Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 3



Ngươi nói…… đây là nhà của ngươi?”

“Ừ.” Thiếu niên ngồi ngay ngắn trước mặt Panda, bộ dáng xinh đẹp, nhất là mái tóc dài đen mướt xõa trên bờ vai, càng làm nổi bật làn da trắng nõn mịn màng; đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải xem nhẹ chiếc đuôi rắn màu xanh ngọc ở nửa người dưới của hắn.

“Ngươi…….ngươi là xà nhân sao?” Panda lặng lẽ xê dịch qua bên cạnh mấy tấc, chuyện tình bị rắn cắn lúc còn bé như mới phát sinh hôm qua, vẫn còn ám ảnh trong tâm trí cậu.

“Xà nhân? Đó là cái gì?” Thiếu niên nghiêng đầu, ánh mắt màu ngọc bích toát ra một tia hoang mang.

“Chính là, chính là……..kì thật ta cũng chưa thấy qua.” Panda xấu hổ cười. Nói thật lần đầu tiên thấy thiếu niên cậu thực sự bị dọa, nghĩ rằng đã mất mạng tới nơi. Không ngờ thiếu niên nửa người nửa rắn này chỉ tò mò nhìn chằm chằm mình, không hề có ý đồ muốn cắn một ngụm ăn sạch mình.

“Xem ra cái gì ngươi cũng không biết a. Ta gọi là Panda, hùng tộc, còn ngươi thì sao? Ngươi tên gì?”

“Không có tên.”

“A?”

“Ta không có tên, bọn họ….. đều bảo ta là quái vật…….” Thiếu niên cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve phần đuôi rắn bóng loáng của mình.

“Sao lại không có tên, cha mẹ ngươi đâu?”

“Mẹ……mẹ nói phải chờ cha về đặt tên cho ta, chính là đợi thật lâu, đợi tới khi mẹ chết….. cha vẫn không xuất hiện.” Thiếu niên nâng cái đuôi mình lên, lớp vảy xanh lục dưới ánh mặt trời không xót tí gì, phản xạ ánh sáng tỏa ra màu sắc xinh đẹp.

Panda kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt dần dần dịu đi.

“Kia, sau đó thì sao, sao ngươi lại ở một mình trong rừng trúc này?”

“Tộc nhân nói ta là quái vật……. bọn họ đuổi ta đi.” Thiếu niên rầu rĩ nói, cái đuôi quấn lại như một chiếc gối mềm mại, hắn áp gương mặt nhỏ nhắn của mình lên.

Nhìn thấy thiếu niên dùng cái đuôi làm thành đủ loại tư thế, Panda dở khóc dở cười, sợ hãi trong lòng cũng tiêu hơn phân nửa.

“Cái đuôi của ngươi màu xanh, ta gọi ngươi là Trúc Tử đi!” Tiểu hùng cười tủm tỉm vỗ vỗ thiếu niên, cảm thấy cái tên mình đặt không tồi chút nào.

“Trúc Tử?”

Thiếu niên giương mắt nhìn lên đỉnh đầu, rừng trúc lay động theo gió, vươn về phía mặt trời, một mảng xanh um như có thể nhả ra nước; thân cây mảnh mai như có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào nhưng luôn bày ra tư thế hiên ngang lẫm liệt.

“Ừ, Trúc Tử.”

Ánh mắt ngọc bích của thiếu niên chớp động lóe sáng. Hắn chậm rãi gật đầu, cánh môi hồng nhạt khẽ mím lại, lộ ra độ cung thật duyên dáng.

……..

Vui vẻ ở cùng Trúc Tử hơn mười ngày, vô ưu vô lự, thoải mái tới mức suýt chút nữa Panda đã quên mất mục đích của mình. Khi cậu nhàn nhã tước xong một nhánh trúc, Trúc Tử cũng lắc lắc cái đuôi trườn trở về.

Trúc Tử chưa bao giờ ăn trước mặt Panda, hoặc là bắt mồi. Những lúc bụng thực sự đói tới không chịu nổi hắn mới lặng lẽ bò ra ngoài.

Một mình ngây người hơn 10 năm trong rừng trúc, Trúc Tử thực sự quý trọng người bằng hữu tiểu hùngnày. Hắn vui sướng dựa lên người Panda, nghe cậu kể đủ thứ chuyện thú vị. Mãnh thú trong rừng rậm; động vật trên thảo nguyên; còn có bộ lạc kì quái; hắn nghe rất thích thú.

Vì thế, lúc Panda nói phải rời khỏi, Trúc Tử vô cùng mất hứng. Hắn không chỉ không để tiểu hùng gối đầu lên cái đuôi lành lạnh của mình ngủ trưa; còn tức giận suýt chút nữa đã cắn cậu!

Trúc Tử miễn cưỡng quỳ rạp trên mặt đất, bởi vì thời tiết quá nóng, tâm tình của hắn rất bực bội.

“Trúc Tử, ta thực sự có chuyện quan trọng cần làm.”

Panda buồn rầu nhìn đùi phải của mình bị Trúc Tử quấn chặt, mặc kệ cậu nói thế nào, Trúc Tử cũng không chịu thả cậu ra.

“Ta đáp ứng ngươi, sau này sẽ thường xuyên tới chơi với ngươi, được không.”

Tiểu thanh xà ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng, cái đuôi càng quấn chặt hơn nữa.

“Trúc Tử, đừng như vậy.” Panda thở dài, ngồi xổm xuống đất, ánh mắt rầu rĩ nhìn tiểu thanh xà: “Mấy ngày nay ta cũng rất vui vẻ, cũng muốn cứ như vậy bồi bên cạnh ngươi. Chính là Trúc Tử, ta thực sự có chuyện quan trọng phải làm.”

Trúc Tử vẫn không nhúc nhích, chăm chú nhìn tiểu hùng, ánh mắt ngọc bích lộ ra ủy khuất vô hạn. Qua một lúc lâu sau, hắn mới căm giận quay đầu, cái đuôi đang quấn tiểu hùng buông lỏng.

“Trúc Tử, đừng khổ sở, ta nhất định sẽ trở về.” Panda tiến tới muốn sờ đầu tiểu thanh xà, lại bị đối phương tức giận nghiêng đầu né tránh. Cậu vuốt vuốt cái mũi mỉm cười hai tiếng, vừa định đứng dậy thì lại bị tiểu thanh xà quấn lấy kéo vào trong rừng trúc.

“Trúc Tử, đừng –”

“Có người tới!”

Trúc Tử nhếch môi, gương mặt hiếm khi để lộ cảm xúc lúc này lại che kín sợ hãi; cơ thể theo khí thế ác liệt theo cơn gió truyền tới mà run khe khẽ.

Đến tột cùng là sinh vật đáng sợ gì, ngay cả bản năng của mình cũng sợ hãi!

“Này, ngươi xác định là nơi này?”

Aggreko ngáp một cái, lười biếng đi theo sau người anh song sinh. Trúc, lại là trúc! Vì tìm con gấu kia, anh đã phải quanh quẩn trong rừng trúc vài ngày rồi! Có trời mới biết sọ não tên biến thái này có phải hỏng mất rồi không, thế giới này làm gì có con gấu nào ăn trúc chứ!

“Tuy mùi rất nhạt, nhưng chắc chắc là nơi này.”

Arthur ngồi xổm xuống, ngón tay quẹt qua dấu vết trên mặt đất, đồng tử trong nháy mắt co rút lại–này không thể là dấu của xà trườn qua, còn là một con đại xà!

“Kì quái, sao ta chỉ nghe thấy mùi của xà.”

Aggreko khụt khịt mũi, hai anh em cùng quan sát tả hữu khu rừng. Tuy rằng rất nhạt, nhưng mùi hương thực sự truyền từ đó ra!

Panda tái mét, kế sát người tiểu thanh xà không dám cử động chút nào. Trúc Tử thở sâu, khóe môi nhếch lên, lộ ra răng nọc trắng toát. Hắn bây giờ như tên đã lên dây, có chút động tĩnh nào sẽ lập tức lao ra cắn địch nhân một ngụm!

A? Người đâu, sao không thấy?

Panda dùng sức dụi mắt, một giây trước rõ ràng cậu thấy hai thú nhân đứng trước mặt, sao bây giờ đã không thấy đâu?

“Tê–”

Tiếng xé gió khe khẽ vang lên bên tai, Trúc Tử quay đầu lại, cái đuôi quật mạnh về phía bóng đen sau lưng, cùng lúc đó đẩy Panda ra ngoài.

Tiểu hùng lảo đảo ngã quỵ về phía trước, cậu vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy tiểu thanh xà bị người ta túm chặt cổ, cái đuôi cuộn thành một đoàn, thống khổ quay cuồng!

“Buông hắn ra–” Panda rống giận, không để ý tới đau đớn vội vàng bò dậy, lao tới. Đột nhiên không biết cái gì vướng chân làm cậu lảo đảo, hoa mắt đập vào thứ gì đó cứng rắn–

“Tiểu hùng hư hỏng, tìm được ngươi rồi nga~~”

Panda ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt xanh biếc trêu tức, chân lập tức mềm nhũn……

“Dựa vào ngươi cũng muốn cắn ta.” Aggreko túm chặt tiểu thanh xà tha ra khỏi rừng trúc, quật mạnh cậu ngã xuống đất.

“Trúc Tử!”

Nhìn dòng máu tươi chảy ra từ khóe miệng tiểu thanh xà, Panda khổ sợ, cảm thấy mình đã hại đối phương.

“Trúc Tử?” Aggreko bóp chặt gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của tiểu thanh xà, hơi dùng sức một chút để hắn hé miệng, lộ ra hai chiếc răng nọc sắc bén.

Trúc Tử không cam lòng yếu thế, phun một ngụm nọc độc về phía thú nhân. Aggreko phản ứng cực nhanh, lập tức quay đầu, nhưng ngực cùng bên mặt vấn không tránh được trúng chiêu, nơi bị nọc độc phun trúng lập tức sưng đỏ lên.

“Phốc–ha ha ha ha ha ha!”

Arthur ôm tiểu hùng trong lòng, đấm đất cười to không ngừng — chỉ thấy dưới cằm, cổ cùng ngực Aggreko đỏ rực lên, sáng chói trên làn da ngăm đen của anh.

Thú nhân hung tợn trừng mắt lườm người anh trai, sờ sờ làn da bị bỏng vừa đau vừa ngứa, lam mâu lạnh lẽo dấy lên hàn quang, giống như băng tuyết vạn năm, trong nháy mắt đông cứng tiểu thanh xà.

Anh mang theo Trúc Tử không thèm quay đầu lại đi sâu vào trong rừng trúc, khóe miệng hé ra một nụ cười khát máu…….