Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3682: “Trở về Phượng hoàng tộc”,



Đó là một Thánh binh đáng sợ, được khảm chín viên thần châu, khắc đầy Tiên văn cổ, xung quanh tản ra lưu quang, còn có dị tượng phượng hoàng quẩn quanh, uy lực không tầm thường.



“Đúng là gây chuyện”, Diệp Thành lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, huyễn hoá thành gậy rang sói, hắn vung một gậy nghịch thiên cực kỳ hung hãn, đập tan bảo tháp đang từ trên trời giáng xuống ấy.



Advertisement

Phụt!



Phượng Tiên nôn ra máu, binh khí bản mệnh bị phá vỡ, cô ta cũng bị thương nặng, Tiên thể lại nhuốm máu, cả người bay ra ngoài, mấy ngọn núi xinh đẹp bị cô ta va vào mà sụp đổ.







“Ngươi đáng chết”, thấy Phượng Tiên bị thương nặng, hai bà lão giận tím mặt, cuốn theo sát khí lao về phía Diệp Thành, trong tay mỗi người đều thi triển một thần thông, đều là bí thuật giết người.



Diệp Thành cười khinh thường, một bước bay lên trời, vụt qua cửu tiêu, hắn vung gậy, hất văng bà lão áo đen, trở tay tung ra một chưởng, lại đưa bà lão áo trắng lên hư thiên cao vợi.



Hai bà lão hắc bạch đều đã quỳ, máu me be bét còn thảm hơn Phượng Tiên, suýt thì bỏ mạng.



Đều do Diệp Thành chăm sóc đặc biệt, Phượng Tiên là công chúa của Phượng hoàng tộc, lão tử không dám ra tay hung ác, nhưng hai ngươi thì khác, muốn giết ta đương nhiên ta phải cho hai người biết vì sao hoa lại có màu đỏ.



“Lần này phục chưa?”, Diệp Thành lắc đầu cất đại đỉnh đi, xoay người bỏ chạy.



“Giết”, Phượng Tiên rít gào đuổi theo, nhưng bị hai bà lão hắc bạch ngăn lại.



“Tránh ra cho ta”, Phượng Tiên như kẻ mất trí, khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên gớm ghiếc, vẻ xinh đẹp đã mất đi rất nhiều, cũng không còn sự cao quý tao nhã của công chúa Phượng hoàng tộc nữa.



“Công chúa đừng hành động cảm tính”, bà lão áo trắng vẫn ngăn Phượng Tiên lại: “Người đó quá kỳ dị, ba chúng ta liên hợp cũng không đấu lại hắn, chúng ta vẫn nên tính kế lâu dài thì hơn.”



“Bạch lão nói đúng”, bà lão áo đen cũng vội nói: “Lúc trước giao chiến với hắn, lão thân đã lạc ấn Phượng hoàng truy thiên thuật vào người hắn rồi, muốn tìm được hắn không khó, hay là bây giờ về tộc mời các hoàng tử xuất sơn, với sức chiến đấu của các hoàng tử chắc chắn có thể tiêu diệt được hắn”.



“Trở về Phượng hoàng tộc”, Phượng Tiên quay người, giọng nói lạnh đến thấu xương, vang dội cả bầu trời, sát ý đối với Diệp Thành đã không thể kìm nén, bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên có người dám mạo phạm cô ta ở Đông Hoang như thế, thân phận của cô ta tôn quý, làm sao cô ta có thể nhịn được?



Ở đây, Diệp Thành đã chạy được tám trăm dặm, hơn nữa vẫn đang tăng tốc.



Hắn không sợ Phượng Tiên, mà là thân phận đặc biệt của cô ta, hậu bối của Phượng hoàng tộc, lại có quan hệ với Phượng Hoàng, nếu làm quá thì tình cảnh của hắn sẽ rất nguy hiểm.