Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 25



“Mau nhìn! Mau nhìn đuôi hắn!” Panda nhịn không được kêu to. Cậu khẩn trương túm lấy tay Arthur, chỉ thấy phần đuôi Trúc Tử bắt đầu chậm rãi biến hóa, cánh tay cùng lưng bắt đầu xuất hiện vảy màu xanh li ti.

An biến sắc, lập tức kéo Aggreko đang ôm chặt Trúc Tử. Cậu lấy một loại bột xanh biếc có mùi thơm thoang thoảng hòa tan vào nước, thận cẩn thận giúp Trúc Tử chà lau cơ thể.

“An, Trúc Tử rốt cuộc làm sao vậy?” Aggreko không hề phòng bị bị kéo đi, gương mặt có chút tức giận. Anh vừa mới định tiến tới đoạt lại Trúc Tử, không ngờ động tác của Lạc Khắc còn nhanh hơn, cứ như một tảng đá bự chắn sau lưng An.

An không để ý tới Aggreko đang nóng lòng như lửa đốt, cậu cẩn thận giúp Trúc Tử chà lau, mãi tới khi nhiệt độ cơ thể tiểu thanh xà giảm xuống mới từ từ mở miệng giải thích.

“Tộc trưởng trước khi đi có nói với ta, xà nhân theo một mức độ nào đó thì rất giống nhân ngư, có thể biến hóa hình thái giữa người và bán xà. Nhưng bản chất bọn họ cùng nhân ngư bất đồng, hình dáng bán xà của xà nhân chuẩn xác mà nói là một chứng bệnh.”

“Bệnh? Khó trách lần trước Trúc Tử lại phát điên.” Panda có chút bất an nhìn An: “Có thể trị khỏi không, Trúc Tử như vậy thực đáng thương…….”

“Hẳn là được, cụ thể thế nào thì phải chờ tộc trưởng quay lại. Bất quá Trúc Tử có thể biến hóa chứng tỏ tình huống đang chuyển biến tốt.”

An hết sức chuyên chú làm công tác trong tay. Đột nhiên trước mắt cậu chợt lóe, còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì thì khăn bố trong tay đã rơi vào tay Aggreko.

“Ta làm.” Thú nhân chen vào chỗ An, tác phong cố chấp làm đối phương vô cùng bất mãn.

Bất quá An còn chưa kịp oán giận thì bị người khác bá đạo kéo qua. Hai tay Lạc Khắc vòng chặt bên thắt lưng cậu, bảo hộ cậu trong lòng không thể động đậy.

“Buông tay!” An nhịn không được gầm nhẹ, liếc thấy ánh mắt nghi hoặc của tiểu hùng, cậu lại quẫn hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.

“Đừng lộn xộn, ngươi không muốn để bọn họ chế giễu đi.” Lạc Khắc vùi đầu vào gáy cổ cậu phát ra tiếng cười trầm thấp. Như hắn dự liệu, An không dám phản ứng quá lớn; dù sao An rất để ý tới thân phận của họ. Chỉ có mình hắn ôm tình cảm khác với ‘tiểu thúc thúc’ này……một loại tình cảm mà hắn biết rõ mình không được đáp lại…..

“Ngô……” Trúc Tử nằm trên giường phát ra tiếng than nhẹ thống khổ. Hắn nhắm chặt hai mắt, răng nanh sắc nhọn cắn lấy cánh môi, máu đỏ tươi từng giọt tích trên giường lông thú trắng tinh.

Động tác Aggreko cứng đờ một lát, anh hít sâu một hơi, dùng tay mở miệng Trúc tử, cố nhét tay mình vào: “Đau thì cắn đi, đừng tự tổn thương mình.”

Lông mi Trúc Tử hơi rung động, ánh mắt mơ hồ, không biết là mồ hôi hay nước mắt. Hắn ngẩng đầu lên lăng lăng nhìn Aggreko một hồi, sau đó hung hăng cắn lên mu bàn tay Aggreko.

Thú nhân kêu khẽ một tiếng, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng tiểu thanh xà, vừa nghe theo chỉ đạo của An, có chút ngây ngốc chà lau chiếc đuôi dài hơn 2 met của Trúc Tử — từ phần eo mềm dẻo tới tận phần mũi non mềm của chiếc đuôi; Aggreko không bỏ qua bất cứ chỗ nào, tỉ mỉ, dịu dàng bôi nước thuốc lên cơ thể Trúc Tử.

Mũi tiểu thanh xà cay xè, có xúc động muốn khóc. Cơ thể đã không còn cảm giác đau đớn như bị dao cắt, nhưng hắn vẫn không nhả ra; cho dù miệng đã tràn ngập mùi máu tươi vẫn như cũ cắm chặt tay Aggreko.

Bàn tay to ấm áp chậm rãi ma xát sau lưng…….chạm tới lớp vảy mới dài ra, Trúc Tử cảm nhận tay Aggreko hơi khựng lại vài giây. Trúc Tử không rõ bộ dáng mình lúc này đã thành cái gì nữa, nhưng hắn có thể cảm nhận trên lưng, trên tay mình xuất hiện vảy……

Như vậy hắn lại càng giống quái vật đi–

“Còn đau không.” Âm thanh Aggreko vang trên đỉnh đầu. Trúc Tử kinh ngạc phát hiện, mình suýt chút nữa đã ngủ dưới sự trấn an của đối phương.

“Nhìn chân mình đi.” Aggreko không nhanh không chậm nói, âm thanh luôn nhàn nhạt lạnh lẽo lại mang theo vài ý cười.

Trúc Tử vội vàng nhìn xuống dưới thân, ánh mắt chạm tới không còn là cái đuôi rắn màu xanh nữa; tương phản là đôi chân thon dài như con người. Hắn nhịn không được hút một ngụm khí lạnh– cái đuôi của hắn, cái đuôi của hắn không thấy nữa!

Tiểu thanh xà vội vội vàng vàng tách hai chân mình tìm kiếm cái đuôi, gấp tới độ nước mắt ‘ầng ật’ trào ra. Thấy cơ thể Trúc Tử sắp lộ ra ngoài sáng, Aggreko nhanh tay lẹ mắt lập tức dùng thảm lông bọc hắn lại thật kín.

Những người khác chăm chú nhìn Trúc Tử, bất đắc dĩ nhìn tiểu thanh xà không hề biết mình đã biến thành người. Chỉ thấy hắn cố gắng giãy dụa, muốn thoát ra khỏi lớp thảm lông Aggreko quấn lấy mình, chỉ lộ ra cái đầu, hệt như một quả bóng lăn qua lăn lại trên giường.

“Ô ô…… đuôi của ta…. đuôi của ta không thấy…….”

Panda lần đầu tiên thấy tiểu thanh xà khóc thảm như vậy.. Cậu ngây ngốc nhìn Trúc Tử vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tìm cái đuôi, nếu không phải Aggreko ngăn cản suýt chút nữa hắn đã chui xuống gầm giường.

“Biến thành người….. không tốt sao?” Tiểu hùng gãi đầu, nghi hoặc nhìn Arthur: “Trúc Tử thoạt nhìn rất đau khổ.”

“Khụ, hắn đại khái không biết mình có thể biến thành người đi.” Arthur ngừng cười, hắn cũng không ngốc tới mức cười nhào tiểu thanh xà trong lúc này. Dù sao đứa em nổi bão cũng không khác lúc tiểu thanh xà phát cuồng là bao. Mặc kệ nhìn theo góc độ nào thì bọn họ đúng là tuyệt phối, đứa em ngốc này quả thực tinh mắt.