Tiểu Công Chúa

Chương 11: Mẹ con



Lý Trân Trân mềm thành nước, nằm trong lòng Lý Việt rên hừ hừ.

Lý Việt đứng dậy ôm nàng trở về điện, khom lưng đặt nàng trên giường, rút côn th*t ra.

Lý Trân Trân lập tức mở đôi mắt đẹp, mê mang nói: “Phụ hoàng…… Phụ hoàng…… Phụ hoàng không đi……”

Lý Việt đè ở trên người nàng, đem côn th*t cắm vào đi tiểu huyệt ngượng ngùng ướt át, vô cùng ôn nhu mà thao nàng, nhìn gương mặt nàng nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng không đi.”

Lý Trân Trân ôm eo hắn, thoải mái nhẹ giọng rên rỉ: “A ~ ưm a ~~ phụ hoàng ~~”

Liễu Nhứ cùng Cao Thịnh đều nhẹ nhàng thở ra, lúc nghe tin Lý Trân Trân biến mất, Lý Việt tức thì biến thành mây đen lôi điện, một ánh mắt cũng có thể đánh chết bọn họ, may mắn là chuyện xảy ra chuyện gì.

Cao Thịnh ra ngoài phòng chờ, Liễu Nhứ tay chân nhẹ nhàng thu dọn đồ đạt trong phòng, lại phát hiện cửa sổ nàng ấy vốn đã đóng lại bây giờ lại đang mở, nhưng mà không thấy có ai tới, nàng ấy buồn bực quan sát một lát vẫn không phát hiện có gì không đúng, nghĩ thầm chắc là do gió nên thuận tay đóng cửa sổ lại.

Trong nội thất, Lý Trân Trân mềm mại rầm rì, muốn phụ hoàng thao nàng. Lý Việt lại ngồi dậy, đem nàng ôm vào trong ngực thao, vô cùng nâng niu.

Lý Trân Trân lắc lư cơ thể, vú nhỏ cũng đong đưa lên xuống, Lý Việt cúi đầu cắn, dưới thân càng dùng sức thao nàng.

Lý Trân Trân thoải mái đến mức nói không nên lời.

Mãi đến lúc màn đêm buông xuống, Lý Việt mới thỏa mãn bế Lý Trân Trân ra bể nước nóng, đem Trân Trân đưa về trên giường, dỗ nàng ngủ xong lại đi xử lý chính sự.

Lý Trân Trân một đêm mộng đẹp, lúc nàng ngồi trước gương trang điểm, bên ngoài có tiểu cung nữ nói quý phi nương nương muốn gặp nàng.

Lý Trân Trân thế mới biết mẫu phi cũng tới.

Nàng từ nhỏ đã ở Văn Đức Điện, lớn lên bên cạnh Lý Việt, nàng cùng mẫu phi ngược lại không quá thân cận, chỉ là rốt cuộc mẹ con, luôn có ràng buộc huyết thống.

Mấy ngày nay nàng quá hạnh phúc, trong lòng lại thấp thỏm. Nàng rất sợ những ngày hạnh phúc như vậy sẽ trôi qua thật nhanh, tuy cũng không hiểu bản thân hiện giờ có thân phận gì, không biết chuyện xảy ra trên giường có ý nghĩa gì, lại ngây thơ mờ mịt mà cảm thấy có lỗi với mẫu phi, càng sẽ không chủ động đi hỏi thăm chuyện của mẫu phi.

Nàng chỉ biết sau khi mẫu phi ra khỏi lãnh cung thì phụ hoàng cũng không khắt khe bà, thậm chí cũng không bỏ phân vị quý phi của bà.

Nàng liền cảm thấy không có việc gì, cũng giống như trước đây thôi, rốt cuộc nàng trước nay đều quá ngây thơ.

Kỳ thật Lý Trân Trân không biết, chuyện như vậy trong mắt người khác có bao nhiêu chấn động.

Đây là cho hoàng đế đội nón xanh, vào lãnh cung còn có thể trở ra, Thập nhất công chúa không có quan hệ huyết thống vẫn được sủng ái!

Lý Việt vì Lý Trân Trân mà không trừng phạt Uyển quý phi, trong mắt người khác chính là, Uyển quý phi quả nhiên thịnh sủng.

Lần này tới Tây Sơn, Lý Việt mặc kệ chuyện trong hậu cung, những người khác tự nhiên cũng thêm tên Uyển quý phi vào danh sách đi sơn trang tránh nóng.

Lý Trân Trân đi tới chỗ mẫu phi nàng.

Uyển quý phi cùng Lý Trân Trân có năm phần tương tự, tuổi hơn ba mươi, bảo dưỡng rất tốt nên thoạt nhìn vẫn như hai mươi, nhìn rất giống tỷ tỷ Lý Trân Trân.

Lý Trân Trân tới liền hành lễ: “Mẫu phi.”

Bà ta nhìn nữ nhi phát ngốc, nữ nhi một thân áo váy hồng đào, tay đeo vòng vàng, trước ngực là ngọc bích tốt nhất, ngay cả trên giày thêu cũng vậy, trên đầu là một bộ trang sức đá quý, tua rua đá quý trên bộ diêu thẳng kéo dài tới bên tai, tôn lên da thịt nàng trắng như tuyết.

Lại nhìn sắc mặt nàng đỏ hồng như hoa đào, làm người khác thậm chí không dám nhìn nhiều, quá non nớt.

Lý Trân Trân ngẩng đầu liếc nhìn bà ta một cái, hai mắt xuân thủy, trong sáng mà lại quyến rũ.

Bà ta lại nghĩ đến cảnh mình tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy.

Các ngón tay trong tay áo nắm chặt lại.

Nữ nhi vẫn luôn không ở bên cạnh bà, bệ hạ thích nàng bà cũng được thơm lây. Hôm qua vốn là bà muốn trộm tìm nữ nhi, muốn nhờ nữ nhi cầu tình trước mặt bệ hạ. Bà còn trẻ, còn mỹ mạo, còn muốn được sủng ái.

Vậy mà không ngờ tới!

Uyển quý phi hít sâu một hơi, bệ hạ đã lâu không bước vào hậu cung, người trong hậu cung đều đang hỏi thăm có phải Văn Đức Điện có con yêu tinh mới nào hay không, kêu người nhìn chằm chằm đám cung nữ trong đó.

Không ngờ yêu tinh là có, lại là nữ nhi bà, Lý Trân Trân!

Lý Trân Trân nhìn ánh mắt mẫu phi liền có chút sợ hãi, lại kêu một tiếng: “Mẫu phi…… Ngài tìm nữ nhi có chuyện gì không?” Lại quan tâm nói, “Mẫu phi sống tốt không? Nếu có chỗ nào không ổn nữ nhi sẽ đi nói với phụ hoàng.”

Uyển quý phi nghĩ tới âm thanh mình nghe được “Phụ hoàng thao Trân Trân, Trân Trân sướng lắm……”, Bệ hạ “Tiểu yếu ớt của rẫm”, liền tức giận ném chung trà xuống đất, đột nhiên đứng dậy chỉ vào Lý Trân Trân mắng: “Ngươi là tiểu hồ ly tinh! Còn biết xấu hổ hay không!”

Lý Trân Trân sửng sốt, khó hiểu nhìn bà ta.

Uyển quý phi nhìn Trân Trân đẹp đến không gì sánh được. Bà ta cũng đẹp, nhưng bệ hạ chỉ sủng hạnh bà ta vài lần, hiện giờ thì hay rồi.

“Ha hả!” Uyển quý phi cười lạnh, “Câu dẫn phu quân mẫu thân, bất hiếu! Câu dẫn phụ thân của mình, không biết liêm sĩ!”

Lemon: bà này nói sai rồi, chỉ có hoàng hậu mới được gọi hoàng thượng là phu quân. Cho dù là quý phi cũng chỉ là thiếp thôi.

“Ta, ta, ta không có……” Lý Trân Trân hoảng loạn lui về sau.

“Ngươi không có? Ta đều chính mắt nhìn thấy chính tai nghe được! Ngươi là gái lầu xanh, cởi xiêm y cam nguyện bị chính phụ thân mình cưỡi! Đồ gái lầu xanh!”

Lý Trân Trân đôi mắt rơi xuống nước mắt, lắc đầu: “Không có, Trân Trân không có……”

“Thế nào? Ngươi cũng muốn làm quý phi? Hai mẹ con cùng hầu một phu? Ta ghê tởm!”

“Ta không có……” Lý Trân Trân lau đôi mắt khóc, không phải như thế không phải, trong lòng nàng càng ngày càng loạn, cái gì cũng không biết, càng sẽ không biết phản bác.

Uyển quý phi cười to nói: “Thú vị! Quá thú vị! Bệ hạ thế nhưng ngủ với chính nữ nhi của mình, trò cười lớn nhất thiên hạ!” Bà ta duỗi tay chỉ Lý Trân Trân, “Ngươi chính là hồng nhan họa thủy, Lý Trân Trân! Tương lai chính là ngươi! Yếu hại bệ hạ bị người trong thiên hạ, bị hậu nhân nhạo báng nhục mạ!”

Lý Trân Trân nghe bà ta nói mà ngây dại, hai mắt đờ đẫn càng thêm nhu nhược đáng thương, Uyển quý phi oán hận nhìn nàng, nhìn thấy dấu vết trên cổ nàng không bị che khuất, kia đều là bệ hạ hút ra!

Giọng bệ hạ nhẹ nhàng sủng ái bà ta nào có từng nghe qua?

Uyển quý phi bỗng nhiên tiến lên, duỗi tay muốn tát Lý Trân Trân: “Ngươi là đồ gái lầu xanh!”

Liễu Nhứ vọt vào, che trước người Lý Trân Trân, cả giận nói: “Quý phi nương nương làm gì vậy?” Nàng ấy dùng sức đẩy Uyển quý phi ra, xoay người ôm Lý Trân Trân, “Công chúa, không có việc gì, không có việc gì, không khóc không khóc, bệ hạ sẽ đau lòng.”

Uyển quý phi nghe xong lời này, cái gì hình tượng cũng không cần, đi lên lại duỗi tay đánh Lý Trân Trân: “Đồ gái lầu xanh! Ngươi là đồ gái lầu xanh! Lý Trân Trân ngươi còn không bằng kỹ nữ bên ngoài, ngươi ngủ với phụ thân mình, ngươi cùng mẫu thân đoạt nam nhân! Gái lầu xanh ——”. ngôn tình ngược

Liễu Nhứ che chở Lý Trân Trân sau lưng, tay dùng lực đẩy Uyển quý phi ngã xuống đất, cả giận nói: “Quý phi nương nương cũng đừng trách nô tỳ nói chuyện khó nghe! Có một số việc người người đều biết, ngài là dựa vào cái gì mới được làm quý phi? Ngài lại dựa vào cái gì làm ra chuyện kia mà còn có thể toàn thây ra khỏi lãnh cung? Nhà mẹ đẻ lại như thế nào phong hầu? Chỉ bằng ngài à?!”

Liễu Nhứ ngồi xổm xuống, ngăn bà ta lại: “Ngài nằm mơ! Ngài dựa vào công chúa chúng ta! Ngài vào lãnh cung, là công chúa chúng ta quỳ một ngày thay ngài cầu tình, lúc sinh bệnh phát sốt ngài ở đâu hả?!”

“Cẩu nô tài!” Uyển quý phi muốn cào mặt Liễu Nhứ.

Liễu Nhứ kìm chặt tay bà ta: “Nô tỳ cũng khuyên ngài từ từ mà ngẫm lại! Nếu còn muốn sống có chút lời nói ta đều nuốt xuống rồi, bằng không ngài chỉ có con đường chết!”

“Chó cậy thế chủ!”

Liễu Nhứ cười nhạo: “Nô tỳ chính là người của công chúa! Còn thỉnh nương nương tự trọng, nếu không nô tỳ liền đi báo với bệ hạ! Bệ hạ có thể vì công chúa chúng ta tha cho ngươi một mạng, cũng có thể vì công chúa mà giết ngươi!”

Uyển quý phi trước nay hô mưa gọi gió, người đứng đầu hậu cung, hiện giờ bị một cung nữ uy hiếp như vậy liền tức giận thét chói tai, Liễu Nhứ không thể nhịn được nữa, cho bà ta một cái tát, hung tợn nói: “Muốn sống thì an phận một chút!”

Uyển quý phi đau đến duỗi tay che miệng, Liễu Nhứ đứng dậy đỡ Lý Trân Trân đã bị dọa ngốc, đau lòng nói: “Công chúa, ngài không sao chứ?”

Lý Trân Trân lắc đầu. nàng nhìn mẫu phi, trong mắt khó chịu cùng thống khổ, rồi lại sợ hãi, nàng xoay người đi, Liễu Nhứ đỡ nàng đi ra ngoài.

Lý Trân Trân cực kỳ hỗn loạn.

Lời mẫu phi đã đánh thức ngây thơ mờ mịt trong lòng nàng.

Đặc biệt mẫu phi nói nàng đoạt nam nhân của mẫu thân, Lý Trân Trân nước mắt chảy đầy cả khuôn mặt, nàng quay đầu hỏi Liễu Nhứ: “Liễu Nhứ tỷ tỷ, ta, ta…… Ta đoạt nam nhân của mẫu phi sao?”

Liễu Nhứ thở dài, nàng biết mà, công chúa sớm muộn gì cũng hiểu thôi.

Nàng nhẹ giọng nói: “Bệ hạ chưa bao giờ thuộc về bất kỳ người nào trong hậu cung, công chúa ngài yên tâm.”

Lý Trân Trân khóc thành tiếng: “Phụ hoàng cũng không thuộc về ta phải không? Liễu Nhứ tỷ tỷ, chuyện phụ hoàng làm cùng ta làm cũng… cũng sẽ làm cùng với phi tần khác, bao gồm… bao gồm mẫu phi của ta sao?” Nói đến câu cuối thanh âm đều run lên.

“Công chúa, bệ hạ hiện giờ chỉ có mình ngài.”

“Không phải không phải……” Trân Trân đau khổ lắc đầu, lại nhìn Liễu Nhứ, “Đây, đây là sủng hạnh sao?”

Liễu Nhứ trong lòng thở dài, đành phải gật đầu, chuyện nên biết sớm muộn gì cũng biết.

Lý Trân Trân trở lại trong phòng mình, nằm ở trên giường khóc cả một buổi sáng.

Lý Việt bởi vì chuyện phương nam lũ lụt nên vẫn luôn ở đông điện nghị sự, ai cũng không thể đi quấy rầy, còn không biết chuyện bên Lý Trân Trân.

Lý Trân Trân nằm ở trên giường, nghĩ đến lời mẫu phi nói, mắng nàng là gái lầu xanh, nói nàng câu dẫn phụ thân mình còn chưa tính, lời mẫu phi lặp đi lặp lại trong đầu nàng, bởi vì nàng, phụ hoàng sẽ bị hậu nhân nhạo báng.

Nước mắt lần thứ hai lẳng lặng rơi xuống.

Nàng cũng không phải chưa từng đọc qua sách sử, có chút hoàng đế tiền triều phạm sai lầm sẽ bị hậu nhân mắng chửi.

Nàng nức nở suy nghĩ, hóa ra nàng cùng phụ hoàng như vậy là không đúng.

Phụ hoàng sủng hạnh nàng.

Phụ hoàng cũng sẽ không cho nàng bất lỳ thân phận gì, nàng chỉ là công chúa của phụ hoàng.

Bọn họ trong mắt người ngoài vĩnh viễn là cha con. Không có nữ nhi nào mười lăm tuổi còn ở trong tẩm điện của phụ hoàng, hiện tại không ai phát hiện, lâu rồi sẽ có người biết.

Nàng thì không sao.

Nhưng còn phụ hoàng? Phải vì nàng mà lưng đeo tội danh?

Phụ hoàng rõ ràng uy vũ như vậy, khi còn nhỏ phụ hoàng nói với nàng bản thân muốn làm một thế hệ minh quân.

Lý Trân Trân nước mắt chảy càng nhiều.

Nàng nên làm gì bây giờ?

Nàng không biết nên làm gì bây giờ.