Thứ Tử Quy Lai

Chương 65: Mẹ cả giả dối.



"Đúng là bần tăng đã từng nói vậy, nhưng việc thiếu niên đó có phải là quý nhân của đời ngươi hay không thì thay vì hỏi ta, ngươi nên hỏi tự bản thân mình thì hơn chứ." Linh Hư tôn giả chợt mỉm cười: "Có duyên mới gặp được nhau. Nếu ngươi cảm thấy mình vừa gặp thiếu niên kia mà đã có cảm giác quen biết từ lâu, thì rõ ràng là hai người có duyên với nhau, đương nhiên y có thể là quý nhân của ngươi. Nhưng nếu ngươi lại vin vào lời bần tăng từng nói, cộng thêm việc thiếu niên kia đã từng giúp người một lần, rồi áp đặt cho y làm quý nhân của ngươi để cố gắng tiếp cận, thì hẳn là không đúng rồi."

"Là vậy sao..." Hô Diên Nguyên Thần rũ mắt xuống, đăm chiêu suy nghĩ.

"Mọi sự đến và đi trên đời đều là duyên phận, có cưỡng cầu quá cũng không được, ngược lại còn làm hỏng chuyện. Huống chi chuyện đó chỉ là phỏng đoán của bần tăng thôi, chưa chắc đã là đúng, ngươi không cần phải để ý quá. Nếu ngươi tự nỗ lực đủ thì có thêm vài quý nhân nữa cũng chỉ là để làm mọi sự thêm hoàn mỹ hơn thôi." Linh Hư tôn giả vuốt chòm rây dài, ánh mắt xa xăm nhìn Hô Diên Nguyên Thần:

"Bần tăng thấy ngươi vẫn còn hoang mang nhiều điều lắm, mà việc ngươi để ý đến chuyện quý nhân kia cũng làm ta khá ngạc nhiên. Chẳng lẽ sau khi ở Đại Chu nhiều năm như thế, trải qua bao nhiêu chuyện, mà ngươi vẫn chưa đặt gánh nặng xuống được sao?"

"Làm người phải có thất tình lục dục. Ta khó mà coi mọi sự đều là hư vô như đại sư được, dù có ép mình phải buông xuống... thì vẫn có lúc không thể nhẫn nhịn." Hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ: "Huống gì... coi như ta có thể thả mình tự do thật đi chăng nữa, chẳng lẽ đại sư lại nghĩ là họ sẽ tha cho ta sao?"

"A di đà phật. Ưu phiền thế gian chỉ xoay quanh một chữ "Dục"*, thôi thôi, ngươi không thẹn với lòng là được." Linh Hư tôn giả chắp tay hành lễ, đoạn niệm lên một đoạn kinh văn.

---

Đêm đó, Ninh Tương lén lút chạy vào từ đường, lẻn đến căn phòng giam giữ Liễu thị. Ả ta đã tỉnh lại từ lâu, vừa tức vừa khó chịu vì phải uống đầy bụng máu gà, giờ đang nằm rũ người ở đó, thở ra thì ít mà hít vào thì nhiều.

Thấy mẹ ruột của mình trở thành như thế, Ninh Tương vừa thẹn vừa giận. Người mời bà đồng đến là hắn – để tránh bị nghi ngờ nên hắn không xuất hiện trực tiếp, mà ngồi ngoài tửu lâu chờ người đến báo tin. Thực ra hắn cũng không đồng ý với cái cách giả thần giả quỷ này, thậm chí đã từng khuyên Liễu thị, nhưng vì mất đi đứa con gái quý báu nên ả đã phát điên lên rồi, chỉ muốn bắt Ninh Uyên nợ máu trả máu, chứ nào nghĩ được gì hơn.

Ninh Tương cũng rất muốn trả thù Ninh Uyên, thầm thấy dù nếu cách này không thành công hoàn toàn được, thì vẫn có thể dọa y được phần nào, liền không cản nữa. Ai ngờ hắn chờ mãi ở tửu lâu mà không thấy có tin gì đến cả, ngược lại lại là người của Đại phu nhân Nghiêm thị đến gọi hắn về, bảo là Liễu thị đã xảy ra chuyện.

"Thằng tạp chủng kia dám đối xử với ta như thế!" Liễu thị nằm bệt trên giường, phì phò thở: "Nhất định ta sẽ không tha cho nó! Nhất định!"

"Nương à, bây giờ Người phải khỏe lên đã." Ninh Tương cũng tức đến ngứa răng, nhưng hắn không phải là kẻ ngu xuẩn --- muội muội hắn vừa mới chết, chính hắn còn bị đánh ba mươi trượng, giờ Liễu thị còn thành ra thế này... chỉ sợ cả Thẩm thị lẫn Ninh Như Hải đều đang ngứa mắt với bọn hắn rồi. Mà Ninh Uyên đang rất được Thẩm thị yêu thích; nếu họ tiếp tục làm loạn nữa, thì có khác gì là tự đào mồ chôn mình đâu?

"Ngươi định cứ vô dụng như thế mãi à? Mẹ ngươi đã bị nó ép thành ra thế này, sao mà ta nhẫn nhịn được chứ?!" Liễu thị dí dí tay lên trán Ninh Tương: "Ngươi lớn hơn nó hai tuổi, lại là thiếu gia duy nhất đã thành niên trong phủ, thế mà không những không xử lý nổi một thằng con hoang hèn mọn, mà lại còn bắt mẹ ngươi phải đấu tranh cho ngươi! Ngươi không biết xấu hổ là gì à!"

"Con..." Ninh Tương ôm trán, oan ức cực kỳ. Hắn đang định nói thì chợt có tiếng ồn ào vang tới từ hướng chính đường của từ đường.

"Con ra đó xem một chút." Hắn trấn an Liễu thị rồi bước ra, vừa khéo thấy cảnh Ninh Uyên dẫn rất nhiều hạ nhân vào chính đường. Hắn tò mò đi lên thì thấy họ đi thẳng lên tầng hai, rồi Ninh Uyên cầm lấy một bài vị đặt ở rìa bàn.

Đó là bài vị của Ninh Bình Nhi!

"Ngươi làm gì đó!" Một dự cảm xấu trào lên trong lòng Ninh Tương, hắn không trốn nữa, lập tức lên tiếng: "Ngươi định mang bài vị của Bình Nhi đi đâu?!"

"A, là nhị ca à." Ninh Uyên quay lại, tỏ ra ngạc nhiên: "Cả ngày không thấy nhị ca đâu, ta còn đang thắc mắc đấy. Chắc nhị ca chưa biết là phủ ta vừa có chuyện lớn nhỉ, còn dọa cả đến tổ mẫu kia."

"Ta không rảnh nói nhảm với ngươi!" Vừa thấy mặt y là hắn đã tức giận, chỉ vào bài vị trên tay y: "Ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi định mang bài vị của Bình Nhi đi đâu?!"

"Còn đi đâu được nữa? Tất nhiên là mang ra khỏi từ đường rồi ném đi." Ninh Uyên tỏ vẻ thương tiếc: "Đáng thương thay cho Bình Nhi muội muội, nhưng cũng tại nó ngu nữa. Đúng ra nó không nên làm tổ mẫu bực mình, không thì giờ đã chẳng phải rời khỏi từ đường. Không có người nhang khói, có khi nó lại biến thành cô hồn dã quỷ cũng nên, kiếp sau có được đầu thai làm người thì cũng vào nhà chẳng tốt lành gì. Đúng là đáng tiếc, đáng tiếc!"

Nghe đến đoạn "mang ra khỏi từ đường rồi ném đi" là Ninh Tương đã kinh ngạc đến cứng họng rồi, nghe hết lời y nói cộng với với giọng điệu thương tiếc nhưng thực chất là mỉa mai của y thì hắn không nhịn nổi nữa, tức giận quát to: "Câm miệng! Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế! Chính phụ thân và tổ mẫu đã đồng ý cho Bình Nhi vào từ đường hưởng nhang khói, ngươi lấy đâu ra gan mà di chuyển thế hả! Thả xuống mau! Coi chừng ta liều mạng với ngươi đấy!"

"Lần này nhị ca sai rồi. Cái tội tùy tiện dịch chuyển bài vị của người trong tộc thật to tát quá, Tam đệ ta không gánh nổi đâu." Ninh Uyên tỏ ra hoảng sợ: "Ta chỉ nghe lệnh tổ mẫu thôi mà! Không những phải dời bài vị của Bình Nhi muội muội ra khỏi từ đường, mà còn phải đưa ra khỏi phủ, đập vỡ rồi đốt thành tro, thì mới không làm dơ phong thủy của Ninh phủ ta được." Rồi y quay sang nhìn một ma ma cạnh mình: "La ma ma, có đúng vậy không ạ?"

Lúc này Ninh Tương mới để ý – người đứng cạnh Ninh Uyên chính là La ma ma – ma ma thân cận nhất của Thẩm thị!

La ma ma bước lên một bước, lạnh lùng bảo Ninh Tương: "Đúng là Tam thiếu gia đến đây vì lệnh của lão phu nhân. Nếu Nhị thiếu gia có ý kiến gì thì cứ đến Thọ An Đường gặp lão phu nhân, đừng ở đây cản trở Tam thiếu gia."

"Cút ngay! Thứ nô tỳ già nua như ngươi mà lại dám nói với ta bằng cái giọng đấy à!" Ninh Tương vừa giận vừa hoảng. Mang bài vị ra khỏi từ đường tương đương với việc xóa tên khỏi gia phả, đã là cực kỳ nhục nhã với người chết rồi. Nay lại còn đập vỡ bài vị rồi đốt thành tro?! Có khác nào đang coi Bình Nhi là kẻ thù đâu chứ?

Ninh Bình Nhi là em gái ruột của hắn, nếu nàng bị đối xử như vậy thì sau này hạ nhân trong phủ sẽ coi huynh trưởng là hắn ra cái gì cơ chứ? Chẳng lẽ ai cũng lên mặt được với hắn à?

La ma ma là nha hoàn hồi môn* của Thẩm thị. Dù bà là nô tỳ, nhưng đến cả Ninh Như Hải gặp bà cũng phải tự xưng một tiếng "vãn bối", nên bà đã bao giờ bị đối xử như thế này đâu. Việc Ninh Bình Nhi và Liễu thị liên tục gây rối làm Thẩm thị cực kỳ không vui, đương nhiên La ma ma cũng có ác cảm lây với bọn họ. Giờ Ninh Tương lại dám chỉ thẳng mặt bà mà mắng, làm bà không thể nén giận được nữa.

*nha hoàn hồi môn (陪嫁丫鬟): nha hoàn mang từ nhà mẹ đẻ về khi cưới.

"Nhị ca à, La ma ma nói không sai mà. Nếu ngươi có ý kiến thì đương nhiên là có thể đến hỏi tổ mẫu cho rõ." Ninh Uyên nhìn sang La ma ma đang sầm mặt, nói tiếp với Ninh Tương: "Nhưng mà... thân làm đệ đệ, ta khuyên nhị ca đừng đến chỗ tổ mẫu làm gì. Vì chuyện dời bài vị khỏi từ đường này... ban đầu là tổ mẫu định tự làm cơ. Tam đệ ta lo là Người đã lớn tuổi, giữa đường lại bị người chẳng ra gì nào đó cản trở thì hại thân; nên mới xin đi thay đấy.

Ngươi nghĩ mà xem, một trưởng bối phải giận cỡ nào thì mới muốn tự tay ném bài vị của hậu bối ra khỏi từ đường gia tộc cơ chứ?" Nói rồi, y còn chẹp miệng, thở dài hai tiếng.

"Người chẳng ra gì nào đó"? Đầu óc Ninh Tương chợt "oành" một tiếng --- thằng tiện chủng này đang nói gì cơ? Y đang mắng hắn đấy à?

Nhìn mặt đối phương đã đỏ lên vì tức, Ninh Uyên không những không dừng lại mà còn nói tiếp: "Bình Nhi muội muội thật đáng thương mà, đến chết cũng chết trong nhục nhã... Vốn là bài vị của nó có được cho vào từ đường đâu, chẳng qua là phụ thân và tổ mẫu thương nó, lại nghĩ cho danh dự của nó sau khi chết, nên mới đặc cách cho vào.

Ai ngờ nó không chỉ không biết biết ơn, mà còn lấy oán báo ân! Đã xuống suối vàng rồi mà cũng không chịu yên, lại còn chạy ngược lên ám quẻ phụ thân và tổ mẫu! Phá hoại cả cái Ninh gia này! Một đứa cháu vừa bất hiếu vừa vô học như thế, sao mà tổ mẫu có thể nhịn được? Trước đây khi mẹ cả hết lời khuyên tổ mẫu cho Bình Nhi vào từ đường, chắc là không ngờ sẽ có một ngày thế này đâu nhỉ? Haizzz..."

"Ngươi... ngươi..." Ninh Tương bị Ninh Uyên nói đến cứng họng không cãi được gì. Hắn run rẩy chỉ tay vào y, nhưng y lại chẳng quan tâm đến hắn, bưng bài vị lên rồi theo La ma ma ra ngoài, theo sau là một nhóm tùy tùng.

Hắn giận dữ quay ngoắt lại, cay độc nhìn chằm chằm vào lưng y, như thể muốn khoét ra hai cái lỗ trên đó.

--- Ninh Uyên! Nhất định sẽ có ngày ta bắt ngươi phải quỳ dưới chân ta, cầu xin ta tha thứ! Ngươi cứ chờ đấy!

---

Trong Thụy Ninh Viện.

Đại phu nhân Nghiêm thị mặc một chiếc váy ngủ gấm trắng thêu kim tuyến, uể oải nằm dựa trên ghế quý phi, đang thưởng thức canh tổ yến ngân nhĩ trong bát bạch ngọc.

Tổ yến này là Huyết Yến loại tốt nhất, được trang trại yến thu hoạch ở vách dốc nhìn ra biển Thanh Châu. Vì sản lượng rất ít, lại thêm địa hình nơi đó gần như là dốc ngược lên, cực kỳ khó khai thác, người thu hoạch chỉ cần bất cẩn chút thôi là sẽ bỏ mình ngay; nên giá cả của Huyết Yến rất cao, ngay cả trong cung cũng không có nhiều.

Trong Ninh phủ này, ngay cả lão phu nhân Thẩm thị cũng chỉ được dùng Bạch Yến. Người luôn tự hào là có nhà mẹ đẻ lắm tiền như Liễu thị cũng phải thỉnh thoảng lắm mới được dùng Huyết Yến loại thường. Bọn họ nào có biết rằng --- đối với Nghiêm thị mà nói, Huyết Yến cao cấp nhất cũng chỉ là món tráng miệng dưỡng da hằng ngày mà thôi.

Trời đang oi bức, trong canh tổ yến ngân nhĩ được cho thêm đá, nhìn lại càng lóng lánh trong suốt, ăn vào miệng vừa mát vừa mềm. Ma ma thân cận của Nghiêm thị - Từ ma ma – đang đứng bên cạnh quạt cho bà, nói: "Nô tỳ thấy Huyết Yến mà Đại tiểu thư vừa đưa tới thực sự là hàng tốt, nên cũng đưa sang cho Đại thiếu gia một chén. Nô tỳ thấy Đại thiếu gia ăn ngon miệng lắm, ăn rồi mặt mũi cũng hồng hào hơn, hẳn là đã khỏe lên nhiều lắm rồi."

"Bệnh của Trạm Nhi là bệnh tim, sao có thể dễ khỏi vậy được." Nghiêm thị khẽ thở dài một hơi, đặt bát ngọc sang một bên, chợt nhớ ra gì đó: "Chuyện Nhị Nhi đi tìm vị phu kia đã làm đến đâu rồi?"

"Xin phu nhân yên tâm ạ. Mấy hôm trước Đại tiểu thư đã đưa tin đến, nói là đã tìm được rồi, có lẽ mấy ngày nữa là đến thôi."

"Cứ gọi là "thần y" đấy, nhưng không biết có làm được gì không." Nghiêm thị lo lắng: "Ngay cả Linh Hư tôn giả cũng bó tay chịu thua với bệnh của Trạm Nhi, chỉ sợ tên "thần y" này... cũng chỉ giỏi nói miệng thôi."

"Phu nhân phải tin Đại tiểu thư chứ ạ." Từ ma ma đáp: "Từ việc Đại tiểu thư thường xuyên tặng Huyết Yến thượng hạng là có thể thấy --- cô ấy vẫn luôn thương nhớ phu nhân và Đại thiếu gia lắm, nên không thể sai sót trong việc tìm đại phu được đâu."

"Ta chỉ lo Nhị Nhi quá nóng nảy, lại phạm sai lầm." Nghiêm thị lắc đầu: "Nó cứ nghĩ cho người khác mãi, nhưng lại không nghĩ cho mình gì cả. Nói ra cũng đáng giận --- nó gả vào nhà người ta đã hơn ba năm có lẻ rồi, nhưng lại chưa hề có tin tốt. Cứ như thế mãi thì có khi nhà người ta cũng không chịu nổi trống vắng nữa đâu, lại cưới vài tiểu thiếp về nhà thì chỉ có nó khổ!"

Hai người đang nói chuyện thì chợt có tiếng nha hoàn bẩm báo: "Thưa phu nhân, lão gia tới ạ! Giờ đã vào đến cổng viện rồi!"

"Lão gia đến?!" Nghiêm thị vui mừng đứng lên, dặn Từ ma ma cất kỹ chén tổ yến kia đừng để cho Ninh Như Hải nhìn thấy, rồi mặc nguyện bộ váy ngủ nọ mà đi ra cửa, nhún người chào Ninh Như Hải vừa bước vào: "Lão gia đến mà chẳng cho người báo trước gì hết, thiếp vội quá nên không chuẩn bị được gì."

"Không cần chuẩn bị gì đâu. Lâu rồi ta không đến thăm ngươi, vừa nãy đi qua thì tiện đường ghé vào thôi." Sắc mặt Ninh Như Hải rất tệ, hẳn là tức giận từ vụ bà đồng hôm nay. Nghiêm thị vội đưa gã lên ghế ngồi, đồng thời bảo Từ ma ma: "Đến phòng bếp lấy một chén canh bát bảo lên đây, cho ít trà an thần vào, để lão gia uống mới dễ ngủ được."

Từ ma ma vâng lời rời đi.

Ninh Như Hải nhắm mắt lại, dựa lên ghế chợp mắt một lát. Nghiêm thị đứng một bên, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho gã. Động tác của bà rất dịu dàng, ngón tay được chăm sóc cẩn thận cũng rất mềm mại, làm gã lại mở mắt ra, nhìn bà nhiều hơn một chút.

Dù Nghiêm thị là Đại phu nhân, nhưng cũng lâu lắm rồi Ninh Như Hải không qua đêm ở chỗ của bà. Nguyên nhân lớn nhất chỉ là --- giờ bà đã có tuổi, chẳng xinh đẹp bằng Tam phu nhân Liễu thị đương lúc xuân sắc, cũng chẳng mềm mại bằng di nương Trang thị mới nhập phủ không lâu. Thực sự là --- một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi chẳng có cái gì để tranh giành sủng ái giữa một đám thị thiếp xuân xanh mơn mởn cả.

Nghiêm thị cũng hiểu rõ chuyện này, nên luôn an phận làm một chính thê, chưa bao giờ tranh với ai cái gì. Nên trong mắt Thẩm thị và Ninh Như Hải, bà vẫn luôn là hình mẫu đoan trang hiền hậu điển hình.

Nay người Ninh Như Hải sủng ái nhất – Tam phu nhân Liễu thị - lại làm gã phải thất vọng nhiều lần, khó tránh khỏi việc chán nản không muốn đến Hà Tâm Uyển. Vốn hôm nay gã định đến chỗ của di nương Trang thị nghỉ tạm; ai dè khi đi qua cửa viện Thụy Ninh đã lâu không vào này, trong lòng gã chợt có gì đó nảy lên, thế là bước vào.

Giờ Nghiêm thị chỉ mặc một cái váy ngủ, cánh tay và hơn nửa bộ ngực đều lộ ra ngoài. Vì tuổi tác nên khuôn mặt bà không được kiều diễm như những thị thiếp khác; làn da cũng hơi lỏng lẻo, nhưng vì được chăm sóc tốt nên vẫn trắng nõn như hồi còn trẻ, cũng không có mấy nếp nhăn. Nhìn kỹ mới nhận ra --- trông bà rất có tư thái của một quý phu nhân thành thục trưởng thành, không hề giống với đám thị thiếp trẻ tuổi mà Ninh Như Hải thường sủng ái. Cảm giác mới mẻ này làm thân dưới gã chợt nóng lên, liền túm tay Nghiêm thị, kéo bà vào lòng mình.

Bà khẽ kêu lên một tiếng. Biết gã muốn làm gì, bà vừa giật mình vui vẻ vừa có phần ngại ngùng: "Lão gia, thiếp vẫn chưa tắm rửa thay quần áo mà! Thiếp đã là hoa tàn ít bướm, không thể hầu hạ lão gia được đâu, lão gia nên đến chỗ mấy di nương thì hơn!"

"Hoa tàn ít bướm cái gì, ta thấy nàng vẫn mơn mởn như hồi còn trẻ mà." Vừa nói, tay gã vừa lần vào váy bà, không lên giường mà làm luôn tại chỗ.

Lúc bưng canh bát bảo về, nghe tiếng động vọng ra ngoài cửa là Từ ma ma có thể đoán được hai vị chủ tử đang làm gì ở trong, liền không vào nữa mà đứng ngoài canh chừng.

Dù sao thì Ninh Như Hải cũng đã hơn 40 rồi, không thể giỏi giang như thanh niên 20 được, nên Từ ma ma không phải chờ lâu. Khoảng mười phút sau, Nghiêm thị ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài, mặt mũi hồng hào hơn thấy rõ. Lần được ơn mưa móc bất ngờ này làm bà khỏe hơn hẳn.

"Lão gia đã ngủ rồi. Bảo hạ nhân trông cửa cho kỹ, đừng cho người khác vào, kẻo làm ồn đến lão gia. Bảo phòng bếp chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa."

Nói xong, Nghiêm thị đang định đến phòng tắm thì Từ ma ma lại nói: "Nhị thiếu gia vừa đến đây, đang chờ phu nhân đó ạ."

"Ninh Tương? Muộn thế này rồi, nó còn đến làm gì?" Nghiêm thị nghĩ một lúc rồi bình tĩnh lại ngay: "Ta biết rồi, ngươi đi với ta."

----

Ninh Tương đang chờ trong chính sảnh. Thấy Nghiêm thị bước vào, hắn lập tức quỳ xuống, khàn giọng hô: "Mẫu thân! Xin người hãy minh oan cho nương con! Nương con bị oan mà!" Rồi dập đầu liên tiếp ba cái.

Nghiêm thị liếc nhìn Từ ma ma. Từ ma ma hiểu ý, liền bước lên đỡ hắn dậy: "Nhị thiếu gia đừng vội, có gì thì từ từ nói. Phu nhân là mẹ cả của thiếu gia, nhất định sẽ phân xử cho thiếu gia mà."

"Mẫu thân, xin Người đừng trách Tương Nhi đường đột, nhưng thực sự là Ninh Uyên quá khinh người rồi! Nó ỷ vào có tổ mẫu làm chỗ dựa để liên tiếp dằn mặt bọn con! Giờ muội muội con đã chết mà nó vẫn không buông tha! Cầm bài vị của Bình Nhi ra khỏi từ đường thì thôi, nhưng lại còn muốn đập vỡ nó!" Giọng hắn nghẹn ngào, không biết là vì quá tức giận hay quá nhục nhã: "Trên đời làm gì có đạo lý ức hiếp người như thế?! Đều là anh chị em ruột thịt với nhau, sao nó dám mất hết tính người mà làm huynh đệ tương tàn như vậy!"

"Ôi... Tương Nhi à, con đứng lên đi đã." Nghiêm thị khẽ thở dài một hơi, tỏ vẻ không giúp gì được: "Ta biết chuyện bài vị của Bình Nhi rồi, cũng rất thương con bé. Nhưng chính con cũng nói rồi đấy, giờ Uyên Nhi đang có tổ mẫu của các con làm chỗ dựa; dù ta có muốn trách phạt nó thì cũng phải nể mặt tổ mẫu. Vậy nên... ta cũng không làm gì được đâu."

"Chẳng lẽ cứ mặc nó diễu võ dương oai như vậy sao?!" Ninh Tương nói: "Mẫu thân, giờ Ninh Uyên đã hoàn toàn không coi nhị ca của nó là con ra cái gì rồi, trong đầu nó hoàn toàn không có khái niệm tôn ti phép tắc! Con chỉ sợ nếu cứ thế này, thì sớm muộn gì nó cũng trèo lên đầu đại ca! Nhất định mẫu thân phải xử lý nó!"

"Tương Nhi à, mẫu thân thấy con tức giận đến mất lý trí rồi." Nghiêm thị đột nhiên nghiêm túc, rất có vẻ uy nghiêm của mẹ cả: "Các con là anh em ruột, đúng ra phải tôn kính lẫn nhau mới phải, sao có thể vừa mâu thuẫn chút là đã chạy đến mách với ta, muốn ta trừng phạt đối phương? Con đã mười sáu tuổi rồi, có thể coi như một người đàn ông trưởng thành, thế mà lại hành xử như trẻ con vậy là sao? Con không thấy mình rất nực cười hả?"

Ninh Tương bị Nghiêm thị dọa sợ - trước đây có mấy khi bà nghiêm mặt với hắn như vậy đâu. Hắn sững sờ một chốc, chỉ biết cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Mẫu thân.. mẫu thân dạy phải ạ."

"Hơn nữa!" Bà tiếp tục lạnh lùng nói: "Con chỉ muốn mẫu thân phạt Uyên Nhi, nhưng chưa hề nghĩ tại sao ta phải phạt nó? Nó có phạm sai lầm gì để ta phải trách mắng đâu? Danh không chính thì ngôn không thuận, nói phải có sách mách phải có chứng. Đến một phụ nhân như ta cũng hiểu được đạo lý đó, con đã đọc sách thánh hiền mười mấy năm nay mà lại không thấu là sao? Nếu phụ thân con mà biết chuyện này, không biết ông ấy sẽ thất vọng đến mức nào nữa!"

"Mẫu thân... Con... Con không..."

"Thôi được rồi. Giờ đã muộn quá rồi, mẫu thân thấy con cũng không được bình tĩnh. Con cứ về ngẫm lại thật kỹ lời ta vừa nói đi, không hiểu thì đọc lại sách cho hiểu!" Nói rồi, Nghiêm thị đứng dậy, đưa tay sang phía Từ ma ma. Đối phương hiểu ý, liền đỡ bà về phòng.

Ninh Tương vẫn quỳ nơi đó, trong đầu chỉ có lời Nghiêm thị vừa nói, lẩm bẩm: "Danh không chính thì ngôn không thuận, nói có sách mách có chứng... mách có chứng...."

"Này Từ ma ma, sắp đến Tết Đoan Ngọ* rồi nhỉ? Không biết năm nay lão gia có cho phủ chúng ta tham gia thi đấu thuyền rồng không?" Đúng lúc này, giọng Nghiêm thị chợt vọng tới từ xa. Dường như bà chưa đi xa, đang bàn bạc với Từ ma ma chuyện gì đó.

"Tất nhiên là có chứ ạ. Lão phu nhân cũng bảo, thuyền rồng của phủ chúng ta năm nay đều do Tam thiếu gia chuẩn bị hết đấy, coi như là cho Tam thiếu gia học hỏi kinh nghiệm." Từ ma ma đáp.

"Thế à." Nghiêm thị thở dài: "Chỉ mong Uyên Nhi có thể làm tốt! Lão gia rất coi trọng đợt đua thuyền rồng hàng năm này, nếu thắng thì rất tự hào đấy! Tính Uyên Nhi vốn rất cẩn thận, chắc là sẽ không có bất trắc gì đâu."

Dứt lời, tiếng bước chân của hai người họ lại vang lên, rồi dần dần đi xa.

"Thi đấu thuyền rồng?" Nét sắc lạnh chợt lóe lên trong mắt Ninh Tương.

---

*Tết Đoan Ngọ (端阳节): diễn ra vào mùng 5 tháng 5 âm lịch. Là Tết Diệt Sâu Bọ ở Việt Nam.