Tích Tụ

Chương 27



Khi Phó Diễn kéo Trần Tân ra khỏi bồn tắm, Trần Tân thật ra vẫn chưa hoàn toàn ngất đi.

Thời gian rạch cổ tay quá ngắn. Nếu thật sự muốn chết thì đây không phải cách hữu hiệu nhất, hơn nữa cần ở một mình, chứ không phải trong tình trạng lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện như này.

So với cổ tay thì rạch động mạch cảnh hoặc các bộ phận nội tạng trong khoang bụng hoặc ngay cả động mạch chi dưới cũng đều sẽ nhanh chết hơn.

Trần Tân không muốn chết đến mức đó nên anh chỉ rạch cổ tay.

Anh mở mắt ra, thấy Phó Diễn đang nắm chặt cổ tay mình. Hắn thậm chí còn không kịp che đậy biểu cảm, trên khuôn mặt ngập tràn nỗi hoảng sợ.

Vào giây phút ấy, Trần Tân đã có được đáp án mình mong muốn theo cách đơn giản nhất mà cũng thô bạo nhất.

Anh cứ ngỡ chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra.

Đây có lẽ sẽ là thứ giúp anh thoát khỏi tình cảnh này và được tự do.

Ngay cả nỗi hận vô duyên vô cớ đối với Đại ca của Phó Diễn cũng là có lý do.

Phó Diễn vội vàng buộc chặt phần tay trên của anh để cầm máu rồi lập tức gọi cho bác sĩ gia đình.

Vết rạch tàn nhẫn trên cổ tay khiến bác sĩ gia đình cũng có chút sửng sốt.

Anh ta ngập ngừng liếc mắt nhìn Phó Diễn sắc mặt xám xịt đang đứng bên cạnh rồi lại nhìn người bệnh đang nằm bất động trên giường, đến cuối vẫn nuốt hết những lời khuyên nhủ vào trong. Hai vị này không phải người bình thường, anh ta không góp ý nổi.

Sau khi xử lý xong vết thương, Phó Diễn đột nhiên lên tiếng, kêu bác sĩ tiêm thuốc an thần cho Trần Tân.

Những lời này Trần Tân nằm trên giường cũng nghe thấy nhưng anh không hề có bất cứ một phản ứng nào. Sau khi từ khu mộ trở về, Trần Tân vẫn luôn như người vô hồn.

Sắc mặt Phó Diễn càng u ám hơn. Ánh mắt hắn vừa chạm phải cổ tay của anh thì như bị bỏng mà vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Bác sĩ làm việc theo lệnh. Sau khi tiêm thuốc an thần, Trần Tân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bác sĩ chủ động lên tiếng: “Ngài Phó, tôi đề nghị nên cho ngài Trần điều trị tâm lý.”

Phó Diễn ngồi xuống bên giường, hai mắt dán chặt lên khuôn mặt Trần Tân, dường như không nghe thấy lời đề nghị của bác sĩ.

“Hành vi tự sát như này, có lần đầu, biết đâu sẽ lại có lần hai.”

Bác sĩ vừa dứt lời thì thấy Phó Diễn quay đầu lại. Ánh mắt đó của hắn khiến bác sĩ lập tức im bặt, không dám nhiều lời nữa.

Hơi thở của Trần Tân rất khẽ. Phó Diễn áp mặt lên ngực anh, lắng nghe tiếng nhịp tim vững chãi bên tai.

“Chú.” Hắn thì thào, “Cho dù chú có hành hạ mình tới chết thì cũng chẳng thể gặp lại cha tôi nữa. Chú còn nhớ mong lão ta làm gì?”

Phó Diễn rúc đầu vào cổ Trần Tân, tham lam hít hà mùi hương trên người anh.

“Bây giờ chú chỉ có mình tôi, chú còn muốn đi đâu?”

Phó Diễn đưa tay vuốt ve gò má Trần Tân, sau đó mười ngón tay trượt xuống cổ anh, hơi bóp chặt: “Có phải chú chết rồi thì tôi sẽ không còn đau khổ nữa.”

Mãi tới khi cảm nhận thấy Trần Tân đang chìm trong giấc ngủ bắt đầu ngọ nguậy bất an thì Phó Diễn mới chợt buông tay. Hắn cúi đầu, đặt lên môi Trần Tân một nụ hôn thật ngọt ngào: “Chú, là chú nói yêu tôi trước mà.”

“Chú đã nói yêu tôi rồi, sao có thể thích bố tôi chứ?”

Vành mắt hắn dần ửng đỏ. Sau đó hắn lại một lần nữa siết chặt hai tay: “Rõ ràng chú từng nói, người chú yêu nhất trên thế gian này là tôi mà.”