đàn ông đâu."

Một lúc lâu sau Trà Trà tự hỏi, nói: "Cô ta đã quấn lấy Văn Hoài cùng Thẩm Chấp rồi, hai người này đều rất sủng ái cô ta mà vẫn không đủ."

Trần Tâm Ý nhìn cô vẫn có thể lấy mấy người đó ra giễu cợt, cảm thấy nội tâm được an ủi, vỗ vỗ vai cô: "Cậu cùng Vu Cố cứ sống cuộc sống ngọt ngào của bọn cậu đi, đi quản sống chết của bạn họ làm gì."

Chuyện tình cảm của Trà Trà với Vu Cố dạo này đang từ từ tăng dần lên, càng càng càng ăn ý.

Gần đây Vu Cố đã theo thầy của anh đi làm hạng mục nghiên cứu, kiếm được một số tiền từ việc đó, có lẽ qua không bao lâu nữa, anh có thể mua được xe rồi, không cần phải mượn xe của đàn anh nữa.

Trà Trà cảm thấy anh không cần phải vất vả như vậy, mới là sinh viên năm hai, anh so với người khác đã ưu tú hơn nhiều rồi.

Vu Cố rất mệt, dựa vào vai cô, hai mắt chậm rãi nhắm lại nghỉ ngơi, nói: "Anh không cảm thấy vất vả."

Xe vẫn có thể mua nổi.

Chẳng qua là anh muốn cho cô thứ tốt nhất.

Giai đoạn này là lúc con gái dễ suy nghĩ lung tung nhất.

Bố và anh trai cô đều là người có tiền, mấy năm nay những món quà tặng cho cô cộng lại đủ để đổi thành một chiếc siêu xe cùng với một căn hộ ở phía bắc trung tâm thành phố.

Lùi một bước, tương lai dựa vào một mình cô nuôi gia đình mà nói cũng không phải không thể.

Huống hồ, giáo sư đại học giống như cũng không kiếm được quá nhiều tiền, chắc chắn là không kiếm được nhiều bằng doanh nhân.

Trà Trà vẫn không nhúc nhích để anh dựa vào cô.



Vu Cố đột nhiên hỏi cô: "Trà Trà, em thích loại xe gì vậy?"

Trà Trà nói: "BMW mini, nhỏ gọn tinh tế, nhìn cũng rất đẹp, cũng dễ lái, chỉ là có chút đắt quá."

Đáng tiếc hơn là cô đến bằng lái cũng không cô.

Đã thi bằng lái vài ba lần rồi mà vẫn không đậu.

Cô bây giờ ngay cả điện thoại của giáo viên huấn luyện cũng không dám tiếp, toàn bộ người đi thi bằng lái xe chỉ có cô là không thi qua được, nhớ đến thôi cũng đủ mất mặt rồi.

Vu Cố không thể kìm nén mà bất cười, tràn ra tiếng cười nhẹ nhàng: "Mini à, quả thật là rất thích hợp cho con gái lái."

Chẳng qua là khoảng 30 vạn, cũng không thật sự coi là đắt.

"Anh đang cười nhạo em sao?"

"Không có."

"Anh ngại mini thì rẻ quá sao?!"

"Không có, rất đắt."

Bốn chữ đó không chút do dự được nói ra.

Chỉ kém lên trên mặt bốn chữ viết "qua loa lấy lệ" mà thôi.

Trà Trà cảm thấy Vu Cố cũng không giàu có mà, làm sao lại cho rằng chiếc xe 30 vạn lại rẻ nhỉ?

Vu Cố nghỉ ngơi đủ rồi, chậm rãi ngẩng đầu, trọng lượng trên vai cô lập tức giảm bớt.

Anh nói: "Đi thôi, đêm nay khoa có liên hoan mà."

Trà Trà vốn dĩ cho rằng anh sẽ không đi, có chút giật mình, "Anh cũng đi sao?"

Vu Cố gật gật đầu, "Đi chứ."

Hội học sinh trong khoa tổ chức liên hoan, vì muốn gặp mặt các thành viên mới của hội học sinh và cùng các học trưởng, học tỷ gắn kết tình cảm.

Cùng đi tiệc liên hoan này áng chừng có mười mấy người, đều xem như thành viên nòng cốt của hội sinh viên.

Trà Trà cùng Vu Cố vẫn đang trên đường đến còn bị trì hoãn khoảng mười phút, vì cô còn phải đi vào cửa hàng lựa chọn mấy món đồ coi như là quà cho đàn em.

Chờ đến khi bọn họ đến, mọi người gần như đã đông đủ.

Trên bàn ăn, không phải tất cả mọi người đều là người Trà Trà quen biết.

Trưởng ban truyền thông trong hội tân sinh viên chính là cô gái mà cô gặp ở căng tin cách đây không lâu.

Cô ấy hình như tên là Trần Châu.

"Hai người các cậu tới cũng muộn quá đi."

Trà Trà đem túi giấy đưa qua, "Tớ mua cho bọn họ một ít quà."

Nhóm học đệ, học muội lòng tràn đầy vui mừng đến nhận quà, vô cùng lễ phép nói cảm ơn với cô.

Trà Trà nhiều lần nhìn Trần Châu, càng nhìn càng cảm thấy khí chất của cô ấy thật sự rất giống Khương Diệu Nhan.

Xinh đẹp hoạt bát, nhưng Trần Châu lại không khiến nàng cảm thấy kỳ quái.

Lúc ăn cơm, Trà Trà chú ý tới Trần Châu cả buổi đều cùng người khác nhắn tin, rồi thất thần, tựa hồ như đang đợi tin nhắn của đối phương.

Cô đoán, chắc là Trần Châu đang cùng Thẩm Chấp nói chuyện phiếm.

Chẳng qua Thẩm Chấp luôn không thích trả lời, cả buổi cũng không nhắn được mấy câu.

Hội trưởng sắp phải rời hội, bưng chén rượu lên, "Nào, chúng ta làm một ly."

Trà Trà thử nhấp một ngụm nhỏ, đầu lưỡi lập tức cảm nhận được một loại bỏng cháy nóng rát khiến cô phải lè lưỡi ra, lập tức đêm ly rượu thả xuống.

Vu Cố ngồi bên cô không nói gì ngẩng đầu uống một uống một ngụm rượu trắng, ánh sáng từ bóng đèn hắt lên khuôn mặt trắng như ánh trăng của anh, mí mắt diễm lệ phiếm hồng, môi cũng ửng đỏ, răng khểnh trăng như tuyết.

Uống một ly rượu trắng, khuôn mặt anh vẫn như thường lệ, ánh mắt trấn định, đàm nhiên yên tĩnh.

Trà Trà thì gần như uống một ngụm thôi đã sặc ra nước mắt, lập tức vỗ mặt mình, nhẹ nhàng bắt lấy tay áo của Vu Cố, ghé vào tai anh nhỏ giọng hỏi: "Anh còn thể chống đỡ sao?"

Khóe môi Vu Cố bất giác cười lên, giọng có chút trầm, lười biếng nói, âm thanh nghe so với bình thường có chút khác biệt, "Anh vẫn còn rất tốt."

Khi nói có một mùi rượu nồng đậm phảng phất.

Là một loại mùi hương ngọt ngào thanh thuần, rất dễ ngửi.

Trà Trà có chút lo lắng cho anh, " Lát nữa đừng uống rượu nữa."

Cô không biết Vu Cố có phải uống say hay không, nhưng giờ phút này anh thật sự rất nghe lời cô nói.

Cô nói cái gì, anh liền nghe cái đó.

Vu Cố gật đầu, "Được, anh không uống nữa."

Trên bàn tiệc, sự tồn tại của Trà Trà cùng Vu Cố cũng không quá nổi bật, hai người nói đều không nhiều lắm, dần dần bị mọi người xem nhẹ, quên mất, ngồi trong góc.

Ngay sau đó các thành viên đoàn chủ tịch sắp phải rời hội, có chút vui vẻ, yên tâm mà có chút tiếc nuối, kêu gào khóc lóc kể rằng bản thân mấy năm nay bản thân mấy năm nay thật không dễ dàng.

"Trần Châu, cậu vì sao đêm nay cứ chăm chú cúi đầu xem điện thoại thế? Là cùng với ai nói chuyện khiếm vậy?"

"Không có ai đâu!" Trần Châu nhanh chóng tắt điện thoại đi, sợ bị người khác thấy giao diện cuộc nói chuyện của cô trên màn hình điện thoại.

"Bọn tớ còn không biết sao?"

Cô ấy gần đây cùng với Thẩm Chấp xảy ra chuyện, cực kỳ ồn ào huyên náo, nhìn có vẻ là sự thật.

Trần Châu cố giải thích nhưng không rõ ràng, "Không phải như các cậu nghĩ đâu."

Aiz, cô ở trong lòng mà thở dài.

Cô biết đến học trưởng Thẩm Chấp chỉ là ngoài ý muốn, ngày đó cô đi ra từ thư viện, cùng bạn bè trêu chọc, nói chuyện cười mà ôm bụng cười lớn.

Cô đứng dưới ánh mặt trời, cười đến không thở nổi, cho đến khi cô cảm giác giống như có một ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cô mới chậm rãi ngừng không cười nữa.

Khi cô đang theo tìm kiếm ánh mắt đó, trùng hợp bắt gặp ánh mắt của học trưởng Thẩm Chấp.

Trái tim đang đập của Trần Châu liền thiếu chút nữa mà dừng lại.

Đó là một chàng trai lớn lên đặc biệt ưa nhìn, cao gầy trắng sáng, khí chất thanh mát, lạnh lùng như tảng băng tinh khiết, mà lại mang cảm giác man mát ưu thương.

Sau ngày hôm đó, người người bên cạnh Trần Châu đều nói học trưởng Thẩm Chấp đối với cô là nhất kiến chung tình, cho nên mới nhiều lần lặp đi lặp lại xuất hiện ở khu dạy học của khoa Toán.

Chỉ có bản thân cô là cảm thấy không đúng.

Cũng không phải như vậy.

Học trưởng Thẩm Chấp trước nay chưa từng nói chuyện với cô câu nào cả, cũng không chủ động xuất hiện trước mặt cô, cũng không hỏi cô phương thức liên lạc.

Giống như ánh mắt thâm tình ngày hôm đó, chẳng qua là ảo giác của cô.

Trần Châu chỉ mới ở xa xa nhìn thấy Thẩm Chấp vài lần, cô liền biết chính mình đã luân hãm.

Cho nên cô ngày đó mới đó mới ngăn cản học trưởng Thẩm Chấp, thật vất vả mới xin được WeChat của anh.

Hơn nữa sau khi xin WeChat.

Trần Châu thường xuyên nhắn tin với anh, nhưng chính là số lần cô được hồi âm cũng không nhiều.

Tựa như hiện tại, cô đã gửi mười mấy cái tin nhắn, còn bên kia đến cả một chữ "ừ" cũng không có.

Trần Châu cảm giác vừa thất bại mà lại bất lực, cô buồn bực uống một ngụm nước ấm, chụp ảnh buổi liên hoan gửi cho học trưởng Thẩm Chấp, giống như cực kỳ buồn chán mà tự nói một mình: "Hôm nay khoa có tổ chức tiệc liên hoan."

Năm phút sau, đinh một tiếng.

Thẩm Chấp: [ Địa chỉ.]

Trần Châu đáp lại ngay lập tức, đem vị trí cụ thể gửi cho anh.

Thẩm Chấp: [ Cảm ơn.]

Cô chưa kịp cao hứng, nhìn chằm chằm đoạn đối thoại của cô với học trưởng, vui sướng trong mắt dần dần biến mất.

Cô biết học tỷ Sở Trà là bạn gái cũ của học trưởng Thẩm Chấp, nhưng cô cảm thấy hai người bọn họ đã là quá khứ, không còn tình cảm gì.

Nhưng khi học trưởng Thẩm Chấp cảm ơn, tâm cô liền lạnh đi.

Trần Châu bừng tỉnh, giác ngộ được vì sao lúc trước Thẩm Chấp không đáp lại tin nhắn, đột nhiên lại trả lời cô.

Trần Châu cứ liếc nhìn khuôn mặt của học tỷ Sở Trà vài lần, trong lòng có chút chua xót.

Trà Trà không nhận thấy được cô ấy đang âm thầm quan sát mình, hiện tại đầu Trà Trà có chút choáng váng, mà chàng trai bên cách cô giống như so với cô còn choáng váng hơn, nếu cận thận quan sát liền sẽ phát hiện khuôn mặt, tầm mắt phía trước anh đã bắt đầu mông lung, ý thức mê mang.

Sắc mặt Vu Cố trắng bệch, cố gắng đứng lên. "Anh phải đi WC một chút."

Trà Trà không yên tâm để anh một mình, "Em cũng phải đi WC."

Sau khi Vu Cố vào WC nam, thật lâu cũng chưa thấy ra, Trà Trà đứng ở bên ngoài, nghe thấy âm thanh anh nôn khan.

Cô lập tức xoay người quay lại phòng bao lấy bình nước khoáng, lúc đi qua hành lang, liền gặp Thẩm Chấp đang từ chỗ ngoặt cầu thang đi lên.

Trà Trà ở chỗ này nhìn thấy hắn, thật sự là ngoài ý muốn, nhưng lại giống như cũng có nguyên nhân bên trong.

Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, "Buổi tối tốt lành."

Cổ Thẩm Chấp cứng đờ, "Ừ, buổi tối tốt lành."

Trà Trà chỉ chỉ phòng bao bên phía tay phải cuối hành lang, "Bọn họ đều ở bên trong."

Biểu tình Thẩm Chấp bỗng đông cứng, "Anh biết."

Trà Trà không có thời gian cùng hắn khánh sao hàn huyên, đi lướt qua người hắn, "Tôi còn có chút việc."

Thẩm Chấp làm bộ dường như không có việc gì, "Nếu em vội thì cứ đi đi."

Trà Trà đứng bên ngoài WC nam, nhẹ giọng kêu họ tên anh vài lần, nhưng cũng không nghe thấy âm thanh đáp lại.

"Anh không sao chứ?"

"Anh trả lời em một câu đi."

"Cố Cố."

Trà Trà không nhịn được sợ hãi anh có phải đã ngất trong toilet hay không? Vì sao lâu như vậy rồi mà vẫn cũng không có động tĩnh gì?

Trà Trà nắm chặt bình nước khoáng, cắn chặt răng, nhẹ nhàng đẩy cửa toilet nam ra, "Vu Cố?"

Một lúc lâu sau, Trà Trà nghe được tiếng trả lời yếu ớt, "Anh ở đây, em vào đi."

Những thắt nút trên áo sơ mi trên người anh đã xiêu xiêu vẹo vẹo, tróc trên trán cũng bị thấm ướt, trên mặt cũng có vệ nước chưa kịp khô.

Vu Cố kéo cửa toilet ra, chậm rãi đi đến trước mặt cô, đột nhiên nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Trà Trà, đem người chế trụ trên vách tường, mặt anh đỏ bừng, đôi mắt cũng phiếm hồng, kiều diễm lại có chút phong tình.

Vu Cố sau khi uống say dường như trở nên mà giống như không còn là anh nữa, hai ngón tay nâng cằm cô lên, mùi rượu phả trên gò má cô, anh khom lưng cúi người, cánh môi dán vào lỗ tai cô: "Trà Trà, trước tiên cho anh gửi lời chào đến em."

Hơi thở gợi tình bây giờ làm cho cô liên tưởng đến cái ôm buổi sáng sớm ngày hôm đó, anh nửa mộng nửa tỉnh ôm cô, lại giống như muốn đem cô khắc cô vào tận xương cốt.

Trà Trà cúi đầu xuống che giấu biểu cảm trên khuôn mặt, tựa hồ như muốn tránh né, "Cái gì cơ?"

"Anh muốn hôn em."

Trước mắt là sự ôn nhu đến tận xương tủy của chàng trai ấy, không cho cô có cơ hội trốn tránh.

Ngón tay Vu Cố dùng lực nhéo cằm cô, ép cô phải ngưỡng mặt, anh rốt cuộc cũng chạm được cánh môi mềm mại của người con gái ấy, lợi dụng cơn say, làm càn cạy hàm răng cô ra, cường thế chặn lại hô hấp của cô.

Thẩm Chấp an tĩnh đi theo phía sau Trà Trà, bước chân dừng ở thảm lông cao cấp, yên lặng không phát ra tiếng động.

Ngay cả bóng dáng của anh cũng chưa bị người con gái ấy phát hiện.

Thẩm Chấp một mạch đi theo tới đến của toilet nam, đôi mắt nâng lên, cảnh tượng đập vào mắt cũng đủ làm kích thích hắn, khiến sợi thần kinh trong đầu hắn căng như dây đàn, muốn đứt ra.____

Chàng trai đem cô gái đẩy vào góc tường ở cuối hành lang mặc sức ôm hôn, trình độ cực kỳ cao mà triền miên, say đắm.