Tiên Sinh, Cách Xa Tôi Một Chút!

Chương 5



Quan Hướng Lam trợn mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt, ngực của cô dánchặt vào lồng ngực của anh, mà tay của anh đặt ở trên mông cô, sau đó... Cô nhìn xuống, môi hai người dính vào nhau. Cô hoảng sợ, lập tức muốnnhảy ra, nhưng một bàn tay to lại ngăn chặn cái ót của cô, đầu lưỡi ẩmướt cạy cánh môi ra, hơi thở mùi đàn hương trượt vào miệng, liếm mútngọt ngào trong cái miệng nhỏ.

Mắt Quan Hướng Lam trừng lớn hơn, anh anh anh anh anh...Anh đang làm gì?

Cô bị dọa đến không thể phản ứng kịp, chỉ ngây ngốc để cho anh hôn, đầulưỡi nóng bỏng quấn lấy cái miệng nhỏ nhắn, lưỡi nóng nhiệt tình chơiđùa, nóng bỏng làm cô không thể thở.

Một lúc lâu, anh mới buông cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào ra, liếm liếm môi, đánh giá.

"Tiểu Lam, kỹ thuật của em không 'thông thạo' chút nào!"

Tiểu Lam, kỹ thuật của em không 'thông thạo' chút nào!― "Đi chết đi tên mặt cương thi khốn kiếp!"

Quan Hướng Lam hét chói tai, dùng sức vỗ nước trong bồn tắm. Tên giả tạo kia đột nhiên hôn cô thì thôi đi, hôn xong còn dám mở miệng phê bình cô,chê kỹ thuật của cô không tốt, cái giọng khinh bỉ kia làm cho cô giậnđến không nói nên lời. Người bị đùa giỡn là cô, bị chiếm tiện nghi chonên không có đánh anh, ngược lại bị dọa sợ tới mức đẩy anh ra chạy trốichết.

Căn bản là cô choáng váng ngây người, liền chạy về nhà theo bản năng, chờ tinh thần bình tĩnh lại mới phát hiện không đúng, rõ ràng người bị trêu chọc là cô, sao cô phải trốn? Cô nên đạp bẹp tên khốn kia mới đúng!

"Ghê tởm! Quan Hướng Lam, cô là người ngu ngốc!" Côgiận đến vỗ nước, bọt nước văng khắp nơi, văng lên trên mặt, cô căm giận gạt đi.

Ngón tay lơ đãng gạt qua cánh môi, bỗng dưng dừng lại.

Cô nghĩ đến nụ hôn buổi sáng, còn nhớ rõ môi anh mềm mại, đầu lưỡi mạnh mẽ truyền đến hơi thở của anh, cô nếm được toàn bộ mùi đàn ông của anh, mà anh liếm mút lưỡi cô làm cho hơi thở cô dần gấp gáp, ngựccũng phập phồng theo nhưng thật ra mùi vị của anh cũng không tệ lắm...

Đáng sợ! Quan Hướng Lam bị cái ý nghĩ này dọa sợ, vội vàng dùng nước nónghất lên mặt, nhưng lại không dẹp yên trái tim nhảy loạn điên cuồng được.

"Gặp quỷ, có phải là mình động tình hay không?" Cô dùng sức chụp mặt, liềuchết hít sâu, muốn nhịp tim chậm lại và gương mặt hơi nóng trở lại bìnhthường.

Cô mới không thể nào động lòng với tên Ngôn Tử Ngự kia,dáng dấp anh đúng là đẹp mắt, nhưng tính tình có thiếu sót, cô ghét anhmuốn chết, sao có thể động lòng với anh?

Cô không động lòng sao nhịp tim lại tăng nhanh, nhất định là vì... Ách, là vì, là vì . . . Đã quá lâu cô không có bạn trai!

"A, nhất định là như vậy!" Quan Hướng Lam dùng sức gật đầu, đếm, cũng gầnnăm năm cô không có đàn ông rồi, kể từ lúc trở lại trấn nhỏ vắng vẻ, bởi vì khoảng cách xa mà chia tay bạn trai cũ, sau đó cô cũng không có qualại với người đàn ông nào.

Oa, thì ra là cô đã không hẹn hò lâu như vậy rồi?

"Gần năm năm không có đàn ông mình cũng không có cảm giác, sao Ngôn Tử Ngựvừa xuất hiện mình liền động tình?" Không giải thích được mà tim đập rộn lên, còn không ghét nụ hôn của anh, thậm chí còn tràn đầy thích thú • •

"Thích cái đầu anh!" Không nên tiếp tục, cô vùi đầu vào trong nước, một lúclâu mới ngẩng đầu ướt sũng lên, dùng sức thở." Quan Hướng Lam, đừng suynghĩ lung tung!"

Cô dùng sức hất đầu, hơi chóng mặt leo ra bồn tắm, cầm cái bao trên khăn tắm lên, sau đó . . .

"Quần áo!" Quên lấy vào rồi !

Quan Hướng Lam nhìn chằm chằm kệ tủ trống rỗng, không có đem quần áo vàocũng không có gì, lầu ba là địa bàn của cô, thường thường cô cũng chỉquấn khăn tắm liền từ phòng tắm trở về phòng.

Nhưng bây giờ không giống trước, có một tên đê tiện đến ở địa bàn của cô, mà cô không dámđảm bảo lúc quấn khăn tắm có thể không đụng phải tên đê tiện kia không.

Làm sao bây giờ? Cô cũng không thể - chờ mãi ở phòng tắm!

"A! Mình thật là ngu ngốc!"Quan Hướng Lam chán nãn túm tóc, chỉ có thể nắmchặt khăn tắm trước ngực, mở nửa cửa phòng tắm nhìn ra bên ngoài.

Không có ai.

Cô vội vàng phóng tới hướng phòng mình, nắm tay cầm cửa, nhưng còn chưa mở cửa, cửa phòng lại đột nhiên tự mở, một người không nên xuất hiện liềnđứng ở cửa phòng của cô. Cô chỉ ngây ngốc trợn to mắt, trực tiếp rốngto: "Ngôn Tử Ngự, anh ở trong phòng của tôi làm gì?"

Ngôn Tử Ngựnhíu mày, thấy gương mặt cô đỏ ửng, trên người chỉ quấn khăn tắm ngắnngủn, vạt dưới chỉ đến dưới mông, tóc dài ướt xõa ra, mùi thơm nhàn nhạt bay ra từ trên người cô, bộ dáng vừa mới tắm rất là mê người.

"Cha Quan và mẹ Quan dẫn Tâm Tâm đi ra ngoài chơi, bảo chúng ta tự lo bữatối, tôi tới hỏi em muốn ăn cái gì trước? Kết quả không thấy người, chỉthấy quần áo trên giường." Anh lắc lư quần áo cầm trên tay với cô, bêntrong còn có quần nhỏ của cô, khuôn mặt tuấn tú hiện lên nét đùa giỡn.

"Tôi nghĩ là em đang tắm, quên đem quần áo vào, tốt bụng muốn đem quần áođưa cho em, ai biết vừa mở cửa ra... " Anh dừng lại không nói, nhìn ánhmắt của cô lềnh bệnh thì không hề che giấu vui vẻ.

"Anh, Anh... " Anh nói rõ ràng là rất có lý, căn bản là Quan Hướng Lam không cách nàotrả lời, chỉ có thể tức giận dùng sức giật lấy quần áo trên tay anh."Cút ra khỏi phòng của tôi!"

"Yên tâm."Ngôn Tử Ngự ngoan ngoãnvòng qua cô đi ra cửa phòng."Tôi sẽ không có ý xấu với em, thật sự có ýgì với em, tôi còn sợ không trơn tru đấy!"

Cái gì? Quan Hướng Lam trợn mắt, tức giận hỏi: "Ngôn Tử Ngự, lời của anh là có ý gì?"Anh đangcười cô không có sức hút sao?Ngôn Tử Ngự liếc nhìn cô từ trên xuốngdưới, lại nhàn nhạt thu ánh mắt lại, chống lại ánh mắt của cô."Tiểu Lam, cơ thể em không tệ, đáng tiếc... "

"Sao hả?"Cô trừng anh.

"Kỹ thuật hôn quá kém, em nói cuộc sống trước kia của em rất vui sướng, xem ra cũng chỉ là khoác lác mà thôi!"Anh lắc đầu một cái, ánh mắt rất khinh thường.

Ánh mắt khinh thường này làm cho QuanHướng Lam lên giọng, đời này của cô cái gì cũng có thể nhịn, chỉ làkhông chịu nổi vẻ mặt cười nhạo của anh, khiến cho cô nhìn liền nổi giận trong bụng!

"Ngôn Tử Ngự! Tôi còn chưa tính chuyện ban ngày vớianh, anh còn dám nói, anh muốn chết có phải hay không?"Cô nhón mủi chân, thô lỗ túm lấy quần áo của anh.

"Tiểu Lam, em đang thẹn quá hóa giận sao?" Anh nhìn cô, môi mỏng nhếch lên.

Nụ cười trên mặt anh làm cho Quan Hướng Lam tức giận hơn, "Đi chết đi chứthẹn quá hóa giận! Nói cho anh biết, buổi sáng là lúc tôi ngẩn người,mới không cho anh thấy được kỹ thật hôn môi của tôi."

"Vậy sao?"Ngôn Tử Ngự nhíu mày, kéo tay của cô ra, an ủi mà sờ sờ đầu của cô."Thìra là như vậy, vậy tôi đã hiểu, em mau đi mặc quần áo đi."Anh trả lờirất miễn cưỡng.

Thái độ làm nhục người khác này làm cho QuanHướng Lam tức đỏ mặt, lý trí đã bị lửa giận thay thế, mặt cương thi nàydám xem thường cô?

Đời này cô không thể bị xem thường nữa!

Quan Hướng Lam đưa tay dùng sức túm lấy quần áo của anh, kéo đầu của anhxuống, cái miệng nhỏ nhắn đưa lên dán sát vào môi của anh, đầu lưỡi mềmmịn trơn trượt tiến vào cái miệng của anh.

Đột nhiên bị hôn làmcho Ngôn Tử Ngự ngẩn ra, đúng là anh cố ý trêu chọc cô nhưng không nghĩrằng cô sẽ làm như vậy, động tác của cô ngoài dự tính của anh, cái lưỡithơm mềm lại cuồng dã cuốn lấy anh.

Mùi hoa hồng thơm mát vừa tắm xong bay ra từ trên người cô, thân thể mềm mại dán chặt vào anh, màlưỡi của cô lại nhiệt tình quấn lấy đầu lưỡi của anh, hàm răng cắn nhẹmôi anh lại liếm nhẹ qua, hương vị ngọt ngào thuộc về cô làm cho hơi thở của anh rối loạn. Lưỡi của anh cũng quấn theo cô, liếm mút dây dưa kịch liệt, hơi thở của hai người dần gấp gáp, lại hôn kịch liệthơn, tóe ra tia lửa nóng bỏng. Cho đến khi sắp không thở nổi, môi củahai người mới tách ra.

Hơi thở của Quan Hướng Lam hỗn loạn, trêngương mặt đỏ ửng như cánh hoa tươi đẹp, cô nhìn anh, đầu óc hơi choáng,cái miệng nhỏ nhắn cũng không chịu yếu thế nói: "Sao hả, kỹ thuật củatôi không tệ chứ?"

Anh không lên tiếng, ánh mắt nóng rực lại nhìn thẳng vào cô.

Ánh mắt của anh làm cho tim rộn lên, cô hốt hoảng mở mắt, theo bản năng tay muốn túm chặt khăn tắm, nhưng lòng bàn tay đụng phải chính là da thịtbóng loáng.

Cô sửng sốt, vội vàng cúi đầu nhìn, khăn tắm trên người đã rơi trên mặt đất từ lâu, mà cô lại trần truồng đứng ở trước mặt anh.

"A!" Cô thét chói tai,

"Ngôn Tử Ngự, nhắm mắt lại... Ưm!"Lời còn chưa dứt, đột nhiên cô bị đè ở trên tường, môi mỏng nóng bỏng đặt lên môi của cô lần nữa.