Thương Thiên Phách Huyết

Chương 347: Thư sinh ngạo cốt



" Giá…"

Giơ roi giục ngựa, kỵ sĩ trên ngựa điên cuồng thúc ngựa đi tới.

Phía trước chính là Thương Châu thành, binh lính thủ vệ đã sớm phát hiện hành tung kẻ địch, đã khởi thân lên ngựa, nghiêm trận chờ đợi.

Nhưng kỵ sĩ trên lưng ngựa cũng không có ý định vào thành, hắn thúc ngựa đi dọc theo thành tường, nhiễu thành đi qua, vừa rút cung tên, lắp tên lên dây.

" Sưu…"

Một mũi tên xa xa rơi vào trên đầu thành.

Chúng sĩ tốt nhìn nhau, tài bắn cung của người kia dĩ nhiên không giỏi, một mũi tên rõ là hướng về cột cờ mà đến, nhưng sự thật lại kém khá xa, chỉ hạ xuống đầu thành mà thôi.

Nhưng khí lực của hắn mạnh, xa hơn bọn họ có thể sánh bằng. Dù là muốn bắn lại một mũi tên, cũng có lòng mà lực không đủ.

Tên kỵ sĩ kia ngựa không dừng vó, cao giọng quát: " Thái Nguyên toàn thắng, Hắc Kỳ quân Hứa Hải Phong Hứa đại tướng quân tự mình dẫn mười vạn thiết kỵ, đại phá Hung Nô cùng Thái Nguyên thành, trảm đầu địch hai mươi vạn, bắt sống tù binh hằng hà sa số, hôm nay Hung Nô nhân chật vật chạy trốn, liều mạng đào vong. Đại tướng quân hạ lệnh: Phàm là ai giơ cao lá cờ đại nghĩa, quy thuận Đại Hán, đuổi bắt tàn binh bại tướng của Hung Nô, chuyện sai ngày trước, hết thảy đều sẽ bỏ qua."

Thanh âm của hắn vô cùng có lực, xa xa truyền ra, tuy không thể truyền khắp toàn thành, nhưng dân chúng bên trong sát tường thành đều nghe được hết sức rõ ràng. Nguồn tại http://Truyện FULL

Qua một thoáng, không biết là ai phát ra tiếng hò hét đầu tiên, theo sau, lập tức tiếng hoan hô như sấm.

Tâm tình vui sướng lan tràn rất nhanh, mỗi người cắm đầu chạy thông báo, trong mắt che dấu không được vẻ vui mừng như điên.

Trong thành sôi trào…

Kỵ sĩ nói xong, roi ngựa trong tay giơ lên không trung quất xuống hai cái.

Bảo mã dưới thân đột nhiên phát lực, trong chốc lát đã xa xa rời đi.

Hắn còn muốn đến thành thị thôn trấn khác phát tống truyền đơn, tuy lúc này hắn đã mười phần mệt mỏi, nhưng trong lòng hắn kháng phấn dị thường, giống như được uống nước cam lộ, đang chìm đắm trong nỗi vui sướng, không hề phát giác ra nỗi khổ của thể xác.

Từ ngày đầu tiên chiến thắng, Hứa Hải Phong điều động hảo thủ trong quân, cùng với năm mươi thành viên của bộ đội đặc chủng.

Mỗi người mang theo hai con ngựa, chuẩn bị đủ thực vật cùng nước uống.

Đương nhiên, chủ yếu nhất chính là truyền đơn đưa tin chiến thắng cùng với vài hộp đựng tên.

Về phần con đường hành quân, Hứa Hải Phong đã sớm an bày thỏa đáng.

Bọn họ một đoạn đường mà đi, nếu gặp phải thành thị, thôn trấn, dù bên trong có người hay không.

Bọn họ đều dùng một mũi tên buộc theo một lá truyền đơn, bắn vào bên trong.

Đồng thời trong miệng lớn tiếng hô vang, đem tin tức đại thắng truyền khắp cả cảnh nội Đại Hán.

Hung Nô nhân tuy khống chế đại bộ phận khu vực của phương bắc Đại Hán.

Nhưng thời gian bọn họ chiếm lĩnh dù sao vẫn ngắn ngủi, chưa thu phục được lòng người.

Sau khi chiếm được tin tức xác thực, vốn nhưng quan viên thân sĩ đã quy thuận Hung Nô nhân, ở trước mặt họ giả vờ đầu hàng, lập tức liền bỏ ám đầu minh, cùng liên hợp lại, đem những Hung Nô nhân phụ cận toàn bộ giết chết, hoặc là bắt giữ.

Mặc cho ai cũng biết, khí số Hung Nô nhân đã hết, nên đến phiên Đại Hán khôi phục sơn hà.

Vì vậy, trong mấy ngày ngắn ngủi, cả đại địa phương bắc đã cắm đầy Hoàng Long kỳ Đại Hán.

&&&&

" Lão gia, lão gia…"

Tiếng hô to dồn dập từ cửa nha môn truyền đến, lão quản gia chạy vội vã vào trong.

Tằng Chí Hoành từ thư án ngẩng đầu nhìn lên, toàn bộ những văn thư công vụ của Tịnh, Thương hai châu, đều đang tập trung ở nơi này.

Từ sau khi hắn đảm đương chức vụ chủ quản cao nhất của hai châu, bận rộn đến tối đen trời đất, đêm ngày điên đảo.

Chẳng qua hắn chỉ có thể dùng loại công việc vĩnh không ngừng nghỉ này đến ma túy chính mình, chỉ cần không còn làm việc, trước mắt hắn sẽ chớp động vô số ánh mắt ngây thơ vô tà của một gương mặt trẻ thơ.

" Chuyện gì?" Thanh âm tràn ngập uể oải chậm rãi vang lên.

" Lão gia, vừa có tín sử báo lại, Thái Nguyên đại thắng."

" Đinh…"

Cây bút trong tay lơ đãng rơi xuống mặt đất, nhưng Tằng Chí Hoành phảng phất không hề có cảm giác.

Thân thể hắn từ chỗ ngồi đứng bật lên, bởi vì khẩn trương quá độ, mà khiến cho thanh âm của hắn cũng run rẩy, hắn nhẹ giọng hỏi: " Đại thắng…Là tín sử của ai? Cổ đại soái sao?"

Hai mắt Tằng Chí Hoành gắt gao xem chừng lão quản gia, sợ hắn làm ra cử động như chối bỏ.

Nhưng làm hắn lâm vào tuyệt vọng thật sâu chính là, đầu của lão quản gia lắc như trống bỏi.

Thân thể hắn chán nản ngã ngồi, cái ghế sau lưng đột nhiên bị sức nặng đè xuống, phát ra tiếng răng rắc.

" Chẳng lẽ Hung Nô nhân thắng sao?" Hắn thì thào nói.

" Không…lão gia." Lão quản gia không chú ý tới biến hóa của Tằng Chí Hoành, tâm lý của hắn đang chìm đắm trong một mảnh vui sướng, lời của hắn nói không mạch lạc: " Thắng, chúng ta thắng."

" Người Hán thắng?"

" Đúng vậy, chúng ta thắng."

Thanh âm mừng như điên tràn đầy áp lực không ngừng phát ra từ cổ họng, từ tuyệt vọng đến vui mừng, Tằng Chí Hoành lại đứng dậy, lại cảm thấy trước mắt choáng váng, bước chân hắn lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.

Lão quản gia lúc này mới chú ý tới, lập tức tiến lên dìu lấy hắn.

" Không phải ngươi nói không phải tín sử của Cổ đại soái sao?"

Ổn định lại tâm tình một chút, Tằng Chí Hoành đột nhiên nhớ tới một chuyện, dò hỏi.

Trải qua sự biến hóa cảm tình mãnh liệt vừa rồi, hắn lại có chút lo được lo mất.

Nhìn từng cử động nhỏ của lão quản gia, sợ từ trong miệng hắn lại nghe được tin tức phủ nhận gì đó.

" Quả thật không phải Cổ đại soái, mà là tín sử của Hứa đại tướng quân."

" Hứa đại tướng quân? Là Hứa đại tướng quân nào?" Tằng Chí Hoành thất kinh hỏi.

Lão quản gia vỗ gáy, móc ra một phong thư trong lòng, đưa lên cho Tằng Chí Hoành, nói: " Lão gia, vừa rồi có một vị tín sử mang thứ này bắn vào trong thành. Đồng thời cao giọng hô to: Hắc Kỳ quân Hứa Hải Phong Hứa đại thống lĩnh suất lĩnh mười vạn tinh binh, đại bại Hung Nô nhân tại Thái Nguyên thành, chém đầu hai mươi vạn, tù binh hằng hà sa số." Tiểu nhân nghe được tin tức, liền nhặt về lá truyền đơn này, lập tức chạy trở về tìm ngài."

Giật lấy lá truyền đơn, Tằng Chí Hoành không chờ đợi được mở ra, vội vã xem qua một lần.

Một lúc lâu, hắn nhắm lại hai mắt. Nơi khóe mắt tràn ra một tia nước mắt, đó là nước mắt vui mừng mà khóc.

" Lão gia…lão gia…" Lão quản gia ở một bên cẩn thận gọi.

Tằng Chí Hoành như từ trong mộng mới tỉnh, hắn hít sâu một hơi, thanh âm đột nhiên nghiêm khắc lên: " Nhanh, gọi Trần Ứng Cao đến cho ta."

" Dạ…" Lão quản gia lên tiếng, xoay người mà đi. Nhưng hắn vừa ra khỏi cửa, liền lập tức đi trở vào, trong miệng la hét: " Lão gia, Trần phó thủ bị tới."

Một người đi nhanh phía sau lão quản gia, chính là thủ lĩnh hộ vệ Trần Ứng Cao của Thương Châu thủ bị tướng quân Trần Tín Hoành ngày trước.

" Ứng Cao, ngươi cũng nhận được tin tức?"

" Đúng vậy, đại nhân, toàn thành đang truyền lan ồn ào huyên náo. Không muốn biết cũng khó a."

Giọng nói Trần Ứng Cao không đè nén được nỗi vui mừng như điên, chuyện này tới vô cùng đột nhiên, là chuyện mà hắn vốn không dám mơ tưởng.

Khẽ gật đầu, Tằng Chí Hoành nói: " Thương Châu thành vệ quân, ngươi còn quản được không?"

Trần Ứng Cao đứng thẳng thân thể, thanh âm của hắn cao ngang mà có lực: " Ngài yên tâm, thành vệ quân đều là nam nhi trung thành Đại Hán, chỉ cần ngài phân phó một tiếng, công kích chiến trận, quyết sẽ không làm cho ngài mất thể diện."

" Được…" Ánh mắt Tằng Chí Hoành hờ hững, thanh âm của hắn càng thêm lạnh băng triệt cốt: " Vậy tập hợp thành vệ quân, đem những Hung Nô nhân trong thành bắt lại, nhớ kỹ…một tên không lưu."

" Dạ…"

Từ sau khi Hung Nô nhân tiếp quản Thương Châu thành, bởi vì vấn đề nhân số, bọn họ không có khả năng trú động một số lớn đại bộ đội nơi này.

Vì thế, bọn họ chỉ trú đóng một đội hai trăm người mà thôi.

Chức tướng quân thủ bị của thành vệ quân, tự nhiên do tên bách nhân trưởng Ba Tạ sở nhậm.

Đồng thời, những chức vụ cao trong thủ bị quân, cũng do Hung Nô nhân cầm giữ.

Chẳng qua, cũng có vài vị trí để lại cho người Hán.

Trần Ứng Cao được Tằng Chí Hoành đề cử, nên đảm nhiệm chức vị đó.

Lúc này, sau khi chiếm được tin tức Hung Nô nhân đại bại tại Thái Nguyên, Ba Tạ đã sớm tập hợp đội ngũ.

Đối với bộ đội hạ đạt mệnh lệnh phong tỏa toàn thành, đồng thời đuổi người đi đường về nhà, nếu có ai dám nói lung tung lập tức giết không tha.

Nhưng mệnh lệnh của hắn hiển nhiên không được chấp hành hữu hiệu.

Chốc lát sau, tiếng huyên náo truyền khắp thành không hề giảm xuống, ngược lại càng lúc càng có xu thế lớn hơn.

Hắn giận tím mặt, quát thân binh chuẩn bị ngựa, liền muốn đích thân ra trận, giết người lập uy.

Nhưng còn chưa chờ hắn rời khỏi giáo trường nội thành, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng chửi mắng ầm ĩ.

Trong lòng hắn căng thẳng, vội vã tìm đến.

Chỉ thấy Tằng Chí Hoành ngẩng đầu ưỡn ngực, đi nhanh tới.

Ở phía sau hắn, là vô số thủ bị quân hai mắt hung quang, tay cầm binh khí.

Trong lòng Ba Tạ dâng lên sự cảnh báo điềm xấu, hắn cầm đao, quát: " Tằng đại nhân, ngươi muốn làm gì?"

Tằng Chí Hoành lạnh lùng cười, nói: " Ba Tạ, bổn quan muốn làm gì, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?"

Đồng tử trong mắt Ba Tạ từ từ co rút lại, hắn thấp giọng nói: " Tằng Chí Hoành, ngươi muốn phản bội Đan Vu sao?"

" Phản bội?" Trong mắt Tằng Chí Hoành đột nhiên cháy lên hai cỗ lửa giận: " Nếu không phải do đám chó Hung Nô các ngươi, ta cần phải phản bội sao? Ta hận không được lột da ngươi, ăn thịt ngươi mới thỏa được mối hận trong lòng ta."

Trong mắt Ba Tạ cũng thoáng hiện lửa giận, nhưng hắn có thể được bổ nhiệm chủ quản Thương Châu, tự nhiên cũng không phải là hạng người lỗ mãng.

Hắn bình tĩnh xuống tới, đột nhiên nói: " Tằng đại nhân, người khác có thể phản, nhưng ngươi không thể."

" Vì sao?"

" Tằng đại nhân, ngươi còn nhớ rõ Trần Tín Hoành chứ. Hắn là liệt sĩ Hán tộc các ngươi, trên tay ngươi có nhiễm máu tươi của con trai hắn. Ngươi cho rằng người Hán sẽ tha cho ngươi sao?" Ngữ khí của Ba Tạ có tia hấp dẫn: " Không bằng, ngươi nghe lời khuyên của ta, mang theo người nhà theo ta trở về thảo nguyên, ta bảo đảm ngươi tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý."

" Hắc hắc…hắc hắc…ha ha ha…"

Tằng Chí Hoành đột nhiên cất tiếng cười to, tới cuối cùng cười như tru lên.