Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 9: Người đại diện



☆ Chương 9: Người đại diện.

Edit: Bongbong_nbo

Với tư cách là một đạo diễn, Trương Chí An cho dù tức giận thế nào đi nữa cũng không thể thật sự bỏ mặc người của cả phim trường. Hai mươi phút sau, Trương Chí An nói nghỉ ngơi nửa giờ lại trở về trên ghế đạo diễn, cầm lấy kịch bản cuộn thành hình ống gõ gõ máy quay, nhân viên công tác ở bên cạnh nhìn bảng thông báo quay phim sau khi đổi mới, vội vàng đi thông báo cho diễn viên tiếp theo phải tiến hành quay phim.

Đáng lẽ hôm nay, ngoại trừ cảnh diễn của Giang Hưng và Triệu Nhất Thành, thì còn có mấy cảnh diễn của hai diễn viên chính. Giang Hưng và Triệu Nhất Thành quay không tốt, cảnh phía sau được đưa lên trước.

Nói tới những việc này ở trong phim trường đều rất bình thường, Giang Hưng chẳng để bụng, bản thân ngồi nghỉ ngơi một lát sau, rồi trước tiên cầm kịch bản lên, tiếp tục lật xem, từ từ đợi một cảnh cuối cùng của kịch bản được đổi mới, sau khi cân nhắc một chút tình tiết Thư Bách Xuyên cười ha hả nhảy xuống vách núi, Trần Văn Ngọc, người đại diện của công ty Huy Hoàng cắt cử cho anh và Triệu Nhất Thành, đã vội vã chạy tới.

Người phụ nữ này sắp ba mươi tuổi, nhíu đôi lông mày đẹp lại, lúc vào phim trường, trước tiên nhìn bốn phía xung quanh một vòng, rồi lần lượt nhìn thấy Giang Hưng và Triệu Nhất Thành chia nhau ngồi ở hai đầu đông tây.

Cô ta đứng tại chỗ, hơi do dự một chút, trợ lý của Triệu Nhất Thành và Giang Hưng thì đã đứng lên từ trên chỗ của mình, rất có nhãn lực mà cùng đi lên phía trước đón tiếp.

Hai người này chia nhau đại diện cho Giang Hưng và Triệu Nhất Thành, đương nhiên đều muốn khiến người quản lý đi tới bên diễn viên mà mình phụ trách trước, do đó mới nhìn, dưới chân hai người đi đã rất nhanh, chỉ có điều có bản ghi âm cuộc trò chuyện trước đó nghe được, Giang Hưng chú ý quá mức một chút, liền phát hiện đang lúc hai người trợ lý đều tranh nhau tới phía trước mặt Trần Văn Ngọc, hai người trợ lý xô nhau một cái, tiếp theo Hồ Nghị bị chen lấn lùi hai bước, trợ lý của Triệu Nhất Thành giành được trước một bước cuối —— tình huống này dĩ nhiên chỉ là mặt ngoài.

Trên thực tế, đối với Giang Hưng, tay lão luyện đã đóng phim đóng hai mươi năm mà nói, phương thức mượn chỗ của hai tên khốn này thật ra có chút cẩu thả, bả vai còn chưa đụng tới đâu, bước chân đã lui về sau trước rồi, là cảm thấy anh ở vị trí này không thể nhìn rõ chi tiết tình huống phía trước à?

Giang Hưng khẽ cười ẩn ý, nhìn phía trước, Trần Văn Ngọc và trợ lý Triệu nói đủ chuyện, tiếp đó cùng trợ lý Triệu đi thẳng tới hướng của Triệu Nhất Thành.

Hồ Nghị lúc này đi về bên cạnh Giang Hưng, mang theo chút chán nản và phẫn nộ: ''Giang ca, bọn họ —— "

''Không sao.'' - Giang Hưng nhẹ nhàng vẫy tay xuống dưới, cúi đầu tiếp tục xem kịch bản.

Một câu nói của Hồ Nghị kẹt trong yết hầu, lên không lên, xuống không xuống, lập tức liền lúng túng. Trong lòng hắn cũng có chút không thích, nhưng nhìn dáng vẻ của Giang Hưng không để trong lòng, nghiên cứu kịch bản, vẫn lùi qua bên cạnh.

Thời gian Trần Văn Ngọc và Triệu Nhất Thành nói chuyện riêng chẳng bao lâu, thời gian có lẽ cũng chỉ mười phút, người quản lý ba mươi tuổi này đã tới trước mặt Giang Hưng.

Mi tâm của cô ta nhíu càng chặt hơn so với lúc vào trường quay, ngữ khí lúc mở miệng cũng không tránh được có chút căng: ''Tôi nghe nói một cảnh diễn mà các anh kéo dài hơn nửa ngày, ngay cả đạo diễn cũng tức giận, chuyện lần này là sao?''

''Trần tỉ.'' - Giang Hưng vào lúc Trần Văn Ngọc đi qua đã gấp kịch bản lại, từ trên ghế đứng lên.

Sau khi làm ra thái độ kính trọng cần thiết, anh chẳng hề lo lắng nói chuyện, sau đó đứng ở đây chờ Trần Văn Ngọc đem lời nói kiểu súng liên thanh nói xong, anh mới cười đưa một ly nước qua —— ly nước này là của anh tự mình rót, bởi vì không có qua tay của Hồ Nghị, cho nên Triệu Nhất Thành bên kia về cơ bản liền không chú ý tới chi tiết nho nhỏ này: ''Em xem hôm nay mặt trời bên ngoài rất gắt, Trần tỉ trước tiên uống miếng nước cho nhuận cổ họng.''

Trần Văn Ngọc trái lại không nghĩ quá nhiều, cô ta vội vã chạy tới, quả thật cũng khát nước, nhận lấy nước một cái liền uống hơn nửa ly.

Mà việc gì một khi bị cắt ngang, muốn tiếp tục lại, khó tránh sẽ có chút ngắc ngứ.

Trần Văn Ngọc uống nước, lời răn dạy trách cứ cũng liền thoáng cái ngừng lại, lúc này Giang Hưng không nhanh không chậm mà nói: ''Thật sự giống như Triệu Nhất Thành nói, em và anh ta ở trên phương diện hợp tác có chút vấn đề nhỏ.''

Hồ Nghị là trợ lý của Giang Hưng, lúc nãy vẫn luôn đứng ở bên cạnh quang minh chính đại mà nghe.

Hắn vốn là nhìn thấy Giang Hưng đưa ly nước qua, sau khi ngớ người ra liền có chút hối hận tại sao mình không nghĩ tới; tiếp đó lại nghe thấy Giang Hưng thẳng thắn tán thành lấy Triệu Nhất Thành làm mở đầu câu chuyện, còn hết sức thân thiết mà gọi Triệu Nhất Thành là 'Nhất Thành', hắn không thể không lo lắng một chút, rồi chợt nghĩ lại: Phân cảnh hôm nay, người sáng suốt đều hiểu, chính là Giang Hưng bị Triệu Nhất Thành liên lụy kéo dài một cảnh diễn hơn nửa ngày, làm cho đạo diễn cũng tức giận, tại thời điểm quan trọng, Giang Hưng hiếm khi nhận được tán thưởng của Trương đạo diễn sửa đổi phân cảnh, chẳng lẽ Giang Hưng thật sự một chút tức giận cũng không có? Thêm nữa sau đó Triệu Nhất Thành còn làm kẻ ác cáo trạng trước, đổi lại một người tuổi trẻ khí thịnh, sớm đã phải tức bể phổi, không khoan nhượng rồi chớ? Suy cho cùng mà nói, vẫn là Giang Hưng đi trước một bước so với Triệu Nhất Thành.

Mà Giang Hưng cũng chắc chắn không thể biết được, Triệu Nhất Thành thực ra là... của Trần Văn Ngọc.

Nhưng mà rút cuộc Giang Hưng đã không tức giận Triệu Nhất Thành nhiều lần phạm lỗi vào lúc đối diễn, lại không tức giận Triệu Nhất Thành lén lút giở những mánh khóe nhỏ nhặt —— chí ít ở mặt ngoài nhận thấy không tức giận —— còn dùng một ly nước, một câu nói, thì liền làm tiêu tan mối quan hệ và phá vỡ ưu thế của Triệu Nhất Thành kiến tạo ra.

Mưu kế này có phải có chút thâm sâu hay không chứ. Hồ Nghị không tránh khỏi lẩm bà lẩm bẩm, bắt đầu cảm thấy mình lén lút cùng Triệu Nhất Thành lén lút xã giao qua lại có lẽ không phải một quyết định chính xác lắm.

Nhưng mà rất nhanh, hắn liền nghĩ tới quan hệ của Triệu Nhất Thành và Trần Văn Ngọc. Cái quan hệ này hệt như một liều thuốc trợ tim, khiến hắn lập tức liền đem phân vân vừa mới hiện ra quăng sạch: Dẫu sao Giang Hưng hiện tại thực sự là người dưới quyền của Trần Văn Ngọc, nếu như dồn ép Triệu Nhất Thành, để cho Triệu Nhất Thành đi tác động Trần Văn Ngọc, tới lúc Giang Hưng nhận được thông báo không tốt từ trên tay người trợ lý, còn làm sao đứng dậy đây?

Những suy nghĩ này trong đầu của Hồ Nghị vẽ lớn lên, thời điểm thật sự chuyển mình cũng chẳng qua trong nháy mắt.

Bên này, Trần Văn Ngọc nghe thấy Giang Hưng thuận theo lời ẩn ý của Triệu Nhất Thành, tinh thần lại hồi phục một chút, lúc mở miệng lần nữa, ngữ khí đã so với nói chuyện bình thường không khác biệt lắm, chỉ là còn âm ỉ chút oán tránh: ''Tôi vừa mới nghe thấy Trương đạo diễn chấm nghệ sĩ của chúng ta, đặc biệt sửa cảnh diễn, làm sao đã xuất hiện loại tình huống xích mích này rồi? Các cậu đều là người mới vừa debut, giữa hai bên giao lưu thật tốt thử xem, xây dựng nền tảng vững chắc, tương lai còn sợ không có đường đi sao?''

Sau khi nói xong lời nhắc nhở lờ mờ ẩn ý, Trần Văn Ngọc tạm nghỉ một chút, lại nói: ''Thế này đi, tôi vừa rồi đã hiểu, Giang Hưng cậu diễn khá hơn, chờ lúc lên lần nữa, cậu áp chế chút, phối hợp Triệu Nhất Thành, làm cho cảnh này qua rồi tính. Dù sao cảnh đối thủ của bản thân các cậu thì coi như không nhiều, cảnh này xong rồi, cái khác đều là tình tiết nhỏ, cậu phải áp chế cũng chỉ áp chế lần này.''

Mi tâm Giang Hưng chợt khẽ nhíu lại một cái, không phải bởi vì lời nói của Trần Văn Ngọc thiên vị Triệu Nhất Thành, mà là vì câu nói này của Trần Văn Ngọc, hợp thành với âm thanh điện tử vang lên ở trong đầu: Nhiệm vụ R0.2 - Toàn tâm toàn ý đóng phim.

Đẳng cấp nhiệm vụ: Cấp C-

Tóm tắt nhiệm vụ: Bất kỳ một người nào có chí hướng giành được thành tựu phi thường ở một lĩnh vực nào đó, đều sẽ không đem quá nhiều tinh lực đặt trên việc khác. Thẳng thắn dứt khoát xử lý hết những chuyện vặt vãnh bên người, đừng vì sự vật không đáng chút nào mà phân tâm.

Yêu cầu nhiệm vụ: Thay đổi người đại diện Trần Văn Ngọc.

Phần thưởng nhiệm vụ: Điểm thành tựu x300, thuốc hồi phục tinh thần sơ cấp x1.

[0021? ] - Giang Hưng nghĩ ở trong đầu rằng.

[ Vâng? ] - 0021.

[ Trước mắt, nhiệm vụ tôi nhận được hệ thống phát ra đều không có trừng phạt thất bại, những nhiệm vụ này nhất định phải hoàn thành à? ] - Giang Hưng hỏi.

[ Không cần. ] - ngữ điệu của 0021 lãnh đạm trước sau như một - [ Hệ thống chỉ giúp đỡ người thật sự đáng giúp, đổi một cách nói khác, cho dù bạn cuối cùng không cách nào trở thành siêu sao thiên hoàng, cũng sẽ không bất kỳ trừng phạt nào. Việc muốn thực hiện ước mơ là bạn, không phải việc của hệ thống, không phải sao? ]

[ Ừm, cảm ơn, ta hiểu ý nghĩ của mi rồi ——] - Giang Hưng mau lẹ nói - [ Hệ thống là vì giúp đỡ bạn, không phải vì trừng phạt bạn, ]

[... ] - 0021.

Bên này Giang Hưng và hệ thống trao đổi xong, trực tiếp cắt, đổi tới hiện thực, không dấu vết mà thả lỏng mi tâm của mình, cười với Trần Văn Ngọc nói: ''Trần tỉ, chị cứ không tin tưởng em và Nhất Thành như thế à?''

Lời này nói có chút ảo diệu, Trần Văn Ngọc nhíu mày hỏi: ''Có ý gì?''

Giang Hưng cũng không thừa nước đục thả câu, nói rõ nguyên do: ''Cảnh này chúng em không qua, đạo diễn đem cảnh sau đưa lên quay trước, chính là vì để em và Nhất Thành quay lại phối hợp chút. Cảnh diễn ban nãy là kịch bản vừa sửa xong rồi, chúng em liền ra diễn, thời gian ngắn ngủi, không chắc chắn, diễn không tốt rất bình thường, lúc Trương đạo diễn quay phim tính khí nóng nảy, Trần tỉ còn không biết sao? Giữa cảnh quay có thể mắng cho con gái trực tiếp khóc luôn, nhưng quay phim không xong thì nên làm thế nào thì làm thế đấy phải không?''

Lời này nói cũng có chút đạo lý.

Nhưng trong lòng Trần Văn Ngọc vẫn không cao hứng lắm, bởi vì nếu tất cả những điều này có đạo lý, đều là lý do biện giải cho Giang Hưng không làm theo ý tứ của cô ta.

Nhưng vào những lúc này, Giang Hưng lại nói: ''Tất nhiên, nếu như tiếp sau vẫn không phối hợp được, vậy bất kể nói thế nào, cũng phải đem cảnh này làm cho qua trước hết đã.''

Đây chính là đồng ý yêu cầu của Trần Văn Ngọc mới nãy.

Lần này, Trần Văn Ngọc không nói nữa, gật gật đầu nói: ''Cậu hiểu rõ thì tốt.''

Giang Hưng cười nói: ''Sao có thể không hiểu chứ, một đoàn làm phim chỉ có em và Nhất Thành hai người cùng công ty, thế nào cũng phải giúp đỡ lẫn nhau không phải sao?''

Bất luận người nào đều sẽ càng thích giao lưu với người hài hước hòa đồng, cho dù Trần Văn Ngọc vừa bắt đầu đã có thiên vị, nghe tới đây cũng không tránh khỏi cho Giang Hưng vẻ mặt tươi cười.

Sự việc đã giải quyết xong, Trần Văn Ngọc cũng liền không lưu lại thêm nữa, trực tiếp rời khỏi phim trường.

Hồ Nghị ở bên cạnh nghe thấy từ đầu tới đuôi, lúc này thật sự im lặng, bởi vì mặc kệ vừa nãy giao phong thế nào, Giang Hưng lúc này đã về cơ bản chuyện gì cũng không liên quan, tiếp tục cầm kịch bản ngồi về chỗ lật xem, ngay cả tư thế cùng với trước đó cũng không có thay đổi gì.

Hắn ở bên cạnh không làm sao xen vào được, thầm lo lắng một lúc, ngoài khóe mắt liền thoáng thấy trợ lý Triệu ở bên cạnh đưa mắt ra hiệu cho mình.

Vừa vặn lúc này, hắn cũng cấp bách muốn phải cùng ai đó chia sẻ cái biểu hiện mới nãy của Giang Hưng, lập tức nhìn hai bên, thấy không có ai để ý mình, liền khẽ bước lặng lẽ đi, cùng trợ lý Triệu tìm góc xó xỉnh trốn vào, trao đổi thông tin với nhau.

0021 lúc này cũng đang trao đổi với Giang Hưng do không có người thứ ba có thể nghe thấy giọng nói của nó: [ Bạn không muốn thay đổi Trần Văn Ngọc? ]

Giang Hưng không đồng ý: [ Nhiệm vụ phụ là mi tự chủ bắn ra à? Nếu như mi có thể đủ kiểm soát, vậy loại chuyện vặt này sẽ khiến người ta phân tâm, sau này cũng đừng bắn nữa nhé. ]

0021 nghe lời mà đem nhiệm vụ Trần Văn Ngọc xóa bỏ, lại hỏi: [ Thế Hồ Nghị thì sao? ]

[ Nhiệm vụ Hồ Nghị lưu lại đi, tiện tay thay đổi trợ lý, thì coi như kiếm thêm điểm được rồi. ] - Giang Hưng nói.

Bộ máy xử lý số liệu trung tâm của 0021 xử lý một chút hành vi của Giang Hưng, thu được kết luận: Hồ Nghị —— đạo cụ kiếm thêm điểm, sự việc khom lưng một lần*, nhận; Trần Văn Ngọc —— nhiệm vụ phụ sẽ phân tâm, trả giá không tỉ lệ thuận với thành quả, bỏ đi.

*Khom lưng một lần: Câu này dựa trên một câu chuyện, giải thích ở đây khá dài, có thể google cụm từ ''Câu chuyện chiếc móng ngựa cũ của Khổng Tử cùng người học trò Tử Lộ'' để hiểu rõ hơn nhé. Đại ý là việc có thể làm một lần thì nên làm luôn, thay vì để dây dưa, có khi còn phải làm mấy lần mới xong. Còn ý rộng hơn mà đọc truyện sẽ hiểu rõ hơn.

Kịch bản trong tay Giang Hưng lật qua một tờ, chợt giải thích với 0021: [ Hồ Nghị là trợ lý của công ty cắt cử cho ta, chăm sóc sinh hoạt của ta, chờ ta có chút khá hơn, bản lĩnh muốn thay đổi người cũng chỉ là một câu nói thôi. Nhưng Trần Văn Ngọc là người quản lý mà công ty bố trí cho ta, phụ trách ta, bất luận ta có thành công hay không, đều không nên khuấy đảo gió mưa mà làm ầm ĩ phải đổi người quản lý. Người trước thể hiện tốt thì mọi người vui vẻ, người sau chỉ sợ cho công ty cảm thấy cảnh giác 'Nghệ sĩ này có chút không kiểm soát được'. ]

Anh khẽ cười một cái, như có chỗ chỉ ra: [ Cho dù Trần Văn Ngọc có phải như trong lời đồn là họ hàng với Triệu Nhất Thành hay không, những điều này đều không quan trọng, quan trọng là khi nào tôi có thể nổi tiếng lên. ]

[ Chờ tôi nổi tiếng lên rồi, thì không phải tôi muốn thay đổi người quản lý hay không, mà là Trần Văn Ngọc có thể đối phó được, không bị người khác cướp tôi đi hay không. ]

Anh nói: [ Mi xem, cái thế giới này, chính là thẳng thắn như vậy. ]

0021: [... ]

0021: [ Không cần giải thích cho tôi nghe. ]

Hết chương 09./.