Thương Tang Tri Cẩm Hoa

Chương 28



Tề Cẩn khẽ thở dài, nói: “Thiên hạ phụ mẫu không phải không bất công, trẫm tuy có cửu tử tứ nữ, nhưng để ở trong lòng chỉ có một mình Dư Phái, ngươi nói xem là vì duyên cớ gì?”

Băng sương trên mặt hồ phản xạ ra ánh sáng lạnh, chiếu lên đôi mắt thâm thúy của Tề Cẩn phá lệ u ám, Mục Tử Thạch cẩn cẩn dực dực đáp: “Điện hạ có nói với ta, phụ mẫu tử nữ cũng coi trọng duyên phận.”

Tề Cẩn xoa đầu Mục Tử Thạch, ôn nhu nói: “Ngươi nói đúng, thời điểm Dư Phái sinh hạ, nhỏ xíu như nắm tay thật khó xem, ngay cả khóc cũng không có khí lực, nhưng trẫm ôm hắn vào trong ngực, thế nhưng so với lúc đăng cơ còn muốn vui vẻ khẩn trương hơn… Thái y nói hắn thai lý rất yếu sợ rằng khó điều dưỡng, trẫm càng không tiếc hết thảy đại giới làm cho hắn bình an lớn lên, không tự chủ được thầm nghĩ đem toàn bộ những gì trẫm sở hữu đều cấp cho hắn, trẫm tại vị đã hai mươi hai năm, chăm chỉ chỉnh đốn quý trọng dân sinh, không dám có nửa phần lười biếng phóng túng, duy độc đối với Dư Phái, trẫm chỉ muốn làm một phụ thân bình thường cưng chiều hài tử của mình mà thôi.”

Trái tim Mục Tử Thạch giống như bị lấp kín bởi khối muối kiềm đá, vừa khổ vừa sáp vừa nặng nề.

Tề Cẩn nhìn về phía tường cung xa xa, nói: “Dư Phái dần lớn lên, càng ngày càng giống Quán Tố trước khi nhập cung, tướng mạo và tính tình cũng giống nhau… Thỉnh thoảng trẫm nhìn hắn, còn tưởng rằng thời gian trở về thuở xưa, thậm chí còn cảm giác như thấy được Quán Tố mới trước đây, nhưng trẫm đau hắn so với đau Quán Tố càng sâu.”

“Quán Tố vừa vào cung vài năm, ăn không ít khổ chịu không ít nạn, vì ổn định Đào gia, ngăn chặn đủ loại thị phi trong triều đình, ta cùng Quán Tố phải nhịn xuống, nhưng nếu đánh đổi Dư Phái, trẫm thà rằng không làm hoàng đế, cũng tuyệt không để cho hắn chịu chút ủy khuất.”

Nói vậy, Quán Tố chính là khuê danh của hoàng hậu Lạc thị, Mục Tử Thạch nghe được cảm thấy sâu sắc không yên, phải biết rằng đế tâm như hải không thể ngông cuồng suy đoán, giờ phút này Tề Cẩn lại đem cát bụi minh châu nơi sâu nhất dưới đáy biển nhất nhất bày tỏ với hắn, này giống như trên đỉnh đầu mình dùng một sợi tơ treo cây búa lớn, lắc lắc sáng chói, lại không biết hắn muốn gì?

Lập tức ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tề Cẩn, thẳng thắn hỏi: “Hoàng thượng… Vì sao nói với ta chuyện này?”

Mí mắt Tề Cẩn hạ xuống, mắt phượng hẹp dài sâu thẳm như đầm: “Trong lòng Dư Phái không buông được ngươi.”

Mục Tử Thạch sáng tỏ thông suốt, hoàng đế yêu con thành si, chỉ cần Tề Dư Phái vừa chết, nhất định sẽ ban mình theo Thái tử chôn cùng.

Nghĩ đến việc này, thở ra một hơi dài, trái tim ngược lại trở nên an ổn, tựa như kẻ độc hành giữa đêm, băn khoăn thật lâu sau rốt cục đã bước trên đường về, như trút được gánh nặng, cười nói: “Thái tử nếu đạp lên liên hoa diệu thổ, Mục Tử Thạch cũng nhất tọa liên trì, tạ ơn hoàng thượng thành toàn.”

“Đúng là hảo hài tử…” Tề Cẩn ngưng mắt nhìn Mục Tử Thạch thật lâu, độ cung khóe miệng dần thư hoãn nhu hòa: “Mục Miễn ủy khuất ngươi.”

Mục Tử Thạch nghe lời này có ý vị khác, tâm niệm vừa động: “Hoàng thượng cũng biết?”

Tề Cẩn cười cười: “Thư đồng của Thái tử, ta như thế nào khinh suất qua loa? Sinh ra là điểm xấu ác sát giao trùng, ngai vàng dao động Thiên gia bất an… Chữ chữ như dao a.”

Mục Tử Thạch sớm đã còn không quan tâm những lời hoang đường này, chỉ coi như gió mát qua tai, nhịn không được ngờ vực hỏi: “Thanh Bình hầu trung quân trực ngôn không khom người lừa gạt hoàng đế, nói vậy Mục Tử Du sẽ có tiền đồ cẩm tú? “

Tề Cẩn chân mày giương lên: “Đúng vậy sao?”

Ngẩng đầu liếc nhìn vầng mây dày đặc trên không trung, nắm tay Mục Tử Thạch đi trở về, một bên nói nhỏ: “Thời tiết thay đổi, ngày mai tất có đại tuyết.”

Mục Tử Thạch nhớ tới một chuyện, vội nói: “Hoàng thượng, ngoài cung dân gian, có thể có thần y diệu thủ không? Biển Thước Hoa Đà, cũng không phải ngự y trong cung.”

Tề Cẩn nói: “Lúc Dư Phái còn nhỏ, đã từng thỉnh đại phu dân gian xem qua, vẫn không bì kịp Tôn Hạc Lâm. Năm gần đây xuất hiện một ngọc châu Lục Khoáng Hề, nổi danh thần y, nhưng hành tung bất định luôn đi du ngoạn tứ xứ, trẫm đã lệnh cho châu phủ các nơi tìm kiếm… Chỉ trông ngóng người danh bất hư truyền này vào kinh thôi.”

Lời tuy như thế, bản thân cũng không dám hy vọng quá mức, Mục Tử Thạch nhãn tình lại sáng lên: “Lục Khoáng Hề? Ta đã nghe nói qua, tục truyền hắn y thuật thông thần có thể khởi từ hồi sinh, bởi vậy bị âm ty ghen ghét, trên mặt mọc đầy mụn ghẻ.”

Vốn Tề Cẩn buồn bực mấy tháng nay, nghe vậy cũng không nhịn được cười: “Đây là ai nói với ngươi? Thật sự là thần quỷ đều tại võ mồm truyền tụng.”

Bản thân Mục Tử Thạch cũng cảm thấy buồn cười, nói: “Cung nữ hầu hạ ta, tên là Bích Lạc, nàng thường kể ta nghe những chuyện ngoài dân gian.”

“Thích nghe sao?”

Mục Tử Thạch gật đầu: “Cùng vài chuyện thú vị trong cung.”

Tề Cẩn ngẩn người, hỏi: “Những ngày này nên bồi Dư Phái đi.”

Mục Tử Thạch ứng một tiếng: “Vâng.”

Lại hỏi: “Hoàng thượng, vì cái gì đã nhiều ngày, Ngài không đi thăm Thái tử điện hạ.”

Tề Cẩn thấp giọng nói: “Trẫm sợ… Sợ nhìn thấy Dư Phái ở trước mặt ta…”

Ngày thứ hai, quả nhiên đại tuyết rơi như lông ngỗng, Mục Tử Thạch mang giày tuyết dày, phân phó Tiểu Phúc Tử bung dù: “Đi chỗ Thái tử điện hạ.”

Tiểu Phúc Tử nhìn bên ngoài một chút: “Hay là chủ tử dùng noãn kiệu mà đi?”

Mục Tử Thạch nhấc chân nói: “Không cần, ngươi nhanh chút.”

Bích Lạc nhìn vẻ mặt Mục Tử Thạch trắng như tuyết, đôi mắt hãy còn sưng, có chút không yên lòng: “Ta bồi ngươi cùng đi?”

Mục Tử Thạch lơ đãng đáp ứng, cũng không chú ý Bích Lạc mấy ngày nay lo lắng đến lợi hại, hai gò má vốn tròn trĩnh giờ đã gầy đi.

Đoàn người vừa ra Chiêu Húc Điện, liền đụng phải Hà Bảo Nhi, Hà Bảo Nhi lui xuống một bước bẩm báo: “Điện hạ truyền công tử qua.”

Mục Tử Thạch vội hỏi: “Điện hạ thế nào? Hôm nay có tốt lên chút nào không?”

Hà Bảo Nhi nhu nhu mắt: “Vẫn như vậy… Nhưng lúc này tinh thần tốt lắm, nên nghĩ muốn trò chuyện với công tử.”

Mục Tử Thạch nhấp miệng, đột nhiên phi chân chạy như bay, Tiểu Phúc Tử một bên đuổi theo một bên hô: “Ai yêu chủ tử, Ngài chậm chút a, cẩn thận ngã!”

Mục Tử Thạch mắt điếc tai ngơ, chỉ một đường chạy như điên, hoa tuyết phả vào mặt, bất tri bất giác nước mắt đã chảy đầy mặt.

Thời điểm chạy ào vào phòng ngủ của Tề Dư Phái, ngực Mục Tử Thạch khó chịu dường như muốn nổ tung, phốc thông một tiếng, quỳ xuống bên cạnh giường Tề Dư Phái, nghẹn ngào nói: “Điện hạ, điện hạ…”

Mấy cung nữ hầu hạ bên cạnh sợ đến mức té ngã.

Tề Dư Phái trông thấy Mục Tử Thạch, mỉm cười, vỗ vỗ đệm giường bên người: “Lên đây.”

Rồi phân phó: “Các ngươi đều lui xuống.”

Mục Tử Thạch xoa mắt, cởi giày ướt, bò lên giường ngồi xổm bên thân Tề Dư Phái.

Tề Dư Phái bệnh đến như một cành cây khô, suy nhược tới cực điểm, nhưng khuôn mặt vẫn tựa như trăng sáng trên bầu trời hồng nhạn giữa dân gian, ánh mắt yên lung hàm thủy, màu môi diễm lệ khác thường, cành khô cực thịnh đem hoa héo tàn.

Mục Tử Thạch thực dễ dàng tìm được tư thế thoải mái cho hai người, hai má dán trước ngực Tề Dư Phái nhẹ nhàng cọ cọ, cuộn mình thành một đoàn mềm mại nhu thuận bên cạnh hắn, giống như thời điểm vừa mới tiến cung, toàn tâm toàn ý tin cậy hòa ái, ngủ mơ nhẹ giọng nói: “Điện hạ, Lục Khoáng Hề rất nhanh liền vào kinh, ngươi sẽ trường mệnh trăm tuổi.”

Tề Dư Phái nghe đại tuyết ngoài phòng lã chã rơi, tiếng hít thở tiếng tim đập của Mục Tử Thạch gần ở bên tai, cảm thấy thỏa mãn thích ý, cười tủm tỉm, nói: “Thật vậy sao? Nếu Lục Khoáng Hề kia hữu danh vô thực, thì phải làm sao bây giờ?”

Mục Tử Thạch nói: “Vậy giết hắn, diệt cửu tộc hắn.”

Tề Dư Phái bật cười: “Giết người bừa bãi luôn không tốt… Được rồi, ta ủy thác ngươi một sự kiện, ngươi phải đáp ứng ta.”

Mục Tử Thạch đang lúc cách lớp y sam thật dày đếm xương sườn Tề Dư Phái, hỏi: “Chuyện gì?”

Thanh âm Tề Dư Phái không cao, nhưng chữ chữ giống như chuông vàng ngọc khánh: “Tề Thiếu Xung là đệ đệ ta, từ nay về sau ta muốn ngươi thay ta chiếu cố hắn, tận tâm tận lực đối tốt với hắn, bất ly bất khí bồi hắn. Đem hắn như huynh đệ mà đau, như chủ tử mà kính.”

Mục Tử Thạch mãnh liệt ngồi thẳng dậy, Tề Dư Phái mặt không chút thay đổi: “Hắn muốn làm hoàng đế, ngươi liền phò trợ hắn đăng cơ, làm năng thần phụ chính cho hắn, vì hắn cúc cung tận tụy. Chỉ cần có người cản đường hắn, chớ hỏi thủ đoạn không bàn lương tâm, đừng sợ bản chính mình thân bại danh liệt, cũng đừng cầu cái gì muôn đời lưu danh.”

“Ngươi là đao của hắn, cũng là lá chắn của hắn, dù xuống địa ngục, chảo dầu ngươi cũng phải thay hắn nhảy, dù làm tên khất cái, ngươi cũng phải thay hắn bị chó cắn…”

Nói đến đây, thanh âm nhịn không được khẽ run, như có điểm thương xót: “Tử Thạch, ta biết làm khó dễ ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta.”

Môi Mục Tử Thạch run run, lại nở nụ cười: “Điện hạ, lời ngươi nói ta đều nghe, chính là ta bồi không được Thất điện hạ, Thất điện hạ có Hoàng hậu, sẽ không cần đến ta.”

Có vài phần đắc ý “ngươi tính toán dư thừa”: “… Hơn nữa Hoàng thượng nói, chỉ cần điện hạ vừa đi, cũng cho ta đi theo cùng.”

Tề Dư Phái mày khẽ nhíu, hết sức kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì? Ta như thế nào không biết?”

Mục Tử Thạch trong lòng sinh khí, cũng không đáp lời, lại ghé vào người đếm xương sườn của hắn.

Lẳng lặng nằm một lát, Tề Dư Phái từ trong ngực lấy ra tờ giấy nhét vào tay Mục Tử Thạch: “Đây là cho ngươi đường lui.”

Mục Tử Thạch tiếp nhận vừa nhìn, đúng là khế đất một điền trang, định ném xuống, bàn tay lạnh lẽo Tề Dư Phái ngăn lại: “Nhìn xem tên phía trên.”

Mục Tử Thạch luôn đọc nhanh như gió, đọc qua liền không quên, cười lạnh nói: “Nhìn này, trang tử tám trăm bốn mươi mẫu, ở biên giới Hạ châu Thâm châu, giá đất chín nghìn hai bạc trắng, ốc viện trước sau năm nhà hai nóc, tiểu lâu một mái, một hoa viên, định giá một nghìn ba trăm hai, tên của ta và người trung gian, có tên ấn của quan nha, cùng đại ấn của hai châu quan phủ.”

“Ngươi đây là muốn ta theo Thất điện hạ làm tiểu địa chủ phú gia?”

Tề Dư Phái cũng không so đo bộ dáng hắn toàn thân mang ý châm biếm, cố gắng giơ tay đem khế đất để vào trong ngực hắn, nói: “Ta mong ngươi vĩnh viễn không dùng cái này, trên khế đất có thể có sinh mệnh của hai nhà, chung quy không may mắn… Nhưng thế sự khó liệu, có lẽ khoảng cách đến lúc đó như bùn mây một trời một vực, người phải hảo hảo nghe ta nói.”

“Trang tử này là năm năm trước Vạn Kinh xử lý…”

Mục Tử Thạch cảm thấy tên Vạn Kinh này tựa hồ đã nghe qua ở đâu, ngưng thần suy nghĩ, đúng là chiêm sự Dương Bình Sơn năm ấy khi phục mệnh Thái tử có nhắc tới, Thái tử có nói Vạn Kinh là người rất hữu dụng cũng rất đáng tin cậy, trong lòng chợt lạnh, do dự mà mở miệng: “Điện hạ, ngươi… Ngươi không phải đều đem cả nhà của hắn…”

Tề Dư Phái thở dài: “Trí nhớ thật tốt. Tử Thạch, ta đọc sách thánh hiền học đế vương thuật, nhưng không phải người lương thiện, tác nghiệt không ít, mẫu hậu nói ta lấy trí hại đức, cũng không phải nói sai.”

Mục Tử Thạch im lặng một lát: “Điện hạ, vì cái gì muốn giết sạch toàn bộ người nhà của hắn?”

Tề Dư Phái nói: “Vì ban ơn cho hắn, cũng vì tạo cho ngươi một đường lui không chút khe hở.”

Mục Tử Thạch thoáng co rúm, Tề Dư Phái chậm rãi vuốt ve mái tóc hắn đen nhánh mềm mại: “Muốn thu người để mình sử dụng, đơn giản với kẻ cầu danh thì lấy danh tiếng lay động, kẻ cầu lợi thì lấy được mất dụ dỗ, nhưng kẻ mà ngươi có thể lấy danh lợi thu về, một ngày kia ngươi thất thế, hắn cũng có thể vì danh lợi phản bội ngươi, bởi vậy chỉ có lấy ơn nghĩa kết buộc hắn, mới không đánh mà thắng tuyệt diệu không gì hơn.”

Mục Tử Thạch nghe xong, trong lòng nghiền ngẫm một hồi, nói: “Điện hạ, ta không hiểu… Ngươi giết cả nhà hắn như thế nào trái lại ban ơn cho hắn? Chẳng lẽ hắn sẽ không hận ngươi?”

Tề Dư Phái chân thành nói: “Ta thuận sáng đặt mua trang tử, vốn không cần tốn nhiều sức, nhưng tất nhiên không gạt được ánh mắt của một số người trong triều, đúng không?”

Mục Tử Thạch gật đầu, cằm vừa vặn dán tại ngực Tề Dư Phái, cách lớp quần áo phảng phất như đã chạm tới chỗ mềm mại nhất đáy lòng.

Tề Dư Phái hoảng hốt sau một lúc lâu, mới nói: “Chúng ta lặng lẽ có trang tử, cũng phải tìm người thích hợp trung tâm trông nom, kẻ đó phải có năng lực, lại không cùng người trong triều nhấc lên quan hệ, như vậy về lâu về dài mới giấu được ánh mắt người khác, đúng không?”

Mục Tử Thạch kín đáo ngộ ra: “Vạn Kinh là ngươi làm cho Dương Bình Sơn ở trên phố tìm được?”

Tề Dư Phái cười nói: “Đúng, hắn chính là một người sạch sẽ như vậy… Vạn Kinh vốn là đại trưởng quỹ kho hàng Tứ Phương trên đường Chu Tước, xuất thân nông gia, đã từng du học, đi khắp nơi trong Đại Trữ, một tay hảo bàn tính hiểu biết toán học, trông coi sổ sách làm việc đối nhân xử thế, đều là thủ đoạn nhất lưu. Nhân tài như vậy, mặc dù không phải đại tài có thể kinh thiên vĩ địa, phóng vào triều đình, nhưng ở tại dân gian vẫn là kham dụng, trông nom một cái trang tử lại càng thêm dư dả.”

Mục Tử Thạch giọng buồn bực nói: “Thế nhưng điện hạ, người như vậy ở phố Chu Tước cũng chẳng phải độc nhất vô nhị, tìm một người không gia đình cũng không khó, ngươi hà tất…”

Tề Dư Phái thản nhiên nói: “Ngươi đây là chê ta tâm ngoan?”

Mục Tử Thạch vội nói: “Không phải!”

“Vậy là sợ báo ứng? Không có gì đáng sợ, Tử Thạch, sát nghiệt ta làm, với ngươi không quan hệ.”

Mục Tử Thạch vừa muốn mở miệng, Tề Dư Phái đã đánh gãy, nói: “Được rồi, đừng ngắt lời ta, hảo hảo nghe ta nói thôi!”