Thực Cốt

Chương 11: Tôi với bạn trong bóng tối



Mùa đông sâu là thời điểm lạnh giá nhất, bên ngoài chỉ còn lại những cành khô gãy vụn, gió lạnh thổi tung những chiếc lá rụng, bay lả tả trong không trung.

Sầm Hạc mở rèm cửa ra, ánh nắng vừa phải, xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, hắn hoàn toàn không cảm thấy cái lạnh của mùa đông.

Phòng khách đã được dọn dẹp từ lâu, ga trải giường cũng được thay mới, hoàn toàn không có vẻ gì là một cô gái trẻ đã bị sát hại dã man ở nơi này.

Sàn nhà lát đá hoa cương không tì vết, Sầm Trà luôn thích đi chân trần trên sàn nhà, vì sàn nhà có hệ thống sưởi, bước lên rất ấm.

Phong cảnh rất đẹp, Sầm Hạc không khỏi nhếch khóe miệng khi nhìn đứa em trai thoải mái của mình, đối phương nhìn quá chói mắt, đến nỗi hắn muốn giấu cậu vào bóng tối, che đi ánh sáng của cậu, để cậu thuộc về hắn, không ai có thể nhìn thấy cậu tồn tại.

Bàn tay vô thức kéo rèm cửa lại, một lần nữa cản ánh nắng, khiến căn phòng chìm trong bóng tối.

"Anh." Sầm Trà ném một cuốn sách cho Sầm Hạc, đi chân trần đến trước mặt hắn, mở rèm cửa với một tiếng "xèo", "Tại sao anh ghét mặt trời?"

Ánh nắng gay gắt một lần nữa tràn ngập căn phòng, chiếu lên làn da trắng nõn của Sầm Hạc.

Sầm Hạc cúi đầu, những gì Sầm Trà ném đến là một cuốn sách toán học, đó là những gì hắn sẽ học sau khi học kỳ tiếp theo bắt đầu, "Em muốn anh làm gì với cuốn sách này?"

"Nhìn." Sầm Trà trả lời một cách tự nhiên.

"Không phải là vô nghĩa sao? Bây giờ không cần phải ra vẻ như một đứa con ngoan của cha mẹ. Anh học cho ai xem?" Sầm Hạc cười lạnh lùng, " Em không cần phải che giấu bản thân nữa. Em đã cố ý thi trượt."

"Hình như là như vậy. Nếu anh trai không muốn, đương nhiên không cần." Sầm Trà đang muốn lấy sách, lại bị anh trai ngăn lại.

Sầm Hạc cụp nửa con mắt, ôm sách vào lòng, có chút tự ti, "Bộ dáng bây giờ của anh em không thích sao? Thích anh trước đây hơn à?"

Sầm Trà phủ nhận, "Bây giờ cũng rất tốt."

"Em không có khả năng không nghĩ tới đi? Tại sao muốn anh đọc sách? Tại sao muốn làm như vậy? Để anh tiếp tục biến chất không phải tốt sao? Em không phải vẫn luôn hy vọng anh trở nên giống em sao"

Sầm Trà do dự một hồi, nhìn không ra tâm tình có chút thay đổi, chậm rãi lắc đầu, "Em không biết."

"Em lại vì anh mà lo lắng, quan tâm anh đúng không?" Đôi mắt của Sầm Hạc có thêm một chút lửa nóng và mong đợi.

"Anh trai, em cũng không biết, em không có loại tình cảm này, anh trai của em vẫn luôn là tồn tại thánh thiện cao quý, cho nên em không muốn đem anh kéo xuống bùn nhơ, làm cho anh ô uế, em rất vui vẻ khi nhìn thấy anh giết người. Em nghĩ chúng ta cuối cùng cũng trở nên giống nhau, nhưng thực tế, cảm giác hoàn toàn khác, vẻ ngoài này có thể không phù hợp với anh trai."

"Đừng nói em không còn tình cảm nữa, đồ ngốc, đây là dấu hiệu em quan tâm anh." Sầm Hạc xoa đầu Sầm Trà, cười hạnh phúc, " Có lẽ đây là biểu hiện của tình yêu."

"Tình yêu?" Sầm Trà thì thầm.

Sầm Hạc giải thích: "Nếu em yêu một ai đó, em sẽ muốn quan tâm đến anh, em không thể không lo lắng cho anh. Nếu anh không ở bên, em sẽ nhớ anh."

Sầm Trà che ngực, nhiều lần trải qua tâm trạng lúc này, như thể cậu mơ hồ nắm bắt được điều gì đó.

"Anh yêu em, Sầm Trà." Sầm Hạc nói năm từ này bên tai Sầm Trà một cách trang trọng và trìu mến. Hắn quỳ một gối xuống, đeo chiếc nhẫn bạc đã chuẩn bị sẵn vào ngón giữa tay trái của Sầm Trà.

Kiểu dáng của chiếc nhẫn rất đơn giản, trông rất tinh tế.

Sầm Trà giơ tay lên nhìn, nhớ tới lần bị dao chém, chiếc nhẫn nằm trên ngón tay tựa như giống nhau, cậu nhếch miệng, "Anh mua khi nào vậy?"

"Khi em đi khảo hạch, nhưng anh không tìm được cơ hội đưa cho em"

Có một chiếc nhẫn giống hệt khác trong chiếc hộp trên tay Sầm Hạc. Sầm Trà nhặt nó lên và thấy trên đó có khắc chữ "Trà", có nghĩa là chiếc nhẫn trên tay cậu có khắc tên anh trai mình.

"Vậy em có thể mang nó cho anh trai không?"

"Tất nhiên có thể."

.

.

Có lẽ chính từ khoảnh khắc nắm lấy đôi bàn tay đẫm máu của Sầm Trà khi mới 6 tuổi, vào ngày tuyết rơi đó, Sầm Hạc đã bước vào vực thẳm của sự diệt vong vĩnh viễn.

.

.

When the light is running low

Khi đèn sắp tắt

And the shadows start to grow

Và bóng tối bắt đầu phát triển

And the places that you know

Và những nơi mà bạn biết

Seem like fantasy

Có vẻ như ảo mộng

There's a light inside your soul

Có một ánh sáng trong tâm hồn bạn

That's still shining in the cold

Điều đó vẫn tỏa sáng trong giá lạnh

With the truth

Với sự thật

The promise in our hearts

Lời hứa trong tim ta

Don't forget

Đừng quên

I'm with you in the dark

Tôi với bạn trong bóng tối

《Don't forget》—Laura Shigihara