Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3508: “Đều đến cả rồi thì phải đối mặt thôi”.  



“Ta chỉ hi vọng trước khi Đại Sở quay về với Chư Thiên Vạn Vực thì người chuyển kiếp của Đại Sở có thể được bình an”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn tinh không như thể trông thấy cả vùng sơn hà rộng lớn thông qua vô số tinh vực.



“Theo như ngươi nói thì Kiếm Thần và các vị Hoàng Đế của Đại Sở cả trăm năm trước đã xuất phát, và hiện tại khả năng đã tìm được Đại Sở?”



Advertisement

“Ngươi là Thái Hư Long Hồn, hiểu nhiều biết rộng, có thể dự đoán thời gian chính xác Đại Sở quay trở về không?”



“Đến cả ngươi còn không đoán ra thì huống hồ là ta?”, Long Ngũ lắc đầu mỉm cười: “Điều ta dám khẳng định đó là nếu muốn Đại Sở quay về với Chư Thiên Vạn Vực thì không phải chuyện một sớm một chiều, thời gian có thể là một năm, có thể là hai, ba năm, có thể là mười năm và thậm chí là trăm năm, nghìn năm”.



“Chỉ mong Đại Sở chỉ còn lại bản nguyên có thể trụ được tới lúc đó”, Diệp Thành nói với nhiều nỗi âu lo.



“Đừng nghĩ nhiều nữa, hai trăm năm nay ngươi đã vất vả nhiều rồi, nghỉ ngơi chút đi”, Long Ngũ mỉm cười.



“Không thể nghỉ được”, Diệp Thành vươn vai, “người chuyển kiếp ở tinh vực này đã được tìm thấy, ta cũng nên lên đường thôi, cần tìm thấy nhiều người chuyển kiếp hơn nữa”.



“Si Mị tổ chú của ngươi...”



“Lần này ta đến vì nó”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “cũng chẳng còn cách nào khác, những gì ta có thể nghĩ tới chỉ có thể là dùng tổ chú khắc chế tổ chú, mặc dù cách này nguy hiểm nhưng cũng không phải không thể”.



“Cho ta thêm thời gian, ta nhất định sẽ tìm thấy phương pháp giải cứu”, Long Ngũ vội nói.



“Không thể kéo dài thời gian được”, Diệp Thành mỉm cười, chậm rãi lên tiếng: “Đạo hành quả ta còn kém, rất khó áp chế Si Mị tổ chú, bất cứ lúc nào nó cũng có thể làm hao mòn sức mạnh của tiên luân nhãn, trước đó khi thi triển thiên chiếu suýt chút nữa ta bị phản phệ, nếu cứ để vậy thì đạo căn nhất định bị tổn hại”.



“Ngươi chắc chắn phải làm vậy chứ?”, Long Ngũ cau mày nhìn Diệp Thành, “tổ chú không phải chuyện nhỏ đâu”.



“Đều đến cả rồi thì phải đối mặt thôi”.



“Vậy thì thử xem”, Long Ngũ đứng dậy tung ra một chưởng về phía Kỳ Vương ở cách đó không xa.



Lại nhìn sang Kỳ Vương lúc này vẫn còn đang lảo đảo, đột nhiên bị đánh như vậy, nó không kịp phản ứng lại, lập tức bay ra khỏi đỉnh núi, sau đó lớn lối la mắng: “Mẹ kiếp, ngươi có bệnh à?”



Long Ngũ cứ thế ngó lơ, trên đỉnh núi có thêm một con lừa chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn như vậy sao hắn có thể yên tâm phá tổ chú cho Diệp Thành, nếu như con Kỳ Vương đó làm loạn thì rắc rối to.



Thế rồi hắn không nể nang gì mà ra tay, chỉ có thể khiến con lừa kia đi ra chỗ khác.



Phía này, Diệp Thành đã tế ra kết giới bao quanh khắp ngọn núi, hắn không muốn xảy ra sai sót gì.



Long Ngũ cũng ra tay, tạo thêm tầng phong ấn cho lớp kết giới vì việc này có liên quan đến sinh tử của Diệp Thành.



Làm xong xuôi cả hai mới đứng đối mặt với nhau, khoảng cách cách nhau chỉ ba trượng, đứng đó bất động như pho tượng, vẻ mặt nghiêm túc vì sự việc chuẩn bị diễn ra vô cùng nguy hiểm.