Thư Tình Của Kỵ Sĩ

Chương 62: Trùm sò lông



Phương Sĩ Thanh cầm tập hồ sơ trên tay mà lòng vẫn ngổn ngang trăm mối, hắn hoàn toàn không hề biết Vương Tề giấu mình làm chuyện này.

Mẹ Phương nhìn hắn, giọng hơi chút kích động nói: “Năm đó gả con gái, cũng chưa từng muốn của nó một đồng xu nào, giờ thì tính là gì? Thế này chẳng phải nó đang khinh người hay sao?”

Phương Sĩ Thanh cũng không dám lớn tiếng, ngập ngừng đáp: “Ý anh ấy không phải vậy đâu mẹ.”

Mẹ Phương lại nổi nóng: “Đứa ngốc này! Con còn nói giúp nó!”

Ba đứa ngốc nhìn hết nổi nữa, đứng bên cạnh nói xen vào: “Vương Tề nó đặc biệt đi làm bản chuyển nhượng tài sản này, cũng do bà lo sợ…”

“Nó làm vậy tôi càng không yên tâm!” mẹ Phương giận dữ nói, “Còn chẳng phải nó đang khoe khoang mình có bản lĩnh hơn Thanh Thanh? Thanh dù gì cũng là du học sinh, còn nhỏ hơn nó gần mười tuổi, nó có gì hay mà khoe?”

Vẻ mặt ba Phương bất lực, nháy nháy mắt với thằng con.

Phương Sĩ Thanh lập tức hiểu ý, tỏ thái độ nói: “Mẹ, chờ con về sẽ trả hết lại cho anh ấy, con không cần mấy cái đó của ảnh.”

Tâm tình mẹ Phương hơi dịu lại, nói: “Nện hết lên mặt nó! Cả máy trị liệu kia bao nhiêu tiền, cũng quăng trả nó một thể!”

Phương Sĩ Thanh gật gật gật đầu y như giã tỏi.

Mẹ Phương lại nghĩ tới gì đó, bỗng nhiên giảm âm lượng: “Nó bảo căn hộ nó mới mua, đăng ký chủ quyền là tên con, con về nhớ bàn bạc lại hợp đồng, xem căn hộ kia giá trị bao nhiêu, tiền đó con cũng phải xuất ra một nửa, đừng sợ không đủ tiền, ta với ba con có!”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Ba Phương đang đứng một bên xem tình hình nhịn không được cười rộ lên, bị mẹ Phương liếc một cái, ngượng ngùng xoay người bước ra ngoài.

Giờ phút này Phương Sĩ Thanh thực sự không còn bất cứ từ ngữ nào để diễn tả nổi cảm nhận trong lòng nữa, ôm cổ mẹ Phương nức nở, vừa khóc vừa nói: “Mẹ, là con bất hiếu, cái gì cũng chưa báo đáp được cho mẹ, còn khiến mẹ đau lòng, vậy mà mẹ còn đối tốt với con thế này, mẹ đánh con một trận đi…”

Mẹ Phương bị hắn ôm chặt cũng rơi nước mắt, nói rằng: “Con còn mặt mũi để khóc? Biết ta đang chờ ôm cháu đích tôn, mà con lại chỉnh ta một cú như vậy.” Bà nắm tay lại nện lên lưng thằng con hai cái, “Thôi được rồi, đánh xong rồi đấy.”

Hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi, rồi rửa mặt xong xuôi cả, Phương Sĩ Thanh liền lôi kéo mẹ qua đây, còn vừa làm nũng; bán manh chọc mẹ vui lên, ba Phương thì ngồi kế đấy cười cười nhìn hai người họ.

Phương Sĩ Thanh nhận ra rằng, hắn vô cùng may mắn khi có được người ba người mẹ tốt nhất trên đời.

Điều này cũng có thể ví như một câu nói Sau cơn mưa, trời lại sáng.

Đối với biểu hiện này của ba mẹ, hiển nhiên là hắn vừa hạnh phúc vừa cảm động, tuy rằng đây chủ yếu vì họ thấu tình đạt lý với cả tình cảm sâu sắc với con cái, song hắn cũng biết, nhìn kết quả được viên mãn đơn giản là vậy, không có nghĩa chưa từng xảy ra sóng to gió lớn.

Đúng như hắn dự đoán, mẹ Phương đã chủ động nhắc đến việc Vương Tề đến tìm họ “Thỉnh tội” thế nào: “Sáng hôm 26, Vương Tề nó đột nhiên đến, ta còn buồn bực, tưởng nó với chị con sao nữa, ai ngờ vừa vào cửa nó liền quỳ xuống, cũng y chang chỗ con quỳ hồi nãy đấy, dọa ta sợ hết hồn, mới vừa định đến giơ tay đỡ nó dậy, chưa gì nó đã trực tiếp nói con với nó đang yêu nhau, lúc đó ta xém tí nữa tức muốn xỉu, hai đứa yêu cái gì mà yêu, đây chẳng phải đang càn rỡ làm bậy?”

Phương Sĩ Thanh cúi đầu không dám lên tiếng, nghe mẹ hắn kể vài câu này, hắn cũng đã hiểu rồi, mấy ngày gần đây lúc nào Vương Tề cũng hay đi sớm về trễ, hẳn là để kịp đáp chuyến bay cất cánh vào 8 giờ 20 phút sáng hằng ngày, đến tối anh lại bay về. Chẳng trách tối nào anh cũng làm việc đến khuya như vậy, thì ra do tất cả công việc buổi sáng đều bị tích tụ.

Tay hắn đang lột đậu phộng, rồi bỏ nhân đậu béo trắng vào một cái bát nhỏ, hắn nhớ rõ mẹ mình thích ăn đậu phộng, trước cứ lột sao cho tốt, chiêu vuốt mông ngựa này chưa khi nào lỗi thời đâu.

Ba Phương bảo: “Chắc lúc đầu nó không muốn quấy rầy ba, mà bà mẹ con cứ hết đánh lại đá, sao ba không biết cho được? Ba vừa ra, là nó đã biến sắc rồi, chắc cũng tại nhà mình toàn hay nói huyết áp ba cao, nói sức khỏe ba không tốt, mà thực ra ba có yếu vậy đâu, cường tráng như núi thì chưa, chứ ít nhất cũng phải khỏe như trâu.”

Mẹ Phương ngồi đó nhìn ông chồng nhà mình mà tức đến nghiến răng: “Đừng có nghe ba con nói tốt cho nó như thế, chưa gì ông ấy đã vươn tay ra ngoài rồi.”

Ba Phương cười nói: “Không nghe tôi nói, vậy nghe bà hả? Bà nói người ta ly hôn con gái mình rồi lại đi gây họa luôn thằng con chẳng phải loại người tốt đẹp gì, người ta liền cẩn thận giải thích lý do ly hôn với Minh Dư thế nào, rồi sau đó quen với Thanh Thanh ra sao, bà lại bảo người ta vì xúc động nhất thời mới quỳ xuống chứ chưa chắc đã thành tâm, người ta liền đúng hạn đúng giờ đến tận đây quỳ ngay ngắn cho bà chỉnh cả ba ngày, cừ thật chứ, rồi bà lại tổ lái sang chuyện khác, ghét bỏ người ta ăn không nói suông mà đã muốn chiếm tiện nghi, ngay hôm sau người ta liền đi làm công chứng chuyển giao tài sản, giờ bà lại mắng người ta khoe giàu cố tình khinh bà, thiệt chưa từng thấy ai khó hầu hạ qua nổi bà đó bà hai à.”

Mẹ Phương trừng mắt liếc ông một cái, nói: “Cũng tại ông thích làm người tốt, tôi đã bảo đừng cho nó vào, tôi vừa thấy nó đã bực mình, ông ngược lại, còn đợi ra ngoài mở cửa cho nó nữa!”

Ba Phương thở dài nói: “Nó đứng suốt ngoài cửa hàng xóm thấy sao được, vả lại, từ lâu trước đây tôi đã thấy Thanh Thanh nó không thích con gái, nếu phiền lòng, nếu buồn rầu, cũng sớm phiền xong, buồn cả rồi. Suy cho cùng, dù gì Vương Tề cũng là đứa rất tốt mà mình hiểu rõ, lại thật lòng thật dạ với Thanh Thanh, giờ đâu còn là xã hội xưa nữa, chung quy tuy nó từng là chồng Minh Dư; nhưng cũng chưa từng lơi là trách nhiệm, huống chi Minh Dư còn là người có lỗi với nó trước.”

Mẹ Phương không kiên nhẫn phất tay nói: “Đã không hợp ý nhau thì nửa câu cũng ngại nhiều, giờ thấy ông tôi cũng phiền lòng rồi.”

Ba Phương không để ý lắm, cười uống trà, quay đầu xem chương trình《Gala Chào xuân》(1) của đài CCTV(2) đang phát sóng trên TV.

(1) Chương trình đón tết Nguyên Đán hằng năm.

(2) China Central Television: Đài truyền hình trung ương Trung Quốc thường chiếu trong lục địa, có trụ sở tại Bắc Kinh [xem]

Phương Sĩ Thanh đúng lúc cầm chén nhỏ đựng nhân đậu phộng sang cho mẹ, bà nhận lấy, nói: “Không ăn thì nhớ vị của nó, mà ăn thì lại sợ nóng.”

Phương Sĩ Thanh vội nói: “Sợ nóng thì uống Vương Lão Cát, hoặc bổ sung chất cũng được, mẹ ăn trước đi, để con tới siêu thị mua một thùng.”

Nói xong hắn liền đứng lên, mẹ Phương nói: “Ngồi xuống ngồi xuống, 5 giờ hơn rồi, bữa nay 6 giờ là siêu thị đã đóng cửa, giờ đi thể nào cũng phải xếp hàng dài, muốn mua gì thì cứ để mai.”

Phương Sĩ Thanh đành từ bỏ, lại hỏi: “Vậy giờ mình làm sủi cảo đi, con giúp mẹ gói.”

Mẹ Phương lại nói: “Không cần, sáng nay mẹ rảnh, đã gói xong hết rồi, cất đó để sáng mai nấu lên ăn là được.”

Phương Sĩ Thanh lại ngồi xuống, muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói gì bây giờ, hắn không dám chủ động nhắc đến Vương Tề, thế nhưng trong đầu lúc này ngoài chuyện liên quan đến Vương Tề ra, thì hắn cũng chẳng nghĩ được gì khác cả, y như bộ não chưa được thay nhớt cứ rì rì rỉ sét vậy.

Mẹ Phương liếc hắn một cái, nói: “Chị con chắc cũng sắp về rồi, con thử gọi nó xem hỏi nó đến đâu rồi.”

Phương Sĩ Thanh phản xạ làm theo lời mẹ mình bảo trước, đợi đến lúc lấy di động ra rồi, tìm số để gọi mới giật mình tỉnh ra có gì đó không đúng.

Mẹ Phương thấy hắn chần chừ, mới nói: “Mẹ có nói chuyện này với nó, nó bảo mình đã sớm biết chuyện hai đứa con, cũng từng nổi giận, còn trở mặt xích mích với con, nhưng giờ thông suốt hơn rồi.”

Phương Sĩ Thanh cầm chặt di động trên tay, hắn không biết rõ lúc ấy chị hắn có nói thật với mẹ hay không.

Mẹ Phương còn nói: “Tính tình Minh Dư nó khá độc lập, ta cũng không dám gặng hỏi nó cho rõ, Vương Tề chỉ nói nó đã chia tay với người cũ, hiện tại cũng có người mới rồi, con biết không?”

Phương Sĩ Thanh do dự mà gật gật đầu: “Con biết.”

Mẹ Phương thở dài: “Vậy thì được rồi, trước kia lúc nào ta với ông ba con cũng thấy nó là đứa trời sinh có tính cách nữ cường nhân, lúc nghe Vương Tề nói những chuyện đó xong, mới chợt nghĩ lại, ta với ba con cũng có phần thiếu trách nhiệm, hồi Minh Dư còn trung học, đã trưởng thành thiếu nữ, mà khi ấy con còn bé tí, lại hay sinh bệnh, tinh lực của hai chúng ta đặt lên người con khá nhiều, với thấy con bé rất hiểu chuyện, sự quan tâm với nó cũng không đủ, cũng không hỏi han nó nhiều lắm… Aiz, không nói nữa, chỉ là, tuy tính nó không tốt lại ương ngạnh, nên gặp chuyện này có làm khó con một chút, nhưng trong lòng nó vẫn thương đứa em con, nếu nó có từng nói những lời khó nghe với con, e rằng cũng chỉ vì giận quá thôi, con đừng để trong lòng.”

Phương Sĩ Thanh “Dạ” một tiếng, thật ra hắn rất muốn hòa bình với Phương Minh Dư, nhưng nào có chuyện dễ dàng như vậy? Hắn đã từng bị người chị ấy dọa sợ rồi.



Hắn vẫn gọi cho Phương Minh Dư, hỏi cô đến đâu rồi, có cần đi đón hay không.

Phương Minh Dư dường như cũng khá bất ngờ khi nhận cuộc gọi này, hiếm khi nào trong giọng nói lại có vẻ mất tự nhiên như lúc này: “Ra ngay đây, không có hành lý, không cần đến đón.”

Phương Sĩ Thanh nói: “Vậy, lát gặp.”

Phương Minh Dư: “… Được.”

Cũng không lâu mấy, Phương Minh Dư đã về đến nhà.

Phương Sĩ Thanh đang tập trung dán câu đối theo sự chỉ dẫn của ba Phương, đây cũng là giao kèo giữa hai ba con nhiều năm qua, câu đối hằng năm đặc biệt phải để dành lại chờ hắn về dán lên, hai ba con cùng nhau dán câu đối, vừa vui mừng lại ấm áp.

Hắn đang đứng trên một băng ghế nhỏ, bên tai nghe tiếng giày cao gót cộp cộp, quay đầu lại thấy là chị mình, không tự chủ được mà lộ ra vài phần xấu hổ.

Phương Minh Dư quả thực không có hành lý, chỉ mang một túi xách cỡ lớn, cô nói chuyện với ba Phương vài câu, rồi mới hỏi: “Thanh Thanh về lúc nào?”

Câu này như nói với ba, cũng như nói với em trai.

Ba Phương cười nói: “Chị hỏi con kìa.” Nói đoạn xoay người nhặt câu đối cũ mới lột xuống lên, lại cầm lấy túi của Phương Minh Dư, “Để chị phụ con dán đi, ba đi dọn cái này.”

Ông vào nhà, còn lại hai chị em, Phương Sĩ Thanh cầm miếng dán trong tay, cứng nhắc đáp: “Em tới lúc 3 giờ hơn.”

Phương Minh Dư nói: “Sang bên trái một chút, được rồi, đúng. Cũng gần 10 năm rồi chị không đón giao thừa ở nhà, cũng rất mới mẻ.”

Phương Sĩ Thanh không biết nên trả lời ra sao, đáp thế nào cũng dễ dính dáng tới chuyện kết thúc cuộc hôn nhân kia của Phương Minh Dư, mà nhắc tới hôn nhân, thì cũng khó tránh khỏi nhắc tới Vương Tề.

Phương Minh Dư cũng không nói thêm gì, chỉ bảo: “Dán được rồi, xuống đi.”

Hai chị em một trước một sau vào cửa, từ trong phòng bếp truyền ra tiếng xèo xèo của mẹ Phương đang làm món rau xào hành phi thơm nghi ngút.

Phương Minh Dư đổi dép, cởi áo khoác ra, vào phòng bếp phụ mẹ Phương làm cơm.

Phương Sĩ Thanh ngồi trên sô pha, thoáng loáng nghe được tiếng hai mẹ con đang trò chuyện với nhau, lúc đầu còn nghe được rõ lắm, nhưng đến lát sau âm lượng càng lúc càng nhỏ, hết nghe cái gì luôn.

Hắn lại có chút buồn rầu.



Trốn vào phòng, hắn gọi điện cho Vương Tề, giọng nhỏ xíu hỏi: “Anh đang làm gì đó?”

Vương Tề nói: “Đang phụ mẹ anh cán vỏ sủi cảo.” Ba mẹ Vương cũng khăn gói đến Bắc Kinh ăn tết với ba cậu con trai nhà mình.

Anh lại hỏi Phương Sĩ Thanh: “Em quỳ xong rồi? Mắt lại sưng phải không? Chắc cũng không thiếu rơi mấy xô nước mắt nhỉ.”

Phương Sĩ Thanh xoa nhẹ mắt, nói: “Chỉ biết cái người chỉ em vào cửa liền quỳ xuống chính là anh! Mẹ em cũng kể hết sự tích mấy ngày nay của anh rồi, anh làm chi phải giấu em?”

Hình như Vương Tề di chuyển sang chỗ khác, giọng lớn hơn vừa rồi một chút: “Anh sợ không thành công thôi, lỡ nói em biết rồi, kết quả lại không thuyết phục được ba mẹ, chưa nói em thất vọng, thể diện người lớn anh còn đâu.”

Phương Sĩ Thanh nhịn không được cười rộ lên, Vương Tề bên kia cũng nở nụ cười.

Cái gì cũng không cần nói thêm chi nữa, thiên ngôn vạn ngữ, trong lòng cả hai đều hiểu nhau.

Phương Sĩ Thanh cười cười khóe mắt lại ươn ướt, nhìn cửa phòng đang đóng chặt, giọng khẽ nói: “Vương Tề, cảm ơn anh.”

Vương Tề nói: “Cảm ơn ông trùm sò này có nhiêu lông chịu nhổ hết cho em à?”

Phương Sĩ Thanh vừa nghẹn ngào vừa cười nói: “Em về sẽ trả hết lông lại cho anh ngay và luôn.”

Vương Tề cười thành tiếng, nói: “Sao mà còn? Lông trên người em không nhiều, còn chưa nói không có lông chân, cả lông ở đó cũng không dài.”

Phương Sĩ Thanh không phục: “… Sao lại không dài? Rõ là rất dài nha!” Hắn trời sinh thể lông thưa thớt, ngoài trừ tóc nhiều ra, thì lông chỗ nào cũng tí tị.

Vương Tề nói: “Không tính cái JJ của em.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Hay cho bầu không khí đang ấm áp cảm xúc dâng trào không chê vào đâu được lại bị lão lưu manh này sát phong cảnh, rốt cuộc hắn cũng không thể thật sự chụp một bô JJ sang cho anh kiểm chứng.