Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 218: Gặp gỡ thập vương gia



Kể từ khi nhận được đáp ứng hợp tác, vợ chồng thái tử dường như yên tâm hơn trước rất nhiều. Cách ngày lại đưa đến bên này không ít lăng la tơ lụa, đồ chơi tinh xảo nhỏ cùng với thuốc bổ an thần này nọ. 

Suy nghĩa kỹ một chút, bọn họ cũng đã vì đôi vợ chồng kia vào sanh ra tử, thu chút phí cũng là chuyện đương nhiên. Cho nên, Hạ Mộng cùng Hoàng Phủ Nam Ninh không chút do dự toàn bộ nhận lấy. 

Sau này mọi việc tựa hồ có chút quá mức bình an. 

Mấy ngày sau trận đại loạn lần đó, Tàng Vu Quốc hoàng đế tựa hồ sinh lòng kiên kỵ với bọn họ, cũng không dám tùy tiện gọi bọn họ vào cung. Còn sai người đưa nhiều lễ vật đến, nói là mấy ngày trước đã khiến bọn họ kinh hách, hi vọng bọn họ an tâm tịnh dưỡng tại gia, không cần lo lắng những chuyện khác, tất cả hắn đều sẽ an bài lo liệu. 

Hoàng Phủ Nam Ninh cùng Hạ Mộng dĩ nhiên rất vui, liền ngày ngày phóng túng tại dịch quán. Cánh tay của Hạ Mộng cũng dần dần tốt hơn, chỉ còn lại vết sẹo màu hồng. Nếu rãnh rỗi, nàng sẽ dạy Nam Vân công chúa sử dụng roi. 

Nhưng dù sao, ở cổ đại vẫn thiếu hụt trò giải trí, lại ở trên đất người khác, bọn họ cũng không thể làm bậy như khi còn ở Phượng Tường Vương triều. Đếm tới đếm lui, chuyện có thể làm hằng ngày đều nằm trên đầu ngón tay. Cho nên giữa trưa vài ngày sau, Hạ Mộng rốt cuộc hạ quyết định – nàng không muốn sống uổng tuổi xuân như vậy nữa. 

“Vân nhi, chúng ta đi ra ngoài chơi!” 

Vỗ bàn đứng lên, Hạ Mộng hào hứng đề nghị. 

Nam Vân công chúa lập tức kích động đứng lên theo, “Thật không? Thật không?” 

Hạ Mộng gật đầu, “Thật! Ngày ngày ngồi ở đây ngẩn người, ngay cả con bướm cọng cỏ còn tự do hơn chúng ta nữa. Cuộc sống này thật khó chịu, chúng ta ra ngoài đi dạo, thả lòng tâm tình nào!” 

“Vâng, chúng ta đi đi! Nam Vân công chúa gật đầu lia lịa, nhưng lại lập tức nhíu mày, “Nhưng mà… Tứ ca sẽ đồng ý sao?” 

“Quyết định của ta, hắn sẽ phản đối sao?” Hạ Mộng nở nụ cười lạnh. 

“Oa, tứ tẩu, tẩu thật uy vũ.” Nghe nàng nói thế, đôi mắt Nam Vân công chúa lập tức mở to, không ngừng giơ lên ngón tay cái. 

Hạ Mộng nhẹ nhàng cười một tiếng. Dĩ nhiên, không nhìn một chút tình cảm giữa nàng với Hoàng Phủ Nam Ninh sâu nặng cỡ nào sao! 

Liền kéo tay Nam Vân công chúa, “Đi thôi, chúng ta đi nói với tứ ca muội một tiếng rồi ra ngoài!” 

“Di, chỉ có hai chúng ta sao?” Nam Vân công chúa sửng sốt vội hỏi. 

“Dĩ nhiên! Hai nữ nhi mà cùng đi dạo cao hứng biết bao! Có nam nhân đi theo chỉ vướng tay vướng chân. Phiền tới chết!” 

“Ách… Tứ tẩu, nếu tứ ca mà nghe tẩu nói thế, hẳn sẽ rất tức giận đó.” Nháy mắt mấy cái, Nam Vân công chúa nhỏ giọng nói. 

“Chúng ta không để cho hắn nghe là được rồi.” Hạ Mộng cười cười, lôi nàng đi. 

Nhưng không như Nam Vân công chúa dự đoán, khi Hạ Mộng nói muốn ra ngoài, Hoàng Phủ Nam Ninh nhất quyết cự tuyệt. 

“Không được! Hai người các người nếu đi ra ngoài lỡ gặp phải kẻ xấu thì làm sao? Nơi này không phải là Phượng Tường Vương triều, không có ta bên người, ai bảo vệ hai người.” 

Thật ra thì hắn sợ các nàng gặp người giống tên tiểu vương gia lần trước, chẳng phải sao? 

Khóe miệng khẽ cười, Hạ Mộng nhỏ giọng nói, “Nhưng mà chúng ta ở trong nhà hoài rất buồn chán. Huống chi, nếu Vương gia rút ra được thời gian để đi dạo phố cùng chúng ta, nghe hai chúng ta líu ríu, ngài chịu đi sao?” 

Nghe nói thế, sắc mặt Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức trầm xuống. 

Nàng nói không sai. Lần trước bồi nàng đi dạo là lúc tâm tình của hắn tốt, hoặc có thể do nhìn thấy Hạ Mộng cao hứng nên hắn nhịn. Thật ra thì tới gần cuối, hắn đã sớm không nhịn được nữa, Hạ Mộng nhìn thấy vẻ không kiên nhẫn trên mặt hắn mới chủ động nói nên về sớm. Kinh nghiệm như thế một lần là đủ rồi, nếu thêm lần nữa thì… Hắn muốn trốn thật mau còn không kịp! Huống chi, lần này là hai người họ đi với nhau. Phải biết rằng từ nhỏ hắn đã sợ muội tử của mình líu ríu bên tai, ở chung với nàng trong vòng một chung trà đã là cực hạn của hắn. Nếu kéo dài hơn hắn cũng phải chạy. Đây cũng chính là lý do vì sao hắn lại có thể ngoan tâm đem Hạ Mộng giao cho Nam Vân công chúa, để cho nàng thay thế mình đối phó với muội tử. 

“Cho nên, Vương gia à, ngài để cho chúng ta đi đi! Cùng lắm thì ngài phái mấy thị vệ cải trang thành gia đinh đi theo chúng ta là được. Một khi có gì bất trắc, bọn họ có thể kịp thời ra mặt giúp chúng ta. Nếu không thì cũng có người chạy nhanh về báo tin để ngài nhanh chóng tới cứu chúng ta, có được không?” Biết lời kia đã nói trúng tim đen của hắn, Hạ Mộng liền vội vàng nói tiếp. 

Đây cũng có thể xem là một biện pháp tốt. 

“Nhưng mà…” Hoàng Phủ Nam Ninh chau mày. Hắn vẫn cảm thấy các nàng không đi ra ngoài là an toàn hơn. 

“Vương gia!” Nhìn dáng dấp đã biết là lão nhân gia đang dao động, nhưng vẫn còn mấy phần do dự, Hạ Mộng chủ động tiến lên, hai tay ôm cánh tay hắn, ra sức làm nũng, “Ngài cho chúng ta đi đi! Ngài cũng không nhìn lại đi, chúng ta buồn bực trong nhà cũng đã báo lâu rồi chứ. Ngài là đại nam nhân, có thể cùng sứ giả các nước khác ra ngoài dạo, còn chúng ta thì sao? Nếu còn phải giam mình trong này thêm nữa, chúng ta chắc buồn bực mà chết mất. Chúng ta hứa sẽ không gặp bất trắc gì mà, có được hay không? Có được hay không vậy.” 

Di ~ 

Khẩu khí ngọt như vậy, chính mình còn cảm thấy muốn ói. Nhưng vì đạt được mục đích, nàng không thể không làm thế. 

Hoàn hảo là trong này chỉ có Nam Vân công chúa chứ không có ai khác. Nếu không nàng không biết lấy mặt mình cất đi chỗ nào nữa. 

Bất quá… 

Nhìn vẻ mặt tiểu nha đầu đã trở nên ngốc trệ, nàng chỉ có thể cười khổ, lại đem thân thể mềm mại hướng lên người hắn cọ cọ. 

Bị nàng quấn lấy như vậy lại khiến lòng hắn thư thản. Nhưng trước giờ chưa bao giờ có ai dám làm vậy với hắn, trong khoảng thời gian ngắn Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn có chút khó chịu. Vội vàng cầm lấy tay Hạ Mộng, hắn bất đắc dị nói, “Được rồi Tiểu bạch thỏ, nàng buông ta ra trước đi.” 

Buông ra mới là lạ. 

Nói giỡn sao, nàng vất vả lắm mới có dũng khí bò lên người hắn, còn lôi hết công phu làm nũng của kiếp trước ra dùng, hắn còn chưa gật đầu, chẳng lẽ nàng phí sức sao? Vô luận thế nào cũng phải dây dưa tới khi hắn gật đầu mới thôi. 

“Vương gia, ngài đáp ứng đi, đáp ứng đi. Hai người chúng ta có thể gây chuyện gì chứ? Chỉ đi dạo bên ngoài một chút, một hai canh giờ là về rồi. Còn không mệt cũng quay về nghỉ. Ngài để cho chúng ta ra ngoài dạo phố đi mà.” 

Một bên dùng lời ngon tiếng ngọt, một bên lắc lắc cánh tay của hắn, nhất định phải khiến hắn đầu váng mắt hoa mới thôi. 

Vù vù, như vầy là sao chứ? 

Lắc cả nửa ngày, cánh tay của nàng cũng bủn rủn vô lực rồi, xú nam nhân này sao còn không chịu dao động chứ? Nàng cũng đã lôi hết tuyệt chiêu ra rồi. Lão đại nhà nàng cũng nên nể mặt nàng mà đầu hàng đi chứ. 

“Được rồi. Được rồi.” 

Trong lòng nàng vẫn đang tiếp tục oán hận thì Hoàng Phủ Nam Ninh bất ngờ giơ cờ trắng đầu hàng. 

Kế hoạch thành công! 

Hạ Mộng trong lòng mừng rỡ, vội vàng buông tay ra, từ trên người hắn nhảy xuống, nhưng chỉ ở bên cạnh không dám rời xa, nằm úp sấp xuống trên đầu gối hắn, nàng cười duyên nói, “Vương gia, ngài là người tốt nhất, là người hiểu ta nhất mà!” 

Rót mật vào tai, rót mật vào tai! Thừa dịp hắn dao động phải vội vàng rót mật vào tai. Chỉ cần là người ai cũng sẽ thích nghe lời nịnh nọt, hơn nữa lời này nói ra trong lúc thân cận càng phát huy hiệu quả. 

Quả nhiên, Hoàng Phủ Nam Ninh đang choáng váng nghe lời tán dương của nàng tâm trạng càng trở nên lâng lâng. 

Bất quá hắn cũng chưa hoàn toàn đánh mất lý trí. Bàn tay đặt lên gò má nàng khẽ niết một cái, Hoàng Phủ Nam Ninh nở nụ cười nhạt, “Tốt lắm, tốt lắm. Nếu ta đã đáp ứng, các người cứ yên tâm mà đi đi. Bất quá tối đa là hai canh giờ. Nếu như qua thời gian mà hai người còn chưa trở lại, ta sẽ tự mình ra cửa bắt các người về.” 

“Đã biết!” 

Hạ Mộng liền vội vàng gật đầu, “Vương gia, ngài thật tốt! Một lát trở lại, ta nhất định sẽ hảo hảo cám ơn ngài!” 

Bỏ lại câu nói đó, Hạ Mộng xoay người nắm tay Nam Vân công chúa bỏ chạy. 

Nàng hành động mau lẹ như sợ hắn hối hận. Hoàng Phủ Nam Ninh không khỏi lắc đầu. 

“Đợi đã.” 

Nhưng mà cho dù bọn họ muốn thế nào thì hắn vẫn chưa nói xong đâu! 

“Vương gia?” Hạ Mộng bất đắc dĩ dừng bước. 

Hoàng Phủ Nam Ninh không nhìn nàng mà liếc mắt nhìn muội tử của mình. “Vân nhi, ta đem tứ tẩu giao cho muội, muội hãy bảo vệ nàng cho tốt vào. Một khi ta nghe được muội để cho nàng bị khi dễ, xem xem ta như thế nào thu thập muội.” 

Ai có thể khi dễ tẩu ấy chứ! Nghe hắn nói thế, Nam Vân công chúa theo bản năng định đáp trả. 

Tứ tẩu là ai chứ, bản lĩnh của tẩu ấy có bao nhiêu lợi hại, bọn họ đều đã sớm biết, ai dám địch lại tẩu ấy chứ. Một khi gặp tình huống gì, có khi Hạ Mộng còn phải bảo vệ cho nàng ấy chứ, nàng làm gì mà có năng lực bảo vệ Tứ tẩu? 

Trong lòng rất muốn nói vậy. Bất quá, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng Phủ Nam Ninh, Nam Vân công chúa vẫn khéo léo gật đầu, “Vâng, muội đã biết.” 

“Ai nha, Vương gia, ngài hù dọa Vân nhi làm chi chứ? Chúng ta chỉ là đi ra ngoài một chút thôi, không có chuyện gì đâu!” Vội vàng nắm chặt tay Nam Vân công chúa, Hạ Mộng ôn nhu cười một tiếng, “Vân nhi, chúng ta đi thôi.” 

Cả hai người trước mặt hắn bước đi càng lúc càng xa. Làm sao bây giờ? 

Mắt thấy bóng dáng Hạ Mộng biến mất trước mặt, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên phát hiện, mình trúng độc của Tiểu bạch thỏ càng ngày càng nặng rồi. Tựa hồ chỉ cần là yêu cầu của nàng, hắn không thể nào cự tuyệt được. 

Đây không phải là dấu hiệu tốt. Nhưng là, hồi tưởng lại những gì Hạ Mộng đã làm với mình lúc nãy, khóe miệng hắn không thể nào ngừng nhếch lên được, trong lòng bắt đầu chờ mong chuyện như thế có thể xảy ra lần nữa. 

==Ta là đường ranh giới Tiểu bạch thỏ dẫn theo em chồng đi dạo== 

“Tứ tẩu, tẩu thật lợi hại nha! Ta lần đầu tiên thấy tứ ca bị quay cho chóng mặt như thế đấy!” 

Một đôi tẩu muội vừa rồi khỏi Hoàng Phủ Nam Ninh liền có mấy tên thị vệ đi theo ra đường lớn. 

Còn chưa tới nơi phồn hoa nhất, xung quanh cũng không có gì để thưởng thức, Nam Vân công chúa liền nắm chặt tay Hạ Mộng, vẻ mặt nàng hưng phấn gọi khẽ. 

Khóe miệng Hạ Mộng khẽ nhếch. 

Đó là tự nhiên, cũng không nhìn một chút nàng chính là dùng hết các chiêu số chính là để hắn nhanh chóng đáp ứng thỉnh cầu nha! 

“Bất quá, tẩu tử à, khi nãy tẩu làm như vậy…” Trên mặt Nam Vân công chúa xuất hiện chút ý cười nhạo đầy vui vẻ, “Thật sự rất nhu mì đó. Ta ở bên cạnh nghe thôi mà thiếu chút nữa cũng mềm nhũn tay chân chứ đừng nói tới tứ ca! Sau này tẩu mà có yêu cầu gì, cứ làm như thế, nhất định tứ ca sẽ không cự tuyệt đâu!” 

“Muội đó, nha đầu ngốc!” Nghe nàng nói thế, Hạ Mộng không nhịn được búng nhẹ trán nàng, “Muội cho rằng loại công phu này có thể dùng hằng ngày sao? Đây là tuyệt chiêu, trừ phi cần thiết nếu không không thể lấy ra dùng. Tuyệt chiêu muốn hiệu nghiệm cần phải dùng đúng lúc, có biết không hả?” 

“Nga.” Nam Vân công chúa cái hiểu cái không gật gật đầu, lập tức mắt lại sáng lên, “Tứ tẩu, công phu của tẩu là học ở đâu thế? Có thể dạy ta không?” 

“Này mà phải học sao? Mỗi người con gái trời sanh chẳng phải đều biết làm nũng sao?” Khóe miệng cười cười, Hạ Mộng lơ đễnh nói. 

“Biết, biết. Nhưng mà, sử dụng thuần thục, khiến cho người ta không có biện pháp cự tuyệt như tẩu vậy, ta thật lần đầu mới thấy đó. Cho nên tứ tẩu à, tẩu dạy ta đi.” 

“Thế nào, dạy cho muội để muội về đối phó với Như Phong ca ca của muội à?” Hạ Mộng cười cười giễu cợt nàng. 

Nghe nàng nói thế, Nam Vân công chúa chợt thu hồi khuôn mặt tươi cười. “Ta vì sao muốn đối phó hắn chứ? Đã nhiều năm mà hắn cũng vẫn vậy. Ta bỏ ra nhiều tâm tư vậy mà hắn hoàn toàn không nhìn thấy, hắn cũng đã nói chỉ xem ta là công chúa, ta bây giờ cũng đã muốn chết tâm rồi. Huống chi tứ tẩu nói cũng rất đúng, ta đường đường là công chúa con hoàng hậu, xuất thân cao quý, tướng mạo xinh đẹp, trước kia ngu ngốc mới một lòng muốn gả cho hắn. Hiện tại ta thấy rất rõ rồi, hắn bất quả chi là một nam nhân giả thanh cao, hơn nữa chưa chắc hắn thích nữ nhân, vậy vì sao ta phải đem cuộc đời mình ra mạo hiểm chứ? Thiên hạ nhiều nam nhân đẹp trai tài giỏi như vậy, ta không tin sẽ không có ai thật lòng đợi ta!” 

“Nói đúng lắm!” Gương mặt Hạ Mộng liền xuất hiện nụ cười thoải mái, Sờ sờ đầu nàng, Hạ Mộng ôn nhu nói, “Muội biết vậy là tốt lắm.” 

“Ừ, ngày ngày nhìn tẩu cùng tứ ca nhu tình mật ý, ta đã quyết tâm phải tìm được người mà không chỉ ta thích hắn, hắn cũng phải thích ta. Cứ như vậy, ta có thể giống như tứ tẩu vậy, ngày ngày đều vui vẻ, càng ngày càng đẹp hơn!” Gật gật đầu, ánh mắt Nam Vân công chúa lại bắt đầu tỏa sáng. 

Ách… Nàng càng ngày càng đẹp hơn sao? 

Nghe được câu cuối, Hạ Mộng có chúy sửng sốt, trong lòng bỗng nổi lên chút vui sướng. 

Hạ Mộng liền cúi đầu, niết nhẹ hai má Nam Vân công chúa, “Ha ha, muội đã có lòng, vậy biện pháp làm nũng không cần kiếm ta để học. Chờ đến khi muội tìm được người tâm đầu ý hợp, tự nhiên muội sẽ biết cách.” 

“Có thật không?” Nam Vân công chúa vội hỏi. 

Hạ Mộng gật đầu. 

“Thật tốt!” Tiểu nha đầu không kiềm chế được vui sướng. 

Ai, thật đúng là cô bé đơn thuần mà. Tất cả hỉ nộ ái ố đều viết trên mặt cả. 

Hạ Mộng cười cười, dắt nàng đi đến phía trước, rất nhanh liền tới một quán rượu quen thuộc. 

“Nơi này là lần trước tứ ca muội dẫn ta đến. Mai hương tửu ở đây cũng không tệ, rất thơm. Muội vào nếm thử với ta đi nào.” Lôi kéo Nam Vân công chúa đi vào, Hạ Mộng ôn nhu nói. 

“Hảo!” Đem toàn bộ tín nhiệm giao phó cho Hạ Mộng, Nam Vân công chúa giòn giả đáp ứng. 

Bất quá, hai người vừa bước vào, liền nhận thấy xung quanh các nàng có chút khác thường. 

“Tứ tẩu, bọn họ hình như đang nhìn chằm chằm vào chúng ta!” Nam Vân công chúa vội vàng trốn sau lưng Hạ Mộng, nhỏ giọng nói. 

Hạ Mộng vỗ vỗ tay nàng, “Không sao đâu, ở đây toàn là nam nhân, nhìn thấy nữ nhi như chúng ta, dĩ nhiên sẽ bất ngờ, huống chi là còn thấy một tiểu mỹ nhân đây nữa chứ!” 

“Tứ tẩu.” 

Nghe ra trong lời nói của nàng có vài phần giễu cợt, Nam Vân công chúa dẫm chân một cái, vô lực gọi khẽ. 

Hạ Mộng không nhịn được cười, liền lôi kéo Nam Vân công chúa đến bàn lần trước nàng và Hoàng Phủ Nam Ninh ngồi. Mấy tên thị vệ đi theo họ cũng vội vàng theo sau, ngồi xuống bàn cạnh bên. 

“Vị này… Vị này phu nhân...” 

Rất nhanh điếm tiểu nhị liền tiến tới, nhưng không có nhiệt tình như lúc trước, ngược lại tần sắc có chút cẩn thận. 

“Ừ?” Hạ Mộng quay đầu lại ôn nhu trả lời, “Tiểu nhị ca, các ngươi nơi này có món gì ngon mang lên đây cho chúng ta đi! Tỷ muội chúng ta vừa đến, nghe nói nơi này rất tốt nên muốn tới đây nếm thử.” 

“Không thể nào.” Nghe vậy, trên mặt điếm tiểu nhị liền xuất hiện chút nghi ngờ, cặp mắt bất giác nhìn kỹ Hạ Mộng mấy lần. 

“Nhìn cái gì vậy hả? Tẩu tẩu của ta là để cho ngươi nhìn sao?” Nét mặt Nam Vân công chúa lập tức trầm xuống, giang tay đưa Hạ Mộng hộ ra lưng mình. 

A, tiểu nha đầu tính khí thật lớn nha! 

Điểm tiểu nhị rõ ràng bị giật mình, vội vàng cuối đầu khom lưng, “Dạ dạ dạ, tiểu nhân biết sai rồi. Nhị vị muốn dùng rượu ngon và thức ăn ngon phải không? Tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị.” 

Nói xong liền xoay người rời đi. Bất quá, khi hắn vừa quay lưng đi, còn nghe thấy hắn lầm bầm lầu bầu một câu, “Chắc có lẽ nhìn nhầm.” 

Ha ha, Hạ Mộng không nhịn được cười một tiếng. 

Này phải cảm ơn dung mạo tương đối bình thường của nàng. Nếu không đổi lại lần trước là Nam Vân công chúa xinh đẹp đến đây cùng Hoàng Phủ Nam Ninh, điếm tiểu nhị và chưởng quỹ kia nhất định sẽ nhớ rất rõ, làm sao giống như hôm nay, liên tục do dự không xác định chứ.” 

Bất quá như vậy cũng tốt. Nếu bọn không nhớ rõ, mà khách nhân hôm nay cũng không phải những người lần trước, nàng cứ vui vẻ giả ngu, không cần để ý tới tiền ăn quỵt lần trước cùng với tiền bồi thường bàn ghế. 

“Tứ tẩu, vì sao khi nãy hắn cứ nhìn tẩu chằm chằm thế? Còn lầm bầm lầu bầu gì đó --- các người từng gặp sao?” Đuổi điếm tiểu nhị đi, Nam Vân công chúa vội vàng quay đầu lại hỏi. 

Hạ Mộng cười yếu ớt, “Còn không phải tại nơi này đều là nam nhân, khó có nữ nhân xuất hiện, bọn họ dĩ nhiên ngạc nhiên. Mà ta coi như là đến đây lần thứ hai, lần này không có ca ca muội đi cùng, hắn tất nhiên cảm thấy kỳ quái.” 

“Nga.” Không biết có nghe ra được ý sâu xa trong lời nói của nàng không nhưng Nam Vân công chúa vẫn ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi nữa. 

Rất nhanh, điếm tiểu nhị liền đem lên vài món điểm tâm cùng một bầu rượu ngon. Lúc gần đi, hắn lại không nhịn được nhìn chằm chằm Hạ Mộng, bất quá vẫn thấy mờ mịt. 

Hạ Mộng giả vờ không biết, tự tay rót ly rượu cho Nam Vân công chúa. “Rượu này có tên là Mai Hương tửu, uống vào rất ngon, muội nếm thử đi.” 

“Vâng.” Nam Vân công chúa vội vàng bưng chén lên uống một hơi cạn sạch. “Ngon quá!” Liền đưa ly về phái Hạ Mộng, “Tứ tẩu, ta còn muốn uống!” 

“Nha đầu này!” Thấy nàng ấy như thế, Hạ Mộng không nhịn được cười một tiếng, điểm điểm trán nàng, “Không nhìn thấy chung quanh đều là nam nhân sao? Hơn nữa nhìn bộ dáng bọn họ, đều là những công tử hào hoa phong nhã, xuất thân không kém. Từ khi muội bước vào đã nhìn muội chằm chằm! Muội ngoan ngoãn ôn nhu động lòng người một chút, không chừng trong này sẽ có phu quân tương lai của muội đó!” 

“Tứ tẩu, tẩu lại giễu cợt ta!” Nghe vậy, mặt Nam Vân công chúa có chút đỏ, không nhịn được nhìn ngó chung quanh một chút. 

Quả nhiên liền phát hiện có rất nhiều người nhìn về phía bên này, mặt của nàng càng đỏ hơn, tay chân có chút luống cuống. 

Ha ha, quả nhiên vẫn là một cái thanh xuân thiếu nữ. Hạ Mộng mỉm cười, rớt thêm rượu vào chén nàng, “Uống đi.” 

Nhẹ nhàng uống rượu, nhẹ nhàng ăn, hai người thỉnh thoảng nói với nhau vài câu, không khí chưng quanh cũng yên lặng, chắc sẽ không xuất hiện trạng huống giống ngày hôm đó đâu. Trong lòng Hạ Mộng âm thầm nghĩ. 

Nhưng mà vừa nghĩ tới đó, liền nghe có tiếng tiếng bước chân truyền vào trong tai. 

"Ai nha, Thập Vương gia!" 

Lập tức trước mặt liền có trận cuồng phong thổi qua, điểm tiểu nhị một giây trước vẫn còn lui ở phía phòng bếp nháy mắt đã ở trước cửa quán rượu, người cũng cung kính cúi chín mươi độ, gương mặt hết sức lấy lòng. 

Sau lưng hắn, chưởng quỹ cũng hấp tấp chạy ra, quỳ gối hành lễ, “Thảo dân tham kiếm Thập Vương gia.” 

Nhưng khách nhân khác dĩ nhiên không cần phải nói, rối rít đứng lên hành lễ. 

Chỉ có Hạ Mộng cùng Nam Vân công chúa vẫn ngồi yên như cũ, hai người còn không có hứng thú quay đầu lại xem nữa là. 

Sau đó, liền nghe giọng nam trong trẻo truyền tới, “Tất cả đứng lên đi!” 

"Tạ vương gia!" 

Mọi người vội vàng đứng dậy, nhưng chỉ có biểu hiện của điếm tiểu nhị và chưởng quỹ là vô cùng kích động. 

“Vương gia, mời ngài vào trong! Tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị chỗ tốt cho ngài!” 

“Không cần. Vương gia nhà ta xưa nay yêu thích thanh tịnh.” Ngay lập tức có người lên tiếng. Nghe khẩu khí dương dương tự đắc của tên này, nhất định là một nô tài được sủng ái. 

“Dạ dạ dạ, tiểu nhân đã biết, tiểu nhân sẽ lập tức mời các vị khách nhân rời đi để Vương gia được thanh tĩnh ạ.” 

Chưởng quỹ không ngừng lớn tiếng nói, sau đó quay đầu lại, “Chư vị, thật sự xin lỗi, hôm nay Thập Vương gia đại giá quang lâm, tiểu điếm cần được thanh tĩnh. Xin mời chư vị rời đi tránh ngại tầm mắt Vương gia. Về phần tiền rượu và thức ăn hôm nay, điếm tửu miễn phí.”

Vừa nghe hắn nói xong, các khách nhân khác không nói hai lời liền uống thêm ngụm rượu rồi đứng dậy rời đi. 

“Tứ tẩu, chúng ta cũng phải đi sao?” Nghe thấy chưởng quỹ nói thế, gương mặt Nam Vân công chúa liền xụ xuống, “Rượu này ta uống còn chưa đã mà!” 

Hạ Mộng khẽ cười. 

“Khá lắm Thập Vương gia! Thật khoe khoang! Hoàng tộc Tàng Vu Quốc thật là hào phóng.” 

“Ngươi nói cái gì?” 

Đây chính là nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm mà. Nguyên tưởng rằng thanh âm của mình đã đủ nhỏ, nhưng không ngờ bên kia người ta lại nuôi nô tài thính tai. Lời của Hạ Mộng vừa dứt, lập tức có người nổi giận đùng đùng tiến tới. 

“Ta nói cái gì thì làm sao?” Nháy mắt vài cái, Hạ Mộng nhẹ nhàng cười một tiếng. 

“Phải đó! Chúng ta nói chuyện ngươi quản được sao?” Nếu thân phận của chủ tử đối phương cùng mình không sai biết, tên nô tài này nàng có thể dẫm ở dưới bàn chân. Nam Vân công chúa cũng không có quá nhiều kiêng kị, trực giác liền cản trước người Hạ Mộng – nàng cũng không quên cảnh cáo hung tợn của Hoàng Phủ Nam Ninh trước khi đi đó. 

"Ngươi!" 

Vừa thấy nàng hành xử không như mình dự đoán, người xông lại lập tức bị chấn động. 

Một màn như thế tự nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của Thập Vương gia. 

"Chuyện gì xảy ra?" 

Cất bước đi vào, hắn khẽ nhíu mày, giọng mang chút mất hứng. 

“Vương gia!” Người này vội vàng quay đầu lại bẩm báo. “Thuộc hạ vừa nghe những người này nói lời bất kính với Vương gia, cho nên đến đây chất vấn một tiếng.” 

“Nga?” Thập Vương gia bước tới trước mấy bước, lộ ra khuôn mặt của hắn. 

Ừ, đây là một nam nhân trẻ tuổi, tuổi cùng Hoàng Phủ Nam Ninh không sai biệt lắm. Ngũ quan ôn hòa, nhìn riêng rẻ thì không có gì đặc sắc, nhưng nếu gộp chung lại thì hết sức xuất sắc, hợp với khí độ ôn văn của hắn, đủ khiến người ta quên mất tranh luận. Hắn cũng mặc một thân hoa phục, chẳng qua vật liệu mặc dù thượng thừa, ống tay áo và vát áo thêu chút tú văn, cố ý khiêm tốn nhưng cũng vô thanh vô tức tỏ rõ đây là người có tiền. Toàn thân ăn mặc sạch sẽ, chỉnh tề, sảng khoái, khiến người ta cảm thấy thoải mái. 

Người này cùng người mà bọn họ gặp mấy ngài trước thật không giống nhau. 

Khóe miệng khẽ nhếch, Hạ Mộng trong lòng nghĩ thế. 

Trong lúc nàng quan sát đối phương, đối phương cũng đang quan sát nàng. Vốn còn không có gì, nhưng khi nhìn thấy trên mặt nàng đột nhiên nở nụ cười nhạt, sắc mặt Thập Vương gia lập tức trầm xuống. “Ngươi cười cái gì?” 

Hạ Mộng vội vàng đứng lên cười nói, “Không có gì. Chẳng qua thiếp thân chưa bao giờ nghĩ rằng Thập Vương gia là con người phong thần tuấn lãng, ôn nhu văn nhã, Hôm nay gặp mặt, bất giác có chút ngây người.” 

Nhưng mà nhìn biểu hiện khi nãy của nàng, hắn cũng nhận ra nàng không hề bị mê mẩn bởi ngoại hình của hắn. 

Hơn nữa, biểu hiện lúc đầu của nàng, thậm chí những lời mới vừa nói, cùng với thái độ bình tĩnh, trầm ổn khi đối mặt với mình. Có thể đoán trước được, đây không phải là người tầm thường. Nhìn lại Nam Vân công chúa vẫn đang như cũ đứng chắn trước mặt nàng, mặc dù trên mặt có vài phần sợ hãi, nhưng sự tức giận và khinh thường vẫn nhiều hơn… Khinh thường? Thật thú vị. 

“Các người là ai? Từ nơi nào tới?” 

Khóe miệng khẽ cười, thái độ của hắn lập tức ôn hòa rất nhiều. 

Sợ ràng hắn đã đoán ra được thân phận của các nàng! 

Hạ Mộng liền mỉm cười ứng đối. “Cái này… Chúng ta cũng không thể nói được, dù sao người ta ra bên ngoài lại đụng phải Thập Vương gia. Nếu truyền ra bên ngoài, chỉ sợ sẽ bị phu quân mắng. Bất quá, Mai Hoa tửu ở quán này uống thật ngon, đồ ăn cũng thế, chúng ta ngưỡng mộ nên mới tới, cũng rất vất vả mới có cơ hội ngày hôm nay. Nhưng nào ngờ vận khí tốt như vậy, cùng lúc này Thập Vương gia ngài cũng muốn uống rượu. Cho nên kính xin ngài cho chút thời gian, để ta gói những thứ này lại, mang về nhà tiếp tục thưởng thức có được không?” 

Mặc dù giọng nói hết sức nhún nhường nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn lại không có chút nào là sợ hãi. 

Nữ nhân này, có ý tứ! 

“Không cần.” Thập Vương gia lập tức lắc đầu, độ lượng nói, “Nếu phu nhân đây khó khăn lắm mới được ra cửa một chuyến, hôm nay ở đây coi như chúng ta có duyên. Các người cứ tiếp tục ngồi xuống, dùng xong rồi hãy về! Nhiều thêm một bàn người mà thôi, đâu có gì là lớn.” 

“Vương gia?” 

Vừa nghe thấy lời ấy, Hạ Mộng cùng Nam Vân công chúa không có phản ứng gì, nhưng người bên cạnh hắn lại có chút giật mình. 

Thập Vương gia lập tức khoát tay, “Bớt nói nhảm. Đi, đem bàn ghế của Bổn vương dọn ra, Bổn vương mệt mỏi.” 

“Vâng!” 

Nghe hắn nói thế, những người kia liền không nói nhiều nữa, vội vàng dọn bàn ghế cho hắn ngồi. 

Xem ra, vị Thập Vương gia này là người có uy tín. 

Nở nụ cười khẽ, Hạ Mộng phúc thân một cái, “Đa tạ Thập Vương gia. Chúng ta nhất định ăn nhanh, không quầy rầy ngài nhiều.” 

“Phu nhân không cần khách khí, các người cứ từ từ mà dùng, Bổn vương không để ý.” Vuốt vuốt cằm, Thập Vương gia liền xoay người. 

“Vương gia, xin mời bên này. Ngày có muốn dùng chút gì không, xin cứ phân phó để tiểu nhân bảo đầu bếp làm!...” 

Sau đó lại nghe thấy chưởng quỹ cùng điếm tiểu nhị liên tiếp hỏi, thật sự rất ân cần. 

Hạ Mộng cười khẽ, lôi kéo Nam Vân công chúa ngồi xuống. 

“Tứ tẩu, chúng thật tiếp tục ngồi ở đây sao?” Rình coi tính huống bên kia, Nam Vân công chúa nhỏ giọng hỏi. 

Hạ Mộng nhún vai, “Dù gì người ta cũng đã đồng ý, cũng khó có được sự yên tĩnh như vầy, chúng ta vì sao không ngồi chứ? Từ từ ăn đi, ăn xong chúng ta lại đi.” 

“Nhưng mà…” Nam Vân công chúa nhướng mày, gắng ép giọng nhỏ xuống, “Ta cuối cùng vẩn cảm thấy người kia là lạ. Ánh mắt khi nãy hắn nhìn chúng ta rất không thích hợp.” 

“Mặc kệ hắn đi!” Hạ Mộng mỉm cười, “Hắn là Vương gia, chẳng lẽ thân phận của chúng ta kém hắn sao? Chúng ta không có thua hắn nửa phần vậy vì sao phải bỏ chạy chứ?” 

“Cũng đúng!” Nam Vân công chúa nghe Hạ Mộng nói mới để ý tới vấn đề đó, vội vàng gật đầu. 

“Cho nên, tiếp tục ăn đi!” Hạ Mộng cười, gắp một khối điểm tâm đưa đến miệng Nam Vân công chúa. 

Sau đó hai người vẫn ăn uống như thường, không để ý tới người khác nữa. 

Chờ đến khi ăn no, uống chán rượu, các nàng mới đứng lên. 

“Vân nhi, chúng ta đi thôi!” Nắm tay Nam Vân công chúa, Hạ Mộng ôn nhu đề nghị. 

“Tốt!” Nam Vân công chúa nghe lời đi theo nàng tới cửa. Nhưng đi được vài bước đột nhiên nàng phát giác có gì đó không đúng – “Tứ tẩu, chúng ta chẳng phải cần thanh toán bạc rồi mới đi sao?” 

“Cần thiết sao?” Hạ Mộng liếc nhìn nàng một cái, “Muội không nghe khi nãy chưởng quỹ nói là do muốn lấy chỗ cho Thập Vương gia, nên tiền rượu thịt của các khách nhân khác toàn bộ không lấy sao? Chúng ta cũng nằm trong phạm vi không thu tiền đó.” 

“Nga, đúng rồi!” 

Nam Vân công chúa vội vàng gật đầu, cười nói, “Vậy chúng ta đi thôi!” 

“A, hai người kia thật có chút thú vị.” 

Nghe các nàng căn bản không có cố ý hạ giọng khi nói chuyện với nhau, Thập Vương gia liền cười nhẹ một tiếng, ngoắc tay gọi nô bộc, “Đi theo các nàng, xem xem một chút các nàng là người trong phủ nào.” Hắn rất tò mò rốt cuộc là dạng gia đình gì mà có thể bồi dưỡng ra hai cô gái thú vị như vậy.