Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1001: Thông Thiên Đột Phá



Đám thánh dừng chiến đấu lại. Mỗi người đều tỏ ra ngưng trọng nhìn về phía Thông Thiên giáo chủ. Chỉ có Công Dương Tử, lúc này thân thể đã bị chém thành hai. Tế đàn thiên địa dưới chân hắn cũng ầm ầm nổ nát.

Chỉ một kiếm, hắn đã bị Thông Thiên giáo chủ giết chết.

Công Dương Tử đã chết! Khuôn mặt sương mù chậm rãi tan đi.

Thời khắc hắn hấp hối, gian nan xoay người nhìn về phía hai người xuất hiện phía sau.

Diêm Xuyên, Quỷ Cốc Tử.

- Lại là ngươi. Diêm Xuyên, ta bị ngươi khắc chết. Ta lại có thể là một kẻ chết vì không may. Ta hận ngươi!

Công Dương Tử khóc thảm thương nuốt xuống một hơi cuối cùng.

- Bành!

Thân thể Công Dương Tử ầm ầm nổ tung.

Ầm!

Trên bầu trời đột nhiên phát ra một tiếng động rất lớn. Khắp nơi trong thiên hạ đột nhiên rơi xuống vô số mưa máu. Huyết vụ bay lên không trung.

Thánh nhân chết đi, thiên địa bi ai!

Tuy nhiên giờ phút này, không người nào quan tâm thánh nhân đã chết đi. Gần như mọi người đều nhìn chằm chằm vào Thông Thiên giáo chủ ở trung tâm ngọn lửa màu đen.

Kiếm khí vờn quanh, ánh kiếm trùng thiên, vô số nhuệ khí với một khí thế không thể đỡ nổi.

- Tổ tiên, thập tam trọng thiên?

Trong mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.

- Thông Thiên đột phá!

Quỷ Cốc Tử thở dài nói.

- A!

Thông Thiên giáo chủ lại rống to một tiếng.

- Thiên số, ta lại muốn chiến đấu. Một năm sau, vẫn ở đây, ta muốn nghênh chiến đấu với mười lăm thánh nhân. Ta muốn bọn họ toàn lực ứng phó, toàn lực ứng phó!

Thông Thiên quay về phía bầu trời rống to.

Ầm ầm ầm!

Mây đen bị hỏa diễm màu đen quanh thân Thông Thiên thiêu đốt lại xuất hiện. Một uy thế khổng lồ bắn thẳng xuống.

Tám thánh nhân còn lại ngẩng đầu nhìn lên trời.

Diêm Xuyên, Quỷ Cốc Tử cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy mây đen.

Nơi xa hơn, còn có vô số cường giả khắp nơi đang quan sát từ phía xa lại.

- Meo!

Miêu Miêu đột nhiên đã xuất hiện ở trên bả vai Diêm Xuyên.

- Diêm Xuyên, ngươi rốt cuộc đã trở lại?

Sắc mặt Miêu Miêu lộ vẻ vui mừng nói.

- Phải!

Diêm Xuyên gật đầu một cái.

- Thiên số, một năm sau, ta sẽ bày ra Tru Tiên Kiếm trận, nghênh chiến mười lăm thánh nhân! Nhìn bọn họ toàn lực ứng phó!

Thông Thiên lại nhìn lên trời quát lên.

- Chuẩn!

Hư không đột nhiên có một tiếng nổ vang, xông thẳng vào trái tim, vào đầu của tất cả mọi người.

Đặc biệt là một đám thánh nhân. Ngô Thiên, Thiên Cơ Tử, Tuyệt Cung Chủ, Bách Ác Lão Ma, Tây Môn, Viên Thiên Cương đều hét theo một tiếng:

- Vâng!

Chỉ có hai người, Đông Phương Bất Bại, còn có một nam tử mặc áo bào màu tím phía xa, vẫn chưa hét theo.

- Thiên hạ thánh nhân nghe lệnh, từ hôm nay cho phép thánh nhân qua lại hai giới âm dương. Sau một năm kể từ ngày hôm nay, các thánh nhân vây giết Thông Thiên, không được thiếu người nào!

Tiếng hét lớn lại vang lên.

Sau một tiếng nổ vang, âm thanh xuyên qua hai giới âm dương.

Mt đám thánh nhân cõi âm, sắc mặt cũng đột nhiên trầm xuống.

- Vâng!

Các thánh nhân cõi âm hét theo nói.

- Trong vòng một năm, các thánh vị còn trống sẽ xuất hiện tại Bắc Ngoại Châu! Người có tài làm thánh!

Âm thanh vang vọng, trong nháy mắt truyền khắp thiên địa. Trong lúc nhất thời, vô số cường giả trong thiên hạ xiết chặt nắm đấm, ánh mắt đầy chờ mong.

Ầm ầm ầm!

Mây đen chậm rãi tan đi. Thiên số đến một hồi, trong chớp mắt lại biến mất không thấy nữa.

Trong Bích Du Cung, khí thế quanh thân Thông Thiên giáo chủ thoáng thu lên, nhìn ngược về phía đám thánh nhân.

- Chiến dịch lần này, đa tạ các vị. Sau một năm nữa, hẹn tái chiến ở đây!

Thông Thiên giáo chủ trầm giọng nói.

Một đám thánh nhân nhìn chằm chằm vào Thông Thiên giáo chủ một hồi lâu.

- Một năm? Thông Thiên? Không nên khiến trẫm thất vọng!

Thánh nhân áo bào tím phía xa trầm giọng nói.

Diêm Xuyên nhìn tới. Đây chính là thánh nhân Tử Vi.

Toàn thân hắn mặc áo bào màu tím tỏa ra ánh sáng lung linh, khuôn mặt cực kỳ tuấn lãng. Nhìn bề ngoài hắn giống một người phàm khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi. Hắn chắp tay đứng trên không trung, khí định thần nhàn, trong mắt loé ra một tia thưởng thức nhìn về phía Thông Thiên.

- Thánh nhân Tử Vi?

Thông Thiên giáo chủ lộ vẻ ngưng trọng nhìn về phía hắn.

Trong trận chiến đấu lúc trước, Thông Thiên giáo chủ tất nhiên nhìn ra được, trong đám thánh nhân người nào dùng hết toàn lực, người nào thành thạo điêu luyện. Thánh nhân Tử Vi này chính là người thành thạo điêu luyện nhất.

- Sau một năm, ta sẽ gặp lại ngươi!

Thánh nhân Tử Vi cười nói.

Nói xong, thánh nhân Tử Vi đạp không, bay vút lên trời, hóa thành một tia sáng màu tím, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Đông Phương Bất Bại nhìn Tử Vi thánh nhân rời đi, lông mày nhíu lại. Hắn hít sâu một cái, đạp không, cũng biến mất ngay tại chỗ.

Hai đại thánh nhân rời đi, sáu thánh nhân còn lại nhìn nhau một cái.

- Cáo từ!

Sáu người nói.

Tiếp theo, sáu người cũng hóa thành lưu quang trong chớp mắt biến mất không thấy nữa.

Thánh nhân rời đi, nhất thời rất nhiều tu giả đứng phía xa liền bay tới gần.

Người dẫn đầu lại là Tôn Ngộ Không.

- Chúc mừng giáo chủ!

Tôn Ngộ Không chúc mừng.

- Ngộ không, ngươi thu thập một chút!

Thông Thiên giáo chủ trầm giọng nói.

- Được!

Tôn Ngộ Không lên tiếng trả lời.

Lúc này Thông Thiên mới nhìn về phía Diêm Xuyên và Quỷ Cốc Tử.

Nhìn hai người, trong mắt Thông Thiên giáo chủ thoáng lóe lên hào quang.

Hai người rời đi mấy tháng này, tuy rằng không biết đi nơi nào, nhưng cũng bởi vì không biết, nên càng tỏ ra thần bí.

Vừa nãy bỗng nhiên bọn họ lại xuất hiện? Bọn họ xuất hiện từ chỗ nào? Phải biết rằng, trên biển Thông Thiên đều bị mình nắm trong bàn tay. Bọn họ không thể nào biến mất không còn tăm hơi, sau đó lại đột nhiên xuất hiện được.

Nhưng Diêm Xuyên, Quỷ Cốc Tử, Phần Mộ Quỷ Hỏa đã thật sự làm được điều đó.

- Chúc mừng!

Diêm Xuyên cười nói.

- Phải nói cùng vui. Tất nhiên hai vị cũng thu hoạch khá dồi dào đi!

Thông Thiên cười nói.

Diêm Xuyên, Quỷ Cốc Tử khẽ mỉm cười.

- Mời!

Thông Thiên lấy tay cười nói.

Diêm Xuyên và Quỷ Cốc Tử gật đầu một cái, đạp không cùng Thông Thiên đồng thời bước vào trong Bích Du Cung

...

Cùng lúc đó tại Tây Ngoại Châu dương gian, trong thành Lạc Dương! Một cấm điện.

Két!

Cửa đại điện từ từ mở ra. Từ bên trong cấm điện, một lão giả áo bào xanh chậm rãi đi ra.

Lão già đi ra khỏi đại điện, vô số thị vệ xung quanh lộ vẻ kinh ngạc.

Lão già chính là Hồng Quân lão tổ. Lần trước hắn đâm một kiếm phá Thương Thiên Chi Nhãn, kinh diễm đến cực điểm. Nhưng cuối cùng lại xóa bỏ ký ức của mọi người. Cho nên rất nhiều người cũng không quen biết Hồng Quân lão tổ.

Hồng Quân ngẩng đầu nhìn lên trời, ngược về phía tây bắc.

- Tổ tiên thập tam trọng thiên? Thông Thiên, chung quy ngươi không để ta thất vọng!

Hồng Quân lão tổ thản nhiên nói.

- Thời gian một năm? Cũng tốt, thời gian một năm, cũng tốt thôi!

Hồng Quân lão tổ thản nhiên nói.

Nói xong, hư không trước mặt Hồng Quân lão tổ thoáng rung động. Hồng Quân lão tổ đạp không tiến vào trong hư không rung động kia.

Ầm!

Dường như một sóng gợn thời không trong nháy mắt tiến về phía Bắc Ngoại Châu.

Hồng Quân lão tổ đã đi tới Bắc Ngoại Châu!

Cõi âm, Đại Tần Thành!

Sắc mặt Công Dương Bôn Lôi nặng nề đứng ở trước mặt cương thi Diêm Xuyên.