Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-kun

Chương 18



Tốc độ rất là không tệ, cả hai bên đều vậy.

Gojo Satoru dứt khoát lôi một cái ghế dựa có tay vịn ra từ phòng soát vé, giơ chân bắt chéo ngồi lên, nhìn thiếu niên bên kia trêu chọc con chú linh.

Tuy rằng nó chỉ là một con chú linh mới sờ tới ngạch cửa Đặc cấp nhưng có thể nhẹ nhàng như vậy, xem ra thực lực của Sasuke còn mạnh hơn tưởng tượng của hắn.

Cánh tay Kusakabe Takuya đã được anh nhe răng trợn mắt tự mình cố định lại, bây giờ trừ việc hao hết chú lực, trên đùi còn có một số vết thương bị chú lực ăn mòn ra thì trạng thái kỳ thật cũng không tệ lắm.

Anh dựa vào một cái cổng soát vé tự động, ngơ ngác mà nhìn bên kia đánh nhau.

"Lợi hại... Đứa nhỏ kia..."

"Phải vậy chứ!" Gojo Satoru đắc ý nói, "Y chính là thức thần của ta ó~"

"Ai—"

Thanh niên bụi đất đầy người có vẻ như rốt cuộc ý thức được chỗ nào không đúng, kinh ngạc ngẩng đầu.

"Cho nên tôi không nhìn lầm chứ? Đứa nhỏ kia quả nhiên là..." chú linh?

"Là con người đó." Gojo Satoru chống cằm, ý cười trên mặt không thay đổi chút nào, "Nếu nói y là chú linh thì coi chừng bị giết đó nha."

"...Vâng, tôi hiểu rồi."

Hôm nay cũng là một ngày Kusakabe Takuya cẩn thận cầu sống sót đây.

Cũng chính là như những gì Gojo Satoru nhìn thấy, hiện tại Sasuke ở bên kia xác thật rất nhẹ nhàng, nhưng y cũng không phải đang 'vờn' chú linh trước mặt mà đang muốn mượn cơ hội này để thí nghiệm người sử dụng chú lực 'giả' là mình đây một chút, xem xem mình có thể tạo ra tổn thương bao lớn cho chú linh.

Tiêu chuẩn chú linh cấp Một gì gì đó mà Shimizu Iwa nói trước nay y chưa từng nghe qua. Đây có lẽ là một bộ lý luận bên trong giới chú thuật sư, với y mà nói, không thể nói không dùng được, nhưng mà xác thật là có thể có, có thể không.

Có lẽ do đến Đặc cấp rồi nên con chú linh trước mặt y thoạt nhìn ít nhiều không có cay mắt như vậy.

Đầu của nó trông như là một cái mặt người bị đè ép biến dạng, mọc bảy tám con mắt, từ vị trí cái mũi thì kéo dài, nhô ra ngoài như mỏ chim, bao bọc bởi một tầng xương cốt cứng rắn.



Cổ rất dài, mọc đầy lông chim màu tím bẩn thỉu trông như vảy, đến thân trên thì phình ra, sau đó hợp với một cái đuôi thon dài, được một lớp lông chim cùng màu che phủ.

Nó còn có một đôi cánh phía cuối có đầy gai xương bén nhọn và đôi chân nhỏ bé, vừa rồi con chú linh này thu cánh lại, nằm sau cầu thang, mở rộng miệng, chuẩn bị tập kích chú thuật sư muốn cứu trợ Kusakabe Takuya.

"Tuy rằng có thêm chút ít thông minh nhưng ngay cả miệng mình còn chưa giấu cho tốt," Sasuke đem chú thuật sư xui xẻo kia ném bên người Gojo Satoru, vừa đá chân đã nhảy ra ngoài.

"Ta cảm thấy nếu dùng ngươi thử đao, đao cũng sẽ khóc!"

Y bổ một đao vào cái đuôi như roi mà chú linh quất đến.

Cái đuôi trông mềm mại va chạm với tachi, lại phát ra âm thanh như kim loại va chạm.

Sasuke mượn lực nhảy ra sau, trên đuôi chú linh chỉ để lại một vết đao nhợt nhạt, chảy ra chút máu tối màu.

Thể thuật đơn thuần quả nhiên không được sao?

Chú linh giống chim lại khác chim đã hoàn toàn vào trong đại sảnh, cánh thu bên chân, đột nhiên phóng về phía Sasuke.

Tốc độ còn nhanh hơn lúc trước!

Kusakabe Takuya khẩn trương mà nắm quần trên đùi, sau đó nắm trúng vết thương bị ăn mòn, đau đến hít ngược một hơi khí lạnh.

Vết thương anh tạo cho con chú linh này trên cơ bản đã biến mất, mà chính anh cũng vì chặn lại một đòn này mà hao hết chú lực, trở thành mồi cho chú linh.

Mấy thi thể của ngày hôm qua phỏng chừng cũng là vì đòn này mới trở nên thảm thiết như bị tàu cao tốc cán qua.

Đôi mắt Sasuke nhìn chằm chằm chú linh. Dù đối thủ không phải con người, Sharingan vẫn có thể nắm bắt mỗi một tia rung động của cơ bắp, làm ra dự đoán chuẩn xác.

Tuy rằng rất nhanh nhưng cũng không phải chiêu thức không trốn được.

Uchiha không phải chỉ có nhãn lực tốt, thể chất chịu tải được Sharingan làm cho giới hạn của bọn họ cao hơn ninja bình thường. Theo lý thuyết, đôi mắt có thể nhìn nhanh bao nhiêu thì động tác của họ làm được nhanh bấy nhiêu.

Nếu chỉ ngây ngốc mà đấu đá lung tung như thế, quả thực còn không bằng Genin.

Vừa tránh thoát chú linh, trường đao trên tay Sasuke vừa bò đầy hồ quang màu tím sáng ngời, bổ xuống đuôi chú linh.

Lúc này, tachi mang đầy chakra dễ như trở bàn tay mà cắt phăng cái đuôi của chú linh đang lao qua, dừng lại cách mặt đất không đến 10 cm, chỉ có kiếm phong thổi bay bụi bặm rất nhỏ trên mặt đất.

"...Giết...Đau khổ...Giải thoát..."

Chú linh húc nát trụ bê tông trước mặt Gojo Satoru, ngay sau đó thống khổ gào rống, quay cuồng giương hai cánh, nghiêng ngả lảo đảo rời mặt đất.

"Không tồi nhỉ, thì ra cánh không phải để trưng a."

Gojo Satoru bên kia hơi nhíu mày.

"Dùng chú lực bảo vệ tai ngươi đi." Hắn nói với người bên ngoài.

Thuật thức Vô Hạ Hạn chặn được công kích hữu hình, lại rất khó ngăn trở ảnh hưởng vô hình.

Tiếng kêu của con chú linh này có lẽ mới là thuật thức chân chính. Lúc hắn nghe được đã chịu ảnh hưởng trong chốc lát, không tự chủ được mà nhớ đến thời khắc đau đớn, u ám nhất đời mình.



Mà Kusakabe Takuya thậm chí cảm thấy bi thương của mình đã đến mức có thể lập tức nghênh đón cái chết.

Nghe được lời của Gojo Satoru, anh mới đột nhiên tỉnh táo, ý thức được mình đã chịu ảnh hưởng của thuật thức, vội vàng làm theo mới không còn cảm giác nản lòng thoái chí đó nữa.

Sasuke cũng có chút hoảng hốt, nhớ tới buổi tối kia, nhưng rất nhanh đã tỉnh hồn lại, thậm chí còn cười.

"Loại đồ vật dơ bẩn như ngươi," Y thấp giọng, mắt loé lên ánh sáng lạnh như đao, "Cũng xứng chơi ảo thuật trước mắt ta?"

Chiều cao của đại sảnh dưới lòng đất không đến bốn mét, nhưng độ cao này đã đủ cho chú linh kia né tránh công kích tựa cận chiến của chú thuật sư bằng cánh của mình.

"Nếu thông minh hơn một chút thì nên chạy trốn trên mặt đất mới đúng!"

Chỉ là chút độ cao như vậy, căn bản không có tác dụng gì.

Điện quang sáng ngời dường như có thể xuất hiện bất cứ ngóc ngách nào trong phiến không gian này. Hồ quang thoáng hiện chỗ nào, bóng dáng thiếu niên tóc đen liền sẽ ngay lập tức xuất hiện chỗ đó, mang ra một thốc huyết hoa màu tím đen, sau đó là tiếng tru sắc nhọn của chú linh.

Không có né tránh mạo hiểm, cũng không có thuật thức thanh thế to lớn.

Chỉ là đơn thuần di chuyển nhanh chóng, giơ tay chém xuống.

Giống như là miêu bắt được chuột xong cũng không giết nó ngay mà dùng móng vuốt khảy vờn trêu chọc, mãi đến khi chuột chết đi vì mỏi mệt và sợ hãi.

Kusakabe Takuya nhìn trận đấu nghiêng về một phía trong sảnh, cảm giác thiếu niên tóc đen chính là mèo, mà chú linh lúc trước vờn mình như vờn chuột lại biến thành chuột.

Chỗ anh được Gojo Satoru dùng Vô Hạ Hạn bọc đến không còn kẽ hở — có lẽ chỉ là vì anh cách đối phương đủ gần — đá cát sỏi bên kia phất lên bay đến cách bọn họ mấy chục cm sẽ bị một bức tường vô hình ngăn cản, rơi trên mặt đất.

"Sasuke," Gojo Satoru bị bắt nhớ đến chút chuyện không vui, có chút bực bội hô sang bên kia, "Ngươi đang đánh giao hữu hả? Kết thúc nhanh lên, ta muốn ăn kem xoài!"

"Mới có mười lăm phút."

Giọng nói bình tĩnh của thiếu niên vang lên từ chỗ cách hai người không xa.

Kusakabe Takuya nhìn qua. Đối phương khoanh tay đứng một bên, không chút để ý mà phủi phủi tro bụi dính lên người.

"Tốt xấu là Đặc cấp, cũng không thể để nó chết như vậy."

Thiếu niên giương mắt nhìn qua, thuận tay vẩy sạch máu dính trên đao.

Kusakabe Takuya không nhịn được run rẩy một chút.

"Chỉ là thứ miễn cưỡng sờ đến ngạch cửa Đặc cấp thôi," Gojo Satoru móc bịt mắt ra ngoài một chút, lại buông ra, để vải dệt đàn hồi bắn về mũi, phát ra một âm thanh nhỏ, "Chém nát là được."

Có lẽ là để phản bác những lời này của hắn, chú linh hình chim giãy trên sàn một chút — hai cái cánh của nó suýt bị Sasuke chém tận gốc, vết thương nhiều không đếm được khắp người còn thường hiện lên một tia điện quang, có vẻ trong thời gian ngắn sẽ không bay được.

Sau đó trên người nó đột nhiên bốc lên chú lực màu tím đen, một đường lan tràn, trải rộng toàn bộ đại sảnh.

Dù là Gojo Satoru hay thường dân như Sasuke đều có thể nhìn ra con chú linh này phỏng chừng là muốn dùng đại chiêu.

"Đây là..." Kusakabe Takuya mở to mắt.

Tựa hồ là chỉ qua một cái chớp mắt, ba người họ đã đến một không gian khác.



Quỹ đạo cũ nát đan xen ngang dọc dưới chân, như khung xương chống đỡ toàn bộ không gian.

Giữa khe hờ đường ray là thân thể con người với biểu cảm vặn vẹo, trên mặt đất — nếu thứ họ giẫm dưới chân là mặt đất — là vết máu đã nửa khô sền sệt và tờ giấy dính đầy máu.

"Triển khai Lãnh địa." Gojo Satoru đặt tay lên vai Kusakabe, khó được mà mất đi ý cười.

Cái giá của cơ thể lành lặn nhanh chóng và thuật thức có uy lực tăng thêm là tiêu hao quá nhiều chú lực. Dù nó may mắn không bị chú thuật sư thanh tẩy, tương lai cũng tuyệt đối không thể lại tiến hóa thành chú linh Đặc cấp.

Cho nên hiện tại, tiếng tru càng ngày càng chói tai của chú linh khiến ngay cả chú lực của hắn cũng dường như có thể bị xuyên thấu. Ánh mắt Kusakabe đã mất đi tiêu cự, tai cũng bắt đầu rỉ máu, trước mắt hắn cũng xuất hiện một số đoạn ký ức linh tinh vụn vặt, phần lớn là màu đỏ, làm người ta nhìn thấy liền sinh ra bực bội.

"Sasuke," Hắn hơi không kiên nhẫn mà nói với thiếu niên đang đưa lưng về phía hai người họ, "Thuật thức trong Lãnh địa chắc chắn sẽ trúng. Động thủ nhanh lên, ta không muốn nhìn."

Đối phương không trả lời.

"Sasuke?" Gojo Satoru kéo bịt mắt xuống, chém một cái đánh ngất Kusakabe Takuya — hắn đã bắt đầu lẩm bẩm, vừa nói "Thực xin lỗi", vừa lảo đảo muốn đi về hướng đối diện.

Thiếu niên tóc đen cách hắn vài bước nghiêng đầu nhìn sang. Tai y cũng đang đổ máu, chỉ là so với con mắt phải lộ ra kia, chút màu máu này ngược lại không đáng nhắc tới.

"Ngươi nói," Y lộ ra một nụ cười lạnh như băng, "Nếu chú linh bị đốt thành tro thì có đau không"

Cánh của chú linh nơi xa đã mọc xong, lung lay bay lên.

"Đó hẳn là phương pháp thanh tẩy tương đối đau đớn, đối với chú linh mà nói."

Gojo Satoru phát hiện, trên người Sasuke cũng có loại tính chất đặc thù giống mình, bị chọc giận là nhất định phải đáp trả lại.

"Vậy cho ngươi xem đi," Ba cái câu ngọc trong mắt đối phương nhanh chóng xoay tròn, hợp thành hoa văn phức tạp Gojo Satoru thấy qua một lần lúc trước, "Công kích tuyệt đối không thể tránh thoát."

Uchiha Sasuke quay đầu nhìn về chú linh trên không trung.

"Amaterasu."

Ngọn lửa màu đen có thể đốt chất tất thảy, xuất hiện.