Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Quyển 1 - Chương 84: TRẤN NHỎ GẶP NGUY HIỂM



Brown và vài vị đội trưởng vội vàng chạy tới. Băng cướp Ác Lang đã bắt đầu công kích trấn nhỏ, tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền tới. Mấy người Brown vừa đi tới thì phát hiện người chết phần lớn là binh lính của bọn họ, không khỏi có chút hoảng loạn.

"Đội trưởng Hank đâu? Ông ấy còn chưa đến sao?" Brown bắt lấy một binh lính, lớn tiếng hỏi.

Binh lính hoảng loạn lắc đầu, hắn cái gì cũng không biết.

Brown ném hắn sang một bên, lau mặt một cái nói: "Băng cướp Ác Lang thế tới rào rạt, ta thấy bọn chúng tiến công chỉnh tề có trật tự, hiển nhiên lần tập kích này đã được lên kế hoạch. Lập tức đi tìm Hank, tiện thể thông tri cho trưởng trấn."

Từ tường thành nhìn xuống, Brown thấy được Johnson biểu tình vừa bình tĩnh vừa âm ngoan, tức khắc cảm thấy hoảng sợ, một cỗ bất an xưa nay chưa từng có bao phủ trong lòng. Hắn chợt hối hận vì sao mấy ngày trước lại không nghe Hank nói, nhưng lúc này đã không kịp nữa rồi, người có thể giúp đỡ bọn họ đều đã rời khỏi trấn nhỏ.

Binh lính được phái đi tìm Hank không tìm được người ở nhà đành phải đến nhà trưởng trấn trước. Một nhà trưởng trấn đang ăn cơm, nghe được tin băng cướp Ác Lang đột kích thì 'loảng xoảng' một tiếng, chiếc thìa trong tay trưởng trấn rơi vào trong chén.

"Băng cướp Ác Lang sao lại tập kích trấn nhỏ?" Trưởng trấn đại kinh thất sắc, ngay cả cơm cũng ăn không vào, nhất thời gấp đến mất bình tĩnh.

Binh lính báo tin cũng đâu biết tại sao, chỉ biết lần này băng cướp Ác Lang đến chắc chắn là lai giả bất thiện.

banhmidaudo.wordpress.com

Trưởng trấn không ngừng đi qua đi lại tại chỗ, đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Nhóm Hank đang chống đỡ trước cổng trấn sao?"

"Không có, chỉ có nhóm đội trưởng Brown, ta vừa đi qua nhà đội trưởng Hank nhưng không thấy người, không biết ông ấy đi đâu rồi." Binh lính lắc đầu.

"Vào thời khắc mấu chốt thế này mà Hank lại không biết nặng nhẹ như vậy. Nhanh đi tìm cho ta, nhất định phải tìm được người, nếu không tất cả chúng ta đều xong đời. Còn không mai đi đi!" Trưởng trấn rống lên.

Binh lính cuống quít tuân lệnh, trong lòng lại chửi thầm. Trưởng trấn lúc này mới nhớ tới chỗ tốt đội trưởng Hank, chẳng qua bọn họ cũng biết đội trưởng Hank đã nhiều lần nhắc chuyện tiêu diệt băng cướp Ác Lang với trưởng trấn, nhưng lão chỉ lo kiếm tiền, vẫn luôn kèo dài không chịu đáp ứng. Giờ thì hay rồi, Alan đi mất, thương đội cũng không nghỉ chân ở trấn nhỏ nữa, chỉ còn lại bọn họ, cổng trấn có thể giữ hay không còn rất khó nói.

Băng cướp Ác Lang tấn công mãnh liệt hơn so với dự đoán của Brown và ba tên đội trưởng, không có đội trưởng Hank, chỉ một Tam thủ lĩnh cũng đã khiến bọn họ cố hết sức chứ đừng nói đến Johnson còn chưa ra tay. Đối phương có vẻ cũng không vội ra tay, trước mắt tình thế vẫn là băng cướp Ác Lang chiếm thượng phong.

Mấy ngày buông thả vừa qua khiến thể xác và tinh thần binh lính trong trấn lơi lỏng không ít, kết quả tập kích thình lình xảy ra không chỉ không kích phát ý chí chiến đấu của họ mà còn làm chết không ít binh lính. Brown gấp đến vã mồ hôi, không ngừng thúc giục binh lính đi tìm Hank.

Bên kia trưởng trấn ở nhà chờ tin biết cổng trấn nhỏ lúc nào cũng có thể bị cướp phá vỡ, lập tức bị dọa vỡ mật.

"Đội trưởng?" Binh lính báo tin xoay người chuẩn bị rời đi, nhìn thấy người vừa xuất hiện ở cửa liền kinh hỉ gọi.

Hank gật đầu với hắn, "Ngươi đi trước nói với Brown, chờ một lát ta sẽ đến, bảo hắn chống đỡ một lát."

Binh lính kích động gật gật đầu, đến gần mới phát hiện phía sau đội trưởng có hai người, đến khi hắn nhìn thấy mặt một người trong đó thì suýt nữa kêu thành tiếng. Đây không phải là Alan và đồng bạn của y sao? Không phải bọn họ rời khỏi trấn nhỏ rồi hả? Binh lính choáng váng ra khỏi nhà trưởng trấn, một cơn gió lạnh thổi qua làm hắn giật mình một cái, quản nguyên nhân làm gì, có đội trưởng là Alan ở đây, bọn họ được cứu rồi!

"Hank, ngươi đi đâu vậy? Có biết chuyện băng cướp Ác Lang tập kích trấn nhỏ hay không?" Trưởng trấn nhìn thấy Hank đầu tiên là kinh hỉ một trận, sau đó lại lớn tiếng chỉ trích.



Hank kinh ngạc, "Không phải trưởng trấn nói băng cướp Ác Lang đã không còn uy hiếp gì nữa sao?"

Trưởng trấn lập tức như bị bóp chặt yếu hầu, sắc mặt trướng đến đỏ bừng.

Hank nhìn bộ dáng không còn lời nào để nói này của trưởng trấn liền thấy thoải mái hơn nhiều, ông cũng biết chuyện rất khẩn cấp, đi thẳng vào vấn đề: "Trưởng trấn, ta giới thiệu cho ngươi hai người. Vị này chính là Alan, vị kia là đồng bạn của y - Cách Ngôn."

"Ngươi là Alan?" Trưởng trấn giật mình nhìn Rex. Đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy Rex vì vậy lúc nãy không nhận ra y. Đã sớm nghe nói y còn rất trẻ, không ngờ lại thực sự trẻ như vậy.

Rex lạnh nhạt liếc mắt nhìn lão.

Trưởng trấn trong lòng không vui, nhớ tới lời đồn mấy ngày trước, bất mãn nói với Hank: "Bọn họ không phải đã đi rồi sao, ngươi dẫn họ đến gặp ta là có ý gì? Hơn nữa không phải nói Hadal không phải do y gϊếŧ à?"

Hank thấy lão vẫn như cũ, nhíu mày: "Trưởng trấn, hiện tại vấn đề lớn nhất của chúng là không phải là chuyện này. Băng cướp Ác Lang sớm đã dự mưu tập kích trấn nhỏ rồi, cho dù ta đi chống đỡ cũng không được bao lâu. Đặc biệt là Johnson, hắn là một Kiếm Sư, phá vỡ phòng ngự của trấn nhỏ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Bây giờ biện pháp duy nhất là thỉnh Alan ra tay, y là một Kiếm Sư."

"Cái gì? Y là một Kiếm Sư?" Trưởng trấn nhảy dựng lên như bị kim đâm.

Hank gật gật đầu, lúc ông biết chuyện này cũng giật mình không kém trưởng trấn là bao. Tuổi còn trẻ như vậy đã là Kiếm Sư, thiên tài bọn họ nghe đến so ra cũng kém y.

"Alan huynh đệ đáp ứng giúp chúng ta giải quyết Johnson của băng cướp Ác Lang, nhưng y là một lính đánh thuê, chúng ta phải trả thù lao cho y."

Nói đến thù lao trên mặt trưởng trấn liền lộ ra một tia kháng cự, "Thù lao thuê một Kiếm Sư không rẻ."

"Không rẻ cũng phải lấy ra. Chờ đến khi băng cướp Ác Lang tấn công vào, nơi bọn chúng muốn cướp đoạt đầu tiên chính là chỗ này, đến lúc đó trưởng trấn cho rằng ngươi còn có mạng để hưởng sao? Ta chỉ nói đến đây thôi, chuyện báo đáp các ngươi tự mình nói đi." Hank không đợi được nữa, ông lo tình hình tiền tuyến, nói xong liền chạy trước.

Trưởng trấn muốn gọi nhưng đã không thấy người đâu nữa, ánh mắt lo lắng nhìn nhìn Rex ngũ quan sắc bén, cuối cùng vẫn chuyển qua cười tủm tỉm với Cách Ngôn, do do dự dự nói: "Cách Ngôn huynh đệ, thù lao này..."

"Ít hơn mười vạn đồng vàng thì không làm." Cách Ngôn lập tức báo một con số.

"Mười vạn?" Trưởng trấn nhảy dựng lên.

Cách Ngôn gật gật đầu, "Mười vạn đồng vàng này là đã chiết khấu vì mặt mũi đội trưởng Hank rồi, nếu không còn phải gấp lên mấy lần. Trưởng trấn sẽ không cho rằng mời một Kiếm Sư là một chuyện dễ dàng chứ?"

"Không không không, ta chỉ hơi kinh ngạc thôi." Đâu chỉ kinh ngạc mà là khiếp sợ. Số tiền này cơ hồ là tổng thu nhập của trấn nhỏ mấy ngày nay, lão còn chưa cầm ấm tay đã phải lấy ra, nói không đau lòng là giả.

"Nói như vậy nghĩa là trưởng trấn đồng ý?" Cách Ngôn hỏi.

Trưởng trấn nhỏ máu trong lòng, lão không lập tức đáp lại, vẫn còn muốn giãy dụa một chút.

Nhưng thời gian không chờ người, không bao lâu binh lính lại tới báo tin, lần này còn có cả thúc giục. Hank biết muốn trưởng trấn lấy ra nhiều đồng vàng như vậy là rất khó, nên ông phái binh lính tới đây báo tình hình chiến đấu cho trưởng trấn. Chỉ cần cho lão biết tình thế có bao nhiêu nghiêm trọng, lão không thể không đáp ứng. Quả nhiên sau khi biết Hank đã đến nhưng vẫn không chống đỡ nổi, trưởng trấn không dám do dự nữa, không nói hai lời liền đồng ý.



Cách Ngôn bảo lão đưa nửa tiền đặt cọc trước.

Trưởng trấn sai quản gia lấy năm vạn đồng vàng từ phòng ra, lúc đưa cho Cách Ngôn ngũ quan lại thành một đống như thể bị cắt mất một miếng thịt. Cách Ngôn dùng sức cầm lấy, ước lượng thử, đột nhiên nhăn mày lại, cười như không cười nhìn về phía trưởng trấn ánh mắt lập lòe, "Chỗ này không đủ năm vạn đồng vàng, xem ra trưởng trấn không màng đến sống chết của người dân trong trấn rồi. Nếu trưởng trấn không có thành ý, vậy thì quên đi."

"Không không không, hai vị từ từ." Trưởng trấn xoay người cho quản gia một cái tát, "Đồ vô dụng, ta bảo ngươi lấy năm vạn đồng vàng cơ mà, còn không mau lấy thêm bổ sung vào."

"Vâng vâng vâng, là tiểu nhân đếm sai, tiểu nhân đi ngay." Quản gia rất có mắt ôm trách nhiệm vào người mình.

"Chờ một chút." Cách Ngôn gọi hắn lại, lúc hai người nhìn qua mới nói: "Ta sợ đến lúc đó các ngươi lại làm chuyện xấu gì đó, năm vạn đồng vàng dư lại bị sao thì làm thế nào đây, bởi vậy ta nghĩ một biện pháp vẹn cả đôi đường, năm vạn đồng vàng còn lại cũng thanh toán luôn đi, lúc đó chúng ta cũng đỡ phải đến thêm chuyến nữa."

"Chuyện này không hợp quy củ mà?" Trưởng trấn đen mặt.

"Quy củ là do người định ra, huống chi người phá hư quy củ trước cũng là các ngươi."

Quản gia nhịn không được cười lạnh: "Nếu các ngươi lấy được mười vạn đồng vàng rồi chạy thì sao đây?"

wattpad.com/user/daudo0902

Cách Ngôn liếc mắt nhìn hắn, "Cổng trấn đã bị băng cướp Ác Lang bao vây, chúng ta còn có thể chạy đi đâu. Ta lại nhắc các ngươi một câu, thời gian không đợi người."

Nhược điểm bị bắt đến gắt gao, trưởng trấn không thể không thỏa hiệp. Lão sai quản gia đi lấy sáu vạn đồng vàng giao cho Cách Ngôn, sau khi xác nhận một cắc cũng không thiếu, hai người liền rời khỏi nhà trưởng trấn, đi theo binh lính kia đến cổng trấn.

Sau khi biết băng cướp Ác Lang tập kích trấn nhỏ, đường phố náo nhiệt trở nên lạnh lẽo. Người dân trốn ở nhà mình, có người lại quỳ trên mặt đất hướng về cổng trấn không ngừng cầu nguyện. Đây không phải lần đầu tiên băng cướp Ác Lang tập kích trấn nhỏ, nhưng phần lớn người đều biết nay đã khác xưa, một cỗ bất an quanh quẩn trong lòng mọi người, nhưng bọn họ chỉ có thể khẩn cầu.

Rất nhanh đã đến cổng trấn, hai người đang lôi lôi kéo kéo gần đó hấp dẫn sự chú ý của họ. Đến gần mới biết đó là Irene và bạn nàng. Thì ra Irene muốn đi đến cùng Hank chống địch, tiểu đồng bọn vẫn luôn khuyên bảo nàng.

"Ngươi chỉ là một nữ hài tử, lại không có thực lực, đến đó để làm gì?" Cách Ngôn kỳ thực không hiểu ý nghĩ của người này, trừ thêm phiền thì còn có thể làm gì. Quan trọng nhất chính là cô nàng này lớn lên xinh đẹp như vậy, ra đó chỉ có thể trở thành mục tiêu của mấy tên cướp.

"Ta muốn đi gϊếŧ cướp. Một nhà a thẩm ta đều đã chết dưới tay chúng." Irene ngẩng gương mặt xinh đẹp quật cường lên, thấy hai người xuất hiện ở chỗ này thì hơi bất ngờ, lúc đầu còn có chút mất mát, nhưng hiện tại nàng đã không còn tâm tư dư thừa để suy nghĩ về chuyện nữ nhi tình trường.

"Ngay cả ta ngươi cũng đánh không lại mà còn muốn đi gϊếŧ cướp? Là đi để tặng đầu người cho chúng hả?"

Binh lính, Irene và đồng bạn không nhịn được nhìn nhìn cậu.

Cách Ngôn lại không cảm thấy mình cần phải xấu hổ cái gì. Cậu không đánh lại thủ lĩnh băng cướp nhưng vẫn có thể gϊếŧ lâu la mà. Nếu ngay cả tiểu lâu la cũng đánh không lại, cậu cảm thấy mình có thể đi chết được rồi.

Đúng lúc này, có mấy binh lính mặt đầy máu chạy lại từ phía cổng trấn, bọn họ hoảng sợ hô to.

"Không tốt, cổng trấn bị phá, cướp xông vào rồi!"