Thuyền Vượt Gió Mưa

Chương 1



1.

Tất cả mọi người đều biết là tôi chia tay Thẩm Diệp Châu vì tiền.

Vào lúc mà anh ta yêu tôi nhất, cầm 200 vạn tệ của Diệp Sầm – mẹ anh ta.

Sau đó kiên quyết rời bỏ anh ta.

Anh ta bất mãn trước việc mẹ đã làm nên tuyệt thực để phản đối, hành hạ bản thân tới mức không ra hình người nữa.

Các anh em của anh ta không chịu nổi nữa, cố nén lại nỗi căm ghét tôi, từng người đến gặp tôi để cầu xin cho anh ta.

Tôi không tiếp một ai cả.

Sau đó tính mạng anh ta nguy kịch, mẹ anh ta “đường cùng” gọi điện thoại cho tôi, mời tôi làm “thuyết khách”.

Khi tôi đứng trước mặt anh ta, anh ta ôm chặt lấy tôi không chịu buông.

Anh ta gầy đến trơ cả xương, lúc ôm tôi, lực mạnh siết chặt khiến xương cốt tôi đau nhức.

“A Du, cuối cùng em cũng đến rồi, em vẫn còn yêu anh đúng không? Anh biết mà…”

Giọng nói anh ta không giếm sự vui mừng.

Tôi thờ ơ đẩy anh ta ra, mở một đoạn ghi âm và tin nhắn chữ cho anh ta xem.

Trong voice là hôm mẹ anh ta hẹn gặp tôi, tôi đề nghị ghi âm với giá 300 vạn tệ.

Còn tin nhắn văn bản là lời nhắc đến khoản tiền 300 vạn tệ kia.

Anh ta ngỡ ngàng mở to hai mắt, đến khi phản ứng lại thì đẩy tôi ra.

Nhưng vì dùng quá nhiều sức nên mới ngã xuống gầm giường và ho dữ dội.

“Ninh Du, cô cút ngay cho tôi!”

Anh ta chật vật quỳ rạp trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một.

Tôi dứt khoát rời đi như ý nguyện anh ta, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại.

Không biết qua miệng ai mà chuyện này được truyền ra ngoài.

Từ đó, tôi trở thành trò cười ở Bắc Thành.

Tất cả những người biết chuyện đều nói Ninh Du hám tiền cỡ nào, nhẫn tâm ra sao.

Có người còn nói rằng tôi chưa từng yêu Thẩm Diệp Châu, ở bên hắn chỉ vì tiền.

Sự thật đằng sau như thế nào, chẳng ai quan tâm…

Về sau Thẩm Diệp Châu khỏi bệnh liền bước vào cuộc liên hôn thương mại với ái nữ Tưởng Điềm của chủ tịch tập đoàn Đạt Duệ.

Tôi nhận được không dưới mười tấm thiệp mời tới tiệc đính hôn của anh ta.

Người đưa thiệp là huynh đệ của anh ta.

Tôi hoàn toàn biến mất khỏi anh ta theo như “giao ước” với mẹ anh ta.

Nhưng chuyện của anh ta suốt mấy năm qua, tôi lại nắm rõ trong lòng bàn tay.

Tôi biết anh ta và Tưởng Điềm cùng đi Mĩ du học, ăn ở với nhau.

Biết anh ta chỉ mất hai năm để hoàn thành chương trình bằng kép JD/BMA do trường Harvard và Kennedy hợp tác.

Biết anh ta vừa vào công ty đã xử lý mấy hạng mục siêu khó giải quyết, khiến cho các lão tướng trong công ty từ không phục thành tâm phục khẩu phục.

Biết anh ta và Tưởng Điềm tuy chưa chính thức tổ chức hôn lễ nhưng đã gọi cha mẹ của nhau là cha mẹ…

Không phải tôi muốn tìm hiểu, mà do đám an hem của anh ta “tranh nhau” báo cáo cho tôi.

Người ta nói rằng một người yêu cũ chuẩn mực thì xem như đã chết, nhưng bọn họ lại cứ muốn lôi tôi ra để “quất xác” (1).

Như thể Thẩm Diệp Châu tài giỏi bao nhiêu đồng nghĩ với việc tôi ngu ngốc bấy nhiêu.

(1)Một ngôn ngữ mạng bên Trung, ý chỉ việc liên tục châm biếm các chuyện cũ.

Buổi họp lớp hôm nay là lần đầu tiên tôi và Thẩm Diệp Châu gặp lại sau ba năm chia tay.

Ngày mai tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.

Từ nay, anh ta sẽ sống trên mây, hưởng vinh hoa phú quý.

Tôi sống cuộc đời đầy bụi bẩn của tôi, bị người đời giày xéo.

Trước khi tới đây, tôi đã nói chuyện điện thoại với mẹ anh ta và đưa ra yêu cầu.

“Cô có thể đi, nhưng phải nhớ kỹ chuyện gì không nên nói, chuyện gì không nên làm.” Đó là nguyên văn câu nói của bà ta.

Tôi đồng ý.

Mà tôi đến đây trên danh nghĩa là đi cùng bạn học cũ Cố Kiêu.

Nhưng thực ra là để tìm một người bạn cũ cùng lớp chuyên về nội thận để xác minh tư liệu của một ca bệnh.

Có một số chuyện, tôi phải biết rõ thì mới có thể buông bỏ…

Chỉ là, tôi đã đoán trước được ánh mắt lạnh nhạt và khinh rẻ của Thẩm Diệp Châu, đã lường trước sẽ bị bạn học giễu cợt cười chê.

Nhưng lại chẳng thể ngờ tới việc Thẩm Diệp Châu lại biến buổi họp lớp này thành bữa tiệc chuẩn bị cho hôn lễ của anh ta.

Là nhân vật chính mà mọi người ngưỡng mộ, anh ta và Tưởng Điềm thành thạo chơi trò chơi trên bàn rượu, tha hồ show ân ái.

Bầu không khí tại hội trường càng nóng, không một ai vô duyên nhắc lại chuyện quá khứ.

Tôi cũng có được đáp án qua lời của bạn học cũ.

Vì Cố Kiêu bị bạn bè vây quanh nên tôi phải đợi một lúc lâu.

Ai ngờ chỉ chụp trộm một bức ảnh, công phu soạn tin nhắn rồi, Thẩm Diệp Châu lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.

Phơi bày tôi trước ánh mắt của mọi người.

2.

“Đủ rồi thì sao, mà không đủ thì sao?”

Tôi khiêu khích liếc Thẩm Diệp Châu, “Anh Thẩm đây có thể bù đắp chênh lệch ư?”

“Ninh Du, ba năm không gặp, cô vẫn rẻ mạt y như năm đó vậy!”

Anh ta trịch thượng nhìn tôi, đôi mắt đào hoa đẹp mà lạnh lùng đến gai người.

Lời anh ta nói như một thanh kiếm xuyên qua khiến lục phủ ngũ tạng tôi đau nhói.

Tôi nhìn anh ta qua ánh đèn mờ ảo.

Anh ta đã từng giống như một tia sáng, vững vàng kiên định trong thế giới đầy rẫy hiểm nguy này.

Còn hôm nay, bộ vest và giày da của anh ta vẫn lộng lẫy sang trọng như xưa, nhưng đôi mắt lại thăm thẳm như vực sâu không đáy.

Lúc nhìn tôi, ánh mắt ấy không còn lấy một chút dịu dàng năm đó.

Tôi dùng sức dưới cổ tay, khiến anh ta phải xích lại gần.

“Trước mặt vợ sắp cưới mà còn làm trò lôi kéo người phụ nữ khác, rốt cuộc ai mới là kẻ đê tiện hơn?”

Tôi vẫn “ăn miếng trả miếng” với anh ta như thường lệ.

Trước đây từng âu yếm nói những lời yêu thương, giờ đây mỗi lời thốt ra lại như dao găm.

Thẩm Diệp Châu như hoàn hồn, hất tay tôi ra rồi lấy khan ướt trên bàn chà đi lau lại đôi bàn tay.

Sự sỉ nhục đó không cần nói cũng biết.

Tôi không định ở lại thêm, liếc mắt với Cô Kiêu rồi đứng dậy chuẩn bị ra về.

Thẩm Diệp Châu bước từng bước một, chặn đường đi của tôi.

“Điềm Điềm lại đây nào, anh giới thiệu người này cho.”

Anh ta nén cơn giận, vẫy tay với Tưởng Điềm.

“Anh Thẩm, chị gái này có gì đặc biệt sao?”

Tưởng Điềm bước từng bước nhỏ tới, thân mật kéo cánh tay Thẩm Diệp Châu, yếu ớt dựa vào người anh ta.

Người cũng y như tên vậy, xinh đẹp ngọt ngào đáng yêu, nhìn đã biết được nuông chiều từ nhỏ.

“Rất đặc biệt.” Thẩm Diệp Châu trả lời Tưởng Điềm, nhưng ánh mắt lại đặt trên người tôi.

“Cô ấy chính là người bạn gái cũ đã bỏ anh vì 200 vạn, Ninh Du.”

Giọng nói không quá lớn nhưng đủ để mọi người đều nghe thấy.

Bầu không khí thay đổi đột ngột.

Cảm giác xấu hổ khôn cùng trong phút chốc đã nhấn chìm tôi.

Tôi giữ bình tĩnh, lặng lẽ giấu đôi tay đang run rẩy ra sau lưng.

Bởi vì đêm nay tôi có thể đau đớn, có thể cười, nhưng tuyệt đối không thể để lộ ra một chút yếu đuối.

“200 vạn có là gì đâu, bộ trang sức anh tặng em còn cả chục triệu tệ cơ mà.”

Đầu ngón tay trắng nõn như ngọc của Tưởng Điềm nhẹ nhàng ve vuốt sợi dây chuyền kim cương chói lọi trên cổ.

Trên thùy tai nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ta, đôi khuyên tai cũng đang đung đưa lay động.

“Mười triệu tệ, tám chữ số!”

Đám người “ồ” lên.

Cùng với đó là những tràng cười và giễu cợt.

Cười nhạo tôi hèn mọn, chỉ vì 200 vạn tệ mà từ bỏ bạn trai đẹp trai nhiều tiền.

“Tạch!”

Trong đám đông, không biết ai đó đã bóp bẹp lon bia.

Tôi bị tiếng động làm cho giật mình, quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cố Kiêu thản nhiên đùa nghịch lon bia đã biến hình, trên mặt nửa cười nửa không.

Tôi lắc đầu với anh ta, ý bảo anh ta hãy bình tĩnh.

Thẩm Diệp Châu đột nhiên cười khẽ,

Anh ta lấy một xấp dày tiền một trăm nhân dân tệ từ trong túi ra rồi tùy ý ném lên chỗ ghế ngồi.

“Ninh Du, tiền thì tôi có rất nhiều.”

“Nhưng, cô không xứng!”

Những tờ tiền bằng giấy bay lả tả, rắc lên trên cả mặt tôi.

Rồi rơi xuống chân tôi.

“Bạn trai tốt thế này, em gái phải giữ chặt vào nhé.”

Tôi cố gắng mỉm cười giữa cuộc đánh giá hỗn loạn.

“Đương nhiên rồi.” Tưởng Điềm ngước lên nhìn Thẩm Diệp Châu.

Vừa hay chạm phải ánh mắt đắm đuối nuông chiều của anh ta.

“Ôi, ngọt ngào quá…”

“Không hôn nhau một cái thì không ổn đâu!”

Chẳng biết là ai khởi xướng, tiếng hô “Hôn nhau đi” ngày càng vang hơn.

Thẩm Diệp Châu ôm chặt eo Tưởng Điềm, áp cô ta lên sofa rồi cúi đầu hôn xuống.

Bầu không khí lúc này nóng hơn bao giờ hết.

Họ ôm hôn say đắm dưới ánh đèn mờ ảo, gần ngay tôi trong gang tấc.

Tiếng mọi người xung quanh ồn ào huyên náo, còn thanh âm trong tôi lại cô quạnh vô cùng.

3.

Tôi nôn mửa trong nhà vệ sinh.

Lúc ra ngoài, tôi thoáng nhìn thấy bóng người cao lớn đang đứng trong bóng tối.

Phòng bên cạnh có người ra vào, đèn điện liên tiếp chiếu lên mặt anh ta, làm lộ ra cơn tức giận mãnh liệt.

Là Thẩm Diệp Châu.

Chân nhanh hơn não, tôi xoay người rời đi.

Tôi đi nhanh, Thẩm Diệp Châu còn nhanh hơn, chân trước của tôi vừa đạp xuống đất đã bị anh ta nắm lấy bả vai từ phía sau.

“Vừa thấy tôi đã bỏ chạy, chột dạ à?”

Anh ta dùng hết mười phần lực ở bàn tay, giữ chặt tới mức khiến bả vai tôi đau đớn.

Tôi vùng vằng muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta, nhưng vô ích.

“Chột dạ?” Tôi khàn giọng cười mỉa, “Tôi chỉ thấy không cần thiết phải ôn chuyện với anh thôi.”

“Ninh Du, cô xuất hiện trước mắt tôi cả nửa ngày rồi, giờ mới nói lời này có phải hơi muộn rồi không?”

Giọng anh ta lạnh băng.

“Gì mà xuất hiện trước mắt anh, chẳng lẽ chia tay anh rồi tôi không thể đi họp lớp à?”

Tôi thẳng lưng, quay lại phủi tay anh ta.

“Nếu đã như vậy thì sao cô còn trốn trong toilet nôn mửa?”

Anh ta giơ tay bóp cằm tôi: “Có mang con của ai, hay ghê tởm đến phát nôn?”

Nghĩ đến cảnh anh ta vừa hôn người khác, dạ dày tôi lại quặn lên.

Để giấu giếm sự thật, tôi chỉ có thể gắng sức nhịn xuống.

“Không ăn mấy nhưng lại nôn ra rất nhiều.” Thấy tôi không nói gì, anh ta chậm rãi bình luận.

Tôi bị lời nói của anh ta kích động đến mức hốc mắt cay cay.

“Thẩm Diệp Châu, chúng ta đã sớm không còn liên quan đến nhau nữa rồi, rốt cuộc anh muốn làm gì!”

Tôi đẩy mạnh anh ta ra nhưng lại bị anh ta giữ chặt hai tay đè lên vách tường.

“Câu này phải để tôi hỏi cô mới đúng.” Anh ta kề xuống sát bên tôi, “Nếu đã biến mất rồi sao còn xuất hiện?”

Anh ta không hề che giấu sự hận thù và căm ghét trong ánh mắt.

Máu khắp người lạnh toát, tôi chợt cười:

“Anh muốn nghe đáp án nào? Không quên được anh, muốn nối lại tình xưa với anh hay là hối hận muốn cầu xin anh tha thứ?”

Anh ta không nói gì cả.

Có lẽ thực sự muốn nghe một lý do.

“Đương nhiên là…”

“Cô ấy đi cùng tôi.”

Tôi chưa dứt lời đã bị một giọng nam đầy giễu cợt cắt ngang.

Cách đó vài bước, Cố Kiêu lười biếng xỏ hai tay vào túi quần, không biết đứng ở góc đó nhìn được bao lâu rồi.

“Không được bắt nạt bà xã của anh em, Thẩm nhị, cậu đi quá giới hạn rồi nhé.”

Anh ta bình tĩnh nói thêm.

“Anh… có ý gì?” Giọng Thẩm Diệp Châu bỗng hơi run.

“Ý tôi là, hiện giờ Ninh Du là bạn gái tôi.”

“Chưa kể tôi hơn cậu một tuổi, chẳng lẽ cậu có vị hôn thê, còn tôi không được có bạn gái à?”

Cố Kiêu thờ ơ xắn tay áo sơ mi lên.

Sẵn sàng động thủ nếu Thẩm Diệp Châu không buông tay.

“Hai người thật sự… Ở bên nhau sao?” Ánh mắt Thẩm Diệp Châu lại đặt lên người tôi một lần nữa.

Mặc dù ánh sáng lờ mờ, nhưng tôi cảm thấy ánh mắt của anh ta không hề nói dối.

“Có cần một nụ hôn ướt át để chứng minh không?” Tôi rũ mắt cười lạnh.

“Tùy cô.”

Thẩm Diệp Chu buông tôi ra xoay người rời đi.

Cố Kiêu huýt sáo, nụ cười xảo quyệt và đắc thắng nở trên môi anh ta.

Toàn bộ lớp ngụy trang của tôi bị xé bỏ, tôi bất lực dựa vào tường, đờ đẫn nhắm mắt lại.

“Bảo đừng đến thì em không nghe, giờ thì tự làm tự chịu đi.”

Cố Kiêu tức giận lẩm bẩm bên tai.

Tôi mở mắt nhìn anh ta, “Có những chuyện không phải ai cũng làm thay được.”

Biết tôi muốn gặp bạn học cũ hiện đang làm bác sĩ, anh ta định giúp tôi nhưng tôi từ chối.

Vì tôi muốn tận tai nghe sự thật.

“Nhưng chuyện tình cảm, em có thể lừa dối chính mình nhưng không gạt được người khác đâu.”

Cố Kiêu đi đến trước mặt tôi, một tay chống lên bức tường phía sau tôi, cúi đầu nhìn tôi.

“Tiểu Du, tôi bảo vệ em suốt bảy năm mà em chẳng coi tôi ra gì.”

“Vừa rồi cậu ta làm nhục em trước mặt mọi người, tôi định xử cậu ta mà em không cho.”

“Anh ta thực sự tốt vậy, chia tay cũng ba năm rồi mà em vẫn nhớ mãi không quên sao?”

Rõ ràng nói móc mỉa nhưng không thể che giấu nổi sự đau lòng trong lời nói.

Tôi vòng tay ôm eo anh ta, vùi đầu vào ngực anh ta.

Anh ta sững người.

“A Kiêu, bảo vệ và yêu vốn không liên quan đến nhau, đời người không nhiều đường lui như thế.”

“Năm đó, anh ta năn nỉ gặp tôi, tôi không gặp, hôm nay lại xuất hiện chẳng khác nào cái gai trong mắt anh ta.”

“Anh ta bực dọc mắng tôi vài câu, tôi nhận, ai bảo tôi đến rồi chứ.”

Tôi nhẫn nại giải thích cho anh ta.

“Có thắc mắc đã tra hỏi đến đâu rồi không?” Cố Kiêu thở dài.

Tôi gật đầu.

“Về thôi.” Anh ta xoa đầu tôi, “Tôi đi lấy xe, chờ em ở cửa.”

“Được.” Tôi buồn bã thu tay lại.

Trong ánh mắt, có bóng người lặng lẽ rời đi…