Thương Tang Tri Cẩm Hoa

Chương 21



Dùng xong bữa tối, Mục Tử Thạch liền đi tìm Tề Dư Phái, tiến vào noãn các liếc mắt nhìn thấy Tề Dư Phái bán nằm trên nhuyễn tháp, thấp giọng phân phó Dương chiêm sự cái gì đó.

Chiêm sự giả, là người quản lý tất cả các phủ ở Đông cung, cũng là Đông cung Đại tổng quản, vị Dương Bình Sơn này, lúc mới lập Thái tử bị Tề Cẩn chọn trúng, đảm nhiệm chức chiêm sự Đông cung, nhiều năm qua quả nhiên không phụ phó thác, cần cù chăm chỉ như trâu, trung thành tận tâm như cẩu, đối ngoại như sói săn cừu, đối nội như gà mái che con.

Dương Bình Sơn khom người lắng nghe, lại lộ vẻ do dự: “Người nhà… Một người cũng không lưu?”

Tề Dư Phái gật đầu: “Đã làm thì làm triệt để một chút, Vạn Kinh về sau không có thân nhân chỉ có ân nhân, ta mới có thể yên tâm đem điền trang kia cho hắn xử lý.”

Ánh mắt Dương Bình Sơn cực nhanh lướt qua mặt Mục Tử Thạch: “Vậy vi thần xin đi làm.”

Tề Dư Phái ân một tiếng: “Ta biết ngươi từ trước đến nay làm việc rất cẩn thận, nhưng việc này… Ngươi phải dùng hết mười phần tâm.”

Dương Bình Sơn nghiêm mặt nói: “Vi thần cam đoan việc này tuyệt không nửa điểm sơ suất.”

Nhìn Dương Bình Sơn đi ra ngoài, Mục Tử Thạch làm cái mặt quỷ, không nói hai lời cởi giày nhỏ da dê bò lên trên ngồi bên người Tề Dư Phái, cười hì hì hỏi: “Hắn đi làm chuyện gì? Lén lén lút lút…”

Tề Dư Phái nhu nhu huyệt thái dương, nói: “Chuyện tốt.”

Mục Tử Thạch kéo cánh tay hắn dùng sức mà lắc: “Nói cho ta biết. Vạn Kinh là ai?”

Tề Dư Phái nở nụ cười, gương mặt tuyết trắng không chút huyết sắc: “Vạn Kinh là một người rất hữu dụng cũng thực đáng tin cậy… Bất quá ta hy vọng ngươi cả đời này không cần cùng hắn tiếp xúc.”

Hắn biết Mục Tử Thạch còn nhỏ nhưng rất biết giữ mồm giữ miệng, cũng không vẽ vời thêm chuyện cố ý tiết lộ, chỉ chuyển đề tài khác hỏi: “Ngươi vội vã chạy tới, có cái gì muốn nói với ta?”

Mục Tử Thạch vừa nghĩ: “Điện hạ, ca ca ta kêu Mục Tử Du, du có nghĩa là mỹ ngọc, đúng không?”

Tề Dư Phái gật đầu: “Đúng, chữ du ngụ ý là rất tốt.”

“Còn ta kêu Tử Thạch, ngoan thạch như thế nào so được với mỹ ngọc ni? Điện hạ, ngươi điểm thạch thành kim (sửa dở thành hay), giúp ta đổi lại tên được không?”

Tề Dư Phái một tay chống đỡ ngồi dậy, tư thế này theo độ cung từ cổ đến lưng hiện ra tựa như lưu thủy mỏng manh mà nhu hòa: ” Mỹ ngọc tất nhiên tốt, nhưng ta càng thích gọi ngươi Tử Thạch hơn.”

Mục Tử Thạch ngạc nhiên hỏi: “Vì cái gì? Ta không hiểu.”

Tề Dư Phái ôn nhu nói: “Thạch, tuy rằng giản dị kém cỏi nhưng trong hoàn cảnh nào vẫn có thể sinh tồn, ngọc có thể nát, chuông không vang, dao không nhọn, núi sụp đổ, mà đá thì vẫn bền bỉ giữa sóng nước, chịu được mưa gió, còn dùng để chạm khắc văn tự, bồi đắp thành trì…”

Mỉm cười nắm lấy bàn tay nhỏ của Mục Tử Thạch: “Với ta, ngàn vạn Tử Du cũng không bằng một Tử thạch.”

Mục Tử Thạch nghe đến ngẩn ngơ, đôi mắt hơi hơi đỏ lên, giữa con ngươi tràn ngập kinh hỉ cùng cảm kích không lời nào có thể diễn tả được, nồng đậm chân thiết hơn nữa chính là bất chấp hết thảy dâng lên linh hồn để cầu một nụ cười của người trước mặt này.

Thật lâu sau, Mục Tử Thạch nhỏ giọng, lẩm bẩm nói: “Ta sẽ không hâm mộ bất luận kẻ nào!”

Dứt lời đem mặt cọ cọ lên người Tề Dư Phái, lại nổi lên can đảm chó con, nhắm ngay làn môi mỏng manh của Tề Dư Phái bẹp hôn một cái, tư thế ôm ấp tình cảm giống như chim non vừa mới ra đời, ỷ lại không tha.

Mà trên thân Tề Dư Phái có một loại hơi thở thanh sạch, tựa như mưa nhỏ cuối xuân qua đi, ven hồ hoa nở, suối chảy êm ả, tươi tốt sinh lương.

Qua mấy ngày, Mục Tử Thạch đang tính toán vui chơi độ nguyên tiêu, ngủ thức dậy lại kinh hãi phát hiện Chiêu Húc điện mình ở có trộm, không nhiều không mất đúng hai thứ, một bộ cung nỏ, một viên cốt châu, trùng hợp đều là đồ vật Tề Vô Thương tặng cho.

Hôm nay trời trong tuyết ngừng rơi, Mục Tử Thạch cảm thấy mình như lớn thêm một tuổi, đột nhiên nghĩ muốn thử cung tiễn họa chim tước kia một chút, phân phó Bích Lạc đi lấy, Bích Lạc tìm một trận, khắp nơi lục tung lên hết, hai tay trống trơn quỳ xuống: “Tiểu công tử, nô tỳ không nhớ rõ đã để cung kia ở chỗ nào.”

Mục Tử Thạch nghĩ đến thanh cung được làm tinh tế tỉ mỉ, chính mình lần trước còn chẳng dám giật ra quá, không khỏi có chút tức giận, miệng đô ra có thể treo được cái bình, lại nhìn Bích Lạc đang quỳ dưới đất, sắc mặt kinh hoảng trên trán còn đổ mồ hôi, đối lập với bộ dáng tươi cười xinh đẹp ôn nhu thường ngày, không đành lòng trách cứ, vội đỡ nàng đứng lên: “Tìm không ra sau này tái nói, dù sao bây giờ ta cũng chưa cần học kỵ xạ.”

Nào biết đang lúc thay quần áo chuẩn bị xuất môn, vô tình đưa tay sờ hà bao bên hông, không khỏi thất thanh kêu lên: “Cốt châu của ta mất rồi!”

Này chẳng thể trách Bích Lạc hay người bên ngoài, cốt châu là di vật duy nhất Đan Hoa Linh lưu lại, Mục Tử Thạch yêu quý tựa như con ngươi của mình, tự tay bỏ vào hà bao, mỗi đêm ngủ đều đặt bên cạnh gối nằm, không cho phép bất kỳ người nào chạm vào.

Vì vậy đứng tại chỗ sửng sốt nửa ngày, giống như tiểu liệp cẩu (chó săn) chạy quanh phòng mình một vòng, cuối cùng lăn ở trên giường khóc lớn: “Cốt châu của ta! Cốt châu của nương ta!”

Bích Lạc trong lòng trầm xuống, Chiêu Húc điện là địa phương nào? Sao kẻ trộm có thể dễ dàng tiến vào? Nếu là trộm nhà, thì muốn lấy hoàng châu kim ngọc dễ như trở bàn tay, vì sao cố tình lại trộm hai thứ này, bán ra cũng không hề đáng giá?

Kỳ quái trong đó nhưng không dám nghĩ sâu xa, nếu nói ra chuyện này, chỉ sợ từ trên xuống dưới cung tỳ Chiêu Húc điện đều bị xử phạt, biếm giam, đánh đập, hoặc thậm chí là xử tử cũng chẳng biết rõ nguyên nhân từ đâu, hoảng loạn lại thêm chua xót, nhịn không được mà yên lặng rơi lệ.

Chiêu Húc điện náo nhiệt như vậy, tự nhiên có kẻ nhanh chân mắt sáng chạy đi báo cho Tề Dư Phái.

Tề Dư Phái nghe xong, đầu tiên là nhíu mi rồi chạy tới, còn chưa vào cửa đã nghe tiếng Mục Tử Thạch hoàn toàn không chút thể thống oa oa khóc lớn, lập tức sắc mặt càng thêm lộ vẻ tối tăm, đám cung tỳ thái giám đứng bên ngoài nín thở trộm nhìn, đều nơm nớp lo sợ tay chân luống cuống, Tề Dư Phái không kiên nhẫn nói: “Còn thất thần cái gì? Đẩy cửa!”

Tề Dư Phái thấy Mục Tử Thạch ở trên giường chỉ lo thương tâm muốn chết tiếng khóc nghẹn ngào cùng nước mũi, cố gắng đè xuống tức giận: “Tử Thạch!”

Mục Tử Thạch nghe được thanh âm của hắn, đột nhiên ngẩng đầu xoay người lại, trong mắt hiện lên tia do dự, kêu lên: “Điện hạ! Cốt châu của ta và cung…”

Tề Dư Phái thản nhiên ngắt lời: “Đã biết.”

Đoan chính ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng nói: “Bích Lạc đừng quỳ, việc này cùng ngươi không liên quan.”

Bích Lạc càng thêm hồ đồ, Mục Tử Thạch bị mất đồ, chính mình tìm thế nào cũng không ra, Thái tử lại nói không liên quan?

Tề Dư Phái nhìn chằm chằm Mục Tử Thạch, không chút nào che giấu tức giận như mưa gió đang nổi lên: “Đợi ngươi khóc xong, chúng ta sẽ nói tiếp.”

Mục Tử Thạch tới giờ phút này, đối với hai việc kia đột nhiên rơi xuống đã ăn no một bụng hỏa khí, lại khóc thúc thít thêm vài tiếng, mây tụ mưa tan, qua quýt cho xong.

Tề Dư Phái vẻ mặt âm trầm, đối hắn một phen mắng chửi kịch liệt, nào là kiêu căng tùy hứng, tính toán thiệt hơn, xấc láo khinh cuồng, bại hoại vô lễ, tội danh tuôn ra tựa như huyền hà khuynh hải, Bích Lạc nghe đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thiên tâm quả nhiên khó dò, ngày hôm qua còn xem Mục Tử Thạch như châu như bảo, hôm nay liền nhanh chóng biến thành bùn nhão heo cậy cẩu?

Tề Dư Phái giáo huấn ước chừng nửa canh giờ, uống hết ba chén trà, lời vẫn còn chưa hết, cuối cùng còn phạt Mục Tử Thạch một ngày không được ăn cơm ___ ___ tuy rằng Bích Lạc lặng lẽ xách đèn làm cho hắn bát cháo, chính mình giả trang không cho ai biết, nhưng Mục Tử Thạch tiến cung đã gặp bạo phong sậu vũ (mưa to gió lớn)tối nghiêm khắc như vậy.

Bích Lạc một bên uy hắn ăn cháo, một bên ôn nhu khuyên nhủ: “Thái tử điện hạ chính là nhất thời sinh khí, cũng không phải không thương ngươi… Ngươi về sau làm việc nên nghĩ lại, đừng giống như tiểu hài tử không hiểu chuyện như vừa rồi.”

Mục Tử Thạch đã khóc đến hai mắt sưng vù, im lặng chẳng lên tiếng há to miệng ăn, thật lâu sau tiền ngôn hậu bất đáp (trước nói sau không đáp), thấp giọng nói: “Điện hạ thật sự cố quái, hắn muốn mấy thứ kia làm cái gì?”

Trải qua lần chiến tranh này, Bích Lạc cho rằng Mục Tử Thạch sẽ dám ở trước mặt Tề Dư Phái khóc nữa, chẳng ngờ mấy ngày sau, Mục Tử Thạch bỗng nhiên oa oa khóc lớn, nguyên nhân khóc cùng kết quả lại hoàn toàn bất đồng, Bích Lạc chỉ có thể nghẹn giọng trăn trối trăm mối suy tư không biết lý giải thế nào.

Chuyện là, đêm đó Mục Tử Thạch đang đắc ý dào dạt cầm đèn con thỏ cùng Tề Dư Phái đi dạo trong Đông cung, lúc ở hoa viên không cẩn thận, vấp phải cục đá dưới chân, đèn con thỏ lăn tròn một vòng, cháy mất.

Đèn con thỏ này là Tề Dư Phái tặng cho, do thợ thủ công trong cung tay nghề cực tốt làm ra, xung quanh dán giấy lụa thiếp vàng thậm chí còn đính một tầng lông tơ tuyết trắng, điểm nhãn chu sa miệng ba cánh hoa, cái đuôi rung rung, trông vô cùng sinh động.

Mục Tử Thạch trơ mắt nhìn đèn con thỏ giấy lụa lông tơ hồ dán hết thảy đều biến thành tro tàn, chỉ còn lại một khung tre cháy đen, ba ngày trước chuyện cốt châu vẫn còn di hận, nhất thời bi thương không biết từ kéo đến chẳng thể cắt đứt, nhịn không được nửa thật nửa giả khóc lên.

Thái tử dùng bước, Bích Lạc nguyên tưởng rằng Mục Tử Thạch lại bị bỏ đói, đang nghĩ xem thế nào âm thầm cấp cho hắn chút bánh ngọt, lại thấy vẻ mặt Tề Dư Phái như mùa xuân đến, có chút vui sướng thưởng thức xem Mục Tử Thạch khóc một lúc lâu, sau đó mỉm cười khen: “Đường lúc cơm cháo đủ đầy đối với những vật cũ kĩ hư hao lại chẳng hề có nửa điểm quên đi, một lòng hoài niệm, Tử Thạch luyến tiếc đồ vật, thật sự là lễ phép đôn hậu, đến khóc cũng chọc người yêu thích, rất tốt rất tốt!”

Bích Lạc cúi đầu xem hài tiêm, ai yêu, xanh lá mạ thêu kim tuyến màu vàng, đúng là hài đẹp!

Cách ngày, Tề Dư Phái cho Mục Tử Thạch một cái đèn con thỏ khác, to hơn béo hơn xinh đẹp hơn rất nhiều, mắt thỏ thậm chí còn dùng hồng mã não, phá lệ thưởng thêm hạp mứt quả lớn, làm hại Mục Tử Thạch bị sâu răng tăng thêm vài lỗ thủng nhỏ.

Mấy năm về sau, đến ngày lễ tết Tề Vô Thương ở Ung Lương chỉ cần là dịp dâng lễ phẩm đến kinh thành, hắn cũng không quên Mục Tử Thạch, tiểu cung tiểu đao, da lông thảm màu, linh điểu xướng ca, có một lần còn tặng ta tiểu nhi mã chân ngắn.

Bất quá những thứ này đến tay Mục Tử Thạch, thông thường không quá nửa tháng, nếu không bị mất, thì chính là chết hết, Mục Tử Thạch cũng từng khóc, lại trộm hít khí vài lần, nhưng hứng thú đã nhạt đi nhiều, cuối cùng nhận mệnh, đồ Tề Vô Thương tặng mình cũng chẳng phải quá thích cộng thêm bị đói cái bụng.

Sau đó, Tề Vô Thương đưa tới cái gì, Mục Tử Thạch chỉ hờ hững liếc mắt một cái, thuận tay ném đi hoặc thưởng cho người khác.

Từ lúc vào cung, nhoáng một cái bất tri bất giác đã qua ba năm, vào đúng ngày nhập đông, đông chí tại thư phòng có quy củ “Long sư” chi lễ, long tức tôn sùng, Ô Thế Quế trước dẫn Mục Tử Thạch cùng Tề Thiếu Xung quỳ lạy thánh nhân, lại đoan chính ngồi xuống để hai người bọn họ thi lễ, cuối cùng là song hữu (bạn học) giao bái, Mục Tử Thạch cùng Tề Thiếu Xung cho nhau lễ cúi chào, nhưng khi Tề Thiếu Xung cúi xuống, Mục Tử Thạch nghiêng thân đi, không thể tính là đủ lễ.

Tề Thiếu Xung năm nay sáu tuổi, vốn nên giống các hoàng tử khác ở thư phòng Nhân Cẩn cung nhập học đọc sách, nhưng không biết Lạc thị dùng thủ đoạn gì, lại khiến Tề Cẩn đồng ý cho Tề Thiếu Xung vào thư phòng Đông cung Thái tử, trong cung các phi tần có hoàng tử âm thầm siết khăn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng mắng tam giá gian phụ (nữ nhân ba lần tái giá) thủ đoạn hảo hung ác, dã tâm cũng thật lớn!

Ô Thế Quế giờ lên lớp không nhiều, Tề Dư Phái hiện giờ chỉ ở thư phòng một canh giờ, vả lại chỉ nghe Nghiêm thái phó giảng sử sách đế vương, bởi vậy Tề Thiếu Xung cùng Mục Tử Thạch mỗi ngày làm bạn, cùng nhau đọc sách.

Hoàn tất long sư, Mục Tử Thạch thừa dịp Ô Thế Quế đang cùng Tề Thiếu Xung nói chuyện, bản thân nhẹ nhàng từ thư phòng nhanh như chớp chạy về noãn các Chiêu Húc điện, Bích Lạc rửa tay lau mặt cho hắn, rồi đưa lên một noãn thủ lô (lò sưởi cầm tay).

Đối diện bàn học, trên tường treo phúc song câu không bạch tự (bức vải lụa chín chữ viết nét điền chỗ trống) do Tề Dư Phái tự mình vẽ “Trước đình liễu rũ trân trọng chờ gió xuân” Đó là tục lệ theo tuổi, lúc đông chí bắt đầu, mỗi ngày điền một nét, đến khi chín nét điền xong, đó là “Chín chín ngày mùa đông sẽ mau tan đi thôi, để mùa xuân mang về cỏ xanh tươi mới ấm áp”.

Hằng năm, trước đông chí một ngày, Tề Dư Phái đều tỉ mỉ viết chín chữ này để Bích Lạc treo trước bàn học của Mục Tử Thạch, khiến mỗi ngày vô luận mệt mỏi, vui sướng, bận rộn hay nhàn rỗi đều phải điền lên một nét, vừa thú vị vừa có ý nghĩa, cảnh tỉnh hắn phải biết rèn luyện quý trọng thời gian khổ học.

Mục Tử Thạch rất chăm chỉ tự giác, mỗi ngày không chỉ tinh tế điền nét, còn dùng tiểu bút màu đỏ ở bên cạnh viết dòng chú thích cực nhỏ, ví như “Triêu tình mộ vũ, dạ phong sậu khởi (Sớm mai trời trong hoàng hôn trời mưa, gió đêm đột nhiên thổi)“, lại ví như “Bích thiên vô tế, noãn tình thực đường qua hạnh đào, nha đông bất hối (Bầu trời xanh như ngọc bát ngát mênh mông, trời trong ấm áp ăn mứt quả hạch đào, dứt khoát đau răng)“, cũng có “Tiểu tuyết ti ti, điện hạ trứ điêu cừu, chi lan ngọc niễn (Tuyết nhỏ rơi rơi, điện hạ mặc áo lông cừu, cao quý như ngọc)” lại có “Đọc kinh dịch khó hiểu phải vắt trán suy nghĩ, liền quăng đi chờ đợi Thể Hồ (phật pháp tối cao) mà chiêm nghiệm“. (T_T)

Một đêm xuân phong chín chín ngày qua đi, Tề Dư Phái liền đem phúc tự thu hồi về xem như trân phẩm, thường cả đêm dài vẫn đọc chưa xong, hoặc cười hoặc suy tư, chỉ cảm thấy bút pháp sống động hoạt bát trong sáng đáng vui, tháng năm lưu quang tràn ngập màu sắc trân quý.

Mục Tử Thạch làm ấm tay, tự mình mài mực, trên bàn chọn một bút lông cừu, vừa muốn tô lại chữ “Đình”  kia một chút, thì nghe tiếng bước chân vang lên, một đồng âm cực giòn mà bình tĩnh nói: “Tử Thạch, ngươi lại không đợi ta cùng học!”

Mục Tử Thạch âm thầm thở dài, xoay người nói: “Điện hạ lại không trở về Lưỡng Nghi cung?”