Thực Hoan Giả Yêu

Chương 91-2: Tấm ảnh của mẹ (2)



Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Sở Kiều liếc sơ qua bộ quần áo được mặc trên người ma nơ canh ở trong tủ kính, cô cảm thấy không tệ, lập tức đi vào cùng Tô Lê.

Mặt tiền của cửa hiệu được trang hoàng lộng lẫy, nhân viên phục vụ mặc đồng phục mặc đen, hiển nhiên là bộ đồng phục ấy có chất lượng tốt. 

"Không tệ!" Tô Lê tiện tay xem hai bộ quần áo, cảm thấy kiểu dáng và chất liệu may mặc rất được. Cô nhìn nhãn hiệu, quả nhiên là nhãn hiệu của sản phẩm được nhập khẩu, giá trị vô cùng xa xỉ. 

Sở Kiều cũng biết nhãn hiệu của sản phẩm này, nó vốn bắt nguồn từ châu Âu, đã có lịch sử hơn một trăm năm. 

"Vừa ý bộ đó hả?” 

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên ở phía sau, Tô Lê quay đầu lại trước, sắc mặt lập tức thay đổi: “Sao lại là cô?”

Hứa Khả Nhi mặc một chiếc váy trắng, mái tóc nâu dài hơi xoăn, khuôn mặt được trang điểm kỹ càng tràn đầy ý cười: “Không quen tôi ư?” 

Đối phương cũng không có gì thay đổi. Sở Kiều nhìn khắp bốn phía để đánh giá, lại nhìn cách cô ta ăn mặc mà kinh ngạc: “Đây là cửa hàng của cô!” 

"Không thể sao?"

Hứa Khả Nhi hỏi lại, khóe miệng tươi cười càng khiến người ta cảm thấy chói mắt.

Tô Lê khẽ cười một tiếng, trong lòng sớm đã hiểu rõ. Khai trương một cửa hiệu như vậy cần có không ít tiền, với mức sống thực sự của Hứa Khả Nhi, chắc chắn không thể đạt được như vậy, nhất định là tên khốn kiếp Giang Hổ kia đã giúp đỡ cô ta. 

Cô vốn nghĩ rằng, cô ta vào tù một năm trời, hẳn là đầu óc có thể sáng hơn một chút, nhưng xem ra cô đã khen ngược rồi, chẳng những cô ta không suy nghĩ cẩn thận, nay lại còn “vò vốn mẻ lại sứt thêm”! 

"Bộ váy dài màu đen này rất thích hợp với cô.” Hứa Khả Nhi chỉ tay, nhân viên cửa hiệu lập tức lấy quần áo rồi đưa tới. 

Ánh mắt của Hứa Khả Nhi cũng không nhìn chằm chằm vào chiếc váy dài kia, ngược lại còn giống như dán vào người Sở Kiều: “Da cô trắng, khí chất trong trẻo, lạnh lùng, đúng lúc có thể tôn lên phong cách của bộ quần áo này!” 

Cô ta khẽ liếc mắt ra hiệu, nhân viên cửa hiệu lập tức bọc quần áo lại, đặt vào trong tay cô ta. 

"Kiều Kiều, tôi tặng bộ quần áo này cho cô.” Hứa Khả Nhi khẽ nhếch miệng cười, chủ động cầm đồ, đưa qua.

Sở Kiều nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, không biết cô đang nghĩ gì mà cả người chẳng hề động đậy. 

Bốp - -

Tô Lê vuốt ve tay mình một cái, sau đó kéo Sở Kiều ra ngoài: “Ai mà thèm!” 

Cửa kính lúc đóng lúc mở, bóng dáng hai người nhanh chóng rời xa. 

Hứa Khả Nhi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bộ váy dài màu đen đang nằm trên mặt đất, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, nở một nụ cười lạnh thấu xương.

Tâm trạng vốn đang tốt lại bị phá hỏng, Tô Lê chẳng còn lòng dạ nào để dạo phố. Hai người tìm một quán cà phê yên tĩnh, ngồi lại một chút. 

"Tức chết tôi rồi!" Tô Lê gọi ly cà phê đá, uống lấy từng ngụm một: “Đồ tiểu nhân* đắc ý!” 

*Kẻ ti tiện, bỉ ổi

So với sự tức giận của Tô Lê, Sở Kiều vô cùng bình tĩnh, cô gọi phục vụ để chọn hai phần đồ ăn, thuận tiện giải quyết bữa cơm trưa cho xong. 

Uống hết một ly đá, cơn giận trong người Tô Lê mới được dập tắt. Cô kéo khóa túi xách, lấy một quyển tạp chí ra: “Suýt chút nữa tôi đã quên việc chính rồi, đây là chuyên mục lễ kỷ niệm một trăm năm của trường chúng ta, cô xem.” 

Sở Kiều lấy lại tinh thần, nhìn tạp chí trong tay Tô Lê, chỉ thấy ở mấy trang được lật lướt qua có không ít những bức ảnh trắng đen được chụp, tất cả đều là ảnh chụp của mỗi thế hệ học sinh đã từng đến trường. 

Sáng nay, Tô Lê vừa lấy tạp chí, không xem kỹ lắm. Hai người ngồi cùng một chỗ, vừa xem vừa tám chuyện, nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp hồi còn học đại học. 

Bất thình lình, ánh mắt Tô Lê trở nên nặng nề khi nhìn tấm hình ở trang sách bên trái, đó là hình chụp chung của mười hai người, đều là nữ sinh mặc cùng một màu áo. Vốn dĩ cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, nhưng cô lại nhìn thấy người quen. 

"Người này có phải là mẹ kế của cô không?” Ngón tay Tô Lê chỉ vào vùng tối ở góc phải của tấm hình, kinh ngạc, nói: “Người phụ nữ bên cạnh bà ta là ai? Vẻ ngoài đẹp quá!” 

Sở Kiều nhìn chằm chằm vào tấm hình chụp, ánh mắt bỗng chốc tối lại, u ám. Cô nhếch môi, thấp giọng nói: “Là mẹ tôi!” 

"A - - "

Tô Lê kinh ngạc đến mức cười toe tóet, ánh mắt xoay chuyển, nói: “Bà ta và mẹ cô là bạn học cùng trường, hay là khuê mật?”*

*Khuê trong khuê phòng, mật trong mật ngọt  là bạn bè rất rất thân

Tô Lê là kiểu người trời sinh thích bát quái (chuyện bà tám, tào lạo), đụng tới chuyện xấu là muốn tìm hiểu, nghiên cứu ngay, lúc nào cũng “vót đầu cho nhọn để chui tọt vào”: “Kiều Kiều này, cô nói xem, có khi nào mẹ kế cô và ba cô sớm đã có quan hệ nên mẹ cô mới u buồn thành bệnh rồi qua đời không?” 

Sở Kiều không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm tấm hình. 

"Tôi cảm thấy có khả năng lắm đó!” Tô Lê không để ý tới thái độ của cô, tiếp tục nhiều chuyện: “Bằng không thì tại sao mẹ cô mới qua đời không được bao lâu, ba cô đã tái hôn, sau đó còn sinh ra Sở Nhạc Viện...” 

Nghe vậy, tim của Sở Kiều chợt giống như bị co rút lại, khuôn mặt cô nở một nụ cười lạnh thấu xương. 

...

Ngày chủ nhật, khu vui chơi luôn huyên náo bởi tiếng người, bọn nhỏ chơi ở bên trong vô cùng vui vẻ. 

Phía trên lối vào cổng chính của khu vui chơi có không ít hình chụp nửa người của các nhân vật trong phim hoạt hình. Chưa vào đến cửa, Hàn Nhất Nặc đã hưng phấn reo lên, chỉ ngón tay vào một hình rồi kêu lớn: “Chuột Mickey, chuột Mickey kìa!” 

Sở Kiều cúi đầu, đưa tay xoa đầu con bé, cười hỏi: “Nhất Nặc thích chuột Mickey ư?” 

"Dạ!" Hàn Nhất Nặc gật đầu một cách nghiêm túc, đôi mắt to, đen sẫm bỗng chốc vụt sáng lên. “Chuột Mickey khá thông minh, vịt Donald lại ngốc quá!”

Nếu như có thể thông suốt như mấy đứa trẻ, có lẽ mọi chuyện sẽ thật dễ dàng. Suy nghĩ của trẻ con rất trong trắng, có thể tỏ vẻ thích thú hay chán ghét một cách giản đơn. 

Hàn Thu Dương mặc một bộ đồ thoải mái, nhàn rỗi màu vàng nhạt. Anh xếp hàng, mua vé vào cửa xong mới vẫy tay với hai cô cháu bên này, cười nói: “Có thể vào rồi.” 

Sở Kiều còn chưa kịp phản ứng, Hàn Nhất Nặc đã nắm chặt lấy tay cô, chạy lên phía trước: “Dì Kiều Kiều, mình đi thôi.” 

Sau khi kiểm phiếu xong rồi mới có thể vào khu vui chơi, khách đến chơi rất nhiều, có rất nhiều người xếp thành một hàng dài ở trước các hạng mục trò chơi.

Hàn Thu Dương bế con gái lên, thuận lợi cho nó nhìn đông ngó tây. Đứa trẻ hứng trí, ôm lấy cổ anh, cái miệng nhỏ nhắn liên tục tíu tít, nói không ngừng.

Nhìn xung quanh có thể thấy các gian hàng bán đồ chơi, ngoài ra còn rất nhiều gian hàng đồ ăn vặt. Hàn Nhất Nặc được dạy dỗ rất tốt, không tùy tiện đòi này đòi nọ, mặc dù có muốn cũng hỏi người lớn một tiếng, sau khi Hàn Thu Dương đồng ý thì mới được! 

Có rất nhiều công trình vui chơi, giải trí trên không trung, khiến cho người ta choáng váng, hoa mắt, ngay cả Sở Kiều cũng chưa dám thử. Lá gan của cô không hẳn là lớn, thấy con thuyền hải tặc vút tới rồi lại bay đi, người trên thuyền liên tục hét chói tai, cô không khỏi lùi về sau để tránh. 

*Trò chơi con thuyền (gần giống trái chuối) đu lên đu xuống với tốc độ rất mạnh

Hàn Nhất Nặc còn nhỏ, chỉ có thể chơi ở một vài công trình giải trí. Sở Kiều thở ra một hơi nhẹ nhõm, chân mày thanh tú cũng giãn một chút. 

Thấy cô nhíu mày trong thoáng chốc rồi lại thở dài, Hàn Thu Dương khẽ cong môi, nở nụ cười dịu dàng. 

"Ba, con muốn ngồi lên đó!” 

Hàn Nhất Nặc đột nhiên giơ cánh tay nhỏ bé, chỉ vào một con ngựa gỗ cao hai tầng đang xoay tròn ở phía trước, cười nói: "Đu quay ngựa gỗ!” 

Hơn phân nửa số bé gái đều thích chơi đu quay ngựa gỗ, ngồi cả trăm lần mà mãi chẳng chán. Hàn Thu Dương cười cười, nắm tay con bước về phía trước, nào ngờ con gái lại bỏ mặc anh, xoay người, chạy đến bên cạnh Sở Kiều, chủ động đặt bàn tay vào trong tay cô. 

"A!" Hàn Thu Dương bĩu môi, khuôn mặt tuấn tú đầy ý cười: “Nhất Nặc không thích ba nữa sao?”

"Không phải!" Hàn Nhất Nặc lắc đầu, nắm chặt tay của Sở Kiều, cười nói: “Hôm nay, Nhất Nặc thích dì Kiều Kiều hơn.” 

“Phụt..."

Sở Kiều bật cười. Cô ngồi xổm xuống, hôn lên khuôn mặt đứa trẻ, vẻ mặt vô cùng dịu dàng: “Dì cũng thích Nhất Nặc.” 

Cô vừa nói thích, Hàn Nhất Nặc lập tức vui vẻ. Con bé nhảy nhót ngay tại chỗ, bím tóc được chải cũng theo đó mà tung bay.  

Người đến chơi đu quay ngựa gỗ không ít, tốc độ xếp hàng cũng rất chậm, nhưng mà Nhất Nặc rất nhẫn nại, nụ cười bên khóe môi chưa từng giảm bớt.