Tiên Sinh Xã Hội Đen, Ở Riêng Đi

Chương 57: Chúng ta kết hôn đi



“Sao anh Hải vẫn chưa tới?”

“Chẳng lẽ bị kẹt xe?”

Trong phòng họp, chừng một trăm người đang ngồi chờ một cách nghiêm túc, giống như những pho tượng điêu khắc. Trước mặt mỗi người chỉ có một laptop và một chai nước suối, dĩ nhiên dù có khát nước, cũng không ai dám uống.

Trong đó chỉ có chín người là tư thế ngồi không nghiêm túc lắm. Đỗ Vương nghiêng người dựa vào ghế da, thọt tay vào túi quần không ngừng xoay bật lửa, đang rất muốn hút thuốc. Từ lúc ra quy định đi họp cấm hút thuốc, cấm chơi di động, thì mỗi khi đi họp lại như một loại hành hạ. Lại đợi hơn mười phút nữa, Đỗ Vương rốt cuộc chịu hết nổi, móc di động ra, tìm tên ‘Đà điểu nhỏ’ gửi tin nhắn.

“Chủ tịch!” Mười người đàn ông trước cửa khom lưng chào.

Nghe vậy, hơn một trăm người trong phòng họp đồng thời đứng dậy, vô tình liếc thấy Lạc Vân Hải đều trợn to mắt nhìn, quên mất việc chào......

Lạc Vân Hải chống nạng đi tới ghế chính, nhíu mày, khó khăn đè cái ghế lại, để nạng qua một bên, duỗi chân trái cứng đơ ra, chậm rãi ngồi xuống.

Đỗ Vương kinh ngạc nhìn Hứa Trí Viễn, sau đó kêu lên, “Anh Hải, tụi em chỉ nói giỡn thôi, anh đập gãy chân mình thật à?”

“A!” Hơn một trăm người đồng thời hô nhỏ.

Lạc Vân Hải lạnh lùng liếc Đỗ Vương một cái, nghiến răng nói, “Câm miệng!”

Đỗ Vương lúng túng cúi đầu, ngồi xuống.

Không phải anh nói sẽ không vì một người phụ nữ mà tự hại sao? Xem ra đắc tội ai cũng được nhưng chớ đắc tội Hạ Mộng Lộ, bằng không chờ bị ngàn đao chém chết đi!

Hứa Trí Viễn lúng túng ho một tiếng, vờ như không thấy gì hết, cũng ngồi xuống, nói, “Bắt đầu đi!”

Những người còn lại lập tức mở laptop ra bắt đầu tính toán.

Lạc Vân Hải khó hiểu nhìn Khâu Nguyên Phượng.

Khâu Nguyên Phượng đan mười ngón tay vào nhau, cau mày nói, “Doanh thu năm nay không bằng cùng kỳ năm trước, hơn nữa em đã cho tính toán kỹ, cố gắng đến cuối năm vẫn không cách nào vượt qua được tổng doanh thu năm ngoái. Anh muốn tụi em cho câu trả lời thỏa đáng, nên giờ nghiệm chứng doanh thu ngay tại chỗ luôn, để tránh có người tham ô. Trong tay họ là báo cáo các nơi đưa về, không qua trung gian, không cách nào làm giả được.....”

‘Rầm!’ Lạc Vân Hải bỗng đập bàn một cái. Tiếng gõ bàn phím bỗng chốc im bặt.

Lạc Vân Hải đứng bật dậy, sau đó đau đến nhe răng phải ngồi xuống lại, giận dữ nói, “Điều tôi muốn là phương án giải quyết, chứ không phải ngồi đây tính toán gì đó! Tôi thừa biết doanh thu năm nay không bằng năm trước! Nhưng tại sao không bằng?”

Đỗ Vương lặp lại, “Rất nhiều cổ đông đã rút lui......”

“Vậy các cậu còn không đi giải quyết?” Lạc Vân Hải tức giận thở dốc, sau đó bĩnh tĩnh lại, híp mắt nói, “Bom nguyên tử là do chúng ta chế tạo hả? Chúng ta chỉ mua đi bán lại kiếm lời, có gì mà nguy hiểm? Bọn họ rút lui thì mấy người thật sự cho rằng một ngày nào đó Long Hổ sẽ bị bắt hết sao? Bọn họ đang hợp lại cố ý gây sức ép thôi! Chuyện như vậy đã xảy ra một lần lúc cha tôi còn làm chủ tịch, có vết xe đổ đó mà các cậu không nhìn ra sao? Các cậu làm ăn kiểu gì vậy? Hay là cho rằng Long Hổ yên ổn mấy chục năm thì không còn ai dám gây sự nữa?”

Hứa Trí Viễn hít sâu một hơi, đưa tay day day huyệt Thái dương, bất đắc dĩ nói, “Vậy ý anh là?”

Lạc Vân Hải quên mất đau đớn ở chân, đập bàn nói, “Tôi thấy cậu càng ngày càng lú lẫn đó! Bọn họ muốn đi thì cứ để họ đi! Ai dám đi đầu tiên, thì tới dọn sạch ổ chó của hắn cho tôi! Giết gà dọa khỉ! Tôi không tin những người còn lại không quay về. Nếu vẫn không về, thì tiếp tục dọn sạch cái ổ thứ hai! Các cậu lâu quá chưa giết người nên sợ đúng không?”

Mọi người như bừng tỉnh ra. Đúng vậy, dù Long Hổ có bình yên bao nhiêu năm, thì Long Hổ vẫn là xã hội đen, đúng là lâu qua chưa dùng loại thủ đoạn đầy máu tanh này mới cho rằng mình là người bình thường, muốn dùng cách của người bình thường để giải quyết vấn đề. Hơn nữa, cứ nghĩ anh Hải chán ghét bạo lực, không ngờ người đầu tiên nói đến việc dùng bạo lực để giải quyết vấn đề lại chính là anh Hải.

Đỗ Vương cũng đập bàn, đứng lên nói, “Nếu anh Hải đã đưa ra phương án giải quyết, vậy bọn họ tự cầu nhiều phúc đi! Lý Quốc!”

“Dạ!” Một người đàn ông trung niên đứng lên.

“Đi điều tra xem rốt cuộc ai là người khởi xướng chuyện này, sau đó dẫn người đi nhổ cổ tận gốc ngay trong đêm!”

Lạc Vân Hải tiếp tục nói, “Cho các cậu mười ngày kiếm người tiết lộ việc bom nguyên tử tới cho tôi! Còn nữa, tôi là xã hội đen, không phải cảnh sát, về sau đừng lấy những cách đàn bà để giải quyết vấn đề, đối phó loại người như vậy, phải dùng cách của xã hội đen, nếu không sẽ chỉ khiến bọn họ càng ngày càng phách lối! Cuối cùng, đã mua cổ phần của Long Hổ thì vĩnh viễn không thể rút lui!”

“Anh Hải, như vậy có phải bá đạo quá không?” Đông Phương Hoàng nói. Dù sao điều này không có ghi trong hợp đồng.

“Bá đạo? Cảnh sát không hề bá đạo đó! Cậu đi làm cảnh sát đi!” Lạc Vân Hải chỉ ra ngoài cửa, lạnh lùng nói!

Đông Phương Hoàng mím môi, cúi đầu nói, “Em biết sai rồi!”

Lạc Vân Hải nhìn mọi người với vẻ mặt thất vọng, “Chúng ta đã không có đường lui, cũng không thể đi tới, vĩnh viễn chỉ có thể đứng ở ranh giới giữa trắng và đen. Đã vậy, biện pháp duy nhất là khiến chỗ đó mãi mãi thuộc về chúng ta, cả hai bên đều không dám phạm tới chúng ta! Các cậu cho rằng giờ các cậu mềm lòng thì cảnh sát sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Chớ quên, mọi người ở đây đều nằm trong danh sách truy nã của cảnh sát, giờ họ không dám tới bắt, nhưng một khi các cậ nghèo túng, sẽ lập tức chết không có chỗ chôn! Thu hồi lòng thương hại của các cậu lại đi! Các cậu đã không có tư cách đi làm người tốt, hiểu chưa?” Có câu giành nước dễ, giữ nước khó! Nhưng có gì khó? Cứ mãi giữ vững tinh thần như lúc đang giành nước thì ai dám xâm phạm?

Mói người đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Đúng là đã vào xã hội đen thì không có ngày trở ra. Dĩ nhiên, cũng không mấy người hối hận, vì đây là con đường tắt để làm giàu! Chỉ là lâu quá không chém giết nên hơi lười biếng thôi.

Đỗ Vương lại một lần nữa bội phục sự can đảm của Lạc Vân Hải. Nhưng lại nghĩ, chỉ lúc ở Long Hổ anh Hải mới ra dáng đàn ông vậy thôi, về đến nhà sẽ thành kẻ sợ vợ! Cũng may ở trước mặt mọi người, đà điểu nhỏ chưa bao giờ to tiếng với anh, về đến nhà, anh cũng rất vui vẻ làm con rùa! Xem ra anh đã lĩnh hội được đạo vợ chồng rồi! Ở nhà ra vẻ đáng thương, chỉ có vợ thấy, ai thấy nữa đâu mà lo!

Lạc Vân Hải trợn mắt nhìn mọi người một cái, rồi chống nạng đi ra ngoài.

Đáng chết, bộ dạng thế này thật mất mặt!

Nhà họ Lạc.

Kỷ Khanh Khanh liếc Lạc Vân Hải đang ngồi bên cạnh một cái, rồi đánh một chuỗi tiếng Đức vào di động.

‘Mẹ, chân cha bị thương, lần này là thật, phải chống nạng!’

Nháy mắt đã có tin nhắn trả lời.

‘Khi nào chết hẵng báo!’

Kỷ Khanh Khanh khổ sở sụp bả vai, giờ mẹ không tin lời cậu nữa rồi. Xem ra nói láo thật không tốt, chỉ một lần đã khiến mẹ không bao giờ tin tưởng cậu nữa.

“Mày trực tiếp nói với nó, chân mày bị gãy, cần nó trở lại chăm sóc, là được rồi! Tại sao phải bắt cha mẹ đi đón?” Trình Thất thở dài một tiếng, thầm nghĩ, đã đi một lần rồi, Hạ Mộng Lộ không muốn về, bà biết làm sao? Hơn nữa, bà cũng đã nói cho cô tời gian suy nghĩ, giờ mới mấy ngày đâu, lại muốn đi?

Lạc Vân Hải cau mày như ông già, nói, “Nếu không do mẹ cứ muốn giày vò cô ấy, mọi chuyện sẽ tới tình trạng này sao? Hơn nữa, con không hi vọng cô ấy vì thương hại con mới trở về!” Anh muốn cô là vì anh mới trở về!

Chưa đầy một tháng nữa là sang năm mới rồi, không biết năm nay có được đoàn viên không?

“Mẹ cũng đã nói xin lỗi rồi! Mày thấy mẹ xin lỗi ai bao giờ chưa? Mẹ già thế này, mày còn muốn hành hạ mẹ sao?” Phiền chết! Người ta không muốn quay về, chẳng lẽ bà phải quỳ xuống cầu hay sao?

Lạc Viêm Hành trầm mặc một lúc lâu mới nói, “Được rồi, nếu Mộng Lộ không muốn ở chung với cha mẹ thì thôi. Cha mẹ chấp nhận lui một bước. Con dẫn Khanh Khanh về biệt thự của con đi, vì đứa nhỏ, Mộng Lộ sẽ trở lại!”

“Cái gì? Đứa cháu bảo bối của tôi.... ...”

“Trong bụng Mộng Lộ còn một đứa đó! Bà là mẹ chồng không thể nhường nó một chút sao? Nó còn trẻ dại, bà so đo với nó làm gì?” Lạc Viêm Hành rốt cuộc cũng mạnh mẽ được một lần, không đợi Trình Thất mở miệng đã phất tay nói, “Dẫn Khanh Khanh về đi!”

Lạc Vân Hải cười nói, “Vậy con đi đây!” Anh khập khểnh bước lên lầu, nói với Kỷ Khanh Khanh, “Con trai, về nhà với cha!”

Kỷ Khanh Khanh...... À, không đúng, từ nay về sau phải gọi là Lạc Khanh Khanh, đã không còn cầu gì khác, giờ chỉ cần có thể cho mẹ, anh hai và em gái trở về, bảo cậu làm gì cũng được. Chú Tiểu Hứa nói là em gái, cậu không cần em trai!

Trình Thất nhìn theo bóng lưng cháu nội, thầm nghĩ, giờ cái nhà này chỉ còn lại hai ông bà già! Thôi, Viêm Hành nói đúng, bà cần gì phải so đo với một đứa nhỏ? Bà chẳng bài xích Hạ Mộng Lộ nữa, cũng hi vọng Tiểu Hải có thể sống vui vẻ. Hơn nữa, bà có dự cảm, một ngày nào đó, ngôi nhà này sẽ cực kỳ náo nhiệt!

Hạ Mộng Lộ, con là một đứa nhỏ hiền lành, lúc mẹ ngã bệnh, con có thể chăm sóc cẩn thận như vậy, tương lai nhất định con sẽ không để bà già này cô đơn đúng không?

Nhà họ Hạ.

Lạc Vân Hải đẩy Lạc Khanh Khanh ra trước, đối diện với bốn người trong nhà, thận trọng nói, “Mẹ anh nói, về sau sẽ không bao giờ giành con với em nữa, còn đồng ý cho chúng ta ở riêng. Giờ em có thể về không?”

Lạc Khanh Khanh nhào vào ngực Hạ Mộng Lộ làm nũng, “Mẹ, con nhớ mẹ lắm! Mẹ về với con và cha được không? Xin mẹ đó!” Lạc Khanh Khanh liều mạng chớp chớp đôi mắt to long lanh.

“Cuối cùng bà ta cũng chịu nhượng bộ rồi hả?” Mẹ Hạ hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa. Mộng Lộ có về hay không là quyết định của nó, bà sẽ không cản trở!

Hạ Mộng Lộ vẫn lắc đầu, “Tôi nói rồi, để tôi suy nghĩ đã!” Ngộ nhỡ Trình Thất lại đi giành con với cô thì sao? Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Không phải cô hẹp hòi, chủ yếu là do lúc mang thai, cô khó khống chế được tính tình, chỉ sợ lại nói sai gì đó khiến bà ta nổi giận, rồi ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng.

Nghe vậy, Lạc Vân Hải siết chặt cây nạng, nhìn chằm chằm Hạ Mộng Lộ hồi lâu xong tự giễu cười nói, “Được rồi, em cứ từ từ suy nghĩ đi. Mộng Lộ, tôi mệt rồi!” Nói xong, anh khó khăn xoay người bước đi.

Lạc Khanh Khanh thấy thế, bĩu môi nói, “Mẹ, con phải về với cha! Con và cha sẽ chờ mẹ! Con muốn sống chung với cha mẹ, với anh hai và em gái!” Nói xong, cậu lui ba bước, cúi người bảy mươi độ chào, rồi mới chạy đuổi theo Lạc Vân Hải, nắm lấy tay anh.

Bóng lưng hai cha con trông rất cô đơn, tình cảnh giống như sinh ly tử biệt.

Hạ Mộng Lộ đen mặt, thầm nghĩ, có nghiêm trọng đến vậy không? Ở đây không có ai làm khó làm dễ cô, hơn nữa, đây là nhà mẹ đẻ của cô, cứ làm như cô dang ở nhà tình nhân vậy? Về đó có tốt hơn được ở đây? Ở đây ít nhất còn có mẹ cô chăm sóc, về đó ai chăm sóc cô? Cô không tin Lạc Vân Hải sẽ ngày ngày ở nhà chăm sóc phụ nữ có thai!