Tiểu Khanh

Chương 23



Bữa tiệc diễn ra được một nửa thời gian thì Âu Lâm Tỷ ra ngoài. Cố TiểuKhanh liền nhân cơ hội này len lén rời đi, trước khi đi cô nhờ Ngô NhạcThanh nhắn lại với Âu Lâm Tỷ cô có việc về trước.

Từ “Ngân SắcĐế Quốc” bước ra, Cố Tiểu Khanh đi đến thẳng bãi đỗ. Điện thoại đổchuông ngay khi cô đứng trước xe, số máy Âu Lâm Tỷ nhấp nháy trên mànhình.

Cố Tiểu Khanh không bắt máy, mở cửa ngồi vào xe một cáchquyết đoán. Chỉ trong khoảnh khắc chiếc xe đã lăn bánh ra khỏi bãi đỗrồi lẫn khuất giữa dòng xe cộ trên đường đêm phố thị. Điện thoại đặttrên ghế lái phụ kiên trì réo rắt từng hồi chuông dai dẳng, đến lần thứba đành tự động buông bỏ để trả mọi thứ về lại yên tĩnh.

Còn cô, vẫn chuyên tâm nhìn thẳng con đường phía trước, ánh mắt kiên định và vững vàng không một giây dao động.

Trở về nơi ở của Âu Lâm Ngọc, chào đón cô là đêm khuya tĩnh mịch, phòngkhách không đèn tối mịt mùng và căn nhà trống trải cô liêu. Cô đứng ởcửa hít một hơi thật sâu, với tay bật công tắc trên tường, ánh đèn rựcsáng ngay lập tức phủ kín từng ngóc ngách kẽ hở. Cô xoay người đóng cửarồi đến thẳng phòng ngủ tìm quần áo để tắm gội.

Trước khi lêngiường, cô cố ý để lại ngọn đèn nhỏ trong phòng ngủ và phòng khách.Trước đây cũng có lần Cố Tiểu Khanh định tiến hành cuộc cải cách nho nhỏ đối với sắc thái căn phòng này, cô mua bộ trải giường gam màu ấm thayvào mấy tấm ga giường và vỏ chăn cứ lẩn quẩn giữa hai màu xám nhạt vàxanh sẫm. Kết quả mới “mon men” thay đổi không bao lâu, thậm chí chưakịp nằm ngủ được một lần thì đã bị Âu Lâm Ngọc đổi lại. Đợi đến khi côtìm thấy thì bộ trải giường đáng thương đã an phận nằm ngay ngắn phẳngphiu ở góc xó trong tủ chứa đồ.

Bởi anh xây dựng thành lũy bảovệ quá kiên cố trong trái tim mình nên cô có đem hết trăm phương ngàncách cũng không thể thật sự đến gần anh. Sống với nhau gần ba tháng, tất cả dấu vết cô lưu lại ở đây chỉ là dăm ba đồ dùng mỹ phẩm trên bàntrang điểm và non nửa tủ quần áo.

Âu Lâm Ngọc về nhà nửa tiếngsau khi cô nằm xuống giường. Cô nghe tiếng anh mở cửa, đổi giày, tìmquần áo, nghe bước chân anh vào phòng tắm tắm rửa. Một lát sau, bên kiagiường hơi trũng xuống, rồi một cơ thể âm ẩm nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau.

Đêm yên lặng đến mức có thể nghe rõ từng nhịp thở của nhau. Sau đó Âu Lâm Ngọc cất tiếng: “Ngủ chưa?”

“Chưa.” Cố Tiểu Khanh vùi mặt vào nệm trả lời.

Tiếp theo lại là im lặng kéo dài, Cố Tiểu Khanh không nói năng gì, cô muốn nghe câu hỏi của anh.

Cuối cùng anh cũng chủ động hỏi cô: “Em và Âu Lâm Tỷ quen nhau như thế nào?”

“Anh ấy là bạn của Trương Diệu Dương.” Cố Tiểu Khanh trả lời đơn giản.

“Cậu ấy thích em.” Giọng anh đều đều, liệu anh có cất giấu bực bội hay khóchịu trong câu nói đó hay không, cô không biết. Cố Tiểu Khanh lặng thinh không đáp, có những chuyện không thể làm cho ra lẽ chỉ bằng đôi lờingắn gọn.

Cô cảm giác cánh tay đặt trên eo mình siết chặt hơn,Âu Lâm Ngọc hôn thùy tai cô, anh nói: “Hôm nay là sinh nhật cậu ấy, đểhai ngày nữa tôi sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với cậu ấy.”

Cô hiểuđây chính là lời giải thích của anh cho hành động phớt lờ tối hôm nay.Cô thở phào, khẽ “ừ” một tiếng. Âu Lâm Ngọc đứng lên tắt đèn đầu giường, kế đó nằm xuống xoay người cô về hướng anh – kiểu nằm khiến cô rấtkhông thoải mái – rồi an tâm ôm cô đi vào giấc ngủ. Cố Tiểu Khanh âmthầm thở dài, người đàn ông này vì sao đối với thân thể cô có thể chấpnhất đến vậy, nhưng lại kiên quyết canh giữ nghiêm ngặt cánh cửa tráitim mình? Cô thả lỏng người, nhắm mắt ép buộc bản thân, ngủ đi, đừng suy nghĩ. Đêm không biến cố trôi qua, hừng đông ngày mới lại bắt đầu.

Cố Tiểu Khanh nhận thức rõ một điều, giữa cô và anh nếu kiên trì lối sốngkhông biết không nghe không thấy, bốn mùa của họ sẽ là mùa bình yên. Họcó quan hệ nam nữ để tăng gia vị cho cuộc sống đời thường, có cảm xúcmãnh liệt để đưa tình dục lên đỉnh thăng hoa, họ có tất cả, nhưng khôngcó tương lai. Cô đâu phải ngu ngốc đến nỗi không biết anh chỉ cần cô chứ không hề yêu cô. Nếu cô chỉ là một kẻ mông muội thì đã không cần suynghĩ nhiều làm gì cho đầu óc mệt nhoài, lúc đó mọi thứ sẽ thuận lợi cònhơn cả thuận lợi. Nhưng trái tim vốn nhạy cảm, làm sao cô có thể ép mình vô tâm? Mỗi lần anh lạnh nhạt xoay lưng bỏ đi, mỗi lần anh chong đèntrong thư phòng đêm khuya, chính là một lần anh vô tình quẳng lời cựtuyệt vào nỗi khổ chậm rãi thành hình trong lòng cô.

Thành phốbước vào tháng bảy nóng bức, Cố Tiểu Khanh mỗi ngày vẫn lái xe đưa đónÂu Lâm Ngọc, trong công ty ngoại trừ Ngô Nhạc Thanh không ai biết quanhệ của họ.

Giờ tan sở, Cố Tiểu Khanh lái xe đến trước tòa nhàcông ty, cô ngồi đợi không bao lâu thì Âu Lâm Ngọc đi ra. Mặc cho cáinóng mùa hè oi bức, anh vẫn lịch lãm với quần tây, áo sơmi và cravatthắt chỉnh chu trên cổ áo. Anh mở cửa sau ngồi vào xe, im lặng mở cặptài liệu lật giở xấp văn kiện bên trong. Cố Tiểu Khanh hiểu ý khởi độngxe lái đi. Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng giấy cọ xát thỉnh thoảngtruyền đến từ băng ghế sau mỗi khi Âu Lâm Ngọc mở sang trang văn kiệnkhác.

Âu Lâm Ngọc bỗng lơ đãng nói: “Ngày mai Lâm Tỷ khai trương quán bar mới, muốn chúng ta đến chung vui. Mai tôi bận bữa tiệc xãgiao, em đi được không?”

Cố Tiểu Khanh không đáp, cô nhìn Âu Lâm Ngọc qua kính chiếu hậu, Âu Lâm Ngọc dời sự chú ý khỏi xấp văn kiệnngẩng đầu nhìn đôi mắt cô phản chiếu qua tấm gương, anh cười cười trấnan: “Em đi đi, đừng nghĩ ngợi gì nhiều, Lâm Tỷ không sao đâu, nghe nóidạo này cậu ấy mới tìm được bạn gái.”

Cố Tiểu Khanh “ừm” mộttiếng tỏ vẻ đồng ý. Kể từ sau bữa tiệc sinh nhật đó Âu Lâm Tỷ không liên lạc với cô nữa, nay biết chuyện anh có bạn gái, cô không khỏi cảm thấynhẹ lòng: “Vậy cũng tốt, mọi người đều yên ổn, sau này gặp nhau đỡ phảikhó xử.”

Về đến nhà, chuyện đầu tiên Cố Tiểu Khanh làm là bấmnút mở toàn bộ hệ thống điều hòa trung tâm trong phòng. Cô không giốnganh, trời nóng anh mặc kín mít như vậy mà chỉ đổ tí xíu mồ hôi, cô ngược lại, rất sợ nóng, mới đi một chút từ dưới lầu lên nhà trán đã lấm tấm.

Âu Lâm Ngọc cất cặp tài liệu vào thư phòng trước rồi sau đó hai người vào phòng ngủ lấy mỗi người một bộ quần áo để đi tắm.

Cố Tiểu Khanh tắm ra thấy Âu Lâm Ngọc đã xong trước cô, lúc này anh đangrục rịch nấu nướng. Anh mặc áo ngủ cộc tay, mái tóc ẩm ướt, cúi đầu thái rau củ trên thớt, động tác vừa nhanh vừa nhuần nhuyễn. Kỳ thực anh đảmđương gần hết chuyện nhà, hồi mới đến với nhau, lúc nấu ăn cô làm bếpchính anh làm bếp phụ, nhưng hiện tại hai vị trí này đã đảo ngược.

Cố Tiểu Khanh vào bếp vo gạo nấu cơm, Âu Lâm Ngọc sau khi nhanh chóng rửarau củ đã bắt đầu bắt tay làm món rau củ xào. Cô thấy mình rảnh rỗikhông có việc gì làm liền ra ngoài đến phòng khách mở tivi lên xem.Tiếng nhạc rộn rã trong tivi và tiếng máy hút khói rì rầm trong bếp đanxen lẫn nhau khiến căn nhà trở nên sinh động hơn rất nhiều.

CốTiểu Khanh ngồi xếp bằng trên sofa, cô mặc bộ quần áo yếm thoải mái, tay khẩy khẩy nước còn vương trên mái tóc ngắn, xong lại thuận tay lấy quảtáo trên bàn trà cắn một miếng giòn tan, mãn nguyện nửa nằm nửa ngồitrên sofa xem tivi.

Cô ăn xong quả táo vừa kịp lúc Âu Lâm Ngọcbê đồ ăn từ nhà bếp đi ra đặt trên bàn rồi gọi cô đến ăn cơm. Trên bànăn hai người không trò chuyện nhiều lắm, mà thật ra họ không có nhiều đề tài chung để tán gẫu. Một người hơn năm tuổi đã sống trong quân khu đại viện, tiếp thu sự giáo dục từ bà ngoại thông tuệ hiền thục và người cậu có học vị thạc sĩ của đại học Yale danh giá; còn người kia lớn lên ởkhu chung cư của nhà máy bị đóng cửa, ba lái taxi, mẹ làm chủ cửa hàngbuôn bán nhỏ. Từ khi còn là những cô cậu bé con họ đã thuộc về hai thếgiới rất xa xôi cách biệt, nhưng cho dù vậy ngày tháng sống chung dướimột mái nhà vẫn hòa hợp một cách tự nhiên.

Sau bữa cơm tối CốTiểu Khanh dọn dẹp bàn ăn, đem bát đĩa vào rửa trong nhà bếp, Âu LâmNgọc vào phòng ngủ lấy quần áo hai người vừa thay bỏ vào máy giặt. Mỗingười một việc, phối hợp rất nhịp nhàng, tựa như đôi vợ chồng đã sốngbên nhau nhiều năm.

Lúc Cố Tiểu Khanh xong việc ra khỏi nhà bếp, Âu Lâm Ngọc đã vào thư phòng. Cô ngồi trên sofa xem tivi một lúc rồiđứng dậy đến nhà tắm lấy áo quần trong máy giặt đem ra ngoài phơi, sauđó lại về sofa thư thả nằm tiếp tục theo dõi chương trình tivi.

Cố Tiểu Khanh xem tivi đến khuya thì tắt để vào bếp làm ly sữa mang vàothư phòng cho Âu Lâm Ngọc. Thật ra trước đây buổi tối Âu Lâm Ngọc khônguống sữa tươi, bạn đồng hành hàng đêm làm việc của anh là ly cà phê anhtự pha cho mình.

Loại cà phê Âu Lâm Ngọc dùng đều là hàng đặtmua ở nước ngoài. Ba tháng trước Cố Tiểu Khanh cố ý ném cà phê anh cấttrong tủ vào sọt rác, buổi tối Âu Lâm Ngọc muốn pha cà phê tìm khôngthấy bèn hỏi cô. Lúc đó cô giả vờ chuyện gì cũng không biết, còn nhiệttình phụ anh tìm kiếm lung tung khắp nhà bếp, loay hoay một lúc thì côvỗ ót làm ra vẻ như bừng tỉnh đại ngộ, cầm sọt rác giơ lên trước mặt anh nói: “Chắc không phải cái này đâu hả anh? Em cứ tưởng thứ đậu gì quáhạn nên mới vứt nó đi.” Âu Lâm Ngọc nhìn cô chăm chăm không chớp mắt, Cố Tiểu Khanh liền ngẩng đầu can đảm đấu mắt với anh.

Kết cuộc CốTiểu Khanh bại trận, cô ỉu xìu thú nhận: “Thật ra buổi tối uống sữa tươi tốt cho sức khỏe hơn.” Âu Lâm Ngọc mím môi không nói không rằng nửangày, mắt anh dán chặt lên gương mặt cô. Dưới cái nhìn khí thế đó, đầucô cứ cúi thấp, thấp tới mức gần chạm ngực. Nhìn vẻ thiểu não ủ dột củacô anh lại thấy tội nghiệp, rất lâu sau anh nói: “Sau này không được làm vậy.”, nói hết câu liền trở lại thư phòng.

Từ đó về sau hàngngày Cố Tiểu Khanh luôn chuẩn bị sẵn một ly sữa cho anh. Không biết ÂuLâm Ngọc có uống hay không, dù sao đi nữa mỗi buổi sáng cô đều thấy mộtcái ly rỗng không đặt trên bàn.

Khi Cố Tiểu Khanh bưng ly sữavào thư phòng, Âu Lâm Ngọc đang nói chuyện điện thoại, lại một tràngngoại ngữ cô nghe không hiểu. Cô biết bộ phận nghiệp vụ thương mại củacông ty đang có vài vấn đề vướng mắc với phía nước ngoài nên không quấyrầy anh, chỉ nhẹ nhàng đặt ly lên bàn rồi đóng cửa ra ngoài.

Quay về phòng ngủ, cô giảm điều hòa rồi lên giường nằm ngay. Rạng sáng côchoàng tỉnh vì cảm giác nóng bức, từ phía sau Âu Lâm Ngọc vây kín côtrong lồng ngực của anh. Mặc dù trong phòng có hơi lạnh phả ra đều đặnnhưng quần áo sau lưng vẫn ướt rin rít, chuyện này đối với cô giờ đãthành thói quen, cô trở mình về phía anh rồi nhắm mắt ngủ tiếp.

¤¤¤

Sau giờ tan tầm hôm nay, Cố Tiểu Khanh đưa Âu Lâm Ngọc đến nhà hàng, trướckhi xuống xe anh nói: “Khi nào tôi xong việc ở đây sẽ gọi điện cho em,nếu em uống rượu thì đừng tới đây, cứ ở đó đợi tôi qua đón em.”

Cố Tiểu Khanh gật gật đầu, nói với anh cô đã biết. Cô không dặn anh đừnguống rượu, vốn dĩ cô không phải là người hay nói dông dài, vì đươngnhiên cô biết trên bàn rượu có rất nhiều chuyện đàn ông không thể tựmình làm chủ.

Quán bar mới mở của Âu Lâm Tỷ nằm trên con đườngcó nhiều quán bar nức tiếng ở thành phố C. Quán bar mới diện tích khônglớn, chỉ có một tầng lầu, rộng khoảng hai trăm mét vuông, lấy vẻ tao nhã thanh khiết thuần túy làm phong cách chủ đạo.

Thời điểm Cố Tiểu Khanh đến trong quán chưa có khách, bầu không khí có phần buồn tẻ. Côdạo mắt một vòng xung quanh thấy Âu Lâm Tỷ đang đứng ở quầy bar. Anh đãthấy Cố Tiểu Khanh ngay từ phút cô đặt chân đến đây nhưng vẫn cau màyđứng yên tại chỗ quan sát mọi cử động của cô.

Cố Tiểu Khanh ungdung đi qua ngồi xuống trước mặt Âu Lâm Tỷ. Hôm nay anh không đóng bộ Âu phục mà chỉ mặc áo sơ mi trắng giản di với tay áo xắn lên cao. Anhchống hai tay lên thành quầy bar, chiếu tướng cô từ đầu đến chân rồi mởmiệng nói: “Em làm cái gì mà vừa đen vừa gầy thế?”

Cố Tiểu Khanh cười hì hì hai tiếng, nói: “Tới mùa hè là vậy đó, vả lại hai hôm nay tôi còn chạy ra công trường nữa mà.”

Âu Lâm Tỷ không bình luận gì, nhíu mày quay người lấy lon sữa Vượng Tử*đưa cho cô. Cố Tiểu Khanh cầm xoay xoay hai vòng rồi cười cười im lặngkhui ra uống.

Âu Lâm Tỷ không trò chuyện với Cố Tiểu Khanh màxoay lưng đi ra sau quầy bar. Sau khi anh đi Cố Tiểu Khanh quay lại quan sát kỹ toàn bộ quán bar, không gian nơi đây được bài trí cực kỳ hiệnđại, phóng khoáng, trên tường treo rất nhiều tranh phong cảnh đẹp tuyệtlại ý nghĩa, cổng chính được thiết kế thành hai cánh quạt thủy tinh cómột tầng nước phủ lên trên, về mặt cảm quan rất cuốn hút.

Đangmải ngắm nhìn thì nghe tiếng “cách” từ sau truyền tới, Cố Tiểu Khanhngoảnh lại thấy đĩa cơm chiên Dương Châu* đặt trước mặt. Âu Lâm Tỷ nói:“Chưa ăn tối phải không? Mau ăn đi.”

Cố Tiểu Khanh nghi hoặc ngẩng đầu hỏi anh: “Ở đây anh còn bán cả cơm à?”

Âu Lâm Tỷ cau mày gắt gỏng: “Sao em hỏi nhiều chuyện tầm phào vậy? Lo ăn cơm của em đi chứ.”

Cố Tiểu Khanh thấy hôm nay Âu Lâm Tỷ có vẻ khó ở nên không dám nói nhiều,sờ sờ mũi cúi đầu ăn cơm. Âu Lâm Tỷ đứng trong quầy bar không nói câunào chỉ chú tâm lau chùi chiếc ly chân dài trong tay.

Lúc này đã có lác đác vài người khách vào quán bar, có người đến ngồi gần thấy CốTiểu Khanh cầm đĩa cơm ăn ngon lành không kiềm được ánh mắt hiếu kỳ. Côcũng không lấy làm ngượng ngập mà vẫn ăn rất bình thản.

Tuynhiên vấn đề ở chỗ, thấy khách đến quầy bar nhưng Âu Lâm Tỷ lại khôngtiếp đón, ngược lại anh cứ đứng trước mặt cô cầm chiếc ly chân dài laulau chùi chùi không nghỉ tay. Rốt cuộc Cố Tiểu Khanh không nhịn đượcnữa, cô ngẩng đầu lên, miệng còn chút cơm, ậm ờ hỏi anh: “Hôm nay chịNgô có đến không?” Thật ra mà nói, cô và Ngô Nhạc Thanh không tiếp xúcnhiều lắm, bình thường gặp nhau ở công ty chỉ chào hỏi dăm ba câu kháchsáo. Cô hỏi vậy mục đích là để tìm đề tài tháo gỡ bầu không khí ngộtngạt.

Âu Lâm Tỷ ngừng lau chiếc ly một lát, buồn bực đáp: “Không đến.”

“Ừm.” Cố Tiểu Khanh gật đầu. Khoảng trống giữa họ tức khắc chìm vào im lặng.

Âu Lâm Tỷ bất thần buông chiếc ly xuống, chống tay lên thành quầy bar nhìn đỉnh đầu Cố Tiểu Khanh hỏi: “Em có biết quan hệ giữa anh anh và chịThanh không?”

“Hả?” Cố Tiểu Khanh ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn anh.

Âu Lâm Ngọc cáu kỉnh vò tóc, ánh mắt anh đăm đăm hướng thẳng về phía cô,anh nói: “Em ngốc quá vậy, em và anh ấy sống chung bao nhiêu lâu thế màvẫn không biết hai người đó không có quan hệ huyết thống à?”

Tay cầm muỗng của Cố Tiểu Khanh khựng lại, cô sững người, ngây ngốc nhìn Âu Lâm Tỷ: “Tôi không biết.”

Âu Lâm Tỷ dở khóc dở cười: “Anh ấy chưa từng dẫn em về quân khu đại viện phải không?”

Cố Tiểu Khanh lắc đầu, ngẫm lại, hiện tại không gian giữa anh và cô chỉ gói gọn ở vài nơi nhất định mà thôi.

Âu Lâm Tỷ thở dài: “Cũng khó trách, chuyện anh ấy thích chị Thanh đâu phải bí mật gì.”

Cô nghe tiếng lòng mình rạn vỡ, mùi vị thức ăn bỗng chốc trở nên nhạtnhẽo, cô ráng gượng xúc chút cơm còn thừa rồi thình lình mệt mỏi buôngtay, chiếc muỗng rơi trên mép đĩa phát ra âm thanh sắc lẹm cứa thêm mộtnhát vào trái tim cô. Anh cất giấu những gì trong góc khuất kia bấy lâunay, cuối cùng cô đã có đáp án.

Cố Tiểu Khanh ngẩng đầu hỏi Âu Lâm Tỷ: “Chị Ngô không phải dì nhỏ của anh ấy sao?”

Âu Lâm Tỷ nhìn cô với vẻ thương cảm: “Bà ngoại chị Thanh và bà ngoại anhNgọc là đôi bạn tâm giao, về sau gia đình chị Thanh xảy ra chuyện nên bà ngoại anh Ngọc đã đem chị ấy về nuôi dưỡng. Khi đến quân khu đại việnchị Thanh đã mười tám tuổi còn anh anh chỉ mới mười tuổi. Phải nói làanh ấy được chị Thanh chăm lo cho đến lớn. Anh ấy thích chị Thanh trongnhà ai cũng biết, chuyện khi ấy rất ầm ĩ. Sau này chị Thanh muốn kếthôn, cậu anh Ngọc sợ anh ấy gây ra chuyện phiền phức nên đẩy anh ấy ranước ngoài, ai ngờ khi anh ấy về nước thì chồng chị Thanh lại biến mấtkhông dấu vết. Tính đến nay hai người họ cứ kéo dài như thế đã nhiều năm lắm rồi, đã vậy lại không thấy anh anh có bạn gái, báo hại cả nhà anhấy ai cũng lo lắng sốt ruột, đứng ngồi không yên. Thật không ngờ có emxen vào tình cảnh rối rắm này. anh còn tưởng lần này anh ấy đổi tính,đâu biết lâu như vậy mà anh ấy vẫn chưa chịu đưa em về nhà.”

Cố Tiểu Khanh trầm mặc, nhìn chằm chằm đĩa cơm trước mặt không biết đang nghĩ gì.

Lát sau Âu Lâm Tỷ dè dặt hỏi: “Anh của anh đối với em có tốt không?”

Cố Tiểu Khanh không trả lời, vẫn nhìn mãi phía trước quầy rượu rồi nói rất khẽ: “Mỗi lần nhìn anh ấy tôi đều cảm thấy anh ấy rất cô độc, tôi chỉbiết rằng nếu đã yêu ai thì sẽ không cô độc như vậy.”