Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 58: Không chỗ nào thiếu gian thương



Trong lều trại sát khí vô tận khiến cho đám linh thú đang trị liệu thương thế cũng không yên, nhiều con còn gầm nhẹ lên.

Đỗ Thủy Lam nóng nảy, những nam nhân này sao lại như vậy, nếu dọa chonhững linh thú nhỏ bé khả ái này hoảng sợ thì sao. Nhất là cái tên hunghăng kia, tuyết bích hồ trân quý trong tay hắn bị dọa cho run lẩy bẩylên rồi.

“Triệu Yến Hồng, ngươi muốn làm gì? Tuyết bích hồ bị dọa sợ hãi rồi. Nếu ngươi không muốn ngồi ở đây thì hãy đi ra ngoài chota.”

Triệu Yến Hồng ôm tuyết bích hồ trong tay, ánh mắt ác độcnhìn chằm chằm Kim Phi Dao giống như có thù giết cha đoạt thê vậy. KimPhi Dao thì bày ra vẻ mặt khinh thường, bộ dáng lưu manh, càn rỡ trừnglại.

Hai người đang âm thầm đọ sức thì nghe thấy tiếng mắng củaĐỗ Thủy Lam, Triệu Yến Hồng vội vàng thu hung quang trong mắt lại, vẻmặt nhu hòa, có chút nịnh hót đáp: “Đỗ tiểu tả, ngươi mau nhìn giúp ta,tiểu tuyết hồ hình như bị bệnh rất nặng.”

Đỗ Thủy Lam liếc tuyếtbích hồ hữu khí vô lực trong tay hắn, tức giận nói: “Nó là do ăn nhiềuquá nên mới vậy. Nếu ngươi còn bắt ép linh thú nữa thì sau này ta khôngcho ngươi tới nhà ta nữa.”

“Đỗ muội muội, nghe ta giải thích đã.Ta cũng không biết là do con tuyết bích hồ này ăn nhiều, thực sự khôngphải là ta làm, ta tuyệt đối không ép nó ăn gì cả. Lúc trở về ta sẽ điều tra xem rốt cục là ai dám ngược đãi linh thú của ta.” Triệu Yến Hồngnhíu mày, tựa hồ thực có ai đó gây phiền toái cho hắn.

Lừa ngườikhác còn được, Đỗ Thủy Lam thì còn lâu mới tin. Gia hỏa này cứ hai, bangày lại mang một linh thú trân quý tới, không phải đau chân thì là ănphải vật lạ, rõ ràng là cố ý bệnh.

“Ngươi đừng có cả ngày tới đây làm ảnh hưởng tới công việc của ta.” Đỗ Thủy Lan ngẩng đầu nhìn ra cửa, phát hiện Kim Phi Dao đã đi từ bao giờ.

Thấy Đỗ Thủy Lam còn lưu luyến mong ngóng nhìn ra ngoài, lửa giận trong lòng Triệu Yến Hồng lạibùng lên, ghi hận Kim Phi Dao. Nhìn bộ dáng đó thì chắc chắn là có thamgia cuộc tỷ thí, nếu như đã thông qua tỷ thí, hắn đột nhiên nảy ra mộtkế, âm hiểm cười.

Kim Phi Dao không có rảnh đứng xem hắn nịnh nọt nữ nhân, thừa cơ đi ra ngoài. Nghĩ ngợi, nàng đưa bùa Truyền Âm cho Hoa Khê rồi quay vào thành Lạc Tiên. Dù sao cũng là bằng hữu, có chuyện gìcũng phải quan tâm một chút.

Nàng tới xưởng mộc trước, muốn xem tiểu lâu làm đến đâu rồi.

Chủ quán thấy Kim Phi Dao tới liền đưa nàng tới hậu viện, tiểu lâu đã có sơ hình, nửa tháng nữa là có thể giao hàng. Dù sao thì trong mộc điếm cũng có tu sĩ Luyện Khí đốc thúc cho nên tiến độ nhanh hơn ở thế tục nhiều.

Tiến độ rất đáng hài lòng, Kim Phi Dao lại đặt thêm một vài gia cụ. Tiểu lâu đã làm cho xinh đẹp thì cho đẹp hơn nữa luôn, ở bên trong cũng thoảimái, chỉ tiếc là không có nơi để trồng linh thảo.

Trở lại nhà, nàng phát hiện Hoa Khê đã nhận được bùa Truyền Âm, lại còn trả lời nàng.

Kim Phi Dao bóp nát bùa Truyền Âm, nghe xong mới biết Hoa Khê xui xẻo tớicực điểm, ngay tràng đấu đầu tiên đã gặp phải cao thủ Kính Hoa các, cònchưa xuất thủ được mấy đã bị đối phương đánh cho rơi đài, lập tức bị đào thải.

Kim Phi Dao le lưỡi, thế nào lại gặp Kính Hoa các? Vớikiến thức hạn hẹp của nàng cũng biết rõ đó là một trong năm chi của LạcTiên điện. Hòn đảo toàn nước, trông như một tấm gương bên cạnh đảo củaHư Thanh các chính là của Kính Hoa các, môn phái chỉ thu nữ đệ tử.

Những kẻ đó quá nhàn rỗi sao, rõ ràng đâu có thiếu một viên Trúc Cơ đan, lạicòn muốn tới đây góp vui. Đám thiên chi kiêu tử đó dù có cùng tu vi thìcông phu và pháp khí của họ cũng là cực phẩm, những tu sĩ mà hiếm lắmmới có người có pháp khí thượng phẩm thì sao có thể thắng được bọn họ?

Các nàng cũng cao hứng quá, nhất thời nổi hứng chạy tới đây chơi, khiến cho không ít tán tu và đệ tử các môn phái nhỏ bị đào thảo, viên Trúc Cơ đan khao khát cả đời cứ thế bay mất, đúng là khóc không ra nước mắt.

Gửi bùa Truyền Âm an ủi Hoa Khê một chút, nói hắn đừng quá buồn rầu, khôngthể tham gia thì có thể đi cướp, có điều cần phải nhớ là viên đầu tiênlà của ta, còn lại thì phần hắn. Cũng không biết khi Hoa Khê thu đượcbùa Truyền Âm của bạn tốt thì sẽ tức giận thành thế nào.

KiếnGiáp Tinh trong Cảnh Thiên huyễn bồn sống rất tốt, tốc độ thải linhthạch là một ngày một viên, tựa hồ đã quen ở trong Cảnh Thiên huyễn bồn, chúng còn dùng nước miếng dính hắc sa thành một cửa động cao tới bathước so với mặt cát. Điều đáng quý là kiến Giáp Tinh vì muốn giữ chohuyệt động sạch sẽ mà lôi hết toàn bộ linh thạch ra ngoài, rất tiện choKim Phi Dao.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng một cái đã mấyngày trôi qua, cuộc tỷ thí cuối cùng đã bắt đầu, mà ở góc đông bắc củasân bãi trong thành Lạc Tiên có một mảng đất trống rất rộng. Lạc Tiênđiện đã bắt đầu thi công sân bãi này từ một năm trước, trừ việc dùng cho cuộc tỷ thí này thì sau đó còn chuyên môn cung cấp cho các tu sĩ cótranh chấp dùng để tiến hành sinh tử đấu.

Trong thành Lạc Tiên không cho đánh nhau, chỉ cần nơi này hoàn thành là các tu sĩ liền co nơi để giải quyết tranh chấp.

Lại còn có thể đăng ký trước, sau đó Phúc Linh lâu sẽ để mọi người đặt cược.

Oán hận giữa các tu sĩ cũng thật là lớn, mới có mấy ngày mà đã có mấy chụctu sĩ vào báo danh trong Sinh Tử tràng. Mà Sinh Tử tràng còn có ưu đãicho những tu sĩ báo danh trong mấy ngày này là không thu phí, hơn nữamột phần ba tiền đặt cược sẽ được trao cho bên thắng.

Như vậy một trận chiến cũng có thể thắng được mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn linhthạch, nhiều hơn bao nhiêu lần so với giết yêu thú. Tu sĩ chuyên tráchSinh Tử tràng cũng xuất hiện, chỉ đợi thi đấu tranh Trúc Cơ đan kết thúc là sẽ bắt đầu.

Cuộn tranh mua từ Phúc Linh lâu cũng đồng loạtsửa chữa nội dung, Kim Phi Dao dễ dàng tìm được số tràng tỷ thí và đốithủ của mình trong đó.

Trận số hai mươi tám, đối thủ là Triệu Yến Hồng, là người của Triệu gia – một tu tiên gia tộc trong thành LạcTiên. Nhìn vào mặt đối thủ, Kim Phi Dao cảm thấy quá là trùng hợp, đâychính là tên gia hỏa muốn cướp Mập Mạp trong trướng thú y kia. Nàng bắtđầu tử tế nghiên cứu công pháp và pháp khí của Triệu Yến Hồng.

“Không phải là đi cửa sau chứ? Sao lại không miêu tả cái gì? Hắn thắng thìđược gấp đôi, ta thắng liền được gấp ba, xem ra là trong cuộc tỷ thígiữa ta và hắn thì ta không được coi trọng rồi.” Kim Phi Dao nhìn tỷ lệđặt cược bên dưới, số linh thạch đặt cược vẫn không ngừng biến hóa,người đặt cho hắn vượt xa mình.

Ngày thường Kim Phi Dao không quá chú ý tới các danh nhân danh gia trong thành Lạc Tiên cho nên khôngbiết Triệu Yến Hồng là người thế nào, càng không biết Triệu gia có lailịch gì. Thật ra Triệu gia này rất có danh tiếng ở thành Lạc Tiên, sảnnghiệp nhiều dọa người, Tiên Mỹ lâu nổi tiếng ngang với Mỹ Nhân lâuchính là sản nghiệp nhà hắn.

Nữ tu sĩ ở đó người đẹp, tu vi cao, còn đặc biệt phong tao, hoàn toàn khác với vẻ thanh cao của Mỹ Nhân lâu.

Triệu Yến Hồng tương đối được coi trọng trong Triệu gia, thực lực gần đứngđầu trong đám tiểu bối, hơn nữa đang tranh chấp địa vị với đường huynh,cho nên nếu cưới được Đỗ Thủy Lam thì hắn sẽ có chỗ dựa lớn. Bảo sao hắn lại bỏ ra một lượng linh thạch lớn để đi cửa sau, muốn mình và Kim PhiDao gặp nhau.

Thật ra người theo đuổi Đỗ Thủy Lam rất nhiều,nhưng đại đa số là con cháu của các đại tu tiên gia tộc, mọi người bìnhthường cũng quen biết, có chạm mặt cũng phải nể nhau. Tuy nhiên, Kim Phi Dao lại là kẻ không quyền không thế, kể cả sau lưng có Toàn Tiên mônthì cũng giống như dán hai chữ “Tán tu” trên lưng mà thôi. Không lấynàng để trút giận quả không phải là hành vi của công tử bá quyền.

Kim Phi Dao không hề biết những điều đó, còn thực cho rằng là trùng hợp.Nghĩ đến bộ dáng hắn nhìn mình như hổ rình mồi, nàng liền không suy xétđến thân phận gia tộc tu tiên của hắn, chỉ nghĩ làm sao khi lên sân khấu tìm cơ hội hạ tử thủ. Dù sao cũng là tỷ thí, kể cả có làm chết ngườithì chắc hẳn cũng là điều bình thường có thể lý giải.

Từ tỷ lệđặt cược của Phúc Linh lâu, nàng cảm giác Triệu Yến Hồng có thể rất lợihại. Đúng thời điểm mấu chốt thì Mập Mạp lại tiến giai, không thể ragiúp đỡ, nàng cần phải chuẩn bị cẩn thận.

Nghiên cứu một chút,Kim Phi Dao phát hiện nàng chủ yếu cận chiến, nếu đối phương dùng côngpháp đặc biệt hoặc pháp bảo cực phẩm bay lên không trung thì dù nàng cóthông thạo đạp không thuật, chỉ sợ cũng không thể xuất toàn lực, xem raphải kiếm một pháp khí đánh xa mới được.

Đã có kiến Giáp Tinh sản xuất linh thạch, nàng không cần phải quá tiết kiệm, thế là liền tới cửa hàng của Phúc Linh lâu ở thành Lạc Tiên tự đặt một ngàn linh thạch hạphẩm cho mình. Sau đó liền tới cửa hàng bán linh phù mua hai trăm tờliệt hỏa phù nhị phẩm, thứ này rất dễ dùng, chỉ cần tung ra là được, vừa tiết kiệm linh lực vừa đỡ tốn thời gian.

Mua bùa xong, nàng lạitới cửa hàng luyện khí. Cửa hàng này nàng đã rất vất vả mới biết được,chuyên môn luyện chế những thứ ly kỳ cổ quái, các loại pháp khí, ámchiêu hại người. Giá cả tuy cao nhưng hiệu quả sử dụng thực không tầmthường.

Lúc ra khỏi tiệm thì đầy mặt nàng là nụ cười âm hiểm, đại thẩm bán hoa quả ở đối diện nhìn thấy liền biết cửa hàng kia lại bán ra sản phẩm độc ác gì rồi, lắc lắc đầu thở dài, thế đạo hiện giờ thực nguy hiểm, may mà mình không đồng ý cho nhi tử vào nhà này học luyện khí,nếu không thì không biết đã thành bộ dáng hư hỏng gì nữa.

Kim Phi Dao không ngờ lại mua được thứ hay ho như vậy, tuy tồn nhiều linh thạch nhưng lại rất đáng giá. Nàng ngầm hạ quyết tâm, sau này chỉ mua phápkhí của cửa hàng này, các hàng khác có tốt thế nào cũng không mua, mấythứ ở đây thích hợp với nàng hơn.

Thời gian còn lại chỉ là chờđợi, nàng rảnh rỗi nhàm chán nghĩ tới thuật ẩn nấp của Sơn Ngàn Tử, cảmthấy ngứa ngáy muốn đi mua một thuật ẩn nấp tốt. Đáng tiếc là tìm khắpcác cửa hàng to cửa hàng nhỏ trong thành Lạc Tiên lẫn các sạp hàng vỉahè cũng không tìm được một bản công pháp ẩn nấp cao cấp nào.

Nàng đành phải trở về, ngẩng đầu lên trời, tuyệt vọng rống to, “Thực đáng mơ ước, ta ước có một ẩn nấp thuật có thể ẩn thân, có thể che hết linhkhí, còn có thể áp chế tu vi, đặc biệt là giá phải rẻ.”

Hô lớn xong, nàng tựa hồ nghe thấy từ một nơi xa nào đó truyền tới thanh âm: “Chuyện tốt như vậy, ngươi đi cướp đi.”

“Phi, pháp trận rách nát này lâu năm không sửa rồi hay sao mà ngay cả tiếnghét cũng truyền ra ngoài được. Pháp trận của Đinh Tễ vẫn tốt hơn, nhữngthanh âm trong viện của hẳn chưa bao giờ truyền ra bên ngoài.” Kim PhiDao đỏ mặt tía tai mắng, lại có ai nhàm chán đến mức đáp lời chứ.