Thủ Lĩnh Ám Vệ Xuất Đạo Ở C Vị

Chương 40



Bình thường Tạ Bình Qua không thích nói chuyện, có lẽ do gương mặt cậu, hoặc có lẽ do khí chất cậu dễ bị người ta hiểu nhầm là thần tiên tiểu ca ca, nên mọi người luôn vô thức cho rằng Tạ Bình Qua là người có tính tình rất tốt.

Mãi đến vừa rồi cậu không hề có dấu hiệu báo trước nào mà phản kích, mọi người mới kinh ngạc bừng tỉnh, cũng có lẽ Tạ Bình Qua không phải là người có tính tình tốt.

Nam ba bị Tạ Bình Qua làm nghẹn họng, chỉ có thế phát ra chữ "cậu", Tạ Bình Qua nghe thấy thì cười nhạo: "Tôi cái gì? Không phải tôi nói theo anh sao? Nếu anh thật sự muốn dùng nhân khí để áp lên tôn nghiêm, vậy anh ở trước mặt tôi không hề có tôn nghiêm, không nhanh chóng đi thắt cổ đi, còn ở đây nói nhảm cái gì?"

Tạ Bình Qua nói xong, thấy đối phương đến chữ "cậu" cũng không thốt ra nổi, trực tiếp làm lơ hắn, xoay người đi.

Liên Ngũ bị một loạt phản ứng phản kích của cậu làm cho ngu người, lát lâu sau mới phản ứng lại, sau đó đột nhiên vỗ vai cậu.

Trợ lý đạo diễn ngăn không kịp, chưa kịp nói câu "Bình Qua cậu không gãy xương chứ", đã nghe Tạ Bình Qua nói xin lỗi bằng giọng nói không chút thay đổi: "Tôi không có ý gì khác đâu, ý tôi là..."

"Tôi biết tôi biết, tôi không phải là người ra đường không mang não," Liên Ngũ giơ tay lên, cản cậu nói tiếp, "Vốn muốn đợi kết thúc ghi hình, mọi người sẽ cùng nhau đi tiễn cậu, bây giờ xem ra hết cách rồi, nếu không đến lúc đó bị người ta cắt ghép đăng lên mạng, lại nói cậu là đồng bạn bị thương mà xem như không thấy, cậu có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch."

Liên Ngũ chỉ tùy tiện nói, nhưng những người ở đây đều thay đổi sắc mặt.

Đạo diễn biết đoàn phim ngư long hỗn tạp, cũng biết chuyện hôm nay chắc chắn sẽ có người muốn tuôn ra ngoài, trực tiếp mở miệng: "Tôi sẽ liên hệ với các bên liên quan để xử lý chuyện xảy ra, đừng có ai ra vẻ thông minh với tôi. 《 Mạc hậu chi vương 》 có thể chọn trúng đoàn phim chúng ta là may mắn của mọi người, hy vọng mọi người quý trọng cơ hội này, tạo ra một tác phẩm tốt, cũng để có một lý lịch đàng hoàng cho tương lai, các cô cậu nói xem có đúng không?"

Tạ Bình Qua không có quan sát sau khi đạo diễn nói như vậy thì có bao nhiêu người thay đổi vẻ mặt, cậu chỉ nhìn Liên Ngũ, lại nhìn những người khác trong tổ võ thuật, thầm thở dài trong lòng một tiếng.

Cậu không để bụng mấy thứ này, nhưng ý tốt của Liên Ngũ, cậu sẽ không từ chối, chỉ e là cậu không cách nào nói tạm biệt đàng hoàng với bọn họ.

Nghĩ đến đây, Tạ Bình Qua nhìn võ thế bị thương vẫn còn tỉnh táo, ngồi xổm xuống, cực kỳ nghiêm túc nói: "Ngô ca, anh đừng nghĩ nhiều. Anh rất tốt, cực kỳ tốt, mấy ngày nay tôi học được rất nhiều thứ từ anh. Tôi đã nhớ kỹ bộ quyền pháp kia, trở về tôi sẽ nghiêm túc nghiên cứu, lúc cải tiến ra phương pháp sẽ quay video cho anh xem."

Võ thế kia tuy đau muốn chết nhưng những gì xảy ra xung quanh, hắn vẫn nghe thấy.

Hắn nhìn Tạ Bình Qua ngồi xổm xuống nói chuyện với mình, cơn đau cũng không khiến hắn ứa nước sinh lý, ngược lại lại bị câu nói của Tạ Bình Qua làm cho hốc mắt đỏ lên: "Bình Qua, chúc cậu tiền đồ xán lạn."

Do bị đau nên hắn phát âm không rõ ràng, nhưng Tạ Bình Qua vẫn nghe hiểu.

Cậu còn muốn nói gì đó thì xe cứu thương đã tới.

Cậu lập tức mở cửa ra, nhìn đối phương được đưa lên xe cứu thương, nhìn Liên Ngũ phái người đi cùng lên xe đến bệnh viện, lúc này mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Cao Cường đang chạy vội tới đây.

Chương này này ghi hình khá đặc thù, tổ tiết mục 《 Mạc hậu chi vương 》 luôn lấy việc không can thiệp vào công việc của nhân viên công tác có liên quan làm tiền đề, cơ bản chỉ để lại nhiếp ảnh gia và khách mời.

Những người khác bao gồm cả đạo diễn và đội ngũ khách mời đều ở trong một góc phim trường, không có chuyện gì thì sẽ không xuất hiện.

Nhưng đó là khi không có chuyện gì, còn bây giờ rõ ràng có chuyện.

Nghĩ đến những lời Hứa Duyệt Thi nói với mình, Tạ Bình Qua nhìn Cao Cường, lại nhận sai lần nữa: "Xin lỗi, có lẽ đã gây phiền toái cho các anh, nhưng nếu được quay lại lần nữa, em vẫn sẽ làm như vậy."

Cao Cường bị cậu xin lỗi làm cho không biết nên nói sao mới tốt: "Em xem anh thành người nào vậy hả?"

Đừng nói hiện tại Diệu Vân có ông chủ lớn là Tạ Minh Duệ, cho dù không phải, chỉ với việc anh là người sau màn và cũng có tình, thì sẽ không thể nào trách Tạ Bình Qua.

"Yên tâm đi, không sao đâu. Hiện trường có nhiều người và camera như vậy, bất kể là ai mượn chuyện này để gây sự cũng chỉ có thể chờ bị vả mặt, tặng nhiệt độ cho em, chúng ta không bị lỗ gì hết."

Tạ Bình Qua không nghĩ đến chuyện này, hiện giờ được Cao Cường nhắc nhở, cậu mới suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

Cao Cường xác nhận cậu không sao, tâm thái vẫn ổn thì lần nữa trở về căn phòng kia, đợi nửa ngày ghi hình cuối cùng kết thúc.

Chuyện ngoài ý muốn hồi sáng khiến tất cả mọi người trong đoàn phim căng thẳng, dưới tình huống này, cảnh quay buổi chiều vẫn diễn ra khá thuận lợi, 《 Mạc hậu chi vương 》 đến ghi hình cũng dính chút ánh sáng, thuận lợi kết thúc.

Đoàn phim vừa gặp sự cố nên cũng không giữ bọn họ lại, những người liên quan cũng rất thức thời thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, chỉ có vài khách mời đang nói lời tạm biệt với đồng sự làm việc cùng nhau mấy ngày qua.

Tạ Bình Qua cũng đang tạm biệt mọi người ở tổ võ thuật, không giống như hai tổ khác có bầu không khí lịch sự và thân thiện, tổ này thực sự tràn đầy phiền muộn và buồn bã khi chia tay.

Tạ Bình Qua không biết nên nói gì trong loại hoàn cảnh này, những người khác cũng vậy, cuối cùng vẫn là Liên Ngũ đại diện nói: "Bình Qua, cậu rất tốt, tư chất tốt, tính cách cũng tốt. Chúng tôi không có gì có thể giúp cậu, chỉ có thể giống Tiểu Ngô, chúc cậu càng ngày càng nổi tiếng, tiền đồ xán lạn."

Liên Ngũ nói rất bình thường, nhưng nói một hồi mũi cũng hơi cay: "Mặc dù cậu rất thích hợp quay mấy cảnh đánh diễn, nhưng... Vẫn là thôi đi, hoàn cảnh hiện nay có mấy minh tinh xuất thân từ cảnh đánh võ đâu? Cậu nên nhận một ít kịch bản đơn giản, dễ nổi tiếng, không cần phải... Không cần phải vất vả mệt nhọc như vậy, không đáng."

Nam ba kia mặc dù IQ EQ có vấn đề nên mới nói những lời như vậy trước công chúng, nhưng Liễn Ngũ hiểu rõ, đây không chỉ là suy nghĩ của mỗi nam ba kia, mà cũng rất nhiều người đều nghĩ như vậy.

Hắn ở trong giới đã nhiều năm, đã quen nhìn thấy cảnh này, vốn cũng không đến mức buồn bã, nhưng khi nhìn Tạ Bình Qua, hắn bất giác xem cậu như vãn bối của mình, bất giác hy vọng cậu trở thành một minh tinh võ thuật tỏa sáng, lại bất giác... Không nỡ để cậu đi lên con đường này.

"Được rồi, không nói nữa, về đi. Cậu mới debut hẳn là có rất nhiều thông cáo đúng không? Cố lên, tương lai cậu nhất định sẽ càng ngày càng tốt."

Liên Ngũ nói, xoay người cậu lại, nhẹ nhàng đẩy sau lưng cậu một cái.

Đi đi, nhanh trở về thế giới của cậu, nhanh trở thành đại minh tinh nhà nhà đều biết, vậy thì sẽ không ai có thể bắt nạt cậu.

Tạ Bình Qua mím môi không nói gì.

Cậu đứng tại chỗ rất lâu, mới quay đầu nhìn người của tổ võ thuật, nói câu "hẹn gặp lại" rồi đi về phía trước không quay đầu lại.

Cậu đi rất nhanh đến chiếc xe mà Tạ Minh Duệ phái tới đón cậu, cậu mở cửa xe chuẩn bị lên xe điều chỉnh lại cảm xúc, kết quả vừa mở cửa thì bắt gặp ngay ánh mắt quen thuộc của Tạ Minh Duệ.

Cậu đột nhiên có chút uỷ khuất, ngồi xuống đóng cửa lại, muốn ôm Tạ Minh Duệ nhưng lại đặt tay ra sau lưng không cho phép bản thân làm càn, dùng âm thanh khàn khàn nói một câu chỉ có Tạ Minh Duệ nghe hiểu, những người khác thì không, nói: "Điện hạ, chúng ta từng nói sẽ cho bá tánh một cuộc sống tự do tự tại, có phải căn bản không có cách nào thực hiện được không?"

Không có quyền thế, không có địa vị, cho dù đang làm lĩnh vực mà mình giỏi nhất am hiểu nhất thì cũng chỉ là thịt cá trên thớt người ta, khi nào đối phương muốn động vào thịt cá này là trực tiếp hạ dao.

Tạ Minh Duệ không ngờ cậu lại đột nhiên nói chuyện này, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Là vậy sao? Trong mắt anh thì đúng là vậy, nên dù là xuyên đến một thế giới không có vương hầu khanh tướng, anh cũng chưa từng thả lỏng cảnh giác một khắc nào.

Anh không làm chính trị, anh dựa theo ước định của hai người hoàn toàn trở thành "kẻ có tiền", nhưng không phải là kẻ có tiền bình thường, mà là kẻ có tiền có thể nắm giữ vận mệnh của bản thân, chỉ có như vậy thì khi Bình Qua nhà anh đến, anh mới có thể để cậu sống một cuộc sống tự do tự tại.

Tạ Bình Qua vẫn luôn nhìn anh, lúc không nhận được câu trả lời thì cậu đã biết được đáp án, chậm rãi mỉm cười.

Nhưng nụ cười này không giống lúc bình thường, Tạ Minh Duệ nhìn mà đau lòng không thôi, giơ tay bịt kín mắt cậu lại, sau đó nhích đến gần ôm lấy cậu: "Anh có thể thực hiện cho em."

Giọng Tạ Minh Duệ trầm thấp nhưng nghiêm túc lạ thường, không pha trộn bất kỳ giả dối nào.

Tạ Bình Qua thấy mình càng ngày càng thái quá, cảm xúc ban đầu dần trở nên mơ hồ theo hoàn cảnh, cảm xúc "chỉ muốn bảo vệ" đối với Tạ Minh Duệ cũng dần bị thay thế bởi những cảm xúc không rõ ràng khác.

Như vậy là không được. Tạ Bình Qua tự nói với mình.

Cậu dùng hết nghị lực để giãy giụa một chút, Tạ Minh Duệ cảm nhận được hành động của cậu đột nhiên mở bừng mắt, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Nhưng anh không nói gì, chỉ tự nhiên thả lỏng tay ra, sau đó nhìn vào mắt Tạ Bình Qua, lặp lại lần nữa: "Bình Qua, chỉ cần em muốn, anh có thể cho em cuộc sống tự do tự tại, không để bất cứ thứ gì trói buộc được em, giống như trước kia anh đã hứa với em."

Trong khi Tạ Minh Duệ nói, anh bắt gặp sự thay đổi trên nét mặt Tạ Bình Qua.

Anh có thể nhìn ra tia sáng chợt lóe trong mắt Tạ Bình Qua, cũng có thể nhìn ra sự dao động và cố kìm nén cảm xúc của cậu.

Sau đó anh cụp mắt nhìn tay Tạ Bình Qua, đôi tay kia đang nắm chặt thành nắm đấm như thể đang cố gắng khắc chế làm ra hành động nào đó.

Tạ Minh Duệ đột nhiên mỉm cười.

Nếu nói buổi tối sau khi kết thúc buổi biểu diễn thứ ba là lần đầu tiên anh phát hiện Tạ Bình Qua có cảm xúc khác với anh, vậy trong khoảng thời gian bên nhau này, cộng thêm phản ứng tối nay của Tạ Bình Qua, khiến anh xác nhận Tạ Bình Qua thật sự có tình cảm khác với anh, tương tự loại tình cảm vĩnh viễn mang theo dục vọng độc chiếm của anh.

Anh chưa từng nghĩ đến chuyện ép cậu hay thay đổi cậu gì cả, thậm chí anh còn có thể ép bản thân chấp nhận việc Tạ Bình Qua sau khi mọc cánh sẽ bay đi rời xa anh, chỉ cần cậu vui vẻ là được - - nhưng tiền đề cho những việc đó là cậu không có tình cảm vượt quá giới hạn với anh.

Nếu cậu có...

Tạ Minh Duệ che giấu phần cảm xúc này rất tốt, Tạ Bình Qua đang trong trạng thái cảm xúc lên xuống, tạm thời không nhìn thấy.

Cậu nhìn Tạ Minh Duệ, biết lời anh nói hoàn toàn là thật lòng, nhưng chính vì thế cậu càng không được phép đồng ý.

"Điện hạ, em nghĩ kỹ rồi." Mặc dù không có đồng ý với Tạ Minh Duệ, nhưng thái độ của Tạ Minh Duệ đã cho cậu thêm tự tin.

Tạ Minh Duệ hơi tiếc nuối, nhưng nếu Tạ Bình Qua mà đồng ý thì đã không còn là Tạ Bình Qua, nên anh vui vẻ chấp nhận: "Hửm?"

"Sau khi quay xong bộ phim thần tượng đã bàn lúc trước, em muốn quay phim võ thuật. Tuy bọn họ nói con đường này rất khó đi, nhưng nó vẫn có thể đi đến cuối con đường một cách vẻ vang mà không bị trói buộc. Em không biết em có hợp để đi đóng phim hay không, nhưng em biết em chắc chắn hợp với phim võ thuật hơn phim thần tượng."

Tạ Minh Duệ nhìn ánh mắt kiên định của cậu, thở ra một hơi, sau đó vươn tay đặt lên vai cậu.

"Sẽ rất dễ bị thương."

"Em biết."

"Tiền rất ít."

"... Em biết."

"Với khả năng hiện giờ của em thì khó được nhận."

"Em biết."

"Dù có được nhận thì có lẽ cũng sẽ tốn công vô ích."

"Em biết."

"Được," Tạ Minh Duệ nhận được câu trả lời thì không hỏi lại, tay đang đặt trên vai cậu khẽ chuyển động, đổi thành câu cổ cậu, kéo cậu đến gần mình một chút, sau đó áp trán lên trán cậu, "Phải tự bảo vệ bản thân, đừng để bị thương."

Lúc này Tạ Bình Qua không giãy giụa nữa.

Cậu trả lời "được" một cách rất nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc, Tạ Minh Duệ nói tiếp: "Mấy ngày nữa em sẽ đến nơi khác chụp ảnh tạp chí đúng không? Đúng lúc anh rảnh, anh đi cùng em nhé."

Mắt Tạ Bình Qua sáng lên.

Cậu mới chỉ cùng Tạ Minh Duệ rời khỏi đô thành một lần, hình như là 6 năm trước? Chỉ là lần đó cậu núp trong tối, ngoại trừ buổi tối nói vài câu với Tạ Minh Duệ thì cơ bản không ở cạnh anh được bao lâu, lần này chắc sẽ ổn hơn nhỉ?

Tạ Minh Duệ thấy cậu lấy lại tinh thần, lệ khí dâng lên vì Tạ Bình Qua suy sụp cũng bị anh áp xuống đáy lòng lần nữa.

Anh nghĩ thầm có phải đã đến lúc anh nên suy xét đến chuyện bồi dưỡng người thừa kế tập đoàn rồi không? Nếu không sau này những lúc muốn dỗ người thì lại không có cách nào bay qua chỗ của Bình Qua, chẳng phải rất không xong sao?

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: Điện hạ: Tôi chuẩn bị bồi dưỡng người thừa kế cho mình!

Trợ lý:...... Tạ tổng, hình như năm nay ngài mới 27 thôi mà......

- ---

Thỉnh thoảng đi đọc bình luận của mọi người thấy hơi ngoài ý muốn, vì tôi không có nghĩ theo hướng đó? Ví dụ như cùng nam ba nổi tiếng trên mạng... Thật ra hắn chỉ là pháo hôi dùng một lần nên không có tên (có tên cũng chưa chắc không phải là pháo hôi).

Sau đây là đoán đáp án không có thưởng ngày hôm qua:

Đừng trêu Bình Qua hoặc điện hạ nha, nếu không một người sẽ khiến bạn không thấy được mặt trời ngày mai, một người sẽ khiến bạn muốn sống không được muốn chết không xong.

Đối với người ngoài, tính tình điện hạ tốt hơn chút, trước khi Bình Qua xảy ta chuyện, tính tình điện hạ thật sự rất tốt, sau khi Bình Qua xảy ra chuyện á hả... Nếu so với người hàng năm hỉ nộ không hiện khiến người ta nơm nớp lo sợ mà nói, vậy vẫn là tính tình điện hạ tương đối tốt ~