Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3726: “Lâu rồi không gặp”



“Trước khi đi, chủ mẫu tặng cho con một cơ hội nữa, coi như là của hồi môn lão thân dành cho con”, nữ tử áo xanh nở nụ cười dịu dàng, bàn tay mảnh khảnh cầm hoa sen trắng có Thánh huyết, ấn nhẹ lên đỉnh đầu Nam Minh Ngọc Thu, dung nhập đoá sen trắng vào cơ thể cô.



“Đề hồ quán đỉnh”, Diệp Thành hơi nheo mắt, lập tức hiểu được ý định của nữ tử áo xanh, đó là dùng Chuẩn Đế đạo tắc và bản nguyên Thánh huyết, thay Nam Minh Ngọc Thu thức tỉnh thần tàng tiềm ẩn.

Advertisement



Huyết mạch của Nam Minh Ngọc Thu cũng rất kỳ lạ và đặc biệt, ít nhất thì hắn không thể nhìn thấu, vì vậy thần tàng ẩn giấu trong huyết mạch cực kỳ lớn, càng là huyết mạch mạnh mẽ thì thần tàng càng khó thức tỉnh, nữ tử áo xanh bèn dùng đại thần thông dẫn dắt thần tàng giúp cho cô.



“Đúng là tạo hoá”, Diệp Thành hít sâu một hơi rồi tránh sang một bên.



“Tiểu tử, đừng phụ Vũ Nhi nhà ta đấy”, giọng nói hư ảo lập tức truyền vào tai hắn, là giọng của nữ tử áo xanh, bà dùng thần thức để truyền âm, người ngoài không nghe thấy.



“Tiền bối đừng đùa, quan hệ của hai chúng ta rất đơn thuần”, Diệp Thành không khỏi ho khan.



Nữ tử áo xanh chỉ cười mà không nói gì thêm, Chuẩn Đế đạo tắc đã hoá thành một chuỗi trật tự rồi hoà vào trong cơ thể Nam Minh Ngọc Thu, hoà quyện cùng bản nguyên Thánh huyết, trợ giúp thức tỉnh thần tàng tiềm ẩn.



Thần thông của nữ tử áo xanh thực sự đã phát huy tác dụng, quanh người Nam Minh Ngọc Thu tràn ngập tiên quang, tiên hà lộng lẫy đang bay lượn, một luồng sức mạnh bí ẩn mà mạnh mẽ từ từ khôi phục, tuy tốc độ chậm nhưng thần tàng huyết mạch ấy lại khiến người ta cảm thấy rất ngột ngạt.



Diệp Thành âm thầm mở Tiên Nhãn, nhìn thẳng vào Nam Minh Ngọc Thu không chớp mắt, muốn xem thần tàng của cô, nhưng tiếc là hắn chỉ nhìn thấy một đám mây mù hỗn độn.



Bất lực, hắn đành rời mắt, nhẹ nhàng ra khỏi rừng trúc nhỏ, cầm vò rượu đi dạo quanh biệt uyển, thi thoảng sẽ tiện tay hái linh quả để ăn, thấy kỳ hoa dị thảo, hắn cũng sẽ thản nhiên hái vài bụi, bây giờ hắn đang nghèo rớt mồng tơi, nhìn thấy gì cũng là bảo bối.



Phải công nhận rằng trong biệt uyển này có rất nhiều bảo vật, hắn nhìn mà hoa mắt chóng mặt.



Vì vậy hắn tỏ ra không hề kiêng dè, lúc này nữ tử áo xanh đang thức tỉnh thần tàng cho Nam Minh Ngọc Thu, không có thời gian để ý đến hắn, hắn cũng rất tự nhiên, chẳng hề coi mình là người ngoài, cứ thích là lấy.



“Lâu rồi không gặp”, khi hắn đang nhìn chằm chằm một bụi linh thảo màu tím thì trong không trung dường như có một nói vang lên, vang vọng bên tai hắn, cực kỳ mờ ảo, hơn nữa còn rất già cỗi.



“Ai?”, Diệp Thành lập tức quay người lại, hơi nhíu mày nhìn xung quanh, nhưng không có ai.



“Lâu rồi không gặp”, giọng nói đó lại vang lên, vẫn mờ ảo như vậy, cũng vẫn già nua như thế, giọng nói không có uy nghiêm, thậm chí còn rất ôn hoà, có thể khẳng định là một người già.



Đột nhiên, hắn vô thức ngẩng đầu nhìn vào hư vô vời vợi, dường như có thể cách cả trăm nghìn trượng nhìn thấy Thiên Khuyết Đế Vương Ấn đang lơ lửng trên trời cao, hắn chắc chắn giọng nói ấy phát ra từ nơi đó, chính xác hơn là giọng nói ấy phát ra từ Thiên Khuyết Đế Vương Ấn.