[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 2: Thí nghệ



Nỗ lực làm lơ ánh mắt như có như không của Bát hiền vương, Triển Chiêu xoay người bước ra một trăm bước, mới dừng lại giữa ánh mắt hoài nghi của bá quan. Hướng Triệu Trinh ngồi xa xa trên Diệu Võ lâu thi lễ, lại nhìn đàn chim tước đang giãy dụa bay tán loạn trên đỉnh cột cờ, Triển Chiêu khe khẽ thở hắt ra, cánh tay giơ lên, vài tia sáng đen phóng thẳng vào đàn chim tước. Chỉ thấy chân đàn tước đều buông lỏng, hiển nhiên là sợi dây đã đứt, đàn chim như được đại xá, ồn ào bay đi tứ tán.

Bá quan thấy tình hình này, không khỏi nghị luận ồn ào, cảm thấy dù Triển Chiêu khinh công có tốt, cũng không bằng cánh chim, mười con chim tước này, sao có thể bắt về.

Đã thấy thân hình Triển Chiêu hơi bật lên, như đôi cánh chim, tung mình bay lên, như tật tiễn hướng về đàn chim đang bay tán loạn vụt qua.

Triệu Trinh ở trên lầu nhìn, không tự chủ được bật người đứng lên, hắn cũng không để ý việc đi xem Triển Chiêu rốt cuộc có thật sẽ đem chim bắt về được hay không, trong mắt hắn chỉ còn dáng người tung bay xinh đẹp đang không ngừng mượn lực phóng lên rồi lại hạ xuống trên đỉnh cột cờ và hành lang trên lâu của Triển Chiêu, động tác linh hoạt ấy, tư thế lên xuống mềm mại ấy, y bào trạm lam tung bay theo gió, mỗi một động tác, đều ung dung như vậy, không có chút hoảng loạn và gấp gáp lo sợ bắt không được chim tước, có hay chăng chỉ là thần vận thản nhiên tự đắc, cực kỳ giống… của hắn…

Khi Triệu Trinh nhìn chằm chằm Triển Chiêu không dời mắt, mười con chim tước đã chỉ còn lại một con cuối cùng còn đang thất kinh chạy trốn, có thể chịu được đến cuối cùng, con chim nho nhỏ này cũng thật có chút bản lĩnh.

Triển Chiêu chạy theo đường bay tán loạn của nó suốt một đường từ hành lang tầng hai của Diệu Võ lâu, mắt thấy sắp đến cuối hành lang, con chim tước kia cũng cơ linh xoay mình, bay ra khỏi hành lang, phóng lên mái ngói lâu. Mũi chân Triển Chiêu khẽ điểm lên lan can gỗ ngoài hành lang, thân thể cũng phóng theo ra ngoài, giữa không trung khẽ xoay người, cũng bay lên đỉnh lâu.

“Hay!” Triệu Trinh lớn tiếng la lên, cả người đều tựa vào cạnh lan can trên Diệu Võ lâu, thoạt nhìn tựa hồ như hận không thể cùng nhảy ra ngoài góp vui.

“Hoàng thượng, người cẩn thận một chút…” Tiểu thái giam bên cạnh Triệu Trinh vội vã theo sau, cẩn thận nắm long bào phía sau Triệu Trinh, rất sợ hắn trong lúc kích động sẽ thực sự nhảy xuống.

“Biết rồi, đừng nói!” Triệu Trinh không kiên nhẫn cắt ngang, mắt không chớp nhìn chằm chằm Triển Chiêu.

Chỉ thấy Triển Chiêu vừa lên đỉnh lâu, thân thể liền cúi thấp, con chim tước bị y đuổi một hồi, vừa kinh vừa sợ lại sớm mệt mỏi, thấy y cúi thấp người, chỉ cho rằng y muốn nghỉ ngơi, nên cũng đập cánh định bay đến mái hiên nghỉ ngơi. Không ngờ Triển Chiêu bên cạnh mái hiên bỗng đứng thẳng người dậy, con chim tước nọ vừa thấy, lại liều mạng đập cánh bay lên cao, nhưng Triển Chiêu cũng nhẹ nhàng nhảy lên, không thấy dùng lực ra sao đã thẳng tắp nhảy lên cao ba trượng, con chim tước kia chậm một bước đã bị bắt lấy, bị y dùng tay áo cuốn lại, giữ bên trong ống tay áo.

“Hay!” Triệu Trinh lại cao giọng tán thưởng, cả tiếng nói: “Thế này làm sao là người? Rõ ràng là ngự miêu của trẫm mà!”

Quần thần lúc này mới bắt đầu nhao nhao khen ngợi, bọn họ vừa nãy đều bị loại khinh công đến mức thượng thừa này của Triển Chiêu thuyết phục, lúc này mới hồi phục tinh thần.

Ánh mắt Triệu Trinh chuyển đến Bao Chửng, cười nói: “Bao khanh, khanh quả nhiên là biết nhìn người a!”

“Hoàng thượng quá khen, là võ nghệ của Triển thiếu hiệp xác thực có chỗ hơn người, thần chỉ tiến cử mà thôi!” Bao Chửng khom người đáp, có chút không dám nhìn cặp mắt trong suốt như nước kia.

Lúc này Triển Chiêu đã từ đỉnh lâu nhảy xuống, đem đám chim tước đã bắt về giao cho nội thị đứng bên cạnh, cuộc đối thoại của hai người y nghe được rõ ràng, trong lòng có chút khó hiểu, nhưng cũng không có chút nào bất an.

“Triển thiếu hiệp, Hoàng thượng kim khẩu, đã phong cho ngươi danh hào ‘Ngự Miêu’, mau mau tạ ơn đi!” Bao Chửng nói.

Triển Chiêu trong lòng căng thẳng, có chút không biết làm gì nhìn Bao Chửng, kinh ngạc thấp giọng hỏi: “Bao đại nhân, cái này…”

“Hoàng thượng kim khẩu đã mở, không thể chống lại, nhanh tạ ơn đi!” Bao Chửng có chút sốt ruột lên tiếng giục.

Triển Chiêu mở mở miệng, rồi lại khép, lúc này, có nói gì cũng vô dụng, bản thân y quả nhiên là bị tính kế, thế nhưng, coi như là bị tính kế, nếu như y không tạ ơn, Bao đại nhân sẽ bị trách phạt, khó lắm mới có được một vị quan tốt… Bách tính vừa mới có chút hi vọng, không nhẫn tâm cứ thế mà giết đi hy vọng của họ a…

“Triển Chiêu, ngươi tuổi còn trẻ đã có tu vi như vậy, thật là hiếm có, trẫm đặc biệt phong ngươi làm Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, ban thưởng cho ngươi yêu bài có thể tự do đi lại trong cung.” Triệu Trinh cũng không chú ý tới vẻ thất thần của Triển Chiêu, hắn còn chìm đắm trong sự kích động và vui sướng của chính mình, thiếu niên trước mắt này, cười lên ấm áp như xuân phong, động thì nhanh nhẹn như kinh hồng(*chim nhạn), tĩnh thì yên lặng như ánh trăng, khiến người ta nhìn đến vong tục. Hắn từ nhỏ sinh trưởng trong đế vương gia, bên cạnh không có ai để thổ lộ tâm tình, hôm nay bỗng nhiên xuất hiện một người như vậy, hắn không khỏi muốn giữ lại thân cận.

Triển Chiêu yên lặng thở dài, trước mắt bỗng hiện lên đôi mắt lạnh như hàn băng kia, mang theo ánh mắt phức tạp nhìn y. Nghe nói người đó đã trở về, nếu như lưu lại làm quan, hẳn là có thể thường nhìn thấy người đó nhỉ, có thể thường nhìn thấy người đó cũng tốt, dù sao y từ Giang Nam chạy đến kinh thành, không phải là vì để có thể gần người đó thêm một chút sao? Nhưng nếu phải làm Ngự tiền hộ vệ, nhất định sẽ thường gặp người đó, không thể, không nên để người đó thấy y, dù sao từ trước đến nay người đó cũng chưa từng thích y…

“Triển Chiêu?” Triệu Trinh cũng bắt đầu phát giác ra sự bất thường.

“Triển thiếu hiệp, nhanh tiếp chỉ đi!” Thấy Triển Chiêu không có phản ứng, Bao Chửng bắt đầu thấp thỏm bất an trong lòng, hắn tuy đã sớm âm thầm tiến cử Triển Chiêu với Triệu Trinh, nhưng hoàn toàn chưa nói cho Triển Chiêu, vạn nhất thiếu niên này không muốn làm quan, tại đây cự tuyệt Triệu Trinh, cái này phải làm sao cho tốt đây?

“Hoàng thượng, nếu nhất định muốn Triển Chiêu lưu lại, vậy Triển Chiêu hy vọng có thể được điều đến phủ Khai Phong!” Triển Chiêu cuối cùng dưới ánh mắt lo lắng của hai người, chậm rãi mở miệng.

“Làm càn!” Chợt nghe một tiếng gào to, một lão đầu thấp bé râu tóc bạc trắng đi ra từ giữa bá quan, thở phì phì chỉ vào Triển Chiêu nói: “Triển Chiêu lớn mật, Hoàng thượng kim khẩu sắc phong, ngươi còn dám mặc cả, ngươi có biết ‘Quân yếu thần tử, thần bất tử tức vi bất trung’?”

Triển Chiêu thật không ngờ trước mặt Triệu Trinh còn có người dám nói như vậy, không khỏi ngẩn ra một lát, mới nhìn lão đầu kia.

Ừm, thần sắc khí sử di chỉ (*không dùng lời mà dùng vẻ mặt thần sắc ra lệnh cho người khác), bộ dạng hơi một tí tức giận là đến râu mép cũng xù lên, còn có khí thế giương nanh múa vuốt hoành hành ngang ngược ấy, đều rất phù hợp với một người mà khi nói chuyện với y cha hay dùng để hình dung — Bàng thái sư Bàng Cát.

“Hoàng thượng phong ngươi làm hộ vệ, đó là vinh quang nhiều đời của ngươi, ngươi còn muốn mặc cả? Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Trước mặt ngươi chính là Đương kim Hoàng thượng, Hoàng thượng, biết không? Ngươi dĩ nhiên…”

“Được rồi, Thái sư…” Bát hiền vương nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh Triệu Trinh không mở miệng, đúng lúc cắt ngang lời của Bàng thái sư, xoa xoa cái đầu bị Bàng thái sư ồn ào làm cho phát đau, trực tiếp nói: “Ồn muốn chết! Nghe Hoàng thượng nói thế nào đi!”

Bát hiền vương là Hoàng thúc của Triệu Trinh, lại có kim giản tiên đế ngự ban, thượng đánh hôn quân hạ đả gian thần, địa vị trong triều là tôn quý nhất, không ai có thể vượt lên, vì vậy lời hắn nói ra, Bàng Cát vẫn là không dám không nghe, tuy rằng trong bụng lão tràn đầy phẫn uất, nhưng chỉ có thể cố sức nhịn lại, lui xuống.

Triệu Trinh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Bát hiền vương đầy cảm kích, với Bàng thái sư hắn tuy rằng rất khó chịu, nhưng cũng chưa phải đến mức thái quá, dù sao, ái phi của hắn cũng là nữ nhi của người ta, cũng phải cho cha vợ chút mặt mũi.

“Bao khanh, Triển Chiêu, hai người các ngươi, lên đây trả lời!” Để tránh cho Bàng thái sư lại kích động, Triệu Trinh kêu hai người lên Diệu Võ lâu.

“Triển Chiêu, ngươi chính không muốn làm hộ vệ cho trẫm đến thế sao?” Triển Chiêu vừa mới đến đứng trước mặt Triệu Trinh, Triệu Trinh liền đón đầu bằng một câu như thế, khiến Triển Chiêu kinh ngạc đến trợn tròn đôi mắt đen láy.

“Ách…” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, mới nói: “Không phải!” Trên thực tế, với Thiên tử thiếu niên trước mắt này, tận đáy lòng y rất có hảo cảm, y cảm giác được, Triệu Trinh là thật lòng hy vọng y lưu lại.

“Vậy ngươi vì sao không muốn làm thiếp thân bảo hộ cho trẫm?” Triệu Trinh có chút tức giận nhìn y.

Hàng mày của Triển Chiêu âm thầm nhăn lại, thế nào mà từ ngữ khí của Triệu Trinh y lại nghe ra được ý giận dỗi và làm nũng, ngài ấy so với y chẳng phải còn lớn hơn một tuổi sao? Mà còn là Hoàng thượng nữa!

“Ngươi thành thật nói cho trẫm nghe!”

Triển Chiêu cúi đầu, cái khác còn nói được, nhưng lần này lại là việc không thể nói thành thật được, y khẽ thở dài, không nói.

Bao Chửng ở bên cạnh nhịn không được, tuy hắn rất hy vọng Triển Chiêu có thể lưu lại làm quan, nhưng dù nói thế nào, Triển Chiêu là do hắn mang vào cung, hắn cũng không mong Triển Chiêu vì kháng chỉ mà bị trị tội, tốt xấu gì y cũng là ân nhân cứu mạng của hắn.

“Triển thiếu hiệp, hoàng thượng sắc phong ngươi làm Ngự tiền đới đao hộ vệ, chính là cực kỳ xem trọng ngươi, đừng cô phụ tấm lòng xem trọng của Hoàng thượng!”

Triển Chiêu trong lòng âm thầm sốt ruột, nguyên nhân chân chính không thể nói được, thế nhưng muốn y hiện tại dùng lý do khác lừa gạt Triệu Trinh và Bao Chửng, y lại không làm được, nói dối, y từ nhỏ đã học không giỏi.

“Nghe nói người giang hồ thường không nguyện ý làm quan, Triển thiếu hiệp chẳng lẽ cũng nghĩ như vậy sao?” Bát hiền vương nhàn nhạt mở miệng, đôi mắt nửa khép như đang suy nghĩ gì đấy chằm chằm nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cảm thấy mồ hôi lạnh trên lưng lại chảy ròng, khẽ cắn môi, mới nói: “Người giang hồ có sự ngông nghênh của mình, xác thực không thích giao tiếp cùng người trong quan phủ, nhưng Triển Chiêu cũng không nghĩ thế, triều đình nếu thật cần đến, núi đao biển lửa Triển Chiêu cũng nguyện gánh lấy trọng trách của mình. Thế nhưng, Triển Chiêu dù sao cũng xuất thân giang hồ, tự mình cũng không muốn bằng hữu võ lâm nói Triển Chiêu ham mê phú quý bán mình cầu vinh, mà Bao đại nhân làm quan thanh liêm công chính, chính là vị quan tốt khó có được, càng là Thanh thiên trong lòng bách tính, Triển Chiêu nguyện thay Hoàng thượng, thay bách tính, bảo vệ vị thanh thiên này, thỉnh Hoàng thượng thành toàn!” Triển Chiêu nói xong, lãm y cúi xuống bái, trong lòng âm thầm cảm kích Bát hiền vương vừa nãy đã giúp giải vây.

“Là như thế sao?” Triệu Trinh rầu rầu làm bầm một tiếng, Triển Chiêu nói có đạo lý, hắn không thể không phân rõ phải trái mà đi phản bác, hơn nữa, khí chất ôn nhuận như ngọc của Triển Chiêu cùng thân phận là người trong giang hồ đều rất hấp dẫn hắn, hắn cũng không muốn phải thật dùng đến thánh chỉ đi ép y, suy nghĩ một chút, chỉ đành nói: “Ngươi muốn đi phủ Khai Phong cũng có thể, bất quá mỗi tháng mùng năm mùng mười phải tiến cung bảo hộ trẫm!” Hắn suy nghĩ một chút, lại vội vàng bổ sung thêm một câu: “Trẫm chỉ có thể nhượng bộ nhiều đến thế thôi!”

Triển Chiêu nhịn không được khẽ nở nụ cười, khom người đáp: “Triển Chiêu tuân chỉ!” Vị Hoàng thượng này, thật đúng là thú vị.

“Được rồi!” Triệu Trinh thấy Triển Chiêu đồng ý, lập tức mặt mày rạng rỡ, gọi tiểu thái giám bên cạnh, nói: “Tiểu Ứng Tử, mang quan phục của Triển hộ vệ đem đến, đưa Triển hộ vệ đi thay y phục!” Hắn nhất thời quá mức hưng phấn, đã quên mất việc lúc này mà đem quan phục ra, không thể nghi ngờ là tự thừa nhận đã cùng Bao Chửng thương lượng tốt việc tính kế Triển Chiêu.

Bao Chửng nghe thấy không ổn, trên mặt không khỏi nóng lên, cũng may mặt hắn vốn đen, cũng nhìn không ra được là đang đỏ mặt, nhưng vô luận thế nào cũng không dám nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu sao mà không nghe ra được vấn đề trong câu nói của Triệu Trinh, nhưng y dù sao cũng đã thấy rõ, nếu tự mình đã quyết định lưu lại, như vậy, có phải bị tính kế hay không cũng không còn là chuyện quá trọng yếu nữa. Y chỉ tự tiếu phi tiếu liếc nhìn Bao Chửng, sau đó liền theo tiểu thái giám được gọi là Tiểu Ứng Tử kia đi.

Sau khi theo Tiểu Ứng Tử vào một gian tĩnh thất phía sau Diệu Võ lâu, Triển Chiêu tiếp nhận khay gỗ trong tay Tiểu Ứng Tử, nói: “Làm phiền công công, chuyện thay y phục, Triển mỗ tự mình làm là được rồi!”

Tiểu Ứng Tử thấy y làm người tuy ôn hòa, nhưng trong ngữ khí tự nhiên mà lộ ra sự kiên trì, cũng không miễn cưỡng, khom người hành lễ, nói một câu “Nô tài ở bên ngoài chờ ngài “, liền lui xuống.

Triển Chiêu đặt khay gỗ lên bàn tròn bên cạnh, mở ra lớp vải bọc màu vàng bên trên, không khỏi ngẩn ra, quan phục tứ phẩm đới đao hộ vệ này, ra đúng là màu đỏ thẫm, hắn vốn quen với màu nhạt, y phục của bản thân nhiều nhất là màu xanh hay đen, y phục đỏ rực thế này trước giờ chưa từng mặc lên người. Nhưng hôm nay đã đâm lao thì phải theo lao, Triển Chiêu thở dài, chỉ có thể cởi ngoại bào của mình ra, thay vào quan y đỏ thẫm.

Thay xong y phục, Triển Chiêu nhìn vào gương chỉnh lý một chút, liền mở cửa muốn đi ra, không ngờ cửa mới mở, một trận khí lạnh liền kéo tới, khiến y không tự chủ được rùng mình một cái, lúc này mới nhớ tới trên người mình đã không còn kiện lam bào ‘Vô Phùng Thất’, bên trong quan y của y cũng chỉ có trung y, đến cả áo trong cũng chỉ mặc một cái, lúc này mới vừa đầu xuân, một tấm quan y hiển nhiên không đủ để chống lạnh.

Tiểu Ứng Tử đứng ở sau cửa nhưng không chú ý đến việc Triển Chiêu sợ lạnh, thấy y đi ra, gấp gáp cười cười đi lại nghênh đón, tán thưởng: “Triển đại nhân thiếu niên anh tuấn, hôm nay lại mặc vào quan phục, càng thêm uy phong!”

Triển Chiêu mỉm cười, chỉ nhàn nhạt nói một câu “Quá khen”, liền không nhiều lời, theo Tiểu Ứng Tử lại đi về hướng Diệu Võ lâu.

Mới lên Diệu Võ lâu, Triển Chiêu còn chưa kịp đứng vững bên cạnh Bao Chửng, liền nghe dưới lầu có nội thị cao giọng thông báo: “Sính Viễn hầu đến! Thiếu hầu gia đến!”

Thân thế Triển Chiêu hơi chấn động, chỉ cảm thấy như có vật gì bám chặt vào tim, đầu tiên là căng thẳng, sau đó liền ‘thình thịch thình thịch’ rất nhanh như muốn nhảy ra ngoài.

Nhanh như vậy? Không phải nói người này phải vài ngày nữa mới có thể trở về sao? Y đến kinh thành chính là vì người này, thế nhưng, lần này một chút chuẩn bị cũng không có.

Bao Chửng phát hiện sự bất thường của Triển Chiêu, thừa dịp Sính Viễn hầu Bách Lý Tuyệt Diễm còn chưa lên, thấp giọng hỏi Triển Chiêu: “Triển thiếu hiệp, sao vậy?”

Triển Chiêu liếc nhìn Bao Chửng, miễn cưỡng cười cười, nhưng chính y cũng biết nụ cười đó có bao nhiêu mất tự nhiên: “Không có gì!”

Triển Chiêu đứng bên cạnh Bao Chửng, tựa gần lan can, có thể dễ dàng nhìn thấy rõ ràng tình cảnh dưới lầu. Chỉ thấy hai người đi theo nội thị dẫn đường một đường đi tới, đi trước là một người tuổi khoảng bốn mươi, tử bào kim đái (*áo khoác tím thắt lưng vàng), tóc dùng kim quan buộc lên, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, bộ râu rất đẹp buông xuống ngực, dù đã không còn ở vào độ tuổi hăng hái, nhưng dáng người vẫn tuấn bạt như trước, long hành hổ bộ (*đi như rồng bước như hổ). Phía sau người ấy nửa bước là một nam tử còn trẻ, mắt phượng môi đỏ, dung mạo rất tuấn tú, lại khoác một tấm áo choàng vàng nhạt, bên ngoài khoác thêm phi phong (*áo khoác như của superman đó =.=), vừa nhìn, đầy kiều diễm phong lưu.

Triển Chiêu lúc này trong lòng rất rối rắm, y thật sự không ngờ sẽ gặp Bách Lý Tuyệt Diễm nhanh như vậy, với người này, y rất muốn gặp, rồi lại có chút sợ gặp. Khẽ lộ ra một nụ cười khổ, Nam hiệp Triển Chiêu trong chốn giang hồ luôn có thể bình thản, nhưng với người này lúc nào cũng không xong, đây cũng có thể xem như quan tâm tắc loạn.

Suy nghĩ lại không tự chủ được quay về buổi trưa hôm ấy ở Triển gia, lúc Triển Chiêu đi vào thư phòng của Triển Dịch Huyền, Triển Dịch Huyền đang tích cực chơi đùa cùng một chuỗi cửu liên hoàn (*xem hình)bằng hồng ngọc, chơi đi chơi lại mãi vẫn không tháo ra được.

Triển Chiêu buồn cười tiến lên trước, gọi một tiếng “Cha”.

“A, Chiêu Nhi tới rồi!” Triển Dịch Huyền tựa như trước đó căn bản không hề phát hiện Triển Chiêu vào phòng, nghe tiếng mới đáp lại, quăng cửu liên hoàn cầm trong tay lên bàn, buồn rầu nói: “Chiêu Nhi, thứ này làm sao lại không tháo ra được?”

Triển Chiêu nhịn cười, nói: “Cha, đại ca không phải đã dạy người cách tháo rồi sao? Đã quên rồi?”

Triển Dịch Huyền hừ một tiếng: “Ta cũng không tin ngoại trừ cách nó nói, sẽ không còn cách nào khác có thể tháo được!”

Triển Chiêu cười thầm, thông minh không nói tiếp.

Triển Dịch Huyền tự mình ảo não một hồi, mới rốt cục nhớ tới chính sự: “Chiêu Nhi, cha gọi con tới là có chuyện muốn nói với con.”

Triển Chiêu gật đầu: “Người nói đi, hài nhi nghe!”

“… Ừm, ” Triển Chiêu nói như thế, Triển Dịch Huyền lại có chút không biết phải mở miệng thế nào, trầm ngâm một lát, mới nói: “Chuyện này kỳ thực cha đã sớm muốn nói cho con, lại sợ con còn quá nhỏ, nhất thời không tiếp thu được, cho nên mới kéo dài tới ngày hôm nay. Bất quá, cha nghĩ việc này sớm muộn gì con cũng phải biết, cha cũng không thể cứ gạt con mãi…”

“Cha, người rốt cuộc muốn nói gì?” Triển Chiêu nhịn không được âm thầm lắc đầu.

Cuộc ‘đấu tranh nội tâm’ của Triển Dịch Huyền bị Triển Chiêu cắt ngang, chỉ có thể cắn răng nói: “Con… kỳ thực không phải là con ruột của cha… “

Mâu quang Triển Chiêu chợt lóe, sau đó liền nhàn nhạt tối lại, nhuộm thành vẻ bình thản quen thuộc: “Cha, con biết, chuyện khi còn bé, con mơ hồ còn nhớ rõ một ít. Phụ thân ruột của con, hẳn là Sính Viễn hầu phải không? Mẫu thân của con, là Trưởng công chúa Hàn Âm phải không?”

Triển Dịch Huyền nhíu: “Con còn nhớ? Vậy con thế nào từ đó đến giờ chưa từng hỏi ta?” Làm mình còn mâu thuẫn đánh nhau trong lòng suốt nửa ngày, mà đâu chỉ nửa ngày, nhiều năm như vậy bản thân đều tự mâu thuẫn vô ích.

Triển Chiêu mỉm cười: “Cha không phải sợ nhất người khác giành con với người sao? Con hỏi cha chuyện phụ thân ruột, cha sẽ không tức giận?”

“Con…” Triển Dịch Huyền thiếu chút nữa râu mép dựng đứng, đứa trẻ này quá là giảo hoạt, là học ai đây?

“Lão cha đầu đá kia của con cũng sắp hồi kinh rồi, ta giấu con ở Triển gia nhiều năm như vậy, vốn nghĩ cái tên gia hỏa này khi nào tự mình phản tỉnh rồi thì sẽ đến cầu ta, không ngờ hắn đúng thật là tên đầu đá, không, căn bản là tên du mộc ngật đáp (*còn cứng đầu hơn tưởng tượng), thế nào cũng nghĩ không thông. Cả nhà các con cũng không thể cứ thế này mãi, trông cậy vào hắn có thể tự mình hiểu ra là không có khả năng, vì vậy chỉ có thể dựa vào con đi lay tỉnh hắn thôi, thuận tiện đi gặp mẹ con, để mẹ con khỏi lo lắng! “

“Ý của cha là muốn con đi nghĩ cách mở ra khúc mắc trong lòng của phụ thân?” Ngữ khí của Triển Chiêu hồi phục lại vẻ đạm nhiên quen thuộc, nhàn nhạt hỏi.

“Thế nào?” Triển Dịch Huyền nhếch lông mày: “Không muốn cha ngươi nữa rồi?”

Triển Chiêu mím môi cười cười, thấp giọng nói: “Cha, hình như con mới là người bị bỏ rơi mà?”

“…” Triển Dịch Huyền á khẩu không trả lời được, tên tiểu tử thối này, bình thường không lên tiếng thì thôi, lên tiếng là lại làm người ta giận!

“Được rồi, tùy con nói sao thì nói, dù sao thì, chuyện nhà của các con ta giải quyết không được, hiện tại giao cho con tự mình đi giải quyết!”

Triển Chiêu rốt cục nhịn không được lộ ra một nụ cười khổ: “Cha, người biết rõ phụ thân vẫn hiểu lầm con là tư sinh tử (*con riêng) của mẫu thân, con cứ thế mạo muội chạy đến kinh thành, phụ thân sẽ trở mặt đó!”

Triển Dịch Huyền cười cực kỳ đắc ý: “Cái này chính xem bản lĩnh của con!”

Triển Chiêu lắc đầu, bất đắc dĩ than thở: “Được rồi, hy vọng hài nhi có thể hoàn chỉnh trở về!”

“Làm cho tốt, đừng đạp đổ bảng hiệu của cha!”

Triển Chiêu cũng không biết, lúc y xoay người ra khỏi thư phòng, trên mặt Triển Dịch Huyền cũng xuất hiện một nụ cười khổ, với hài tử này, Triển Dịch Huyền thực sự không biết bản thân đã giáo dục thành công hay thất bại, bất quá, bản lĩnh che giấu tâm tư bản thân của hài tử này, hình như là bản chất trời sinh, ít ra là hắn chưa từng dạy qua.

“Thần Bách Lý Tuyệt Diễm tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Thần Bách Lý Kinh Nhiên tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Trong lúc Triển Chiêu suy nghĩ hỗn loạn, Bách Lý Tuyệt Diễm cũng đã mang theo nghĩa tử Bách Lý Kinh Nhiên đi lên Diệu Võ lâu.

Triệu Trinh thấy hai người, cực kỳ cao hứng, tự mình xuống long tọa nâng hai người dậy, cười nói: “Nửa tháng trước mới nhận được tấu chương của Diễm thúc, vốn tưởng rằng người còn phải đợi một khoảng thời gian nữa mới có thể trở về, không ngờ lại về nhanh như vậy. Cũng không phái người thông tri trẫm một tiếng, trẫm cho người đi tiếp người!” Hắn thuở nhỏ sống tại Nam Thanh cung của Bát hiền vương, thường gặp mặt Bách Lý Tuyệt Diễm, cực kỳ thân thiết, mà làm Hoàng đế rồi, vẫn như cũ không ở trước mặt Bách Lý Tuyệt Diễm bày ra tư thế Hoàng đế.

Bách Lý Tuyệt Diễm mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Cũng không phải không biết đường, tiếp cái gì!”

Triệu Trinh vừa cười vừa nhìn Bách Lý Kinh Nhiên: “Kinh Nhiên, ngươi bình thường đại môn không ra cửa nhà không bước, thế nào hôm nay lại bước ra khỏi ‘Tú lâu’ của ngươi rồi?”

Bách Lý Kinh Nhiên hơi nheo mắt cười cười, nói: “Cha thần bị thương, thần lo lắng người, vì vậy đi cùng!”

Triển Chiêu cả kinh, vội vàng ngẩng đầu liếc nhìn về hướng Bách Lý Tuyệt Diễm, thấy sắc mặt của người kia tái nhợt còn mang theo một chút xanh xao, màu môi cũng thâm hơn bình thường, chính là tình trạng nội thương chưa lành khí huyết ứ đọng, biết không ảnh hưởng đến tính mệnh, lúc này mới thoáng thả lỏng.

“A?” Triệu Trinh cũng thân thiết nhìn Bách Lý Tuyệt Diễm, vội vàng hỏi: “Thế nào lại thụ thương? Võ công của Diễm thúc mạnh như thế, là ai đả thương người? Có thấy mệt không? Trẫm truyền ngự y đến…”

“Được rồi, Hoàng thượng…” Bách Lý Tuyệt Diễm cười cắt ngang lời Triệu Trinh, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, thương nhỏ, là Nhiên Nhi lo lắng thái quá!” Vừa nói, vừa liếc Bách Lý Kinh Nhiên, hiển nhiên là trách hắn đem chuyện mình thụ thương nói cho Triệu Trinh.

Bách Lý Kinh Nhiên nhưng chuyển ánh mắt sang một bên, kéo mớ tóc đen sau đầu ra trước người, chơi với từng sợi từng sợi, giả vờ không thấy.

Bách Lý Tuyệt Diễm bất đắc dĩ, tính tình của hài tử này, thật là… Hắn âm thầm lắc đầu, ánh mắt quay lại lên người Triệu Trinh, hỏi: “Hoàng thượng đây là đang làm gì? Thế nào mà văn võ bá quan đều được triệu tiến cung?”

“A!” Triệu Trinh lúc này mới nhớ tới Triển Chiêu, nhìn y một cái, áy náy cười cười, nói với Bách Lý Tuyệt Diễm nói: “Diễm thúc, đây là Triển Chiêu Triển hộ vệ, nhiều lần lúc Bao khanh gặp nạn đã động thân cứu giúp, trẫm vừa xem qua võ nghệ của y, thật là lợi hại, vì vậy sắc phong y làm Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ rồi, tạm thời điều đến phủ Khai Phong.” Hắn hưng phấn nói với Bách Lý Tuyệt Diễm xong, ánh mắt lại quay trở về đặt lên người Triển Chiêu, trên dưới quan sát một phen, cười nói: “Đều nói ‘Nhân kháo y trang’, theo trẫm thấy, quan y hộ vệ cực kỳ phổ thông này nếu không phải Triển hộ vệ mặc vào, không thể có được phong thái như vậy, người ta nói “Ngọc thụ lâm phong” chẳng phải chính là thế này sao! ‘Ngự Miêu’ này của trẫm, quả nhiên là không tầm thường!”

Triển Chiêu cúi mặt thật thấp, đi tới trước mặt Bách Lý Tuyệt Diễm, lãm y quỳ xuống, khom người mà bái: “Triển Chiêu bái kiến Hầu gia!”

Bách Lý Tuyệt Diễm lúc lên lầu vốn không chú ý Triển Chiêu, lúc này ánh mắt mới lướt qua trên mặt Triển Chiêu, cả người cũng chấn động.

Y là…

Khuôn mặt đó sao mà quen thuộc, tuy rằng chỉ có cái bóng nhàn nhạt, thế nhưng hắn làm sao có thể không nhận ra?

Đôi mắt ấy, sâu như giếng cổ, rộng như biển khói, giống y như đôi mắt không ngừng bay loạn trong đầu trong mộng của hắn, hắn thế nào có thể quên, người đã khiến hắn hồn oanh mộng nhiễu hối hận nửa đời…

Bên tai lại vang lên câu nói lạnh lùng như băng nhưng chứa đầy khí phách của nàng: “Bách Lý Tuyệt Diễm, chàng hôm nay không chịu tin ta, ngày sau tất hối không kịp!”

Hắn sao không muốn tin nàng? Nhưng hai giọt máu lăn tăn dưới đáy nước mãi vẫn không chịu hòa vào nhau kia, trở thành khối đại thạch trong trái tim hắn, hắn làm sao có thể bỏ qua?

Hôm nay, kẻ khiến hắn chỉ cần nghĩ đến đã thấy trái tim nặng nề này, lại cứ thế không chút báo trước đứng trước mặt hắn, trong nhất thời, hắn chỉ cảm thấy trái tim chưa từng ngũ vị tạp trần như ngày hôm nay.