Tiên Vương Tái Xuất

Chương 453: Gọi tôi là đại ca



Đường Hạo, con trai cả của nhà họ Đường, đã sang Triều Tiên du học từ lâu, nhà họ Đường cũng được coi là một đại gia tộc, có nhiều giao dịch thương mại với Triều Tiên, tài sản trong gia đình trị giá 100 đến 200 triệu nhân dân tệ.

Vì vậy, so với bạn cùng trang lứa của mình, Đường Hạo có thể được coi là một cậu chủ giàu có, tất nhiên, điều mà Đường Hạo tự hào nhất chính là anh ta là một dị nhân.

Sở dĩ lần này anh ta trở về nước là vì trước đây lão gia tử nhà họ Đường có chút dính líu với cấp trên nên cần lợi dụng một số đầu mối của nhà họ Đường ở Triều Tiên.

Nhưng bản thân Đường Hạo cũng không cảm thấy quá hứng thú với vấn đề này.

"Không biết ông cụ đang suy nghĩ cái gì?" Đường Hạo sốt ruột hỏi, dù sao anh ta cũng là công tử nhà giàu, đường đường là một dị nhân, thế mà bây giờ phải ở đây chờ người ta tới?

Nếu chuyện này lan đến trường đại học ở Phủ Sơn Triều Tiên, nhiều người sẽ cười nhạo anh ta.

Thấy vẻ mặt sốt ruột của Đường Hạo, cô gái cũng đặt điện thoại sang một bên, cô ta là bạn cùng lớp của Đường Hạo, tên là Dư Mộng Đình.

Gia đình cũng được coi có chút của cải, vẫn luôn du học đại học ở Phủ Sơn Triều Tiên.

Nhưng cô ta là một đóa hồng quý phái, có rất nhiều người theo đuổi cô ta trong trường đại học ở Phủ Sơn đó.

Cho tới bây giờ, chỉ có người khác chờ cô ta, chưa có ai bảo cô ta phải chờ cả.

"Anh Hạo, anh nói rằng anh biết lão đại của Liên minh Phi Xa ở Phủ Sơn, thật hay giả thế?" Dư Mộng Đình đứng dậy và nhìn Đường Hạo với một chút ngưỡng mộ.

Mặc dù Đường Hạo đến từ Hoa Ha, nhưng vì Đường Hạo là dị nhân nên mối quan hệ của anh ta ở Phủ Sơn cũng không tồi.

Nghe nói thậm chí Đường Hạo còn biết lão đại của Liên minh Phi Xa ở Phủ Sơn, vật thì anh ta chính là hoàng đế ngầm thực sự của Phủ Sơn rồi!



"Tất nhiên là biết." Đường Hạo tự hào nói, tỏ vẻ rất kiêu ngạo.

“Nhà họ Vinh thì sao?” Dư Mộng Đình giống như bị kích thích sự tò mò.

Cho dù đó là Liên minh Phi Xa hay Liên minh Bách Hoa ở Triều Tiên, nhiều liên minh đều thuộc sở hữu của nhà họ Vinh, thậm chí nhiều công ty giải trí ở Triều Tiên cũng thuộc sở hữu của nhà họ Vinh.

“Đương nhiên là anh sẽ không tiếp xúc được với quái vật như nhà họ Vinh, nhưng nếu có cơ hội, anh nhất định sẽ nhờ lão đại của liên minh Phi Xa giới thiệu, cho dù gia nhập nhà họ Vinh với tư cách một bảo vệ cũng được." Đôi mắt của Đường Hạo lộ ra tia hy vọng.

Vì nhà họ Vinh ở Triều Tiên được công nhận là tồn tại có thể một tay che trời, thậm chí là cao thủ số một Triều Tiên, dị nhân cấp sáu, chính là Vinh Tại Húc của nhà họ Vinh!

Là một dị nhân, Đường Hạo có những yêu cầu và mục tiêu cho riêng mình, nếu anh ta có thể gia nhập nhà họ Vinh, anh ta có thể có cơ hội nâng cao sức mạnh của mình.

Những người trẻ tuổi ở Triều Tiên đều coi Vinh Tại Húc là hình mẫu và thần tượng của họ, đặc biệt là những người dị nhân như họ!

"Ôi, em thật sự hy vọng anh nhờ cậy vào quan hệ với nhà họ Vinh để em có thể vào công ty giải trí PJ, trở thành một thực tập sinh thần tượng và thực hiện giấc mơ ngôi sao của mình!" Dư Mộng Đình thở dài. Đam Mỹ Cổ Đại

Cô ta tự nhận mình xinh đẹp quyến rũ và luôn mơ ước được vào công ty giải trí PJ và trở thành thực tập sinh thần tượng.

Đáng tiếc công ty giải trí PJ của nhà họ Vinh tuyển chọn người quá khắt khe, người bình thường căn bản không vào được.

Cả hai tiếp tục đợi trong khách sạn với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Còn Lạc Tú đáng lẽ phải đến sớm hơn, nhưng Lạc Tú lại kéo Tô Bửu Điền đến một nhà hàng cao cấp ở đảo Tần Hoàng để ăn cơm.

Nói rõ là Tô Bửu Điền sẽ mời.

Bữa ăn này tổng cộng hơn 10.000 nhân dân tệ, khi Tô Bửu Điền trả tiền thì sắc mặt ông ta gần như tái nhợt, dù sao ông ta cũng không phải Lạc Tú, hơn 10.000 nhân dân tệ đối với ông ta cũng không phải là số tiền nhỏ.

Sau bữa ăn, Tô Bửu Điền đưa Lạc Tú trở lại khách sạn để sắp xếp cho Lạc Tú đi Triều Tiên.

“Nhóc con, trở về đi, chờ tôi đưa bố em trở về.” Lạc Tú sờ đầu An Linh Như và nói.

“Thầy Lạc, chuyến đi lần này của thầy có thể sẽ hơi thú vị.” An Linh Như cười nhạt.

“Là sao?” Lạc Tú tò mò hỏi.



“Chu Tiểu Ly của lớp chúng ta cũng học trường đó, rất có thể thầy sẽ trở thành bạn học với cô ấy.” An Linh Như cười nói.

"Ồ, bây giờ tôi trở thành bạn học của sinh viên rồi sao?" Lạc Tú cũng cười, ở trước mặt sinh viên của mình, Lạc Tú không hề có khí phách tiên tôn gì cả.

Sau khi tạm biệt An Linh Như, Tô Bửu Điền đưa Lạc Tú đến khách sạn.

Vừa vào cửa, Lạc Tú đã nhìn thấy Đường Hạo và Dư Mộng Đình.

Đường Hạo bình tĩnh liếc nhìn Lạc Tú, rồi không khỏi cười thầm trong lòng.

Sau khi chờ đợi một lúc lâu, anh ta nghĩ rằng sẽ đợi được một nhân vật lợi hại nào đó chứ?

Cuối cùng, chỉ đợi một người bình thường thôi ư?

Mà Dư Mộng Đình ở một bên cũng đưa mắt nhìn về phía Lạc Tú, quét một vòng từ trên xuống dưới của Lạc Tú.

Trọng tâm của cô ta khác với Đường Hạo, cô ta tập trung vào quần áo và ngoại hình của Lạc Tú.

Nhưng lại khiến cô ta có chút thất vọng, tuy rằng ở Họa Hạ thì bộ dạng này không tệ, nhưng ở Phủ Sơn thì cũng chỉ là loại tầm thường.

Quan trọng nhất là theo cô ta thấy, đối phương hình như không phải công tử nhà giàu nào đó.

Ban đầu, Dư Mộng Đình cho rằng đối phương sẽ là một anh chàng đẹp trai hoặc thế hệ thứ hai giàu có, nhưng sau khi nhìn thấy Lạc Tú, cô ta đã thất vọng, thái độ của cô ta có vẻ rất lạnh lùng.

Tô Bửu Điền giới thiệu sơ qua, tất nhiên, việc Lạc Tú đi cứu người là một bí mật, nhưng thái độ của hai người này rõ ràng là rất nhạt nhẽo.

"Tôi nghĩ trưởng bối của các người đã nói qua rồi nhỉ, sau này các người nên quan tâm nhiều hơn đến Lạc Tú đấy."

Đương nhiên, việc Lạc Tú đi cứu người phải giữ bí mật, cho nên ông ta sẽ không nói cho hai người này biết.

Những người lớn tuổi trong hai gia đình chỉ nói với họ rằng lần này họ cần giúp đỡ một du sinh viên mới, thậm chí khi cần thiết, họ phải đồng ý với bất kỳ yêu cầu nào của đối phương.

Bất kể yêu cầu nào cũng đều phải đồng ý vô điều kiện!

Nhưng sau khi nhìn thấy Lạc Tú, cả hai lập tức loại bỏ ý nghĩ này.



"Được." Đường Hạo mỉm cười, không biểu lộ quá nhiều.

Tuy rằng anh ta không biết vì sao người trong nhà lại sắp xếp như vậy, nhưng anh ta trực tiếp coi Lạc Tú như một người bình thường, đương nhiên không có ý định kết giao.

Dù sao với thân phận của anh ta, làm sao anh ta có thể ở cùng với những người bình thường được chứ?

Điều này sẽ hạ thấp đẳng cấp của anh ta, thậm chí còn bị các bạn cùng lớp cười nhạo.

Sau khi Tô Bửu Điền rời đi, Dư Mộng Đình vẫn chưa từ bỏ ý định, vì vậy cô ta đã hỏi thẳng.

"Anh đẹp trai, anh đến từ đâu vậy?"

“Huyện Vĩnh Tế.” Lạc Tú cũng không giấu giếm, cũng không để ý tới thái độ của hai người này.

Vừa nghe nói đó là Huyện Vĩnh Tế, Dư Mộng Đình đã hoàn toàn thất vọng, dù sao thì nếu xuất thân từ huyện lỵ, trong nhà nhất định không có của cải nhiều.

"Qua đó du học, chắc là bố mẹ anh đã tiết kiệm rất lâu nhỉ?" Đường Hạo tiếp lời, nhưng trong lời nói có một chút châm biếm.

"Mặc dù không biết tại sao, nhưng trưởng bối của hai chúng tôi đều nói với chúng tôi rằng, đến đó chúng tôi nhất định phải chăm sóc anh, thậm chí có lúc còn phải nghe lời anh."

"Nhưng bây giờ tôi vẫn muốn nói rõ ràng." Đường Hạo đột nhiên thay đổi chủ đề và nói với một nụ cười khinh bỉ.

“Nói đi.” Lạc Tú cũng không để ý.

"Nói thật, nếu anh đến từ huyện lỵ, vậy thì cũng không phải con nhà giàu, chúng ta căn bản không cùng đẳng cấp, ở bên đó người ta tương đối bài ngoại, nếu anh qua đó, chúng tôi chăm sóc cho anh cũng được, tôi cho anh một cơ hội, gọi tôi một tiếng đại ca, qua đó tôi sẽ bảo kê cho anh.”