Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3802: “Sao lại mạnh đến vậy”



“Hôm nay đã tới thì không cần đi nữa đâu”, trong nụ cười của Ân Trọng mang theo sự hưng phấn không chút e dè, ông ta đưa bàn tay to ra hướng về phía Diệp Thành, trong mắt còn bắn ra ánh sáng tham lam rõ rệt, Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch nghịch thiên có thể sánh ngang với Đại Đế, trên người hắn toàn là bảo bối!



Diệp Thành cười khẩy, không nói lời nào, chỉ đáp lại bằng một đòn tấn công mạnh nhất, Bát Hoang Quyền dung hợp hàng trăm thần thông bí pháp, hỗn độn đạo tắc và bản nguyên đan xen, uy lực vô song.

Advertisement



Bùm một tiếng, xương tay của Ân Trọng nổ tung, ông ta lảo đảo lùi về sau, mỗi bước lùi lại đều để lại dấu chân thật sâu trên mặt đất, đến khi ông ta đứng vững lại thì miệng đã hộc ra một búng máu.



“Sao lại mạnh đến vậy”, vẻ mặt Ân Trọng thay đổi, trong mắt toàn là vẻ không thể tin được, tuy đã biết Diệp Thành không phải Chuẩn Thánh bình thường, nhưng ông ta đường đường là Chuẩn Thánh Vương, tu vi áp chế hoàn toàn mà lại bị đánh bại bằng một chiêu, ông ta cao ngạo như thế, làm sao có thể chấp nhận được!



“Còn dám bỏ trốn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy”, trong một giây ngắn ngủi, Diệp Thành đã thoáng chốc sát phạt tới.



“Ngông cuồng”, Ân Trọng tức giận, thần mang nhất chỉ bắn ra mang theo sức xuyên thấu vô song.



Diệp Thành không né cũng không tránh, tay không chống lại nhất chỉ bá đạo ấy, hắn tung ra một chưởng chém Ân Trọng toàn thân đầy máu, may mà tu vi của ông ta thâm hậu, nếu không một chưởng tịch diệt ấy đã có thể giết chết ông ta rồi.



Nhưng dù vậy thì Ân Trọng cũng vẫn rất thảm, ông ta thiêu đốt tinh huyết, cấp tốc chạy lùi lại, khôi phục cơ thể, thiêu đốt tinh huyết để đổi lấy sức chiến đấu mạnh mẽ, khôi phục pháp khí bản mệnh.



Đó là một chiếc gương đồng cổ, là Thánh Vương Binh hàng thật giá thật, không biết đã nhuốm máu của bao nhiêu sinh linh, thần quang tản ra đều có màu đỏ máu, mang theo tiếng khóc than thê lương của lệ quỷ.



Hư thiên sụp đổ vì uy áp của chiếc gương đồng cổ ấy, thần huy của nó như tiên thác, mỗi làn tản ra đều nặng như núi, có thể tiêu diệt Thánh Nhân trong phút chốc, thần uy của nó mang tính huỷ diệt.



“Chết đi!”, khuôn mặt ông ta dữ tợn, nham hiểm đáng sợ, ông ta điều động chiếc gương Thánh Vương Binh, lăng thiên áp xuống, không gian hư vô vừa mới liền lại đã lại sụp đổ trong nháy mắt.



Diệp Thành không dám tay không chống lại nữa mà tế Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, suốt chặng đường tu luyện tới nay, hắn đã thấy không ít pháp khí Thánh Vương Binh, nhưng Thánh Vương Binh cường hãn như của Ân Trọng thì đúng là lần đầu.



Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, trong một giây đã trở nên to lớn, thân đỉnh dày nặng, khí tức mộc mạc, khí hỗn độn tràn ra, độn giáp thiên tự xoay vòng, uốn lượn cùng đạo tắc, chống lại chiếc gương đồng đó.



Tiếng ầm ầm lại vang lên, Ân Trọng hộc máu tại chỗ, tuy gương đồng của ông ta cường đại nhưng cũng khó chống lại được Hỗn Độn Thần Đỉnh, ông ta gặp phản phệ dữ dội, lại lảo đảo lùi về phía sau, thân thể đẫm máu lại nứt ra lần nữa.



Tốc chiến tốc thắng, Diệp Thành tung hoành cửu tiêu, thân hình của hắn như bóng ma, vụt tới nơi cách Ân Trọng chừng mười trượng.

Ân Trọng nghiến răng, một tia sấm sét màu máu bắn ra từ trong mắt ông ta mang theo sức mạnh huỷ diệt, nhắm thẳng đến đầu mày của Diệp Thành, đó là đòn tấn công nhằm vào nguyên thần, muốn một đòn giết chết hắn.