Thứ Nữ Dòng Dõi Thư Hương

Chương 13: Lo Lắng



Xuân Liễu cùng hai tiểu nha đầu đứng chờ ngoài cửa Trí Oái uyển, đoàn người đi rẽ vào khúc cua của hành lang, lại đi qua đường hẻm vào cửa phụ, lại đi ngang qua hàng loạt mái hiên ở Đông Khóa viện của các di nương, dọc theo đường hẻm đi tiếp ước chừng khoảng thời gian uống nửa chén trà nhỏ, lại xuyên qua một cửa hông khác, qua cầu trước mắt chính là viện của các thiếu gia.

Nơi này cách vách chính là đại thư phòng của Đông phủ. Ngày thường khi Đông đại lão gia trở về cũng sẽ ở chỗ này tiếp đãi đồng liêu, nhưng bởi vì ở giữa cách một sông, tuy không xa nhưng hai bên cũng không mấy liên hệ.


Vào viện, có hai tiểu nha hoàn mười một mười hai tuổi đi tới nghênh đón. Một người mặc y phục đỏ, mặt mày mềm mại tựa như một đóa hồng lay động. Một người mặc y phục xanh, dáng người thướt tha xanh mướt. Hai người nhìn thấy Đông Tích Thu liền hành lễ rồi ngẩng đầu, đôi mắt khẽ liếc ra cửa.

Xuân Liễu lập tức run người, Tích Thu cũng nhíu mày. Hai người này do Đại thái thái ban thưởng làm đại nha hoàn, tên Xuân Vũ và Thu Vân. Nàng chưa từng gặp qua cũng biết sẽ không được giúp đỡ, nhưng không nghĩ tới lại tới mức như vậy.

Có một tiểu nha hoàn lạ mặt từ trong phòng chạy ra đón: “Lục tiểu thư tới, Thất thiếu gia vừa mới trở về.”

Tích Thu khẽ gật đầu, liếc mắt đánh giá tiểu nha hoàn một cái rồi lập tức đi vào chính phòng của Đông Mẫn Chi. Ngồi ở trong chính phòng của tòa nhà ba gian, tiểu nha hoàn dâng trà thưa: “Thất thiếu gia đang tắm, mong Lục tiểu thư chờ một lát.”

Cũng không có chuyện gấp, Tích Thu tùy ý hàn huyên cùng tiểu nha hoàn: “Ngươi tên gì? Người ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Tiểu nha hoàn mồm miệng lanh lợi, thái độ cũng không tự ti lên tiếng trả lời: “Nô tỳ là Lục Phúc, người ở Lai Châu, Sơn Đông, năm nay tám tuổi rồi.”

Tích Thu có chút bất ngờ. Nha đầu này ngũ quan trông cũng bình thường nhưng có sự lanh lợi hơn người, có một đôi mắt trong suốt, đơn thuần, nhìn không giống tác phong người của Đại thái thái.

Sinh ra chút tò mò.

Chờ Đông Mẫn Chi tóc ướt sũng chạy ra, Lục Phúc liền đi đến một bên cúi chào Tiền ma ma cùng mấy nha đầu: “Các vị ma ma, tỷ tỷ không bằng đến phòng bên ngồi một chút, nơi đó ấm áp, ma ma cùng tỷ tỷ cũng ngồi xuống thưởng trà, nghỉ ngơi một lát.”

Tư Hạnh nhìn sang Tiền ma ma. Tiền ma ma vốn dĩ cũng chỉ phụng mệnh làm việc, chỉ cần Lục tiểu thư ở chỗ này không xảy ra việc gì là được, liền gật đầu nói: “Cũng đừng đến phòng bên cạnh, chúng ta ngồi ở cách vách một chút cũng được.”


Lục Phúc vâng lời, dẫn theo nha hoàn đi pha trà chuẩn bị, Tiền ma ma cùng Tư Hạnh và mấy nha hoàn khác cũng lui ra ngoài.

Tích Thu kéo Đông Mẫn Chi qua, giúp y lau tóc: “Tỷ thấy Lục Phúc này lạ mắt, là nha đầu mới vào phủ à?”

Đông Mẫn Chi thực ngoài ý muốn, tỷ tỷ luôn không để ý những việc nhỏ này, cho rằng Lục Phúc làm gì không đúng, bất an nói: “Tỷ tỷ, Lục Phúc tuổi còn nhỏ, nếu có làm gì không chu toàn, tỷ ngàn vạn lần đừng nóng giận.”

Tích Thu bật cười, nói người ta tuổi còn nhỏ, chính y còn nhỏ hơn người ta hai tuổi: “Không có, tỷ cảm thấy nàng rất tốt.”

Đông Mẫn Chi rõ ràng thở nhẹ ra một cái, Lục Phúc là người phụ thân đưa đến, nếu tỷ tỷ không hài lòng, y thật đúng là không biết nên xử trí thế nào.

Tích Thu cảm giác được y bất an, liền thay đổi đề tài: “Hôm nay đệ đi đạp thanh có gì thú vị không?”

Đông Mẫn Chi không ngừng gật đầu, vội chuyển ghế dựa ngồi đối diện với Tích Thu, kể lại chuyện hôm nay một cách sinh động như thật: “Đệ cùng tiên sinh ngồi xe ngựa ra khỏi thành, tới chân núi Ki Vĩ thì xuống xe. Đệ còn tò mò hỏi tiên sinh vì sao lại đặt tên như vậy. Tiên sinh nói với đệ ngọn núi kia trông giống như cán của cái gầu xúc. Đệ không tin, chờ leo đến đỉnh núi nhìn xuống, quả nhiên giống một nửa cái cán gầu thật.”

Tích Thu nghiêng người lắng nghe, lên tiếng hỏi: “Thật không? Trên núi có gì?”


Đông Mẫn Chi thấy nàng có hứng thú nghe, nói càng hăng hái. Tích Thu thỉnh thoảng cũng phụ họa theo ‘Phải không? Thật ư? Sau đó rồi sao?’ các kiểu, khuyến khích y kể tiếp.

Chờ đến cuối cùng, y uống ngụm trà lớn, lớn tiếng nói: “Chờ đệ trưởng thành, nhất định đưa tỷ tỷ đến núi Ki Vĩ chơi.”

Các nàng hiện tại chớ nói đi leo núi, chính là ngày thường muốn đến cổng trong cũng phải thưa bẩm trước với Đại thái thái.

Có điều, Tích Thu cảm thấy nhất định có một ngày, nàng nhất định có thể đi chu du khắp non sông mỹ lệ Đại Chu này.

Nhưng nhìn đệ đệ trước mắt bởi vì vừa mới tắm xong, gương mặt ửng đỏ giống trái táo đỏ xinh đẹp, một đôi mắt to chớp chớp linh động đáng yêu, vẫn là nhịn không được gật đầu: “Được.”

Tiền ma ma ở ngoài mành thò đầu dò xét.

Mặt Đông Mẫn Chi ủ rũ, nhảy xuống từ trên ghế: “Tỷ tỷ chờ đệ nha.” Nói rồi như con thỏ nhỏ chạy vào noãn các, trong chớp mắt mang ra một chiếc hộp gỗ khắc hoa tựa như bảo bối: “Đây là khi đệ đi chơi mua về, tặng tỷ và di nương mỗi người một cái.”

Tích Thu mở chiếc hộp ra, trên lớp nhung đỏ thẫm đặt hai cây trâm bằng gỗ nằm song song, một trâm khắc hoa trà, một trâm khắc hoa lê, thủ công có chút thô ráp.

Lại là trâm, Tích Thu thiếu chút nữa bật cười.

“Cảm ơn đệ, tỷ sẽ đưa cho di nương.” Tuy rằng cây trâm cũng không nhất định dùng được nhưng nàng sẽ trân trọng giữ gìn.

Đông Mẫn Chi rất hưng phấn, ánh mắt sáng ngời lấp lánh giống như những ngôi sao sáng trên bầu trời đêm.

Tích Thu xoay người đi xuống bậc thang, giờ Tý ra khỏi viện lại nghe được một thanh âm giòn tan lại ra vẻ trầm ổn vang lên sau lưng: “Tỷ tỷ!”

Tích Thu xoay người nhìn y.

Mặt Đông Mẫn Chi đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đây là đệ tự kiếm tiền mua được… Đệ biết là không tốt. Có điều sau này đệ sẽ mua cho tỷ và di nương nhiều đồ tốt hơn.”

Hốc mắt Tích Thu ửng đỏ, cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi viện.

Tự mình kiếm tiền, làm sao lại tự mình kiếm được? Tích Thu không khỏi lo lắng, chợt cảm thấy chính mình giống như một bà lão. Mặc kệ nói như thế nào y cũng là thiếu gia Đông phủ, ra cửa đều có gã sai vặt đi theo không rời, hẳn là sẽ không làm chuyện không đúng mực.


Suy nghĩ vừa hiện lên, nàng lại cảm thấy dường như chiếc hộp trong tay nặng hơn. Nàng có năng lực bảo hộ y chu toàn, giúp y khỏe mạnh lớn lên hay không?

Nàng cúi đầu trầm tư cho nên vẫn chưa chú ý tới trước mặt có người đang đi tới. Chờ đến khi Tư Hạnh lên tiếng nhắc nhở, người nọ đã đến gần trong gang tấc.

“Lục muội muội.” Từ Thiên Thanh đứng ở phía trước, hai mắt bình tĩnh nhìn nàng, lộ ra chút bất ngờ nhưng nhiều hơn là kinh hỉ.

Tích Thu ngừng bước, cúi chào Từ Thiên Thanh: “Biểu ca.” Cũng không nhiều lời.

Nàng đã quên mất Từ Thiên Thanh cũng ở nơi này, chỉ nhớ hắn cùng Tiêu Diên Diệc đi thư phòng.

Tiền ma ma ở phía sau lập tức đi lên cười thỉnh an: “Biểu thiếu gia tốt lành!”

Tư Hạnh và mấy nha hoàn cũng hành lễ.

Từ Thiên Thanh thu nét mặt tươi cười lại, chuyển sang dáng vẻ khí thế mang theo uy nghiêm mà Tích Thu chưa gặp qua bao giờ: “Ta trở về lấy ít đồ, để Đại tỷ phu một người ở lại thư phòng, làm phiền ma ma cùng vài nha đầu đến hỗ trợ chăm sóc, miễn cho hạ nhân không biết lễ lười biếng chậm chạp.”

Ngoại viện đều có gã sai vặt ngoại viện hầu hạ, sao lại cần dùng đến người ở nội viện, huống hồ lại là cô gia, nha đầu bên người tiểu thư làm sao có thể đi được.

Ngoại trừ Tiền ma ma ai đi cũng không tiện.

“Mấy nha đầu còn phải hầu hạ tiểu thư, vẫn là để lão bà tử này đi một chuyến.” Tiền ma ma là lão nhân trong phủ tất nhiên là một người đầu óc nhanh nhẹn, lập tức cười nhận lời.

Từ Thiên Thanh hơi gật đầu: “Làm phiền ma ma rồi.”

Tiền ma ma lại hành lễ với Tích Thu: “Tiểu thư đợi một lát, trời nổi gió người lại không mang lò sưởi tay, cẩn thận bị lạnh.”

Tích Thu cười gật đầu: “Trời lạnh như vậy ta cũng muốn đến phòng Đại thái thái ngồi một chút, ma ma cũng chú ý đường trơn.”

Tiền ma ma thấy nàng chẳng những hiểu rõ ý tứ của mình còn ám chỉ đợi lát nữa nàng muốn đến phòng Đại thái thái, lời nói khác tất nhiên là không cần nói thêm, liền quay người sải bước vào cửa hông.

Tích Thu xoay người nói mấy câu với Tư Hạnh, Tư Hạnh cũng đi theo phía sau Tiền ma ma. Xuân Liễu lập tức dẫn mấy nha đầu thoái lui đến một bên hành lang phía trước đứng chờ.

Đi đường gặp soái ca…