Tiểu Bạch Thụ Phiến Kí

Chương 17



Ta ngủ, ta ngủ, ta cố gắng ngủ, nhưng mà…… nhưng mà….. vì sao ta lại không ngủ được!!! Sau khi ta vào Tề phủ, thật vất vả mới có được cơ hội ngủ một giấc thỏa thuê, ta hạ quyết tâm muốn ngủ đến khi mặt trời lên cao, mới từ giường lớn thoải mái bò dậy đi ăn cơm.

Nhưng mà ông bà ta thường có câu “thiên bất toại nhân nguyện”, >_<, vừa nghĩ điều này, ta an tâm nhắm mắt lại, chuẩn bị tiếp tục xuân thu đại mộng của mình. Đáng tiếc a đáng tiếc, thời điểm ta đang nhắm chặt hai mắt, đếm đến con cừu thứ 888, ta rốt cục tâm không cam lòng không nguyện bỏ cuộc. Vô luận ta cố gắng thế nào, ta vẫn không tài nào ngủ được, chẳng lẽ bây giờ chạy về cái giường gỗ vừa tồi tàn vừa cứng ngắc kia, ngã cái uỵch xuống ngủ ngon lành như lợn chết…. phi phi phi……. Kẻ ngã cái uỵch xuống ngủ kỳ thật không phải ta! Trong quá trình ta nhắm chặt hai mắt lăn qua lộn lại, ta còn xúi quẩy chết không  tử tế đụng phải miệng vết thương trên đùi, nhất thời đau đến nhe răng rợn mắt.

Mặc kệ, cho dù ngủ không được, ta cũng tuyệt đối không rời khỏi giường. Hôm nay ta phải hạ quyết tâm nằm ì trên giường, hừ hừ.

“Ngươi tỉnh a?” Tiếng nói phát ra  hoàn toàn như một tiếng sấm giữa đất bằng, làm hại ta thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Động tác này sau một hồi ta suy xét đến mức độ khó khăn vì một bên chân bị thương, liền đổi thành trợn to hai mắt từ trên giường ngồi bật dậy, sau đó bắt đầu đảo đôi mắt chưa lấy lại tiêu cự tìm đến nơi phát ra thanh âm.

“Ngươi thật đúng là giống xác chết vùng dậy.” Một tiếng cười khẽ khiến ánh mắt ta tập trung vào một tên mặc áo trắng đang đứng kế bên giường.

“Ngươi….. ngươi….. ngươi…… vào đây khi nào?” Sau một lát kinh hồn phủ định, ta rốt cục nỗ lực chặn lại lời nói trong lòng thiếu chút nữa mà thốt ra: Ngươi quả nhiên là thích giả quỷ a!!!

“Lúc ngươi đang cau mày, há rộng miệng, lăn qua lăn lại trên giường.” Tề Nghiêm vĩnh viễn đều là cái bộ mặt chọc tức chết người không đền mạng kia.

Lăn qua lăn lại? Ta… ta…… ta ngất, nói như thể ta là quả bóng vậy. Hình tượng rực rỡ của ta a, bị hủy hoại trong chốc lát bởi cái miệng thúi của Tề Nghiêm!!!

Quên đi, dù sao cũng không phải lần đầu, = =, ta cam chịu nghĩ. “Đúng rồi, ngọc bội của ta đâu? Mau trả cho ta đi, không có nó, cả đêm qua ta ngủ không được. Thời gian ngủ quý giá của ta a, cứ như vậy bị ngươi làm chậm trễ!!!” Tuy rằng không trông chờ gì vào việc Tề Nghiêm sẽ có lòng hổ thẹn áy náy, nhưng mà không thử sao có thể thành công?

“Nga?” Tề Nghiêm nhướng cao lông mày. Người này, mỗi lần nhướng mày liền đại biểu không có chuyện gì tốt đẹp, ta phòng bị trừng mắt nhìn hắn, nhìn xem hắn miệng cẩu sẽ phun ra thứ ngà voi gì.

“Ngày hôm qua ta có quay lại đây một lần, lúc đó có người nằm trên giường ngủ khò khò, ngay cả ta ở ngoài cừa cũng có thể nghe được tiếng ngáy đó.”

Nói bậy!!! “Ta mới không có ngáy đâu!!!” Ta giận trừng hắn. “Ngươi đừng tưởng rằng ta ngủ say là có thể vu hãm ta!!!”

“Vậy ngươi thừa nhận là ngươi ngủ say?” Tề Nghiêm tủm tỉm cười nhìn ta.

“……” Đáng ghét, lại sập bẫy của tên đó rồi. “Không phải, là ta hôn mê.” Ta vẫn cố chống chế.

Tề Nghiêm lần này thế nhưng không tranh luận với ta, chỉ bỉnh tĩnh nhìn ta, đột nhiên ngón tay thon dài lướt nhẹ qua mặt ta: “Kỳ thật….. bộ dạng lúc ngủ của ngươi rất đáng yêu, còn cắn ngón tay, chảy nước miếng.”

Người này quan điểm thẩm mỹ tuyệt đối có vấn đề, một người cắn ngón tay, chảy nước miếng là lại khen đáng yêu? Ta chỉ có thể trực tiếp liên tưởng đến một một đứa ngốc ==|||, hơn nữa ta là đẹp trai!!! Không phải đáng yêu!!!

“Tiểu ngu ngốc, lại muốn gạt ta.” Tề Nghiêm đột nhiên xưng hô thân mật như thế cùng với ôn nhu trong mắt hắn làm cho ta thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình làm cho nghẹn chết, sau khi xác định trong phòng ngoài ta và hắn không còn ai khác, ta cuối cùng mới dám tin tưởng “Tiểu ngu ngốc” này chính là kêu ta.

Tuy rằng ta rất muốn hỏi một chút lý do vì sao hắn lại gọi ta như vậy, nhưng mà ta mở miệng vài lần, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không phát ra tiếng, dưới cái nhìn đột nhiên trở nên chăm chú ôn nhu của Tề Nghiêm, một loại cảm giác khác thường chạy tán loạn khắp toàn thân, nơi bị hắn chạm vào cũng trở nên nóng đến dọa người. Tổng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, sẽ phát sinh chuyện gì đó không bình thường.

Ta cố gắng dời tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào hai mắt hắn: “Ngươi làm sao vậy?”

Cảm thấy xúc cảm trên mặt biến mất, ta mới dám quay mặt lại, vừa lúc nhìn thấy trên mặt hắn lướt qua một tia không buông tha, hắn nhìn ta, không trả lời vấn đề của ta, lại đột nhiên vô cùng nghiêm túc hỏi ta: “Nếu ngươi yêu một người không nên yêu, ngươi sẽ làm như thế nào?”

Cái gì gọi là người không nên yêu? Trong đầu ta thật sự là không có khái niệm này. Bất quá, ta nghĩ cũng không nghĩ nhiều liền trả lời: “Yêu thì cũng yêu rồi, liền cứ tiếp tục yêu đi a. Hơn nữa phàm là yêu thương, khẳng định có lý do hắn đáng giá được yêu, nào có cái gì không nên yêu chứ.”

“Mặc kệ ánh mắt của người khác?”

“Tình yêu là chuyện của hai người, có quan hệ gì đến người khác chứ, đầu lưỡi mọc ở trên người bọn họ, bọn họ thích nói thì nói a, dù sao nói cũng không chết ai được.” Ta thật ra không quan tâm người khác nói gì, bằng không nhiều người nói “Hàn gia tiểu thiếu gia hết ăn lại nằm, cái gì cũng không biết làm” như vậy, ta không phải đã sớm bị tức chết? Hừ, nói đi, nói đi, nói đến khi đầu lưỡi các ngươi đều nát hết ra các người sẽ không nói nữa.

“Ta suy nghĩ cả một buổi tối, cũng cho ra kết quả giống ngươi.” Tề Nghiêm tựa hồ là thở dài nhẹ nhõm một hơi, biểu tình nghiêm túc được cởi bỏ, trở nên có chút vui vẻ.

Suy nghĩ một buổi tối? Tề thiếu gia hắn yêu phải một người không nên yêu? Còn đáng giá để hắn phải trầm tư siuy nghĩ như thế a, hừ, dù sao chuyện cũng không liên quan đến ta.

“Đúng rồi, ngươi có thể giúp ta liên hệ với người nhà hay không, ta muốn về nhà.” Mặc kệ hắn đang phiền muộn chuyện gì, ta phải thừa dịp hiện tại trên người mang thương tích – cơ hội tốt để quay về nhà, lão mẹ nhìn thấy tình huống ta chỉ còn lại nửa cái mạng, có lẽ sẽ thủ hạ lưu tình, buông tha ta cũng không chừng.

“Ngươi muốn về nhà???”

Di? Là ảo giác của ta sao? Cảm giác như trong phòng đột nhiên lạnh xuống.

“Vậy ngươi không cần vụ làm ăn kia nữa?”

“Mặc kệ, cho đến bây giờ ta còn không biết là vụ làm ăn gì nữa,” >_<

“Vậy nếu ta đáp ứng cho ngươi thì sao?”

Di? Tề Nghiêm bị chập mạch hả? Đột nhiên nói ra lời nói có tính người như vậy.

“Nếu người đáp ứng, ta đây hẳn là càng phải chạy nhanh về nhà nói cho mẹ ta biết tin tốt này.” Chiến thắng trở về nhà, nở mày nở mặt, anh hùng a, ha ha ha ha ha.

“Không được!!!” mộng đẹp bị hai chữ chém định chặt sắt của Tề Nghiêm cắt ngang

“Vì sao?” Không cho cũng phải có lý do chứ. Ngươi dám nói không có lý do gì, ta liền nhào đến cắn đứt đầu ngươi!!!

Hắn không để ý tới vấn đề của ta, từ trong ngực lấy ra một thứ gì đó: “Này, ngươi nói đây là ngọc bội của ngươi?”

Ta nhìn kỹ, hàng thật giá thật, không thể giả được, chính là vật mà đêm qua hắn cướp của ta: “Đương nhiên là của ta, chứ chẳng lẽ là của ngươi?”

Ánh mắt quỷ dị của hắn nhìn ta bắn ra vài tia tức giận, chẳng lẽ ngọc bội tùy thân của ta có vấn đề gì sao? Vậy không phải đi đời!!! Ta định thần, cây ngay không sợ chết đứng trừng mắt lại hắn: “Mau trả lại cho ta!”

Khóe miệng Tề Nghiêm nhếch lên, đem ngọc bội đưa cho ta, ta nhanh chóng nhận lấy, sợ hắn lại đột nhiên đổi ý không đưa ta nữa. Lại nghe Tề Nghiêm chậm rãi nói: “Khối ngọc bội này ở góc dưới bên trái có mấy chữ nhỏ ‘tặng con gái Tích Tích’, chữ vô cùng nhỏ, không chú ý căn bản sẽ không phát hiện được, Tích Tích là tên người mẹ đã khuất của ta, nói cách khác, khối ngọc bội này là của ngoại công để lại cho mẫu thân ta.”

“A?” Ta nghe mà sửng sốt, “Có ý gì?” Ta vội vàng trừng lớn hai mắt, quả nhiên nhìn thấy có mấy chữ nhỏ xíu như con muỗi, trước đây không nhìn kỹ, cho tới bây giờ cũng chưa từng chú ý qua.

“Ý là khối ngọc bội này kỳ thật là của Tề gia chúng ta.” Tề nghiêm vẫn không chút hoang mang nói hết câu.

“Như thế nào có thể? Đây rõ ràng là ngọc bội tùy thân của ta a. Nhất định là ngươi tối qua hoán đổi ngọc bội của ta.” Đầu óc ta một mảnh hỗn loạn, đồ của ta như thế nào đột nhiên lại biến thành của Tề Nghiêm?

“12 năm trước, phụ thân ta tái giá, lúc ấy chắc là ngươi theo người nhà đến chúc mừng, khối ngọc này chính là khi đó ta tặng cho ngươi.”

Khối ngọc bội kia quả thật hình như là ở thời điểm đó mơ hồ xuất hiện ở trên tay ta, chẳng lẽ hắn nói là sự thật?

“Trước khi mẫu thân ta lâm chung đã đưa lại cho ta, để sau này ta giao cho con dâu tương lai của nàng. Hơn nữa 12 năm trước chúng ta đã định hôn ước rồi” Giọng nói của Tề Nghiêm rất ôn hòa, nhưng mà nội dung nói ra lại thiếu chút nữa hù chết ta.

“A?” ta chỉ có thể ngơ ngác lặp đi lặp lại một âm tiết.

“Nói cách khác, Tiểu Bạch, ngươi chính là tân nương của ta.” Tề Nghiêm rốt cục nói xong câu cuối cùng.

Mà ta lúc này, đã bị kinh chấn tại trận, hoàn toàn không nói được lời nào.